Thần Tượng Toàn Năng- Subzeroz - Chương 49 - Quán quân 'Find my voice'
Cả khán phòng vỗ tay thật lớn, sau đó gào thét lên những cái tên. Tôi nghe thấy tên tôi vang như sấm rền ở một góc trường quay, rồi dần dần lan ra chỗ khác, khiến cả khán phòng như đồng loạt hét lên tên tôi.
Tôi đứng đó có hơi sững sờ một chút.
Hi Tuấn nắm lấy tay tôi, cậu ấy cũng đã bình tĩnh hơn nên mỉm cười nhìn tôi.
“Cậu thấy chưa, ai cũng yêu quý cậu hết. Vậy nên sau này phải thật thành công đấy, cũng đừng quên tôi là bạn của cậu đấy, nghe chưa.”
Tôi gật đầu một cái, rồi lại ôm chầm tới Hi Tuấn. Tôi hành động như vậy như một bản năng. Tôi muốn một người an ủi sự kích động của mình lúc này.
“Thôi nào, còn công bố tên Quán quân phía trước mà.” – Hi Tuấn vuốt nhẹ lưng cho tôi.
Tôi bình tĩnh hơn chút thì bỏ Hi Tuấn ra.
“Cao Lãng, em có mong rằng mình là Quán quân của chương trình ngày hôm nay không?” – Thấy tôi bình tĩnh lại, nam MC hỏi tôi.
“Em cảm thấy rằng những thí sinh có mặt ở đây đều xứng đáng bởi họ đã nỗ lực vô cùng nhiều. Tất nhiên, em rất muốn mình trở thành Quán quân của chương trình, các bạn khác cũng đều muốn như vậy, bởi vì chúng em luôn cố gắng trong con đường âm nhạc này. Nếu như em trở thành Quán quân, em thấy rằng bản thân mình càng phải cố gắng hơn nữa để xứng đáng với những gì khán giả đặt hi vọng vào em.”
Tôi ngừng nói. Ánh đèn trong sân khấu cũng vụt tắt, sau đó 3 ánh đèn lại chiếu rọi vào 3 người chúng tôi.
“Các bạn có mong chờ không ạ?” – Nam MC nói. – “Quán quân của chương trình năm nay là…”
Nam MC cố kéo dài thời gian, âm nhạc cũng trở nên dồn dập không kém. – “Cố Cao Lãng, chúc mừng em đã trở thành Quán quân của chương trình.”
“Hi Tuấn là Á Quân 1, Bùi Mẫn là Á Quân 2, chúc mừng các em.”
Sau đó pháo hoa giấy bắn lên nhuộm những màu sắc rực rỡ trên sân khấu.
Lúc đó tôi đã khóc dù mọi người có nói với tôi nhiều thế nào về khả năng tôi đạt giải là rất cao, họ còn chắc chắn 100 phần trăm với tôi nữa.
Thấy tôi khóc thút thít ở giữa, Hi Tuấn lại ôm tôi vào trong lồng ngực.
“Nào đừng có khóc, có bao nhiêu khán giả đang xem cậu đấy. Cậu trưởng thành như vậy mà lại muốn khán giả nhìn thấy cậu trẻ con trên sân khấu sao. Cậu xứng đáng mà.” – Hi Tuấn vừa xoa lưng tôi, vừa ôm tôi vào một cánh tay.
Bản thân tôi lớn nhưng tôi chỉ thấy quá xúc động. Thời khắc này tôi chưa bao giờ nghĩ tới. Đâu ai ngờ rằng một người vô cảm với mọi thứ lại có thể đứng đây được chứ. Tôi không biết bản thân mình hiện tại như thế nào, chỉ muốn phát tiết sự xúc động của mình ra.
Các huấn luyện viên cũng lên sân khấu, họ ôm và chúc mừng từng thí sinh trên sân khấu.
Hi Tuấn buông tôi ra, rồi xoa đầu tôi.
“Nào, bình tĩnh chưa, em còn nhiều việc phải làm lắm đấy.”
