Tâm Tiêm Ý - Thiên Như Ngọc - Chương 105
***
Đoàn quân hùng vĩ của Thiên tử kéo đến chẳng gây nên náo động ầm ĩ mà dọc đường, chỉ khi tới gần thành Lương Châu mới mở cờ rồng, giương cao lộng che, tựa như đoàn quân từ trên trời giáng xuống. Không những thế, hộ tống phía sau chính là đội quân của các châu khác, ngút ngàn binh sĩ trải dài bất tận.
Chưa đến dưới thành, đại quân hùng vĩ đã dừng lại. Thánh thượng cưỡi ngựa đi đầu chứ không ngồi ngự liễn, y kéo cương dừng lại.
Đại quân phía sau lập tức được huy động, tướng lĩnh trong triều lãnh binh dẫn quân, vẫy mạnh cán cờ, giục ngựa lao đi theo hai ngả nam bắc.
Màn trời ngả tối, song bốn phương chẳng có dấu hiệu dừng, tiếng vó ngựa phi rầm rập nối liền không ngớt, âm thanh giao tranh tiếp tục rộ lên ở đằng xa.
Tiếng trống trận ở trên đầu tường lần nữa vang lên, bất tri bất giác mang theo khí thế hào hùng.
Thuấn Âm có cảm giác hình như chuyện này đã được sắp đặt từ trước – Thánh thượng vừa tới thì đại quân đã tức tốc hành động. Nàng đánh mắt nhìn người bên cạnh, Mục Trường Châu vẫn bình tĩnh đứng thẳng.
Đến khi một khinh kị binh chạy về báo đã tiêu diệt sạch sẽ ngoại địch dưới thành, chàng mới cất giọng hạ lệnh: “Đưa tin đến các nơi, Thiên tử đích thân dẫn quân đẩy lùi địch, lệnh cho các bên nhanh chóng báo cáo tình hình chiến trận.”
Khinh kị binh nhanh chóng cưỡi ngựa tản đi khắp ngã, dọc đường hô to: “Thiên tử đích thân dẫn quân đánh trận! Thiên tử đích thân dẫn quân đánh trận!”
Tiếng hô vang liên tục lặp lại, theo từng cơn gió đi đến mọi nẻo xa.
Chẳng mấy chốc có ngựa chiến chạy tới từ phía bắc – là Trương Quân Phụng dẫn đầu, hắn vội vàng báo cáo: “Các bộ tộc Tây Đột Quyết đã bị trọng thương rút lui, đại quân Trung Nguyên cũng đã đến chi viện…”
Mục Trường Châu im lặng, khẽ gật đầu.
Nhờ đại quân chi viện nên Trương Quân Phụng mới có thể trở về báo cáo. Nghe thấy tiếng hô lớn của khinh kị binh, hắn nghiêng đầu nhìn về hướng đông, khi nhìn rõ quý mã dẫn đầu thì trợn tròn mắt, cuống cuồng xuống ngựa quỳ gối.
Ngay sau đó Hồ Bột nhi cũng đánh ngựa tới, oang oang la lớn: “Phía bắc ổn định rồi!” Vừa dứt lời, gã cũng ngớ người trước tình hình đằng xa, bị Trương Quân Phụng kéo một cái, gã mới hớt hải xuống ngựa quỳ theo.
Ở phía nam, một toán binh mã đang cấp tốc tiến về đây.
Dẫn đầu chính là Lệnh Hồ Thác. Hắn dừng lại cách đó một quãng, đao chưa tra vỏ, bụi phủ khắp mặt, nhìn Mục Trường Châu báo cáo: “Hậu phương Thổ Phồn đã chịu thua, trước mắt viện quân đến đã dồn địch rút lui…”
Còn chưa dứt lời đã nghe thấy tiếng hô vang đằng xa, hắn ngoái đầu nhìn hướng đông, bấy giờ mới hay quân chi viện từ đâu đến. Lệnh Hồ Thác tức tốc nhảy xuống ngựa, quỳ gối về hướng đông.
