Thanh Tiến Độ Sinh Tồn - Bất Hội Hạ Kỳ, Không Biết Chơi Cờ - Chương 66: Nổi giận (*)
– –oOo—
Cả ba cùng leo lên xe, Quái Tam đi xử lý kim tiêm rỗng ruột trong tay Thời Tiến, Quái Nhị ngồi nhìn chằm chằm Thời Tiến, Thời Tiến ngồi nhìn chằm chằm Quái Nhị, bầu không khí trong phút chốc đông cứng lại.
“Hình như anh vừa mới chửi tục.” Thời Tiến cố gắng chuyển chủ đề.
Quái Nhị nhìn hắn chòng chọc, bàn tay cầm điện thoại buông rồi siết, siết rồi lại buông, cuối cùng phun ra một câu: “Diễn xuất dở tệ.”
Thời Tiến rất muốn nói vậy sao anh còn dao động bởi cái diễn xuất dở tệ đó của tôi, nhưng xét thấy nét mặt anh ta trông rất bất ổn, hắn liền biết điều nuốt câu đó xuống bụng, nặn ra một nụ cười hối lỗi, nói: “Tệ thật đấy… Cơ mà tôi thấy tên thuộc hạ kia của Cửu Ưng ngu ngốc lắm, lừa được gã là được rồi.”
Quái Nhị nghiến răng: “Cậu quá là thông minh luôn đó.”
Thời Tiến khiêm tốn: “Quá khen, quá khen, là tiền bối anh đây dạy dỗ tốt.”
Quái Nhị: “…” Bỗng dưng muốn đánh chết Thời Tiến, ngứa tay ghê.
Quái Tam bỏ kim tiêm của Thời Tiến vào một cái hộp đậy kín xong, lúc quay lại tai thính nghe thấy loáng thoáng có âm thanh khác, liền cau mày cảnh giác nhìn quanh, cuối dán mắt vào chiếc điện thoại trong tay Quái Nhị, hỏi: “Quái Nhị, hình như trong điện thoại của anh có tiếng nói chuyện, anh đang gọi cho ai vậy?”
Quái Nhị ngớ người, lúc này mới nhớ ra lúc xảy ra chuyện, anh ta đang báo cáo tình hình với Liêm Quân. Vẻ mặt anh ta thoắt đổi, đờ ra như trời trồng một lúc, rồi bất thình lình dúi điện thoại vào tay Thời Tiến, nói: “Trò cậu bày ra, cậu tự đi giải thích.” Dứt lời, anh ta lách mình qua khe hở của hàng ghế trước, ngồi vào ghế lái, cho xe nổ máy.
“Giải thích cái gì? Ế, đưa điện thoại của anh đưa cho tôi làm gì, tôi…” Thời Tiến không hiểu đầu cua tai nheo ra làm sao, vừa nói vừa mở sáng màn hình điện thoại Quái Nhị. Ngay khi trông thấy giao diện cuộc gọi đang kết nối và đối tượng trò chuyện hiện lên, hắn liền nín bặt, tay nhanh hơn não dứt khoát cúp điện thoại.
Nhóc Chết: “Cậu…”
Thời Tiến: “Tao…”
Một người và một hệ thống ngồi đờ ra, sau đó Thời Tiến lấy lại tinh thần, giật bắn lên như con cá chép, vừa điên cuồng lục sùng khắp xe, vừa nói: “Máy tính bảng đâu, mau, cho tôi một cái máy tính bảng!”
Quái Tam lặng thinh lấy một cái máy tính bảng cho hắn, sau đó nhân lúc xe chưa chạy hạ cửa sổ xe gọi tên thuộc hạ đeo súng, bảo mình phải đi trước, đưa Thời Tiến đến bệnh viện trị thương, chỗ này xin nhờ hắn giám sát, đồng thời dặn hắn trói cho kĩ tất cả những tên tay chần còn sống của Cửu Ưng, đưa đến chỗ Liêm Quân.
Thuộc hạ đeo súng không biết Thời Tiến đang diễn trò, trong lòng vừa nôn nóng vừa tức giận, nghe vậy vội vã đáp vâng, rồi ra hiệu cho những người bọc quanh xe tránh ra. Sau khi dõi mắt tiễn chiếc xe van ra đi, hắn hằm hằm bước về phía gã thuộc hạ giở trò mờ ám của Cửu Ưng.
