Thần Tượng Nhà Ta Lại Rớt Áo Choàng Rồi - Mặc Ngôn Mộc - Chương 139
Thời Phi vẫn lo bọn họ gọi nhiều đồ ăn như vậy có thể ăn hết sao?
Vẫn là khinh thường ba người bọn họ, có phải bọn họ đã mấy năm không ăn lầu rồi phải không, cả đám như sói như hổ.
Ăn gần hết đồ ăn gọi trước đó thì thôi, lại gọi thêm không ít, Thời Phi trên cơ bản không ăn mấy.
Lúc trả tiền, ông chủ xem ở Thời Phi ký cho cái tên liền giảm 10% sau đó lại trừ đi số lẻ, như vậy Thời Phi còn phải thanh toán 1200.
Lập tức cậu liền đưa ra một quyết định, sau này không bao giờ mời ba người bọn họ ăn cơm nữa.
Xe của Hứa Trạch Minh đã sớm đợi ở cửa, vừa thấy người ăn mặc kín đáo đi ra, lập tức tiến lên mở cửa xe cho cậu.
Sau khi vẫy tay chào ba người, Thời Phi lên xe rời đi.
Tào An vuốt cái bụng no căng nói: “Chầu hôm nay ăn đã quá, đã lâu rồi chưa ăn lẩu, sắp quên mất mùi vị là gì rồi.”
Tiền Mật lấy ra một lọ nước hoa bản giới hạn, phun lên người mình che đi mùi đồ ăn, vừa phun vừa nói: “Thời Phi này mỗi ngày bằng lòng mời tôi ăn lẩu thì tốt quá, tôi nguyện ý bói cung hoàng đạo cho cậu ấy mỗi ngày, miễn phí.”
Nghiêng đầu nhìn thấy Khuất Tài luôn nhìn chằm chằm về phía Thời Phi rời đi vừa rồi, hỏi: “Anh đang nhìn gì thế?”
Đôi mắt sau mắt kính của Khuất Tài híp lại nói: “Vừa rồi các anh có nhìn thấy trợ lý của Thời Phi không?”
Tiền Mật gật đầu nói: “Thấy, một anh chàng khá đẹp trai, anh muốn cho cậu ta nhân vật khách mời gì sao?”
Tào An sờ sờ mái tóc rối bù của mình nói: “Tuy không đẹp trai bằng tôi, nhưng nhân vật khách mời cũng không cần quá bắt mắt, nếu không sẽ dễ cướp mất màn ảnh của nhân vật chính.”
Khuất Tài vươn tay đập lên đỉnh đầu hai người bọn họ một chút nói: “Các anh chỉ biết ăn với ăn, hiện tại tôi đang hỏi diện mạo của cậu ta sao?”
Tiền Mật bực bội xoa đầu mình nói: “Vỗ đầu tôi làm gì, kiểu tóc của tôi bị anh làm hỏng rồi đấy.”
Tào An hỏi: “Không chú ý diện mạo, chẳng lẽ trợ lý của Thời Phi có kỹ năng đặc biệt gì đáng để anh chú ý sao?”
Khuất Tài xoa cằm mình nói: “Lúc trước xem qua một video ngắn, theo tôi được biết trợ lý của Thời Phi học chuyên ngành tang lễ.”
Nói xong còn nhướng mày với hai người: “Hiểu ý tôi chứ.’
Đôi mắt Tào An lập tức sáng lên: “Thông minh.”
Tiền Mật gật đầu: “Là ý kiến hay, có thể lừa người này tới đây không liền dựa vào anh đấy.”
Ba người rất ăn ý lập tức liền hiểu ý tứ của lời này.
“Hắt xì.” Hứa Trạch Minh đang lái xe đột nhiên hắt xì một cái, một tay xoa xoa mũi nói: “Ai đang nhắc tôi.”
Thời Phi cầm di động chơi game nói: “Có thể là cô gái nào đó thích anh đang nhắc tới anh chăng.”
Hứa Trạch Minh cười nói: “Không thể nào, mấy cô gái đó biết tôi học chuyên ngành gì, không một ai dám tỏ tình với tôi.”
Thời Phi nhướng mày.
Cũng phải, chuyên ngành này đúng là có hơi nản lòng.
Hứa Trạch Minh hỏi: “Nhưng mà Thời Phi, cậu thật sự muốn đi đóng phim sao?”
Thời Phi: “Hợp đồng cũng ký rồi.”
Hứa Trạch Minh: “Cậu đúng là quá lợi hại, ca khúc vừa ra thành tích, mọi người đều cho rằng cậu sẽ đi theo con đường âm nhạc, kết quả cậu lại chạy đi đóng phim.”
Thời Phi: “Không tin tưởng tôi à?”