Tôi đứng ở giữa, Hi Tuấn cũng lùi xuống vị trí cũ. Giám đốc sản xuất chương trình trao từng đóa hoa hồng cho bọn tôi. Từng huấn luyện viên của những thí sinh tương ấy sẽ trao cúp và cùng chụp ảnh với bọn tôi.
Thầy Henry đứng trước mặt tôi, xoa đầu tôi rồi chỉ nói:
“Giỏi lắm con trai, bố tự hào về con rất nhiều.” – Ông nói, rồi trao cho tôi chiếc cúp Quán quân dưới ánh đèn sân khấu ánh lên ánh vàng sáng chói.
Tôi cúi đầu cảm ơn ông, rồi nói:
“Em cảm ơn thầy rất nhiều vì đã hỗ trợ em trong chương trình này, không có thầy em sẽ không thể có ngày hôm nay.”
“Thầy có giúp gì cho em đâu, đấy hoàn toàn là sự tự cố gắng của em. Em rất giỏi, xứng đáng với ngôi vị này.”
Sau đó chúng tôi chụp ảnh cùng nhau, rồi lần lượt đến người thân lên chụp ảnh cùng.
Anh tôi chạy về phía tôi mà ôm chầm lấy tôi thật chặt.
“Anh không ngờ em trai anh lại giỏi tới mức này. Anh không biết phải nói gì hơn ngoài chúc mừng em.”
Bố mẹ tôi cũng đi lên. Đằng sau còn có chị Mẫn Nhi, chú Khang Dụ và những người bạn cùng phòng với tôi hồi tôi đi thuê nhà.
Tôi thực sự có những người bạn rất thân thiết, người anh trai và bố mẹ luôn yêu quý tôi. Tôi hiện tại quá hạnh phúc, muốn khoảnh khắc này kéo dài hơn một chút.
“Chúc mừng em Cố Cao Lãng, chị không ngờ em lại có thể đạt được giải cao như vậy. Bài hát em hát cũng hoàn toàn phá vỡ ý nghĩ của chị về em, chị nghĩ em đã hoàn toàn vượt qua khỏi khả năng giảng dạy của chị rồi. Em thực sự thực sự rất giỏi.” – Chị Mẫn nói.
Chú Dụ ôm eo chị Mẫn, có vẻ như hai người họ thực sự đã lựa chọn mối tình này là mối tình lâu dài của mình rồi.
“Cao Lãng, nhóc giỏi lắm đấy, chú không ngờ nhóc lại có tài năng như vậy. Như vậy chú cũng phải cho nhóc tham gia một cuộc thi nhảy cấp quốc gia thôi.”
Bố mẹ tôi không nói gì nhiều, nhưng tôi nghĩ họ hơi áy náy về việc cấm cản tôi tham gia vào một sự nghiệp quá bấp bệnh như này, mặc dù tôi đã xóa bỏ hoàn toàn hiềm khích với họ khi đi chơi vào lần trước.
“Bố mẹ, con cảm ơn vì đã chấp nhận cho con đi theo con đường này.”
“Con thực sự hợp với nó lắm đấy, cứ làm theo những gì mà con muốn đi.” – Bố tôi nói.
Sau khi nói chuyện với họ xong, tôi nói với cả đám bạn của anh trai tôi. Họ rất vui vì tôi đạt được giải cao như thế này. Tôi mong rằng mình cũng sẽ gặp những người tích cực trong tương lai.
“Em giỏi quá, cả gia đình luôn tự hào vì em.” – Anh trai tôi nói.
Sau đó, bọn tôi chụp hình cùng nhau, cũng chụp với Lương Tâm Như và Hi Tuấn, những người bạn thân hiếm hoi của tôi trong chương trình. Còn người kia thì, tôi có chút buồn, nhưng tôi nghĩ tôi nên nhanh chóng quên đi. Tôi còn sự nghiệp, còn tương lai phía trước, lụy một người mà tốn thời gian thì không đáng một chút nào.