Tên thuộc hạ Cửu Ưng mặc cho hắn đánh, đôi mắt trừng trừng về hướng chiếc xe van, vẻ mặt cuồng nhiệt đến quái dị, trông cứ như một kẻ điên vừa phê thuốc.
…
Xe van lao băng băng về thủ đô nước L nơi bọn họ “đóng đô” tạm thời.
Trong xe, Thời Tiến xoa xoa mặt, rồi dùng máy tính bảng gọi video cho Liêm Quân.
Chuông điện thoại của Quái Nhị reo vang suốt từ nãy đến giờ lập tức im bặt, cuộc gọi video kết nối, bóng hình của Liêm Quân xuất hiện trên màn hình. Anh vẫn ngồi bên bàn làm việc, sổ sách trước mặt bày lộn xộn, tay cầm điện thoại di động, biểu cảm lo âu, mày cau, sắc mặt thoáng tái xanh, thậm chí trên trán đã toát ra lớp mồ hôi mỏng, không chờ thấy rõ hình ảnh đã sốt sắng hỏi: “Thời Tiến làm sao vậy? Em ấy làm sao vậy! Tôi nghe thấy em ấy kêu đau, em ấy…”
Thời Tiến vung vẫy tay với Liêm Quân, nặn ra một nụ cười, nói: “Em không sao, nãy em gào chơi thôi.”
Liêm Quân: “…”
Thời Tiến thấy vẻ mặt anh không còn sốt sắng, bắt đầu mím môi nhìn qua bên mình chẳng nói chẳng rằng, bỗng thấy chột dạ, vội khẽ tằng hắng rồi giải thích rõ: “Chuyện là thế này, em nghi ngờ cuộc công kích lần này của Cửu Ưng là nhằm vào em, nên mượn cơ hội diễn một vở kịch nho nhỏ…”
Hắn cố gắng giải thích quá trình một cách đại khái nhất có thể, sau đó nhìn gương mặt không hề cảm xúc của Liêm Quân bằng một vẻ ton hót, toét miệng nặn ra một nụ cười vô hại đáng yêu.
Liêm Quân không hề động lòng, môi mỏng hơi nhếch, ánh mắt nặng trĩu, sắc mặt vẫn không hồng hào hơn là mấy. Anh nhìn Thời Tiến đau đáu, lúc sau bỗng cất lời nói: “Dịch camera xuống, ngang tầm với cơ thể.”
Thôi toi, tức giận đến mức chẳng thèm nhìn mặt hắn nữa ư?
Thời Tiến giật mình đánh thót, bàn tay phối hợp dịch camera xuống, ngắt ngứ giải thích: “Em thật sự không có ý dọa anh đâu, anh đừng giận. Anh uống chút nước ấm cho xuôi, em thấy mặt mũi anh trắng bệch ra rồi…”
“Cởi đồ.” Liêm Quân lạnh lùng cất tiếng, ngắt lời hắn.
Câu nói vừa thốt ra, cho dù là Quái Nhị đang lái xe, hay Quái Tam đang xử lí công việc đều chuyển mắt sang, sau đó lẳng lặng dời mắt đi.
Bầu không khí đột nhiên trở nên kỳ lạ hẳn.
Bàn tay giơ máy tính bảng của Thời Tiến khựng lại, tròng mắt liếc qua chỗ Quái Tam và Quái Nhị, hắn nghiêng người, dịch camera lên trên, áp sát vào nhìn mặt Liêm Quân, thì thào: “Cái này không hay lắm đâu, Quái Tam và Quái Nhị đều đang ở đây. Em sắp về đến nơi rồi, anh đợi một chút…”
Hắn vừa nghiêng người, vừa kề sát vào camera nói khẽ, thế nên khí sắc hồng hào và biểu cảm hoàn toàn thả lỏng được phóng to trên màn hình. Liêm Quân thấy hắn thật sự trông không giống như bị thương, thân người căng cứng cuối cùng cũng buông lỏng. Anh nghiêm mặt nói: “Cúp đây, bảo Quái Tam nghe máy đi.” Dứt lời liền ngắt cuộc gọi video, ngay một giây sau, chuông điện thoại của Quái Tam vang lên.
