Thanh Bình Nhạc - Bạch Sắc Liên Y - Chương 7
Phụ hoàng cứ thế ôm ta đi đến long ỷ , ngồi xuống rồi nói “Bình thân!”
Có ngu ngốc cũng có thể nhận thấy được các loại ánh mắt dị dạng đang không kiêng nể gì mà nhìn chằm chằm ta , đố kị có , mơ ước có , dò xét có … theo phỏng đoán của ta … Ta bị nhìn đến lông tơ đều dựng thẳng đứng , khó chịu muốn chết, một người rõ ràng đang giận , cứ hung hăn nhìn ta —— ta cũng không kiêng nể gì trừng lại hắn .
Kháo! Nhìn cái gì! Chưa thấy qua hài tử siêu cấp khả ái như ta sao ! !
Xem ra biện pháp này cũng không tệ lắm, kẻ đó cũng lập tức không dám nhìn ta thêm chút nào nữa , nhưng còn có một vài ngươi có vẻ da mặt hơi bị dầy nha , ta trừng vậy mà lại coi như không thấy, càng có người còn đối ta tươi cười trong sáng —— tỷ như cái người mặc long bào thanh sắc kia , thôi coi như ta miễn cưỡng có thể tiếp thu người này . Về phần muốn nhìn mà không dám , con ngươi thì lại lộ ra tà khí , thì đại biểu chính là hoàng hậu đó nha , ánh mắt thập phần đố kị ta , nhưng bên ngoài lại giả trang bình tĩnh .
Ta có quá khứ không mấy hay ho , nếu không bình tĩnh lại thì kẻ mất mặt chính là ta. Để bảo trì phong độ , ta chỉ dúi đầu vào trong ngực rộng ấm áp của phụ hoàng , thuận tiện kéo kéo vạt áo hắn .
Bất quá, phụ hoàng nhà ta dường như hiểu lầm điểm gì, bàn tay to tại trên lưng ta nhẹ nhàng vuốt ve “Tiếu nhi đừng sợ.”
Ta ngẩng đầu, hắn đối ta cười cười, sau đó quay xuống phía dưới uy nghiêm trừng mắt , cái trừng này quả có uy lực , ta cũng từng luyện trừng mắt nhiều lắm thế mà vẫn chưa bằng phân nửa của hắn , hắn trừng, đến cả con kiến cũng không dám nhìn ta nữa.
“Phụ hoàng thật là lợi hại!” Ta bội phục!
“Ha hả ha hả…” Phụ hoàng nhìn ta cười ha hả. Lần này, một đám người phía dưới cũng không dám nhìn ta … Cũng không đúng, còn có một người không sợ chết , oai đầu nhìn lén ta nha —— Chính là nam tử mặc thanh ý đó !
“Hoàng huynh, vị này hay…” Thanh y nam sau khi kính phụ hoàng một chén rượu , rốt cục cũng nín không được mà hỏi .
“Không sai, đây chính là đại hoàng tử lưu lạc ở nhân gian của ta —- Long Hàm Tiếu .”
Kế tiếp thật buồn chán , mọi ngươi tranh nhau vỗ mông ngựa (vỗ mông ngựa = nịnh nọt) , một kẻ tung lại có kẻ hứng , nói nghe thật êm tai , sau đó lại có một giọng nói mềm mại xen vào . Đây là một tần phi tên Lan Hoa Chi , thanh âm rầm rì nũng nịu khiến ta nổi da gà , ta cũng không có nghe ra các nàng nói cái gì , cái lỗ tai ta tự động loại bỏ đi .
Thật buồn chán nha , phụ hoàng rót một chén rượu, rượu vị tinh khiết và thơm thơm cứ phiêu tiến vào lỗ mũi, trong miệng thoáng cái ứa ra một đống nước bọt , nếu không có môi, đảm bảo sẽ rớt ầm ầm nha . Lao quá cái chén, bên trong còn có hơn phân nửa rượu màu hổ phách nhàn nhạt , hương thơm mê người, nhìn nhìn lại phụ hoàng, hắn đang nhìn mấy nữ nhân khiêu vũ phía dưới
… A , ta uống cũng không quan hệ gì đến hắn nha …
…
Ngô… Ách… Rất thơm, có một chút ấm ấm , uống xong cảm thấy hơi nóng , thế nhưng vị đạo cụ thể như thế nào … Ngô, nói không nên lời, dù sao cũng uống rồi … Ân, chính là hình dung không được, uống lại một chút nha … lại một chút nữa thôi …
A… Không có. Ta ngẩng đầu, không ngờ vừa lúc thấy phụ hoàng một bộ dáng buồn cười nhìn ta “Uống có ngon không ?”