Binh sĩ ở đầu tường cũng vội vàng chạy xuống, dọn dẹp dấu vết giao tranh ở trước thành.
Ngoại trừ đội quân Thiên tử tới tiếp viện, phó tướng ở các nơi cũng lần lượt kéo quân đến, chúng tướng lĩnh và quân phòng thủ trấn giữ lũ lượt ùa ra từ bốn cổng thành – vó ngựa cuốn bụi bay, máu đỏ loang giáp sắt.
Đến ngoài cổng thành, từng đội một lần lượt khuỵu gối về hướng đông.
Âm thanh chém giết đằng xa nhỏ dần, những đốm lửa bùng lên trên đầu tường, trống trận bốn phía lần lượt vang vọng, truyền đi tin tức đã đẩy lùi quân địch.
Đợi tới khi trận chiến kết thúc, Thuấn Âm nhìn sang bên cạnh.
Mục Trường Châu đặt cung lên lưng ngựa, kéo nhẹ tay nàng rồi buông ra, nhấc chân tiến về phía trước.
Nàng chợt khựng người, đoạn chầm chậm bước theo.
Cuối cùng lộng che cũng đã tới dưới thành, bóng dáng vị hoàng đế trẻ tuổi trên lưng ngựa ngày một rõ ràng, dừng trước cổng thành.
Quân lính trong thành lần lượt quỳ xuống, bốn bề lặng ngắt tựa tờ.
Mục Trường Châu bước từng bước đến trước ngựa, áo giáp va chạm kêu vang theo nhịp bước, chàng quay lưng về phía cổng thành, cúi đầu xá lạy: “Hạ thần Mục Trường Châu xin bái kiến.”
Thuấn Âm đứng bên trái chàng, nhấc vạt váy cúi người.
Áo bào sắc vàng lóe lên trước mặt, một bàn tay vươn ra.
Thuấn Âm thuận theo đó đứng lên, trông thấy Thánh thượng đã xuống ngựa, đứng trước mặt Mục Trường Châu, gương mặt tuấn tú điềm tĩnh thoáng nét ngạc nhiên như xuất thần, một lúc sau y mới đích thân đỡ chàng dậy.
“Đã mấy năm không gặp, cuối cùng cũng có ngày này.” Thánh thượng mở lời, “Khanh khác trước nhiều quá.”
Mục Trường Châu đứng dậy, trong ánh mắt là biển hồ lặng sóng, chàng im lặng không đáp.
Thánh thượng ngẩng đầu nhìn cổng thành hùng vĩ trước mặt, chẳng hay bao mùa gió tuyết đã phủ lên hai chữ Lương Châu trên ấy. Đoạn y cụp mắt nhìn chàng: “Tối nay vào thành, toàn quân hãy nghỉ ngơi, ngày mai hẵng chính thức bái kiến.”
Mục Trường Châu cúi đầu, lùi về sau một bước: “Mời bệ hạ vào thành.”
Thuấn Âm thuận thế tránh ra.
Ngay lập tức, mọi âm thanh từ trên xuống dưới dường như im bặt, lần đầu tiên sau nhiều năm, vùng đất này nghênh đón Thánh thượng thân chinh.
Tán lộng nhẹ dịch chuyển, Thánh thượng ngồi trên lưng tuấn mã, thả vó ngựa chầm chậm tiến vào cổng thành.
Chiến trường đã được đại quân của Thiên tử tiếp quản, thoạt tiên quân địch hai phe bị phản công thụ thương, tiếp đến lại bị quân tiếp viện dồn ép, đẩy chúng vào thế kiệt sức buộc phải rút lui.
Các bộ tộc Tây Đột Quyết cũng đã hộ tống Khả hãn bị thương tẩu thoát, chúng cuống cuồng tháo chạy gần trăm dặm thâu đêm.