Hứa Trạch Minh lắc đầu nói: “Không phải, ngược lại tôi cực kỳ tin tưởng cậu, tôi cảm thấy cậu chính là một người mặc kệ làm cái gì cũng sẽ làm được tốt nhất. Tôi chỉ lo bên ngoài sẽ có cái nhìn không giống nhau về cậu.”
Đại khái là Thời Phi đã tạo ra quá nhiều niềm vui bất ngờ, hiện tại Hứa Trạch Minh có chút mù quáng sùng bái Thời Phi.
Tuy chất lượng bài hát của Thời Phi cao, nhưng chưa giành được cúp Grammy như Thẩm Thanh Nhiên, giai đoạn này rất nhiều giải thưởng lớn còn chưa bắt đầu bình chọn.
Cho dù Thời Phi có giành được nhiều cúp âm nhạc, cũng không có nghĩa cậu là một diễn viên giỏi.
Bao nhiêu ca sĩ sau khi chuyển sang làm diễn viên đều khiến bộ phim nát bét, cuối cùng bị chế thành meme.
Thời Phi thản nhiên nói: “Không sao, từ khi tôi bắt đầu ra mắt đã đi trên con đường hắc, càng hắc tôi càng nổi tiếng. Tôi có kỹ thuật diễn xuất hay không, không phải bọn họ định đoạt, cuối cùng vẫn là xem tác phẩm nói chuyện.”
Hứa Trạch Minh nghe xong Thời Phi trả lời, càng bội phục, tâm thái này mấy người có thể đạt tới chứ.
Nhưng mà hắn lo lắng cũng có lý, điều hắn lo đã xảy ra.
Chuyện hôm nay Thời Phi đi thử vai, lúc ấy không ít người đều chụp được, vừa có người đăng lên đã nhanh chóng lan truyền trên mạng.
‘Sao Thời Phi muốn đóng phim, cuối cùng cậu ta vẫn không nhịn được bước chân vào ngành diễn xuất.’
‘Điều này rất bình thường, ca hát sao kiếm nhiều tiền bằng đóng phim chứ.’
‘Mọi người chờ đợi nhé, lại một siêu sao chỉ biết trợn mắt sắp xuất hiện.’
‘ Đám người mấy người, suốt ngày cũng chỉ biết bôi nhọ người khác.’
‘Mọi người chứ chờ xem, Thời Phi chưa từng khiến chúng ta thất vọng, cẩn thận mấy người lại bị vả mặt.’
‘Ôm Phi ca của chúng ta đi, chỉ là một ca sĩ nhỏ mà thôi, mọi người đừng bôi đen, không hẹn gặp lại.’
‘Phi ca chỉ cần không lui vòng, ca hát đóng phim tôi đều thấy được hết, tôi chỉ có chút yêu cầu này với anh ấy thôi.’
‘Cảm giác sợ hãi bị Phi ca chi phối lui vòng.’
Trước đây Thời Phi ca hát đã khiến không ít người khó chịu, cũng may cậu dựa vào thực lực mạnh mẽ vả mặt những người đó.
Tin tức Thời Phi muốn đóng phim vừa truyền ra, đám diễn viên và công ty đều đứng ngồi không yên.
Một ca sĩ như cậu không yên ổn ca hát được sao? Cứ muốn chạy đi làm diễn viên.
Hiện tại tài nguyên đã khan hiếm, cậu còn muốn tới cướp nhân vật.
Có người bắt đầu dẫn dắt muốn bôi đen Thời Phi, rất nhanh bị đoàn đội quan hệ công chúng của Tống Nhất Nguyên thu phục.
Từ sau khi album của Thời Phi kiếm được tiền, thân là chủ của studio Nhất Nguyên cũng kiếm được không ít tiền lời, chỉ với 400 triệu của Cố Việt Trạch, đã khiến cho studio Nhất Nguyên nhặt không được mấy chục triệu.
Bọn họ có đội quan hệ công chúng hùng mạnh của mình rồi, cũng không phải ai cũng có thể tới cửa bắt nạt, việc này vừa nổi lên manh mối muốn bôi nhọ cậu, lập tức đã bị đè xuống.
Studio Nhất Nguyên cũng thể hiện trọn vẹn năng lực xã giao trong kỳ nguy cơ của bọn họ.
……
Vài ngày sau Thời Phi bắt đầu vào đoàn chuẩn bị chụp ảnh tạo hình.
Một studio được thuê để chụp ảnh tạo hình, đoàn phim đã thuê camera, cũng chuẩn bị chuyên viên trang điểm.
Quá trình hóa trang cũng rất thuận lợi, ngoại trừ lúc chụp ảnh hai người với Vương Nguyên Chí, cái tên kia thường nghếch mắt lên, khiến Thời Phi rất nhiều lần không nhịn được muốn đấm cho một cái.