Quái Tam vội vã thả buông công việc trên tay, ấn nhận cuộc gọi, hô chào một tiếng “cậu Quân”.
Thời Tiến liếc màn hình hiển thị cuộc gọi đã kết thúc, rồi liền sang Quái Tam đang nghiêng người trò chuyện với Liêm Quân, chợt thấy trong lòng chua lè. Hắn vừa giơ tay nới nới cổ áo, vừa nói thầm trong đầu: “Thật ra nếu anh ấy kiên trì thêm một chút, cũng không phải tao không thể cởi, quần thì không được, nhưng áo vẫn có thể…”
Nhóc Chết: “…”
Trên đời này có những kẻ đang sống, nhưng tiết tháo của kẻ đó đã chết rồi, chết tám đời luôn rồi.
Vở kịch đã được Thời Tiển khai màn, để giống thật hơn, Liêm Quân quyết chơi lớn, dứt khoát dựng hẳn một sân khấu kịch.
Trước tiên, anh bao trọn một bệnh viện tư nhân, sai người dẹp sạch bệnh viện, đổi hết thành người của mình bằng tốc độ nhanh nhất, sau đó phái người vây kín bảo hộ bệnh viện, điên cuồng điều bác sĩ đến, ra vẻ bất chấp tất cả để cứu người yêu.
Tiếp đó, anh gọi điện cho chú Long, bảo chú lập tức cùng đội ngũ đáp chuyên cơ đến, cố ý gióng trống khua chiêng hết cỡ, giúp những kẻ có ý đồ riêng chỉ cần nghe ngóng vài câu là dễ dàng tìm ra manh mối.
Cuối cùng, anh còn thuyết phục chính phủ nước L, cho chính phủ nước L giúp anh mở đường, bảo đảm chiếc xe van sắp trở về có thể thẳng tiến đến bệnh viện mà không cần chờ đèn đỏ.
Bằng cách này, trong vòng chưa đầy hai tiếng, Liêm Quân đã dựng xong sân khấu.
Động tĩnh phía Liêm Quân khiến Phí Ngự Cảnh kinh hãi ló ra khỏi phòng. Vừa đến phòng khách đã đụng phải Liêm Quân được Quái Cửu đẩy ra ngoài, thấy vẻ mặt anh bất thường, anh ta cau mày hỏi: “Có chuyện gì thế?”
“Thời Tiến gặp chuyện rồi.” Liêm Quân đơn giản trả lời, ra hiệu Quái Cửu không được dừng lại, tiến thẳng ra cửa.
Phí Ngự Cảnh nghe vậy thoáng biến sắc. Nhớ đến Thời Tiến đã một ngày một đêm không thấy mặt, anh ta đứng sững ra một lúc, cuối cùng vẫn đi theo Liêm Quân.
Chiếc xe van chạy đến thủ đô nước L, tiến thẳng về phía bệnh viện với tốc độ nhanh nhất có thể.
Lúc này trên quần áo của Thời Tiến xuất hiện thêm chút “máu”, tóc tai luộm thuộm hơn đôi phân. Hắn nằm thẳng cẳng trên cái ghế được kéo ngửa ở hàng sau xe, vừa lo Liêm Quân liệu có đang tức giận hay không, vừa xào từng con bài mạt chược.
“Đôi khi tôi thật sự muốn mổ đầu cậu ra xem thử, xem bên trong có nhét thứ gì không thuộc con người trong đó không.” Quái Nhị liếc nhìn hắn qua kính chiếu hậu, u ám nói.
Thời Tiến hốt hoảng, nhóc Chết cũng hoảng hồn, cả người lẫn hệ thống đều chột dạ. Động tác ra bài của Thời Tiến ngưng lại vài giây, hắn cố ra vẻ thản nhiên nói: “Anh sai rồi, trong đầu tôi chỉ có người, người ấy tên Liêm Quân.”
Quái Nhị nghe lời tỏ tình sến súa của hắn mà thấy mắc nghẹn ngang cổ, bỗng nhiên xoay vô-lăng, nói: “Đến bệnh viện rồi, diễn cho chân thật vào.”