Tuy phe Thổ Phồn rút quân đầu tiên nhưng vẫn còn số ít binh mã ngoan cố kháng cự, đến khi tin tức Thiên tử Trung Nguyên ngự giá thân chinh lan đi khắp nơi, binh sĩ Lương Châu lấy lại tinh thần, cùng đội quân của Thiên tử hợp sức bao vây thì bấy giờ đại tướng phe địch mới chịu đầu hàng, ngay trong đêm thổi tù và ra lệnh thoái lui.
***
Thuấn Âm tỉnh giấc, đập vào mắt là đệm mềm trướng rũ, trong một thoáng nàng lấy làm ngẩn ngơ. Tới khi ngồi dậy, những ký ức về sự kiện trước đó tràn vào tâm trí, nàng mới nhận ra ấy là thật chứ chẳng phải mơ.
Phải tới tận tối khuya hôm qua Mục Trường Châu và nàng mới về đến phủ, toàn thân hai người dính đầy máu khiến tùy tùng thị nữ ngạc nhiên, như thể không ai ngờ trường kỳ kháng chiến lại phản công đại thắng.
Cho đến khi nghe bên ngoài hô vang Thánh thượng dẫn quân thân chinh, toàn phủ lần nữa chấn động không thôi.
Nàng khoác áo choàng, nhìn bóng người đang đi vòng bình phong bước vào.
Mục Trường Châu đã tắm rửa, chàng mặc áo bào mới toanh, một đêm bôn ba nơi chiến trường nên giọng còn khàn, “Nàng cứ ngủ đủ giấc đi rồi hãy dậy.”
Sực nhớ hôm nay còn phải bái kiến Thánh thượng, Thuấn Âm lồm cồm xuống giường: “Thiếp ngủ đủ rồi.”
Mục Trường Châu bước tới: “Vậy ta đi thôi.”
Xương Phong đứng đợi ngoài cổng phủ, hai tay bưng một chiếc hộp gấm, xe ngựa cũng đã sẵn sàng.
Một hồi lâu sau, Mục Trường Châu bước ra cổng, xoay người đứng chờ.
Thuấn Âm theo sau, nàng mặc váy chẽn trang trọng và khoác lụa choàng, chải kiểu tóc đoan trang, thấy Xương Phong cầm hộp gấm liền tò mò hỏi: “Cái gì thế?”
Mục Trường Châu ngẩng đầu nhìn tấm biển trên phủ, đáp: “Trước lúc yết kiến, ta có chuyện muốn nói với nàng.”
Thuấn Âm nhìn vào mắt chàng, khe khẽ gật đầu.
***
Đại quân Trung Nguyên không tiến vào thành mà dừng ở bên ngoài. Binh mã Tần Châu vừa đến từ quan thành phía bắc cũng hạ trại bên ngoài.
Khi hay tin Thánh thượng thân chinh, Phong Vô Tật vội vã chạy vào thành Lương Châu, song lúc cậu đến nơi thì toàn thành đã yên ổn, không còn tiếng trống trận lẫn tiếng ngựa phi, gió lớn ban ngày cuốn đi hết mùi máu tanh chiến trận.
Tuy Thánh thượng đã vào thành song không có dấu hiệu điều động nhân lực, thậm chí chỉ nán lại trị sở mà không đến biệt uyển hành quán.
Phong Vô Tật đến ngoài trị sở, cậu xuống ngựa tiến vào trong sân, thấy đông đảo tướng lĩnh cùng quan viên đã tề tựu, tất cả đều xoay mặt về phía đại sảnh có Cấm quân canh gác, ai nấy đều ra chiều ngạc nhiên xen lẫn mơ hồ cùng chút phấn khích.
Cậu đứng một bên, ngoài mặt tỏ vẻ nghiêm nghị nhưng trong lòng mừng rơn, nếu luận công ban thưởng, a tỉ của cậu là phu nhân Tổng quản, Mục Nhị ca là Tổng quản, tất sẽ nhận được phần thưởng quan trọng nhất.
Vừa dứt mạch suy nghĩ, Phong Vô Tật nghe thấy tiếng ngựa hí bên ngoài, ngay sau đó có người bước vào.