“Hảo ngon!” Ta bỏ qua cái chén, hì hì cười ôm cổ phụ hoàng , dụi dụi vào quần áo hắn
“Phụ hoàng… Phụ hoàng… Hắc hắc… Phụ hoàng là của ta nga … Ha hả…”
Kiếp trước muốn làm động tác này cũng phải suy nghĩ vài thập niên , lần này rốt cục làm được rồi , ngực cảm động thật muốn khóc, ta ôm phụ hoàng , cọ liên tục, liên tục cười , ngực tràn đầy hài lòng, ta liên tục cười , liên tục cười…
“Tiếu nhi, ngươi say nga. Phụ hoàng mang ngươi đi nghỉ ngơi.”
Thanh âm trầm thấp của phụ hoàng vang lên bên tai , thiệt dễ nghe .
Chính là ta dường như lên cao lên , còn đang chậm rãi di động. Bất quá ta mặc kệ … này, ta chỉ nghĩ đến phụ thân ta , hảo hảo làm nũng, hảo hảo tùy hứng một chút…
“Phụ hoàng ~~” ta mềm mại gọi .
“Ân.” Phụ hoàng đáp.
“Phụ hoàng ~~~” ta tái gọi .
“Ân ——.” Phụ hoàng đáp.
“Phụ hoàng ~~~~” ta lại gọi , thuận tiện ôm cổ phụ hoàng .
“… Ân ——.” Bên tai truyền đến thanh âm thở dài cùng tiếng cười nhẹ .
Ta cũng hắc hắc cười rộ lên , ôm phụ hoàng hôn một cái thật kêu “Ngươi là phụ hoàng của ta!” Ta khẳng định
“Đúng .”
“Phụ hoàng của ta nga … Hắc hắc… Là phụ hoàng của ta…” Ta hắc hắc cười, mũi ê ẩm “Ô…”
“Sao lại khóc rồi ?”
“Ngươi là phụ hoàng của ta!” Con mắt ta nóng lên , nhìn phụ hoàng đều không rõ, thân thủ sờ soạn, trên tay ẩm ướt, có chút kỳ quái, không nên là nước a?
“Ta là phụ hoàng của ngươi.” Một bàn tay lớn chạm vào mặt ta , giúp ta lau đi đám nước đáng ghét .
“Phụ hoàng…” Ta chăm chú ôm cổ phụ hoàng, trong lòng đều có chút đau “Ngươi chỉ có thể đau sủng ta…”
“Hảo.”
“Ngươi phải giúp ta đuổi đi đại hôi lang ăn thịt người …” Nó hảo hung, buổi tối sẽ ăn thịt tiểu hài tử…
[ Khứ : Đúng đó , phụ hoàng em là 1 con lang như thế …]
“Hảo.”
“Ta bị khi dễ ngươi phải giúp ta báo thù …”
“Hảo.”
“Phụ hoàng… Hắc hắc…” Ta hài lòng cười, cái gì cũng thật hảo …” Hàm Tiếu rất quậy , ngươi sẽ không thích Hàm Tiếu …”
“Sẽ không.”
“Phụ hoàng… Ngươi sẽ vẫn bồi Hàm Tiếu chứ ?”
” Sẽ .”
“Phụ hoàng… Tiếu nhi dù rất quậy nhưng sẽ nghe lời nga … Ngươi không nên bỏ lại Tiếu nhi… Tiếu nhi rất nghịch … Ngươi không nên tức giận nga… Tiếu nhi sẽ nghe lời…”
“Sẽ không.”
“Phụ hoàng… Phụ hoàng… Hắc hắc…”
“Hoàng thượng, dược được sắc xong rồi .”
Ai ? Ai đang nói chuyện ni?