Thời Tiến lập tức buông máy tính bảng, buông lơi tứ chi nằm liệt trên ghế, ngoẹo đầu, nhắm tịt hai mắt.
Xe van dừng bánh trước lối vào khu cấp cứu bệnh viện. Thấy họ tới, các bác sĩ đã ở cửa từ sớm vội vã đẩy cáng cứu thương lại. Chỉ chờ cửa xe vừa mở ra, các bác sĩ lập tức nhanh nhẹn vọt lên xe, hợp sức chuyển Thời Tiến lên cáng, rồi đẩy vào trong bệnh viện.
Liêm Quân chực chờ ngay bên cạnh các bác sĩ, thấy Thời Tiến “không rõ sống chết” được người ta nhấc ra khỏi xe, tuy biết là giả, song trong lòng vẫn không kìm được nỗi hoảng sợ, vội vàng trượt xe lăn chạy theo.
Phí Ngự Cảnh không biết chân tướng, thấy Thời Tiến máu me bê bết được khiêng xuống xe thì hơi cau mày, không đuổi theo cáng cứu thương mà hỏi Quái Tam xuống xe sau đó: “Thời Tiến làm sao vậy?”
“Cậu ta…” Quái Tam toan nói Thời Tiến không sao, nhưng nhận thấy vẫn đang ở bên ngoài bệnh viện, bèn cẩn trọng đổi lời, “Vào trong rồi nói.” Nói rồi nhanh chân chạy vào trong bệnh viện.
Phí Ngự Cảnh nghe vậy chỉ nghĩ tình hình của Thời Tiến rất xấu, đến mức không thể diễn tả bằng bất cứ từ ngữ nào. Bỗng chốc, anh ta thấy tâm trạng rối bời, đưa mắt về phía cáng cứu thương đã khuất sau cửa bệnh viện, rồi cất bước đi theo Quái Tam.
Người ta nói đã diễn thì diễn cho trót, Thời Tiến sau khi được đưa vào bệnh viện vẫn tiếp tục “hôn mê”, còn được đẩy thẳng đến phòng mổ, sau mấy phút mới thay bộ đồ khác. Hắn vận một cáo áo dáng dài màu trắng, đeo khẩu trang, giả làm bác sĩ một thân một mình bước ra ngoài.
Liêm Quân lập tức tiến lên kéo tay hắn lại, lôi hắn vào gian phòng bệnh gần nhất.
Tất cả những cảm xúc ngổn ngang của Phí Ngự Cảnh đông cứng lại ngay tức khắc khi trông thấy Thời Tiến hiên ngang bước ra. Anh ta từ từ quay trở về với vẻ mặt lạnh lùng không cảm xúc, quay đầu nhìn Quái Tam.
Quái Tam cũng trơ bản mặt vô cảm ra, giải thích: “Như anh thấy đấy, Thời Tiến ở ngoài bị thương, ở trong vẫn mạnh khỏe xào mạt chược.”
“…”
Phí Ngự Cảnh lừ mắt Thời Tiến đang ở phòng bệnh, mặt đen sì sì không khác gì cái đáy nồi, nặng nề phun ra một câu: “Tẻ nhạt!” rồi phất tay bỏ đi mất dạng.
…
Bên trong phòng bệnh, Liêm Quân kéo Thời Tiến vào phòng vệ sinh riêng, đứng dậy khỏi xe lăn, lạnh lùng lột sạch Thời Tiến.
Thời Tiến che “Tiến Tiến bé” lại, vờ vịt nói: “Vậy không được đâu, mọi người còn ở ngoài kia…”
Liêm Quân dứt khoát vươn tay bịt kín cái miệng hắn lại, rồi để hắn xoay qua xoay lại xem xét. Sau khi xác nhận không có vết thương nào trên người hắn, chỉ có vài chỗ bầm tím, trái tim lửng lơ mãi mới chịu yên, anh dang tay ôm lấy hắn, chân mềm nhũn, đổ gục xuống xe lăn.
Thời Tiến phát hiện ra bất thường, vội nghiêng người giúp anh giữ thăng bằng, rồi dìu anh ngồi vào xe lăn. Hắn không dám đùa bậy nữa, ngồi xổm xuống trước mặt anh lo lắng xoa xoa chân anh, hỏi: “Sao thế? Có phải khó chịu ở đâu không?”