Qua một buổi chiều, cuối cùng cũng chụp xong ảnh tạo hình, Vương Nguyên Chí chụp xong liền chạy đi trước, giống như đứng chung với Thời Phi thêm một chút liền trúng độc vậy.
Thời Phi cũng muốn thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi, sau khi chụp xong ảnh tạo hình, còn ba ngày nữa mới vào đoàn.
Lúc này Tiền Mật đi tới.
Với cách ăn mặc hôm nay, nếu Vương Nguyên Chí là người Thời Phi muốn đánh nhất thứ hai thì anh ta chính là người cậu muốn đánh nhất đầu tiên.
Anh ta mặc một bộ vest họa tiết da báo, ngay cả giày da cũng là hoa văn da báo, trước ngực còn đeo một cái vòng hình con con báo nhỏ, cũng không biết anh ta kiếm đâu ra một thân trang phục như này.
Lại đi kèm với mái tóc màu hồng hoa anh đào kia, Thời Phi đột nhiên cảm thấy ngày thử vai hôm đó, Tiền Mật đã tốt bụng tha cho thẩm mỹ của mọi người cỡ nào.
Quan trọng là mỗi lần anh ta xuất hiện trước mặt Thời Phi, đều phải tự tin vuốt tóc, dáng vẻ kia thật sự còn thiếu đòn hơn Vương Nguyên Chí.
Bên này Tào An cũng xuất hiện, vẫn dáng vẻ lôi thôi nhếch nhác, dép lê, áo vest, quần rộng, rất giống tránh ở nhà viết kịch bản nửa tháng không ra khỏi cửa.
Khuất Tài hơi bình thường một chút thì cầm một quyển sổ nhỏ trong tay, miệng lúc đóng lúc mở, sau đó viết mấy số trên sổ, nói: “Tiền này không đủ, tiền hôm nay thuê studio, camera tốn hơn 10.000.”
Tiền Mật tiến lại gần xem: “Thứ gì mà tốn hơn 10.000? Đây là loại camera gì, thuê mấy ngày đã tốn mấy nghìn, hay là chúng ta dùng di động tự chụp đi.”
Khuất Tài từ chối: “Không được, ảnh tạo hình có hiệu quả gây ấn tượng với mọi người trước tiên, cần phải đẹp, anh dùng di động chụp thì giống cái gì.”
Đương nhiên Tiền Mật biết là không thể được, chỉ nói như vậy thôi.
Nhưng đoàn phim bọn họ thật sự rất nghèo mà.
Lúc này ba người bọn họ cùng nhau nhìn về phía Thời Phi.
Thời Phi ngẩng đầu nhìn về phía bọn họ: “Ba người các anh vây tôi trong phòng này là muốn làm gì?”
Khuất Tài ngượng ngùng nói: “Thời Phi, cậu cũng thấy đấy, chúng tôi thật sự muốn quay một bộ phim chất lượng, ngay cả đạo cụ quay chụp cũng là tốt nhất, chủ yếu là tài chính có chút không đủ.”
Thời Phi: “Tài chính không đủ cho nên các anh liền đánh chủ ý lên trợ lý của tôi. Để người học chuyên ngành mai táng chuyên môn hóa trang cho người chết tới đoàn phim làm chuyên viên trang điểm cho người ta.”
Tào An nói: “Chúng tôi cho rằng không phải đều là hóa trang sao, cũng không khác mấy.”
Thời Phi nói: “Một cái hóa trang cho người chết, một cái hóa trang cho người sống sao có thể không khác mấy. Các anh muốn gây rối thì cũng phải có giới hạn thôi chứ.”
Khuất Tài nói: “Cho nên chúng tôi mới hỏi, cậu chắc chắn không mang vốn vào đoàn sao? Cậu như vậy tương đương với nhà đầu tư, nếu bộ phim này nổi tiếng, vậy thì cậu có thể kiếm bộn tiền.”
Thời Phi vỗ trán: “Nói đi, các anh tổng cộng có bao nhiêu tài chính khởi đầu.”
Khuất Tài giơ ba ngón tay.
Thời Phi nhíu chặt mày nói: “30 triệu đúng là hơi thiếu, thị trường hiện nay sản xuất một bộ phim truyền hình tận tâm ít nhất là mấy trăm triệu. Loại kịch bản ly kỳ hồi hộp như này có rất nhiều chi tiết cần tiêu tiền, cho dù có tiết kiệm có lẽ cũng phải năm sáu chục triệu khởi đầu.”
Khuất Tài có chút xấu hổ nói: “Là 3 triệu.”
Phản ứng đầu tiên của Thời Phi là sửng sốt, sau đó xoay người định rời đi: “Phim nay tôi không đi cùng nữa, các anh tự mình chơi đi.”
