Tóm tắt
Thể loại: Tình cảm, kinh dị, vườn trường, chủ thụ, hắc ám, nhiều CP, huyền học, thị giác nam chính, 1×1, HE. Tình trạng bản gốc: Hoàn 112 chương Văn án Tại sao lại có người nói rằng, gặp “họ”, chính là “kiến hỉ” (gặp chuyện vui)??? Không thể hiểu nổi… ============= “Anh trai” Bà nói với A Tú, cậu có một anh trai. Khi còn bé, A Tú không thể hiểu nổi, vì sao mình phải gọi bộ xương trong lọ tro cốt là “anh trai,” cậu cũng không hiểu, vì sao ngày nào mình cũng phải để cơm dưới gầm giường, cung phụng đối phương, như thể đối phương thực sự là “anh trai” bình thường của cậu. Cậu nghĩ mọi thứ chỉ là ảo tưởng của bà. Cho đến khi bà qua đời, A Tú mất hồn mất vía loạng choạng gục trên giường khóc không ngừng, mà thân ảnh cao to lạnh như băng từ từ dựa lên thân thể gầy ốm của A Tú, phát ra tiếng thì thầm khàn khàn vặn vẹo. “Đừng sợ, còn anh ở đây mà.” Cuối cùng A Tú cũng biết nỗi khổ tâm của bà. Thì ra, chỉ có thành “người nhà,” “Hắn” [2] mới không làm hại mình. Nhưng có lẽ bà đã quên, muốn trở thành người nhà với thứ như vậy, thì phải trả một cái giá thật lớn… ============= “Thôn Long Trảo” Giang Sơ Ngôn vẫn luôn tưởng, trải nghiệm lúc đó chỉ là một giấc mơ xa xôi hoang đường. Trong mơ, để hắn người yếu nhiều bệnh sống sót, mẹ đã “gả” hắn cho “Long thần” ở sâu trong Long Trảo. Thầy mo ngu muội mê tín kia nói, sau khi gả cho Long thần, Giang Sơ Ngôn sẽ không còn là người của thế giới này, tính mạng và linh hồn hắn đều thuộc về vị thần hoang không tên kia, đương nhiên sẽ không phải lo nghĩ về số phận bạc mệnh đã định trước phải chết sớm nữa. Sau khi lớn lên, vì bài tập môn phong tục tập quán dân tộc của lớp tự chọn đại học, Giang Sơ Ngôn trở lại sơn thôn mình đã lâu không về. Hắn vốn tưởng đây chỉ là một chuyến về quê bình thường, nhưng không ngờ, với sự trở về của hắn, nỗi kinh hoàng và cái chết mà hắn đã bỏ qua trong thời thơ ấu nườm nượp ập tới. Mà người duy nhất hắn có thể dựa vào, trong lúc lơ đãng, đã lộ ra cái đuôi có vảy dị dạng đáng sợ. ============= “Canh thịt” Bạn trai cũ mất tích rồi. Cố Hà Chỉ nằm đần thối trong phòng nửa tháng, cho đến khi bạn cùng phòng kéo hắn ra. “Nào nào nào, nếm thử món canh bạn gái tôi làm đi.” Bạn cùng phòng tươi cười chào hỏi mọi người. Tất cả những người cùng thuê phòng tập trung quanh bàn, lịch sự ăn từ bát này sang bát khác. Cố Hà Chỉ cũng ăn. Canh ăn rất ngon, nhất là thịt bên trong cực kỳ mềm. Có người trên bàn hỏi đây là thịt gì, bạn cùng phòng sửng sốt, cười nói là lấy bừa từ trong tủ lạnh của Cố Hà Chỉ. “Ngại quá, cậu cứ ngủ suốt nên tôi bảo cổ dùng trước, rồi tính tiền với cậu sau.” Bát của Cố Hà Chỉ rơi xuống đất. Hắn mất bình tĩnh ngay trên bàn ăn, rồi vọt vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo, nhưng những miếng thịt kia như đã tan vào thân thể hắn, cho dù hắn có cố thế nào cũng không nôn ra được. Tối hôm đó, khi Cố Hà Chỉ nửa tỉnh nửa mơ, cảm nhận được hơi thở quen thuộc. Người đàn ông quen thuộc còn lưu lại hơi lạnh dai dẳng trên người, dựa sau lưng hắn, khoác tay lên vai hắn. “A Chỉ.” Khuôn mặt không trọn vẹn của người đàn ông cười tủm tỉm trong bóng đêm. “Đừng né… Cho anh ôm một cái.” “Thả anh ra được không…” “Anh lạnh quá.”