Liêm Quân lắc đầu, khom lưng nhặt quần áo dưới đất phủ lên người hắn. Đoạn, anh xoa mặt hắn, giọng khàn khàn, hàng lông mày vẫn xoắn tít lại, nói: “Thời Tiến, lần sau đừng dọa tôi như thế nữa.”
Thời Tiến lập tức mềm lòng, sà tới ôm chầm lấy anh, dụi dụi vào khuôn mặt trắng bệch của anh, nói: “Xin lỗi, lần này em tùy hứng quá, anh đừng giận nhé.”
“Tôi không giận.” Liêm Quân ôm chặt hắn, cảm nhận nhiệt độ và nhịp thở từ cơ thể hắn. Tâm trạng dần dần bình tĩnh lại, anh thì thào, “Tôi sợ em nói không sao chỉ để lừa dối tôi… Sau này không được phép giày vò mình như thế, không thể lấy thân thể ra mạo hiểm.”
Thời Tiến lúc này mới hiểu, Liêm Quân bảo hắn cởi quần áo và đưa camera quay thân mình là vì sợ hắn nói dối, muốn tận mắt xác nhận hắn có bị thương hay không. Hắn càng thấy lòng mình đau xót hơn, cũng có chút hối hận sự nông nổi của bản thân, bèn vội vã thì thầm nhận sai dỗ dành anh.
…
“Thời Tiến” tại trong phòng mổ một ngày trời, sau đó được đẩy tới phòng ICU.
Trong phòng bệnh, Liêm Quân đã điều chỉnh lại cảm xúc. Sau khi nghe Thời Tiến báo cáo chi tiết nhiệm vụ xong, anh bèn triệu tập mọi người đến họp.
Mối liên hệ giữa Thủy Tức và Thương Hỏa là một phát hiện bất ngờ, có thể đào sâu, Liêm Quân chọn Quái Tam phụ trách công việc này, để hắn điều tra từ Thủy Tức, xem có thể lùng ra thêm tổ chức ngầm nào thuộc Thương Hỏa hay không.
Về hành động nhắm vào Thời Tiến lần này của Cửu Ưng, rõ ràng Thương Hỏa không hề hay biết. Hiện tại Thời Tiến tìm cơ hội dụ Cửu Ưng, Tả Dương rất có thể sẽ đắc ý vênh váo, trong chuyện này có rất nhiều chỗ để hành động, Liêm Quân quyết định trước tiên án binh bất động, chờ phía Tả Dương tự dâng đầu mình lên trước.
Còn phía Long Thế, Liêm Quân cho Quái Nhị đi tra xét lần nữa, chủ yếu dò la xem Long Thế có biết việc Thủy Tức thực chất đang làm việc cho Thương Hỏa và tình hình sau khi Long Thế bị Tả Dương bắt đi hay không.
Chẳng mấy chốc đã phân công xong công việc, mọi người nghe lệnh lũ lượt rời đi.
Thấy Liêm Quân vẫn mang vẻ suy tư ngay cả khi mọi người đã rời đi hết, Thời Tiến quan tâm hỏi han: “Sao thế?”
Liêm Quân hoàn hồn, đáp: “Chỉ là tôi hơi nghi ngờ, lần hợp tác này của Thương Hỏa với Cửu Ưng là cái bẫy Thương Hỏa bày ra cho Cửu Ưng.”
“Bẫy?” Thời Tiến bất ngờ, đi sang ngồi rót cho anh ly nước, hỏi, “Sao lại nghi ngờ như thế?”