Mục Trường Châu áo xống chỉnh tề, đi cùng Thuấn Âm. Theo sau là Xương Phong đang bê một chiếc hộp gấm.
Đám đông trong sân lật đật xoay người, nâng tay thi lễ với chàng.
Trương Quân Phụng và Hồ Bột nhi đứng bên phải, sau khi trải qua sự chấn động tối qua thì bây giờ cả hai đều khấp khởi mừng thầm. Trương Quân Phụng cảm thấy cuối cùng đại sự cũng đã hoàn thành, trong đầu Hồ Bột nhi lại nghĩ sẽ ban thưởng ra sao đây, gã xoa tay toan tiến lên hỏi.
Lệnh Hồ Thác mặc nhuyễn giáp đứng bên trái, cuối cùng lần này hắn đã chịu chắp tay trong lúc thi lễ, dẫu vẫn không nói một lời.
Phong Vô Tật vừa trông thấy a tỉ đã sốt sắng muốn bắt chuyện, nhưng thấy tỉ ấy lia mắt sang bèn ngoan ngoãn nhắm miệng lại.
Xác nhận a đệ không sao, Thuấn Âm gật đầu với cậu rồi bước theo Mục Trường Châu.
Cấm quân trước cửa lập tức cao giọng truyền lời: “Triệu Tổng quản Lương Châu cùng phu nhân vào yết kiến.”
Trong đại sảnh im ắng, Thánh thượng bận hoàng bào cổ tròn, ngồi nghiêm nghị sau bàn, không có nội thị theo hầu mà chỉ độc nhất một cấm quân bảo vệ.
Mục Trường Châu bước vào, chàng toan nhấc vạt áo quỳ lạy thì Thánh thượng đã mở lời ngăn: “Không cần, khanh cũng biết hôm nay trẫm triệu gặp khanh không phải là để bái kiến.”
Chàng đứng dậy, hai tay buông xuôi: “Bệ hạ đến vì tấu chương của thần.”
Thuấn Âm vẫn đứng bên trái chàng như mọi khi, dừng động tác vái lạy mà im lặng lắng nghe.
Trong tay Thánh thượng là tin tức chiến sự vừa được đưa tới, y nhìn lướt rồi đứng dậy, từ từ bước đến, dừng trước mặt chàng: “Trẫm đã tới theo tấu chương của khanh, kể từ bây giờ cuộc chiến sẽ do triều đình tiếp quản, đấy là viện quân trẫm đã nợ Lương Châu nhiều năm về trước.”
Mục Trường Châu điềm đạm đáp: “Thần dâng tấu thỉnh bệ hạ thân chinh không phải vì chuyện cũ năm xưa. Hà Tây đã bị ngăn cắt khỏi Trung Nguyên nhiều năm, giờ đoàn quân Thiên tử đến là để tuyên bố với thiên hạ quyết tâm phòng ngự nơi này, để bách tính thấy mình cũng được triều đình che chở, mai sau Hà Tây một lòng quy thuận Trung Nguyên, khi ấy quân thù sẽ không dám tự tiện xâm lăng.”
Thánh thượng mới bảo: “Trẫm hiểu ý khanh, chuyện gì cũng được khanh lấy cớ hùng hồn.”
Mục Trường Châu đáp: “Nếu bệ hạ đã hiểu dụng ý của thần thì xin hãy phê duyệt các thỉnh cầu còn lại trong tấu chương.”
Giữa đại sảnh lặng như tờ, Thánh thượng trầm ngâm một lúc rồi cất tiếng – tựa như đang nói với người bạn cũ: “Làm thế có vẻ hơi bất công với ngươi, ta đã hứa sẽ rửa sạch oan khuất cho ngươi.”
Mục Trường Châu mỉm cười, trầm giọng bày tỏ: “Chuyện chưa từng làm mới gọi là rửa oan. Còn chặt thủ cấp cha anh, chia tách Trung Nguyên, dùng mọi thủ đoạn để đạt mục đích, những chuyện ấy trắng đen khó bề phân biệt, dẫu có lý do đằng sau cũng không thay đổi được sự thật là thần đã làm những chuyện đó, không cần rửa oan.”
