Thần Tượng Toàn Năng- Subzeroz - Chương 50 - Ăn mừng
Tôi thực sự không có ý định về lại quê, bởi vì ở đây có nhiều cơ hội cho tôi hơn.
Do đêm cũng đã muộn nên khi về nhà mọi người nói chuyện với nhau một chút rồi đi ngủ vì ngày hôm sau cũng là ngày đi làm của tất cả mọi người.
Ngày hôm sau, tôi thức dậy khá sớm. Tôi đi ra khỏi phòng thì thấy mọi người đang ở bàn ăn nói chuyện gì đó.
“A, chào em, sao hôm nay dậy sớm thế.” – Anh da ngăm kia thấy tôi đi vào bếp.
“Chào buổi sáng, anh ơi có thấy anh em đâu không.”
“À thì mẹ em với anh trai em ngày nào cũng vào trong bếp nấu ăn hết nên bọn anh bỏ ăn sáng bên ngoài rồi. Rồi sau này bọn họ về quê rồi thì bọn anh lại phải ra ngoài ăn, nghe thôi đã thấy hết hương vị rồi.”
Tôi đi vào trong bếp thì thấy anh Tiêu và mẹ tôi đang hùng hục nấu ăn. Tôi vào có ý định giúp thì anh Tiêu lại đuổi tôi ra.
“Chỗ này hết việc cho em rồi, lên gọi bố xuống ăn sáng đi.”
Tôi đành dạ một tiếng rồi đi lên trên tầng để gọi ông xuống.
Lúc tôi gõ cửa thì ông ấy cũng định ra ngoài rồi.
“Bố ơi xuống ăn cơm.” – Tôi nói.
“Con vào đây bố có chuyện muốn nói với con.”
Tôi đi vào trong phòng, ngồi trên giường đối mặt với bố.
“Con muốn ở đây đúng không?” – Bố tôi hỏi.
“Vâng, con muốn ở đây học tiếp năm lớp 9.”
“Chi phí hiện tại với con không là vấn đề, với số tiền thưởng kia của chương trình bố nghĩ con hoàn toàn có thể tự lập được.”
“Vâng.”
“Còn về quyết định của con trong tương lai thì sao, vẫn muốn sang nước K làm việc à.”
“Vâng.”
“Bố biết không thể ngăn cản con nhưng con hãy cố gắng tốt nghiệp cấp 2 rồi hãy làm gì thì làm. Sang đó làm thực tập sinh, rồi đi học bên đó cũng được, nhưng con phải đảm bảo cho bố là không được bỏ học giữa chừng hiểu chưa.”
“Vâng ạ.”
Bố tôi hiện tại cũng đã dễ nói chuyện hơn trước rất nhiều, ông không còn mắng chửi và muốn rẽ tôi theo hướng mà ông muốn nữa.
Tôi cùng bố đi xuống dưới nhà, ở đó mọi người đã ngồi vào bàn ăn nói chuyện với nhau trong lúc chờ bọn tôi.
“Sao anh và với con xuống lâu thế, đồ ăn sắp nguội hết rồi này.” – Mẹ tôi nói.
“Nhanh nhanh xuống ăn cơm đi bố, Cố Cao Lãng ra ngồi cạnh anh này.” – Anh tôi vỗ vỗ một chiếc ghế trống bên cạnh.
Chúng tôi cùng nhau ăn bữa sáng. Do tôi không có việc gì làm nên tôi xung phong rửa bát, mặc kệ cho họ không cho tôi làm.
Sau khi Chung kết diễn ra, tôi cần đi ăn tiệc với tổ chương trình cùng, tôi cũng muốn ăn riêng với Henry Lewis, Lương Tâm Như và Hi Tuấn nữa. Tôi cũng muốn biết xem sắp tới họ sẽ làm gì.
Hiện tại cũng là khoảng thời gian đi học của học sinh. Tôi phải làm nhiều thủ tục để có thể chuyển trường từ quê tới đây. Bố tôi biết trước điều này nên đã chuẩn bị đầy đủ hồ sơ, giấy tờ khác nhau để có thể chuyển lên đây. Vì thế mà chỉ trong một ngày là mọi thủ tục đã được hoàn thiện.
Tôi theo học tại một trường trọng điệm của thành phố H, bởi vì tôi có nhiều thành tích liên quan tới nghệ thuật nên họ sắp xếp cho tôi vào một lớp chuyên ngành nghệ thuật, lớp này không cần học quá giỏi, nhưng trình độ về nghệ thuật của họ phải cực kì giỏi. Tuần sau, tôi sẽ bắt đầu lên lớp học.
Buổi chiều tối, tôi có lịch hẹn đi ăn mừng cùng với tổ chương trình, ở đây tôi gặp toàn bộ các huấn luyện viên và cả những thí sinh khác nữa. Bọn họ đa phần đều rất vui khi tôi có thể được giải quán quân, họ nói không ai trong chương trình có thể xứng đáng hơn tôi.
Những cuộc ăn mừng tiếp tục diễn ra trong suốt mấy ngày liên tiếp khiến tôi cũng trở nên mệt mỏi.
Hiện tại tôi đã đạt được dấu mốc thành công đầu tiên của cuộc đời, được mọi người biết đến, có lẽ phía trước sẽ còn không xa.