Ta Trở Thành Anh Trai Của Nữ Chính Trong Truyện Ngược - Chương 48 - Chương 45
Mới sáng sớm, có thể chạy đi đâu chứ?
Quân Hoài Lang nhìn quanh khắp nơi một vòng, thấy Tiến Bảo cũng không ở, ngầm có chút lo lắng. Y thậm chí bắt đầu hối hận, hôm qua nên ở cửa Trường Xuân lâu đợi một chút, chờ Tiết Yến ra rồi cùng nhau hồi cung.
“Ngươi đi hỏi thử, Ngũ điện hạ và Tiến Bảo sáng sớm đã đi nơi nào.” Quân Hoài Lang nói với Phất Y.
Phất Y vội đáp lời, xoay người chuẩn bị đi tìm Trịnh Quảng Đức.
Nhưng vừa quay đầu, hắn liền vui mừng kêu: “Thiếu gia, Ngũ điện hạ đã trở lại.”
Quân Hoài Lang nhìn theo hướng hắn chỉ thì thấy Tiết Yến từ phía sau đình viện đi đến.
Giữa mùa đông, Tiết Yến chỉ mặc bộ kình trang mỏng tanh, ống tay áo buộc chặt bên trong bao cổ tay, tóc dài cột cao, thoạt nhìn gọn gàng lại sắc bén, như một cây đao lợi hại được tuốt khỏi vỏ, mang theo nhuệ khí bức người.
Đợi khi hắn đến gần, Quân Hoài Lang mới thấy, trán Tiết Yến phủ một tầng mồ hôi mỏng, hơi thở có chút nặng nề, hẳn là mới luyện võ trở về. Tiến Bảo chạy chậm theo phía sau, trong tay nâng áo ngoài của hắn, thật sự ân cần lanh lợi.
Quân Hoài Lang sửng sốt, ngay sau đó không khỏi phiền muộn.
Đúng là vừa tỉnh ngủ, đầu óc cũng hồ đồ. Tiết Yến mỗi ngày đều phải luyện võ, y thế nào lại quên mất, còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì, vội vã muốn tìm người.
“Làm sao vậy?” Tiết Yến dừng lại bên người y, hỏi.
Khoảng cách gần như vậy, Quân Hoài Lang có thể cảm giác nhiệt độ hừng hực toả ra từ trên người Tiết Yến. Rõ ràng là mùa đông giá rét, hắn chỉ mặc một thân quần áo đơn bạc, nhưng vẫn nóng tựa như một nguồn nhiệt.
Quân Hoài Lang có chút không được tự nhiên dịch người sang bên nhường đường.
“Cũng không có việc gì, chỉ là ——” Là lo lắng đêm qua ngươi xảy ra chuyện nên sáng sớm liền đến đây; loại lời này, Quân Hoài Lang ngượng ngùng nói ra miệng.
Y dừng một chút, rốt cuộc tìm được cái cớ: “Là vừa lúc ra ngoài, ngay cửa ra vào bỗng thấy được một chiếc đèn, bèn nghĩ đến đây hỏi một chút ngươi có biết nó từ đâu ra hay không.”
Nhưng lời vừa ra miệng, chợt có một tiếng rột rột khe khẽ lại rõ ràng từ bụng y phát ra, lọt vào tai hai người.
…… Đúng là có chút xấu hổ.
Tối hôm qua dự tiệc Quân Hoài Lang không ăn bao nhiêu, chỉ ngồi nghiêm chỉnh mà uống rượu. Ngủ một đêm, bụng y sớm trống trơn, có điều khi vừa mở mắt còn mơ mơ màng màng, y liền lo lắng Tiết Yến xảy ra chuyện, ngay cả đói khát cũng không để tâm.
Không nghĩ rằng lại tự tìm khó xử cho bản thân.
Y mới vừa rồi còn nói là vừa vặn ra cửa nhìn thấy đèn, nhưng ai sẽ đói bụng mà vừa lúc ra ngoài? Một tiếng kêu nhỏ này lập tức làm sụp đổ cái cớ che đậy của y.
Thế tử điện hạ từ trước đến nay tôn quý lại tinh tế, nào chịu nổi bực này xấu hổ, y khẽ hắng giọng, nghĩ giả vờ không nghe thấy âm thanh từ bụng mình, tính cáo từ rời đi, mau chút trở về ăn sáng.
“Vậy ta đây……”
Nhưng lời y còn chưa nói xong, đã nghe được Tiết Yến cười nhẹ.
Không có chút ý chế giễu nào, một tiếng cười thản nhiên mang theo vài phần hiểu rõ, còn có một ít cưng chiều mơ hồ.
Quân Hoài Lang nhìn qua, vừa lúc đối diện với đôi mắt bao hàm tươi cười.
Cũng không biết có phải ảo giác của Quân Hoài Lang hay không, y cảm thấy ánh mắt kia vừa thâm thuý vừa nồng cháy, rõ ràng đang cười, song lại như muốn đè người ra ăn tươi nuốt sống, khiến đáy lòng y nổi lên nhút nhát tê dại.
Quân Hoài Lang cảm thấy mình cả nghĩ rồi.