Ta giương con mắt chung quanh nhìn … A, phụ hoàng… Phụ hoàng dường như đang cầm cái gì …
“Tiếu nhi , nào , uống xong cái này , sẽ ngủ thật ngon .”
Ta xem đồ vật trong tay phụ hoàng , có vị đạo thật khó ngửi muốn chết !”Không đau , hảo thối!”
Phụ hoàng ôm ta, “Tiếu nhi không phải mới vừa nói tuy quậy nhưng rất nghe lời sao , hiện tại sao lại đã không nghe lời rồi ? Phụ hoàng sẽ tức giận nga…”
Thanh âm phụ hoàng trầm xuống , ta lại càng hoảng sợ, nhanh nhanh đem bát nước uống hết …”Oa ——!” Nóng … Thế nhưng không uống phụ hoàng sẽ tức giận…
“Tiếu nhi!”
“Công tử .”
“Đại hoàng tử…”
Bên tai sao lại kinh hô ? Ồn chết… nước kia thiệt là nóng … Đầu lưỡi đau quá…”Phụ hoàng… Không nên tức giận… Ta uống …”
“Tiếu nhi…”
“Phụ hoàng… Phụ…” Hoàng… Tiếu nhi rất quậy … Sẽ không không nghe lời… Rất quậy …
“Ái khanh mau tới nhìn Tiếu nhi , miệng của hắn không có việc gì đi ?” Long Huyền Ngự cau mày nhìn tiểu oa nhi mới uống thuốc an thần , giờ đã ngủ , tiểu hài tử này vừa rồi dọa hắn sợ nhảy dựng , hắn chỉ nói hắn sẽ tức giận thôi … Hài tử này thực coi trọng hắn đến vậy sao ?
Khóe miệng bất giác câu lên , oa nhi say rượu… Thực sự là khả ái a.
“Hoàng thượng, đầu lưỡi đại hoàng tử có chút sưng đỏ, chỉ cần nhượng hắn ngắm cánh lá này là ổn .” Phùng Hiểu Nhai từ hòm thuốc lấy ra một phiến lá vàng , nhìn tiểu hài tử đang an ổn ngủ trên tay nam nhân , lại không biết sao để giúp hài tử này ngậm lá vào miệng … không dám nói … Hắn nhìn về phía hoàng đế đang ôn nhu nhìn đứa nhỏ … thôi quên đi…
” Để trẫm .”Namnhân ngồi đầu giường nói .
Phùng Hiểu Nhai sửng sốt một chút mới nhớ ran am nhân đang nói chuyện với hắn , vội vàng cầm phiến là trình lên
Namnhân tiếp nhận phiến lá, cau mày nhìn một chút, nhét phiến lá vào trong miệng . Phùng Hiểu Nhai đang định nói đó là để dành cho hài tử kia , nhưng động tác của nam nhân khiến hắn nói không ra lời …
Namnhân nhẹ nhàng nâng cằm hài tử lên , hàm trụ miệng hài tử , đẩy phiến lá vào trong miệng . đầu lưỡi nho nhỏ bị di vật xâm chiếm , bất giác đẩy ra , lại bị dị vật quấn lấy trêu đùa …
“Ân… Ngô…”
Lá cây ở trong lưỡi hai người đảo quanh , tản mát ra vị đạo ngây ngô nhàn nhạt, hơi dẫn theo vị ngọt . Nhưng hương vị hài tử này cũng thanh thanh , rất là ngọt.
“Sùng sục…”
Âm thanh nuốt xuống nho nhỏ khiến nam nhân sững sờ một chút . Sau đó nam nhân ly khai đôi môi đã đỏ lên của hài tử, đối ngự y đang sợ ngây người hỏi “Phùng ái khanh, phiến lá này nuốt vào sẽ không sao chứ ?”
“A… A? A! Một… Không quan hệ…”
“Na làm phiền Phùng ái khanh cho … trẫm một mảnh phiến lá nữa là được rồi, vừa rồi phiến là bị Tiếu nhi nuốt mất rồi .”Namnhân rất tự nhiên cười nói .
Phùng Hiểu Nhai lần thứ hai trình lên , lui ra, sau đó vạch hòm thuốc mà đếm phiến lá … Không biết có đủ cho hoàng thượng dùng không a …