Thuấn Âm nghe những lời ấy thì con tim nhói đau, thấy chàng vẫn điềm tĩnh mới ép mình kìm nén.
Đột nhiên Mục Trường Châu vén vạt áo quỳ xuống: “Xin bệ hạ phê chuẩn thỉnh cầu của thần.”
Thuấn Âm cũng nhấc vạt váy quỳ xuống.
Thánh thượng im lặng một chớp mắt, tựa như ngẫm nghĩ một lần, cuối cùng gật đầu: “Chuẩn tấu.”
Ngay sau đó, đám đông ở bên ngoài lại nghe cấm vệ quân cao giọng gọi người vào sảnh.
Trương Quân Phụng và Hồ Bột nhi cũng có tên, cả hai vội vàng bước vào, Hồ Bột nhi kích động nhất, liên tục vuốt râu.
Theo sau là Đô đốc Cam Châu Lệnh Hồ Thác.
Mọi người tiến vào sảnh bái kiến, trông thấy Thánh thượng đứng trước bàn, mặt mày nghiêm nghị. Đứng bên cạnh là Mục Trường Châu và Thuấn Âm không tỏ vẻ biểu cảm.
Thánh thượng miễn lễ, ôn tồn mở miệng: “Sau cuộc chiến này, ngoại địch hai phe đã trọng thương, mười bốn châu Hà Tây đã bình định, những việc khác đều cần phải sắp xếp riêng biệt. các tướng sẽ được khen thưởng tùy theo công lao.”
Hai mắt Hồ Bột nhi sáng lên, phấn khích đến độ chà xát hai tay.
Thánh thượng nói tiếp: “Theo bản tấu của Tổng quản Lương Châu Mục Trường Châu, Tá sử Trương Quân Phụng cùng phiên đầu Hồ Bột nhi, nhờ tiêu diệt quân địch phản quốc mà lập được công lớn, theo đó phong thưởng; còn các tướng sĩ Lương Châu, chỉ cần có công kháng địch hộ quốc thì đều luận công ban thưởng.”
Trương Quân Phụng lập tức bái lạy.
Hồ Bột nhi cũng quỳ xuống, hí hửng vô cùng.
Thánh thượng đi đi lại lại: “Ngoài ra còn cần bố trí Phòng ngự Quan sát Sứ ở mười bốn châu Hà Tây để giám sát công việc, đề phòng giặc ngoại xâm lăng. Đô đốc Cam Châu Lệnh Hồ Thác là người trung liệt, ngay thẳng trung lương, tấn thăng làm Phòng ngự Quan sát Sứ Hà Tây, về sau mọi chuyện ở Hà Tây có thể báo cáo trực tiếp lên triều đình.”
Lệnh Hồ Thác ngạc nhiên nhìn Mục Trường Châu, Trương Quân Phụng và Hồ Bột nhi lấy làm chấn động.
Song Mục Trường Châu vẫn rất bình tĩnh, không buồn nhìn hắn một lần.
Lệnh Hồ Thác đứng yên một chớp mắt rồi lập tức quỳ xuống tạ ơn.
Thánh thượng dừng bước, tiếp đó nói: “Đợi chiến sự qua đi, tước bỏ chức vụ Tổng quản Lương Châu, đổi Trấn quân Đại tổng quản Lương Châu thành Hành quân Đại tổng quản Lương Châu, từ giờ trở đi, chỉ được sử dụng trừ phi có chiến tranh.”
Người nào người nấy nghe xong đều sửng sốt, kinh ngạc nhìn Mục Trường Châu.
Mục Trường Châu ngoái đầu nói với ra ngoài: “Đem vào đi.”
Xương Phong bê một hộp gấm khom lưng tiến vào.
Hắn mở hộp ra, bên trong là ấn tín của Tổng quản Lương Châu, Xương Phong bước tới giao cho cấm quân.
