Thần Cấp Kẻ Phản Diện - Chương 386 - Địa Ngục Có Bồ Tát, Sát Khí Khuấy Động Nơi Cổ Thành (2)
- Home
- Thần Cấp Kẻ Phản Diện
- Chương 386 - Địa Ngục Có Bồ Tát, Sát Khí Khuấy Động Nơi Cổ Thành (2)
Rất nhiều người hiểu rõ, mục đích của La Hồng là gì.
Thân phận La Hồng mẫn cảm, trước đó còn ở huyện An Bình giương kiếm kháng chỉ.
Cho nên, Thái tử Hạ Cực sẽ không dễ dàng buông tha hắn, nếu Nhất phẩm có thể tiến vào bí cảnh, La Hồng còn có chỗ chơi sao?
Sợ là khi tiến vào bí cảnh, sẽ bị cao thủ Nhất phẩm giết chết.
Tuy rằng ở phủ Giang Lăng, La Hồng đã chiến đấu một trận kinh thiên động địa, lấy một địch vạn quân, có uy thế của Nhị phẩm, nhưng, nếu chân chính giao chiến với Nhị phẩm, La Hồng vẫn yếu hơn rất nhiều.
La Hồng có thể địch vạn quân, chủ yếu vẫn do thủ pháp đa dạng của hắn. Thuật pháp Câu Linh Khiển Tướng biến dị của Đạo môn kia có thể giúp La Hồng một người thành quân.
Lần này, cũng một người địch một vạn quân, nhưng tình thế đã khác.
Tuy Nhị phẩm muốn giết La Hồng sẽ có chút phiền toái, nhưng, kết quả cuối cùng của La Hồng, vẫn sẽ là chết.
Mà Nhất phẩm càng không cần phải nói, có thể điều động linh lực thiên địa tùy ý dùng, so với Nhị phẩm càng cường đại hơn, giết La Hồng, càng nhẹ nhàng hơn.
Đây cũng là lý do La Hồng không cho Nhất phẩm tiến vào.
Tu sĩ Nhị phẩm, La Hồng còn có thể đối phó, tu sĩ Nhất phẩm một khi gặp được cơ duyên, La Hồng chắc chắn phải chết.
Diễn Võ Trường.
Rất nhiều cao thủ Nhất phẩm đều phóng thích ra khí tức ngột ngạt.
Mặc dù số lượng cao thủ Thiên bảng tới đây không nhiều, nhưng tu sĩ Nhất phẩm có vô số, cũng tạo lên áp lực vô cùng đáng sợ.
Tầng mây dày đặc trên trời cũng bị khí tức tách ra, chia năm xẻ bảy.
“A di đà phật”
“La thí chủ gõ 81 tiếng chuông, làm Địa Tạng bí cảnh mở ra, quy ”
định do thí chủ đặt ra chính là quy cả…….
Pháp La đại sư nhàn nhạt nói.
“Chư vị, Vọng Xuyên Tự không phải nơi để mọi người thưởng ngoạn.”
Theo lời nói của Pháp La phía sau ông ta hiện ra một bức tượng Phật khổng lồ.
Không chỉ có thế, trong Phật điện ở bốn phía, đều có Phật ảnh hiện lên.
Ở Vọng Xuyên Tự này, rất nhiều cao thủ Nhất phẩm vốn đã chịu Phật vận áp chế, giờ còn phải đối mặt với những vị cao tăng ẩn thế đã ngưng tụ Bồ Tát Quả này, há có thể chống đỡ được, khí cơ cũng bị áp xuống.
“Vọng Xuyên Tự…… Khinh người quá đáng”
Một tên áo đen trong đám cao thủ Nhất phẩm hậm hực quát to.
Ánh mắt Pháp La đại sư đảo qua, mi tâm khẽ nhíu.
Phật châu trong tay tách ra một viên, chợt tung ra.
Nó giống như phích lịch tử, luớt đi trong nháy mắt, không khí phát ra tiếng nổ to, linh lực thiên địa nồng đậm, như núi lửa sống dậy, hoàn toàn phun trào.
Tên cao thủ Nhất phẩm áo đen tức khắc biến sắc, lộ ra vẻ hoảng SỢ.
Liên tục thối lui, hóa thành một đạo hắc quang, nhanh chóng lui ra phía sau.
Đông!