Liêm Quân nhận lấy nước, thuận thế cầm tay hắn, vừa xoa nắn ngón tay hắn, vừa phân tích: “Những năm qua Cửu Ưng phát triển mạnh mẽ, không chỉ hành sự hung hăng càn quấy trong nước, mà ở nước ngoài cũng hết sức kiêu căng. Thương Hỏa là tổ chức bản địa ở khu đông nam, khi đối diện với kẻ cạnh tranh đến từ bên ngoài với sức tiến công đáng gờm như Cửu Ưng, không chỉ không chèn ép, còn chọn cách hợp tác, bản thân việc này đã là rất kì lạ. Bây giờ bọn em tra được tổ chức Thủy Tức nơi Long Thế ẩn nấp có liên quan đến Thương Hỏa, tôi rất nghi ngờ, tung tích của Long Thế thực chất là do Thương Hỏa cố ý tiết lộ cho Cửu Ưng, mục đích là làm Cửu Ưng dời sự chú ý vào trong nước, tranh chấp với tôi. Vả lại, em còn nhớ chứ, Thương Hỏa từng muốn cài cắm thế lực vào trong nước thông qua Cửu Ưng.”
Thời Tiến cau mày, nói: “Cho nên Thương Hỏa làm vậy là để gây ly gián mối tưởng quan hệ giữa Cửu Ưng và chúng ta, sau đó nhân lúc hỗn loạn cho thế lực xâm nhập vào trong nước?”
Liêm Quân đáp: “Chỉ có khả năng này, dẫu sao thì tình hình ở Trung Quốc cũng đặc biệt, các thế lực ngoại lai luôn khó xâm nhập, Thương Hỏa có ý đồ đó cũng không lạ.”
Thời Tiến ngẫm theo suy luận của anh, cảm thấy phán đoán của anh rất có lý.
Thử nghĩ kĩ về tình hình hiện tại của Cửu Ưng mà xem, trong nước, Cửu Ưng vì chuyện lợi dụng Long Thế uy hiếp Liêm Quân mà phải đối đầu với Diệt, còn đắc tội với chính phủ, sự phát triển trong nước bắt đầu bị hạn chế. Ở nước ngoài, Cửu Ưng vướng phải Quỷ Quái, mạng lưới kinh doanh sắp đối diện với sự sụp đổ(1).
(1) 崩盘( thuật ngữ thị trường chứng khoán):ờ thì mình tệ khoản này lắm (;’д`)ゞ đại khái là khi các nhà đầu tư chỉ bán cổ phiếu đi mà không mua vào, tạo thành một vòng luẩn quẩn khiến giá cổ phiếu sụt giảm liên tục, dẫn đến việc đóng cửa. Mình chỉ tìm từ có nghĩa tựa tựa vậy thôi à.
Hơn nữa, thực chất Cửu Ưng có cơ hội để ngăn chặn thiệt hại kịp thời, nhưng do người của Quỷ Quái đang bị Thương Hỏa bắt giữ, Thương Hỏa mãi không chịu thả người, vậy nên Cửu Ưng đã đánh mất cơ hội ấy, chỉ có thể tiếp tục dây dưa lằng nhằng với Quỷ Quái.
Thậm chí nếu xét kĩ hơn nữa, việc Quỷ Quái phát hiện ra hướng đi của Cửu Ưng ngay từ ban đầu, tiếp đó tranh chấp với Cửu Ưng, thực chất cũng có thể có thuyết âm mưu, dù sao thì nền móng của Quỷ Quái ở khu đông nam cũng vững chắc, có ảnh hưởng kha khá, cũng xem như một mối đe dọa đối với Thương Hỏa.
“Nếu tất cả những điều này thật sự là cái bẫy của Thương Hỏa, mục đích là dụ các tổ chức tại Trung Quốc nội chiến với nhau, vậy chúng ta phải làm gì, còn đánh Cửu Ưng không?” Thời Tiến không nhịn được dò hỏi.
Liêm Quân nắm chặt tay hắn, ánh mắt dần lạnh lẽo, nặng nề trả lời: “Đánh! Đần độn không phải lý do cho người ta khoan dung. Làm hỏng việc, đứng sai phía, thì phải trả giá đắt.”
…
Chú Long có mặt vào sáng sớm hôm sau. Vừa đến nơi, chú đã chui tót vào phòng thí nghiệm, bắt đầu nghiên cứu thanh kim tiêm rỗng mà Cửu Ưng dùng để ám hại Thời Tiến mấy đêm liền.