Mục Trường Châu nói: “Thần xin được hoàn trả ấn tín, đợi hậu chiến ổn định, chức vụ Tổng quản Lương Châu sẽ chỉ được thành lập trong thời chiến. Tổng quản thời chiến nắm quyền điều hành binh sự mười bốn châu, còn lúc thời bình, Phòng ngự Quan sát Sứ cùng mười bốn châu ngoại chống giặc, nội phòng kẻ lạm quyền. Quyền hành quân chính tối cao xin trả lại triều đình.”
Đại sảnh lặng như tờ, chẳng một ai hay chàng lại có thu xếp như vậy.
Trăm phương nghìn kế lấy được vị trí này để rồi trực tiếp hủy bỏ đi.
Thánh thượng nhìn chàng: “Còn khanh?”
Giọng Mục Trường Châu không cao nhưng vẫn ôn tồn: “Đây là sách lược Hà Tây mà thần đã quyết định cho bệ hạ, nhờ đó hoàn thành sứ mệnh của bản thân ngày trước: nhậm chức tuyên phủ sứ, trở về Lương Châu.” Chàng dừng một lúc rồi nói tiếp, “Nay đã nhổ được nội tặc phản quốc, bình định giặc ngoại, rửa sạch thù cũ, thần cũng hoàn thành ủy thác của phủ Quận công. Mọi sự kết thúc, thần đã xong chuyện, về sau chỉ ở Lương Châu, nếu có lúc cần dùng đến thần thì thần nguyện dốc hết sức lực.”
Thuấn Âm quay qua nhìn chàng, trông nàng không có vẻ bất ngờ, vì trước khi đến đây chàng đã nói hết với nàng rồi.
Người từng ham mê quyền lực nhất bây giờ lại buông bỏ nó.
Mục Trường Châu chợt nhìn nàng, giọng càng thấp hơn: “Có điều phu nhân nhà thần cũng đã lập được công lớn, không nên qua loa như vậy. Thần đã hứa sẽ để nàng trở thành nữ chủ nhân của mười bốn châu Hà Tây mà chẳng giữ được lời.”
Thuấn Âm nhớ ra lúc ấy chàng đã nói: “Ta không làm Tổng quản cũng không sao, chỉ là không thể để nàng làm nữ chủ nhân mười bốn châu Hà Tây được rồi, quả thật đáng tiếc.”
Và nàng đã trả lời bản thân cũng không quan tâm, chàng còn truy hỏi có thật không, nay xem ra là sớm có ý định.
Nghĩ đến đây, nàng cười nói: “Thiếp không quan tâm. Cũng đâu phải chưa ngồi ở vị trí ấy, nào có gì đặc biệt, huống hồ thiếp cũng đã xong chuyện rồi.”
Mục Trường Châu nhoẻn miệng cười, vươn tay ra đan xen vào ngón tay nàng.
Thánh thượng hết nhìn Thuấn Âm lại nhìn chàng: “Công của phu nhân cũng là công của Phong gia, trẫm chưa từng quên, trẫm sẽ có thu xếp, cả khanh cũng vậy.” Giọng y điềm đạm song nét mặt vô cùng nghiêm túc, “Tuy từ giờ chức vụ Tổng quản Lương Châu chỉ lập vào thời chiến, nhưng nếu thật sự đến thời điểm ấy, người nắm giữ ấn Tổng quản chỉ có duy nhất Mục Trường Châu khanh.”
Mục Trường Châu không phản đối, im lặng tiếp nhận trách nhiệm.
“Ngoài ra…” Thánh thượng bỗng hạ giọng, “Trẫm đã từng nói không thể để phủ Quận công cứ vậy lụi tàn, về sau khanh hãy thừa tập tước vị Quận công, chí ít phủ Võ Uy Quận công phải trường tồn ở Lương Châu.”
Thuấn Âm nhìn sang người bên cạnh, bàn tay bị chàng siết lấy, nàng nhẹ nhàng nắm ngược lại.
Mục Trường Châu đứng yên một thoáng rồi quỳ xuống: “Tạ ơn bệ hạ.”