TA VÌ NÀNG MÀ TỪ BỎ TẤT CẢ - Tác giả: Nhiphuongpham - Chương 23: Tầm Thương trưởng thành
- Home
- TA VÌ NÀNG MÀ TỪ BỎ TẤT CẢ - Tác giả: Nhiphuongpham
- Chương 23: Tầm Thương trưởng thành
Sinh ra trong một gia đình y giáo nên từ nhỏ Tầm Thương đã được chạm vào thuốc từ rất sớm, khứu giác của cô cũng rất nhạy bén khi ngày nào cũng phải ngửi mùi thuốc mà cha nấu. Lên mười tuổi cô con gái bẻ nhỏ lanh lẹ, thông minh này có thể cùng mẹ của mình mỗi sáng đi hái thảo dược về cho cha nấu, cô nàng phụ giúp rất nhiều lại còn hiếu thảo cho nên cha mẹ của cô cảm tạ trời đất không hết vì đã ban cho họ một cô con gái giỏi giang như vậy. Kỳ Duyên Thượng tiên và Nguyệt Hạ lão nhân thấy được lòng biết ơn của họ nên cảm thấy rất vui và cũng mừng cho Trích Tâm khi được cả cha và mẹ yêu thương.
Khi trưởng thành, Tầm Thương trở thành một cô gái xinh đẹp, nho nhã, vẻ ngoài rất giống với nét đẹp dịu dàng vốn có lúc trước của cô chị Trình Đan. Tính cách của Tầm Thương cũng ôn hòa và rất tốt bụng, cô thường xuyên cùng với cha của mình xuống thị trấn để chữa bệnh cho người dân, người nào khá giả một chút thì ông lấy tiền công để về mua gạo sắm sửa quần áo cho hai mẹ con, còn người nào nghèo, hoàn cảnh khó khăn ông không những chữa bệnh miễn phí mà còn cho luôn họ thuốc để mang về nấu uống. Tầm Thương ngưỡng mộ và học hỏi cha của mình ở điểm đó nên có rất nhiều chàng trai để ý cô mỗi khi cô cùng cha mình xuống núi. Tuy nhiên tính Tầm Thương từ nhỏ đến lớn chỉ biết giúp đỡ người khác chứ không màn danh lợi gì cho bản thân của mình cả, cô thì sống với cha mẹ ở trên núi, nhà cũng chỉ đủ ăn đủ mặc cho nên không dám nghĩ đến chuyện sẽ theo đuổi một ai. Tầm Thương thương cha thương mẹ nên cô sẽ không đi đâu nếu cha mẹ của cô vẫn còn sống bởi vì cô muốn cả đời ở bên họ để chăm sóc cho họ nhưng cô biết ai rồi cũng phải già yếu và chết đi, không ai sống mãi được trên thế gian này, hiểu được đạo lý đó cho nên cô càng không thèm ngó ngàng gì đến hạnh phúc tương lai của mình.
Một hôm vì tuổi già nên chân của cha Tầm Thương bị đau nhức do trái gió trở trời vì vậy mà ông phải ở nhà để mẹ của cô chăm sóc còn cô thì xuống núi một mình để làm công việc thường ngày là bán thuốc lấy tiền.
Sau khi thuốc đã được bán hết, cô trở lại lên núi, trên đường đi cô nhặt cũng được không ít những thảo dược mà cha của cô cần. Tầm Thương sống từ nhỏ với nghề này nên cô rất thích và luôn vui vẻ cho dù có bán được thuốc hết sớm hay không thì tâm trạng của cô vẫn rất hào hứng khi bản thân mình có thể nối nghề của gia đình. Cô phấn khởi đeo giỏ thảo dược trên lưng và đi về nhà, đang đi trên đường thì cô vô tình va phải một người đàn ông đang nằm sấp dưới đất. Tưởng anh ta chết nên Tầm Thương hốt hoảng vì sợ hãi nhưng khi đến gần thì thật may anh ta vẫn còn thở, với thân hình bé nhỏ của cô, cô đã cố gắng dìu hắn đi một đoạn lên phía trên núi mới có một ngôi nhà tranh không có ai bởi vì người ta làm nên để dành cho những người đi đường tá túc qua đêm.
Lên tới trên đó mồ hôi cha mồ hôi mẹ gì nó tuôn như mưa, cả người Tầm Thương cứ như mới đi tắm về vậy, hai tay dìu tên lạ mặt đó cũng muốn lìa khỏi người rồi. Nhưng mà không thể thấy chết mà không cứu, nhìn hắn như vậy một người làm y như cô sao nỡ bỏ mặt hắn được.
Trên người của tên này nhìn đâu cũng toàn là nhát chém còn có vết bầm do nội thương gây ra nữa, miệng có vết máu chảy dài chắc cũng nôn ra cả một chén rồi. Tầm Thương trị thương ngoài da cho hắn trước xong rồi mới đi nấu thuốc. Được hơn một canh giờ, hắn vẫn không tỉnh dậy nhưng nhịp thở đã đều trở lại và nhìn sắc mặt cũng đỡ hơn lúc trước rất nhiều. Tầm Thương đang cảm thấy lo lắng vì cũng đã gần xế chiều rồi mà cô còn chưa về nhà, sợ rằng cha mẹ sẽ lo cho cô rồi đi tìm cô lỡ mà có chuyện gì chắc cô sống không nỗi mất, nhưng mà tên này con chưa tỉnh lại lỡ hắn có mệnh hệ gì chẳng phải mình thấy chết mà không cứu rồi một mạng phải ra đi thì làm nghề y cứu người còn nghĩa lý gì nữa. Đang phân vân không biết nên làm thế nào thì bỗng nhiên xuất hiện một cô gái anh tuấn đi vào. Cô gái này có mái tóc dài được cột cao lên để lộ rõ gương mặt xinh đẹp cùng với sự sáng suốt, thông minh qua ánh nhìn và nụ cười khi cô xuất hiện bất ngờ trước mặt của Tầm Thương. Bộ y phục mà cô ấy mặt cũng khác biệt so với những người ở đây, nhìn một cái là biết người giàu có từ nơi khác đến rồi.
“Cô là ai?” Tầm Thương để chén thuốc vừa mới nấu lên bàn rồi quay sang bắt chuyện với cô gái ấy.
“Tôi tên là Tú Anh, vô tình đi ngang qua đây muốn xin tá túc một đêm có được không?” Giọng nói tươi tắn, vô cùng tự tin, nhìn dáng vẻ này rất giống với hình tượng của một nữ hiệp khách.
Thật ra cô ấy chính là quận chúa Tú Anh của Ma giới, giả dạng làm người bình thường để đến đây.
Thấy một người đàn ông đang nằm bất động trên giường, Tú Anh quay sang hỏi đó có phải là phu quân của Tầm Thương không thì cô nàng phản đối ngay. Tầm Thương cũng thật thà kể lại chuyện cứu hắn và đưa hắn đến nơi này, cô cũng giải bày nỗi lo của mình cho Tú Anh nghe.
“Cô cứ yên tâm để hắn ở đây đi, tôi cũng biết một chút y thuật để tôi giúp cô chăm sóc và cho hắn uống thuốc.” Tú Anh mỉm cười cầm chén thuốc của Tầm Thương lên thổi nhẹ cho nó nguội rồi từ từ đút vào miệng hắn.
Thấy có người canh hắn giúp mình rồi, Tầm Thương liền cảm ơn không ngớt và cáo từ về chăm sóc cho cha mẹ già ở trên núi.