Ba người cùng nhau đồng thời giữ chặt lấy cậu, Tào An nhanh chóng nói: “Đừng mà, cậu chính là nam chính, cậu đi rồi thì phim này không thể quay được.”
Tiền Mật nói: “Chỉ cần cậu đồng ý ở lại, trong lúc ở đoàn phim mỗi ngày tôi đều xem bói miễn phí cho cậu.”
Khuất Tài nói: “Kịch bản này của chúng tôi thật sự rất hay, chủ yếu là vì chúng tôi không muốn tiếp thu đám đầu tư thích chỉ tay năm ngón, mới có thể biến thành như bây giờ. Ba người chúng tôi thật sự muốn dụng tâm quay được một bộ phim hay.”
“Anh muốn dụng tâm quay thì cũng phải có tiền mới được, 3 triệu, đội ngũ sản xuất hơi tốt một chút kinh phí chế tác cho một tập phim đã 3 triệu rồi.” Thời Phi không chút khách khí vạch trần.
“Cho nên mới muốn cậu đầu tư một chút, cậu cũng coi trọng cái kịch bản này mà đúng không? Chúng ta chỉ cần quay kịch bản thật tốt, tạo ra một bộ phim chất lượng là được. Tôi bảo đảm bộ phim này sẽ thành công.” Có nổi hay không thì không biết, dù sao cứ thổi trước là được.
Thời Phi ngồi xuống, xoa xoa trán nói: “30 triệu, tôi đầu tư cho các anh 30 triệu, nhưng tôi có một yêu cầu.”
Ba người lập tức vui vẻ, Tào An kích động thậm chí muốn đi lên ôm Thời Phi, bị cậu ghét bỏ đẩy ra.
Ánh mắt nhìn Thời Phi của ba người giống như đang nhìn kim chủ ba ba.
Nghe thấy Thời Phi nói, còn tưởng là muốn nói tới chia chác trong tương lai, lập tức nói: “Cậu yên tâm, chắc chắn sẽ sửa hợp đồng, phần lãi của cậu sẽ không thiếu một xu.”
Thời Phi ngẩng đầu nhìn ba người bọn họ nói: “Đương nhiên phải sửa hợp đống. Nhưng trong kịch bản tôi có một yêu cầu nho nhỏ muốn sửa đổi.”
Tào An vừa nghe nói muốn sửa kịch bản, lập tức sốt ruột: “Không phải lần trước cậu nói không có ý kiến gì về kịch bản sao? Sao lại muốn sửa nữa.”
Thời Phi cười nói: “Tôi không phải muốn sửa cốt truyện. Tôi chỉ cảm thấy trong kịch bản có một cái tên xung khắc với bát tự của tôi, chỉ sửa một cái tên mà thôi.”
Tào An yên tâm, vỗ vỗ ngực mình nói: “Đổi tên à, tùy tiện sửa, chỉ cần không thay đổi tên nam chính, tên những người khác tùy tiện sửa.”
Thời Phi cười nói: “Chính là nam chính.”
Lúc trước khi chưa biết ba người bọn họ, nhìn thấy nhân vật chính tên Tiền Khuất Tào còn không cảm thấy có vấn đề gì, chỉ cảm thấy tên này không thú vị lắm.
Sau khi gặp ba người bọn họ, Thời Phi cảm thấy cái tên của nhân vật chính thật sự quá ảnh hưởng tới sự phát huy của cậu, mỗi lần đọc lên, trong đầu liền vô thức hiện lên hình ảnh của ba người bọn họ.
Mà vẻ mặt của ba người kia lập tức nứt nẻ.
Cuối cùng Thời Phi dùng thân phận nhà đầu tư, đầu tư cho đoàn phim《Cái chết vô tận》30 triệu, thuận tiện sửa lại tên nam chính.
Đổi thành tên gì bọn họ tự mình quyết định, nhìn dáng vẻ đáng thương của bọn họ, Thời Phi tỏ vẻ có thể giữ lại một họ.
Tên phải lấy bình thường một chút.
=============
Tiểu kịch trường:
Khuất Tài: Hahaha, chúng ta quá thông minh, đầu tiên cố ý nhắc tới Hứa Trạch Minh là thợ trang điểm, sau đó cố ý thể hiện sự nghèo khó của mình trước mặt cậu ta, sau đó thành công thu được khoản đầu tư của cậu ta.
Thời Phi: Ồ, 800 năm trước tôi đã biết đây là một đoàn làm phim chỉ có 3 triệu vốn đầu tư, tôi chỉ là đẩy thuyền mà thôi.
Vương Viễn Chí: Trong 3 triệu, 2 triệu là số tiền tôi bỏ ra để mua nam thứ hai. (khóc.jpg)