Nhờ có hàng tá tài liệu thí nghiệm trong căn phòng thí nghiệm bí mật của Thủy Tức làm cơ sở, chẳng mấy chốc chú Long đã xác định được loại thuốc trong kim tiêm. Chú tìm tới Liêm Quân nói rõ tình huống: “Đúng là chất độc thần kinh, thành phần không rõ, hiệu quả được chia là hai loại nặng và nhẹ. Nhẹ thì khiến người ta nhức đầu, buồn nôn, nôn mửa,… Nặng thì làm cho trí não tổn thương, khó thở, suy nội tạng, sau đó dẫn đến cái chết. Nếu không thể lọc sạch trong một lần thì chất độc sẽ sẽ tồn đọng trong người, không ngừng lan truyền và khiến tác dụng tăng mạnh. Cho dù người trúng độc ban đầu chỉ có triệu chứng nhẹ, nếu không chữa trị kịp thời, cuối cùng sẽ khiến người ta từ từ kiệt quệ đến chết.”
Liêm Quân nghe thế sầm mặt, Thời Tiến liền cuống quýt nắm chặt tay anh an ủi.
“Ngoài ra, chú phát hiện thành phần của một loại thuốc khác mà mấy đứa đưa giống hệt thuốc trong kim tiêm này. Theo tài liệu mấy đứa gửi sau này, chú có thể xác nhận những thứ thuốc này đều là sản phẩm của Long Thế.” Chú Long nói hết tấn tần tật những suy luận của bản thân, tuy giọng điệu khi nhắc tới Long Thế vẫn mất tự nhiên, nhưng cảm xúc không mấy dao động.
Loại thuốc khác? Ý là thứ thuốc trong tay đứa nhóc kia ư? Thế nên đứa nhóc thực chất cũng là người của Cửu Ưng?
Quái Nhị cau mày, vội trình bày kết quả hỏi cung Long Thế hôm qua: “Cậu Quân, hôm qua Long Thế khai báo, sau khi hắn bị Cửu Ưng bắt đi, những loại thuốc giấu trên người đều bị Tả Dương tịch thu. Những thứ thuốc đó Tả Dương biết công dụng, nhưng trong tay không có thuốc giải. Theo những gì điều tra ngoài lề, tôi có thể xác nhận Long Thế không biết quan hệ của Thủy Tức và Thương Hỏa. Hắn cho rằng kẻ đứng sau Thủy Tức là một quan chức nào đó của nước L, cho nên luôn cư ngụ đó.”
Tất cả manh mối ngày càng hướng về sự thật Cửu Ưng thực chất bị Thương Hỏa gài bẫy.
Liêm Quân trầm tư vài giây, rồi hỏi chú Long: “Dựa theo liều lượng trong kim tiêm, trong tình huống hoàn toàn không được chữa trị đúng cách, người đó có thể chịu được bao lâu?”
“Nếu dùng loại thuốc tốt nhất để làm chậm tác dụng, nhiều nhất hai tháng.” Chú Long dè dặt đoán.
Ngón tay nhịp nhịp tay vịn xe lăn, Liêm Quân lại hỏi Quái Nhị: “Tình hình phía Quái Nhất thế nào?”
“Đã dẹp sạch hai tổ chức nhỏ của Thương Hỏa. Hiện tại chuẩn bị xử lí một tổ chức cỡ trung, chính phủ ta và chính phủ nước L đều đang âm thầm hỗ trợ.” Quái Nhị đáp.
Vẻ mặt Liêm Quân dịu đi đôi phần, anh ra lệnh: “Cậu cũng đi hỗ trợ đi, thông báo với phía Lão Quỷ, tiếp tục gia tăng áp lực với Cửu Ưng, nếu tài nguyên không đủ, tôi giúp bổ sung cho anh ta.”
Vậy mà vẫn tiếp tục đối đầu trực tiếp?
Quái Nhị bất ngờ, liếc sang Thời Tiến đang giả trang, hỏi: “Cậu Quân, không phải định diễn kịch ạ? Tôi cứ tưởng…”
“Phải diễn kịch chứ. Nhưng không phải diễn vở kịch thỏa hiệp.” Liêm Quân ngắt lời anh ta, đoạn nắm chặt tay Thời Tiến, ngón tay siết mạnh đến trắng bệch, “Trong từ điển của tôi, không có hai chữ thỏa hiệp.” Động vào người không nên động, phải trả giá đắt.