Tà sát bàng bạc bộc phát, thân ảnh kia phát ra tiếng rên rỉ, bị trọng thương chỉ trong nháy mắt, nhanh chóng lướt ra sơn môn của Vọng Xuyên Tự.
Đây là một Tà tu Nhất phẩm.
“Thân là Tà tu, vào Phật môn chính tông, nên câm miệng, còn dám mở miệng khiêu khích, nếu có lần sau, lão nạp nhất định sẽ trừ gian diệt ác.”
Pháp La đại sư lạnh lùng nói.
Ngay sau đó, ông quét mắt qua các cao thủ Nhất phẩm khác, mặc kệ là Đại Hạ, Đại Sở, Đại Chu hay Kim Trướng Vương Đình, cũng đều có không ít tà tu.
Thân ảnh của tất cả cao thủ Nhất phẩm đều bị thu hết vào đáy mắt.
“Lão nạp biết trong lòng các vị có oán hận, nhưng, việc để La thí chủ định ra quy tắc là ý của Phật Thủ, là ý của Vọng Xuyên Tự”
“Quy củ của Vọng Xuyên Tự, chư vị, đều phải tuân thủ”
“Nếu không phục, cứ việc ra tay.”
Pháp La đại sư nhàn nhạt nói.
Lời nói khí phách vô cùng, Vọng Xuyên Tự là thánh địa mấy ngàn năm đã tích lũy được thực lực cường đại, nên ông ta có vốn liếng để khí phách như thế.
Rất nhiều cao thủ Nhất phẩm kinh sợ.
Ra tay?
Ra tay cái rắm!
Vọng Xuyên Tự đã là thánh địa Phật môn mấy ngàn năm, nơi mà thiết kỵ của tam đại vương triều cũng không dám đặt chân đến.
Tuy đám cao thủ Nhất phẩm này cũng đều có chút thanh thế, nhưng nếu thật sự dám ra tay, sợ là không biết chữ chết viết như thế nào.
Thánh địa Phật môn thế này, nếu nói không có một vị Chân Phật cấp bậc Lục Địa Tiên nào toạ trấn, đánh chết bọn họ cũng không tin!
Nhất thời, rất nhiều cao thủ Nhất phẩm đều không mở miệng.
Cả đám người đều đen mặt, biểu thị sự bất mãn của bọn họ.
La Hồng thu hồi chuông Phật nhỏ, cười cười.
Đáng tiếc, không dùng được quyển sổ nhỏ kia, bằng không, nếu viết tên những cao thủ này trên đó, chắc sẽ thu được rất nhiều tội ác.
Tuy rằng mỗi cao thủ Nhất phẩm đều sẽ mang đến cho hắn rất nhiều tội ác, nhưng mà……
Đánh không lại nha…
Nếu La Hồng có thể giết cao thủ Nhất phẩm, tội ác tất nhiên sẽ vô cùng cao.
La Hồng cũng từng nghĩ tới việc viết tên của Thái tử Hạ Cực lên quyển sổ nhỏ, nhưng cuối cùng hắn vẫn từ bỏ.
Đầu tiên, La Hồng không dám chắc mình có giết được Thái tử hay không, thứ hai, La Hồng cũng không biết thực lực Thái tử có cao hay không.
Nếu thực lực Thái tử yếu hơn so với hắn, thì viết tên y lên cuốn sách nhỏ đó cũng không chiếm được lợi gì, còn không bằng mỗi ngày đi hung dữ với Tiểu Đậu Hoa chiếm chút lợi ích.
La Hồng đứng lặng, quét mắt nhìn qua đám cao thủ Nhất phẩm, trên mặt treo một nụ cười ngạo ngễ.
Thần sắc không ít cao thủ Nhất phẩm phức tạp, trong mắt vài tên Nhất phẩm còn tràn ngập sát khí.
La Hồng rất thích tình cảnh này, rất thích cái cảm giác thấy những kẻ muốn đánh mình nhưng lại không đánh được kia.
La Hồng quay đầu nhìn tượng đá Đế Thính tản ra hơi thở áp lực kia, lông tơ hơi hơi dựng ngược.
“Ai, vốn dĩ chỉ đến gặp Thất thúc, tự dưng không lại đi gõ chuông làm gì, kết quả không cẩn thận mở ra bí cảnh, đúng là phiền phức mà.”
La Hồng lắc đầu.