Tóm tắt
Giới thiệu Một món tiền nợ quá lớn khiến cả gia đình Chỉ Linh khốn đốn. Nhưng còn chưa nghĩ ra cách để chi trả thì Trương Hàn đã sai người phóng hoả nhà cô Màn đêm đen nhánh cùng với ánh lửa đỏ rực, cứ thế cắn nuốt toàn bộ căn nhà và cha mẹ cô. Chỉ Linh chỉ có thẻ nhìn họ chết trong đau đớn, mà cô cũng không nghĩ tới, mình không bị chết cháy nhưng vẫn bị Trương Hàn truy đuổi. Cô ngã xuống vách núi, hai mắt cũng bị một mảnh vỡ lớn đâm xuyên, cơ thể tổn thương quá nhiều, cô đã không qua khỏi mà bỏ mạng ngay dưới chân núi lạnh lẽo. Cứ ngỡ rằng cuộc đời này đã kết thúc, nhưng một lần nữa, Chỉ Linh đã có thể mở to đôi mắt mà nhìn ngắm thế gian vạn vật, nàng đã được tái sinh trở về cổ đại. Nàng nhập vào thân xác của Quận chúa Bạch Nhân phủ – Bạch Liên – người có dung mạo giống y hệt nàng, một người từ trước tới nay đều được xem là quái nhân vì tính tình độc ác, nham hiểm. Thiên hạ rộng lớn, không ngờ lại trùng hợp tới vậy, vì Bạch Lý lão gia và Dương Tiêu lão gia là bằng hữu tốt, nên nàng từ nhỏ đã được hứa hôn với công tử Tư Mặc – người có dung mạo giống với Trương Hàn. Lần đầu gặp mặt, nàng đã ngỡ rằng, chàng chính là kẻ thù đã giết cha mẹ, cũng là kẻ đã cướp đi đôi mắt và mạng sống của nàng. Nàng lòng mang nỗi hận, bỏ đi con người Chỉ Linh trước đây, làm một Bạch Liên thật tốt nhưng tâm vẫn không quên đi hận thù phải báo. Vì cha luôn phải trấn thủ biên cương, không thể ở bên chăm sóc nên nàng thường lưu lại phủ của Dương Tiêu lão gia. Ngày ngày gần gũi với Tư Mặc, nàng bỗng nhận ra chàng và Trương Hàn hoàn toàn không giống nhau, chàng tuyệt nhiên không phải là tái sinh của Trương Hàn, chàng chỉ là Tư Mặc. Sự ân cần, ấm áp của chàng đã vô tình làm nàng rung động, khiến tim nàng thổn thức nhưng lại càng thêm đau đớn, khổ tâm. Đau khổ giằng xé nội tâm, yêu nhưng không thể ở bên chỉ vì mối thù chưa hề hé lộ, tới khi chiến tranh xảy ra, sự thật mới được phơi bày. Liệu rằng mối tình khắc cốt ghi tâm này sẽ có một cái kết đẹp? [IMG] “Có lẽ đời này còn quá nhiều uẩn khúc, quá nhiều mối thâm thù chưa hề hé lộ. Nhưng Bạch Liên, đây là cuộc đời của ta và nàng, vốn rằng tâm ý đã rõ, vậy mà lại để những chuyện quá khứ ngăn cản hai ta, ta cầu xin nàng, hãy buông bỏ mọi chuyện, cùng ta sống một kiếp bình an, được không?” “Ta không biết ta đã làm sai chuyện gì, ta cũng không biết vì sao nàng lại hận ta tới vậy. Cho dù biết rằng nàng chưa từng thật lòng đối đãi, nhưng ta vẫn luôn tự lừa dối bản thân, tự mình đa tình. Từng ánh mắt, nụ cười của nàng, ta đều ghi lòng tạc dạ, ngày đêm mong nhớ.” “Tư Mặc, chàng nợ ta một đôi mắt, một mạng sống. Chàng nói chàng yêu ta, vậy ta hỏi chàng, chàng có nguyện ý vì ta mà từ bỏ đôi mắt, từ bỏ mạng sống của chàng hay không?” “Dùng mạng của ta đổi lấy lòng tin của nàng, đáng lắm! Ta nợ nàng nhiều như vậy, đến lúc phải trả rồi!” “Đời này Tư Mặc đã bị trói buộc với nàng, ta từng nói, nàng muốn thứ gì, ta đều sẽ cho nàng!”