Tay Thời Tiến bị siết đau, nhưng trong lòng lại lâng lâng, bèn chọt nhóc Chết: “Vậy là Liêm Quân chuẩn bị diễn vở ‘tướng quân nổi giận vì tình hồng nhan’ đấy à?”
Nhóc Chết: “…”
…
Xế chiều hôm đó, Tả Dương nhận ra tình hình bất ổn liền gửi tin đến, yêu cầu tự mình bàn bạc với Liêm Quân.
Liêm Quân đáp ứng, nhận cuộc gọi video của Tả Dương ngay trong phòng bệnh.
“Mày có ý gì?” Tả Dương đi thẳng vào vấn đề, trong giọng nói kìm nén sự phẫn nộ lẫn luống cuống.
Liêm Quân lạnh lùng nhìn gã, hỏi vặn lại: “Có ý gì? Mày động vào người của tao, khiêu khích tao rõ ràng như vậy, giờ lại hỏi tao có ý gì? Tả Dương, có phải tao dung túng cho anh lâu quá nên mày thật sự cho rằng tao không dám động vào mày không?”
Cái này không giống trong kịch bản gì hết!
Tả Dương cả giận: “Mày điên rồi hả! Mạng sống của tình nhân bé nhỏ nhà mày hiện đang nằm trong tay tao, mày đối nghịch với tao như thế tức là không cần mạng của nó nữa ư?”
Liêm Quân mặt lạnh tanh, ấy thế mà lời nói lại khiến cho Tả Dương lạnh cả người: “Nếu em ấy chết, tao cho cả đám Cửu Ưng chúng bây chôn với em ấy. Dù gì tao cũng sống không được bao lâu nữa, quá lắm thì cá chết lưới rách.”
“Tên điên này!” Tả Dương vỗ bàn, ép bản thân tỉnh táo lại, đưa ra điều kiện, “Chỉ cần mày bảo Lão Quỷ ngừng tay và không giựt giây chính phủ nhắm vào tao nữa, tao sẽ sai người đưa thuốc giải cho mày.”
Liêm Quân cười khẩy: “Tả Dương, mày tưởng ai cũng ngu giống mày à? Thứ thuốc mày tiêm cho Thời Tiến, rõ ràng chính là tác phẩm của Long Thế. Hắn lớn lên ở Diệt, thói quen dùng thuốc, làm thuốc tao hiểu rõ hơn mày nhiều, nếu hắn có thói quen giữ lại thuốc giải, hai chân của tao đã sớm khỏi rồi. Tả Dương, đừng nói là thuốc giải, đến phương pháp điều chế thứ thuốc mày dùng là gì chắc mày cũng không biết đâu nhỉ?”
Bị nói trúng tim đen, sắc mặt Tả Dương thoắt đổi, nhưng rồi nhanh chóng điều chỉnh lại. Gã cứng đầu vặt lại: “Liêm Quân à, lẽ nào trên đời này chỉ có một mình Long Thế biết chế thuốc thôi ư? Mày có tin tưởng thái quá vào suy đoán của mình không vậy?”
“Đương nhiên tao phải tin tưởng bản thân mình chứ. Bác sĩ nói Thời Tiến chỉ có thể gắng gượng nhiều nhất hai tháng, Tả Dương, tao lại muốn xem xem, Cửu Ưng của mày có thể sống hơn hai tháng khi rơi vào tay tao không. Ngoài ra, nhắc mày một tiếng, tổ chức Thủy Tức nơi Long Thế trốn là tổ chức ngầm của Thương Hỏa, ‘thuốc Vui Vẻ’ nổi tiếng mà Thương Hỏa đang bán cũng là tác phẩm của Long Thế đấy. Mày thật đúng là ngu dốt đến mức làm cả công cụ cho kẻ thù!” Liêm Quân nói xong, dứt khoát cúp máy, mặc xác Tả Dương có phản ứng gì.
– ——–
Cá Chết: biết là flop nhưng vẫn hóng ?(゚ヮ゚?) không biết có bạn nào ở đây mới thi đại học không nhỉ? Có thi tốt không nè? Chúc các bạn đạt kết quả như ý muốn, đỗ vào NV1 để được trải nghiệm cảm giác ngồi khóc cùng chuyên ngành và dl nhe ehehe:)))))