Sau đó, y nghe Tiết Yến nhàn nhạt nói: “Không biết, có lẽ do phụ hoàng thấy ngươi thích nên cố ý thưởng cho ngươi.”
Ánh mắt kia, dường như mơ hồ hiện lên vài phần trêu đùa.
Quân Hoài Lang nửa tin nửa ngờ mà sửng sờ: “…… Không thể nào?”
Mình chẳng qua là đứng ở cửa Trường Xuân lâu nhìn vài lần, sao Hoàng Thượng có thể biết, lại còn cố ý thưởng đèn cho mình nữa?
Tiết Yến lướt nhìn biểu cảm mờ mịt của y, khóe môi hơi nhếch lên.
“Vậy thì cái đèn kia cũng thích ngươi, nhìn vừa mắt ngươi, vốn là đến tìm ngươi đấy.”
Nói xong, hắn xoay người đẩy cửa ra, nghiêng người, nhường Quân Hoài Lang tiến vào, vừa nhìn đã hiểu là muốn mời y vào dùng bữa sáng chung.
Quân Hoài Lang lúc này mới chậm chạp nghe ra người này đang trêu chọc mình. Cái gì mà Hoàng Thượng thưởng, rồi tự bay tới, xem y như con nít mà chòng ghẹo sao?
Quân Hoài Lang nhìn hắn, vẻ tươi cười hài hước trên mặt hắn không che giấu chút nào.
Tiết Yến từ trước đến nay không có nhiều biểu cảm, bây giờ lộ ra tươi cười cũng lợt lạt, mang theo một ít lười nhác, thoạt nhìn có chút hư hỏng.
Quân Hoài Lang chưa từng gặp qua dáng vẻ ác liệt lại ấu trĩ như vậy của hắn. Nhưng tức khắc, trong lòng y toát ra một ý nghĩ chắc chắn.
Chiếc đèn kia, nhất định là Tiết Yến cho y.
——
Đêm gia yến ở trong cung vào ngày Tết ông Táo nói đến cũng chỉ là khởi đầu của năm mới mà thôi.
Từ ngày này trở đi, trong cung mỗi ngày một náo nhiệt hơn, các hoàng tử cũng không cần đi học. Quân Hoài Lang ngày ngày ở trong cung Minh Loan, có chồng chất thời gian rảnh, bèn giúp Thục phi và Quân Lệnh Hoan chuẩn bị đồ dùng linh tinh vụn vặt để ăn Tết.
Đồng thời, y còn cần chuẩn bị thứ khác.
Từ khi Quân Lệnh Hoan có nơi ở riêng, hằng năm đến giao thừa, Quân Hoài Lang đều cho nàng một bao lì xì. Ngoài tiền mừng tuổi, bên trong còn có một ít lễ vật nho nhỏ mới lạ đồng thời đặt dưới gối nàng.
Năm nay dĩ nhiên cũng không ngoại lệ.
Những năm qua y ở trong nhà, có thể tùy ý ra vào Quốc công phủ, lễ vật tặng muội muội đều do chính y ra ngoài tìm. Nhưng năm nay ở lại trong cung, y không có chỗ để đi, đành phải chọn lựa từ kho hàng mà Thục phi đặt mua cho y.
Chẳng qua, y tặng lễ vật cho Quân Lệnh Hoan nhiều năm như vậy, đã sớm thăm dò được yêu thích của Quân Lệnh Hoan. Đồ vật Thục phi đưa cho y vừa nhiều vừa hỗn tạp, Quân Hoài Lang lục lọi trong rương lấy ra một chiếc trâm hoa tinh xảo lại độc đáo, vừa vặn có thể để vào bao lì xì.
Có điều thời điểm y rời khỏi kho hàng, y bỗng nghĩ đến một chuyện khác.
“Thiếu gia?” Thấy y dừng lại trầm tư, Phất Y đi ở sau gọi y một tiếng.
Quân Hoài Lang trầm ngâm một lát, nói: “Có phải ta cũng nên cho Ngũ điện hạ một cái hay không?”
Rốt cuộc năm nay, cung Minh Loan không chỉ có một đứa nhỏ là Quân Lệnh Hoan.
Phất Y phụt cười, nói: “Thiếu gia, ngài tính đi tính lại cũng chỉ hơn Ngũ điện hạ một tuổi, không coi là trưởng bối của Ngũ điện hạ.”
Quân Hoài Lang dừng một chút, nhẹ giọng cười ra tiếng.
Ai nói, tính cả đời trước, y tốt xấu cũng hơn hắn tận mười tuổi.
Hiện giờ, tuy y sớm quen việc mình trở về năm mười sáu tuổi, nhưng những năm tháng trải qua ở kiếp trước vẫn còn đọng lại. Nếu luận về số tuổi tâm lý, y đúng là có thể miễn cưỡng xem như trưởng bối của Tiết Yến.
Nhưng mà, cái này không liên quan đến vai vế.
Ngay từ đầu y đặt bao lì xì đỏ dưới gối Quân Lệnh Hoan là vì sáng sớm ngày đầu tiên mỗi năm, khi nàng tỉnh dậy đều có thể lấy ra niềm vui bất ngờ từ dưới gối.
Hiện tại cung của cô mẫu nhiều thêm một Tiết Yến, mình chẳng qua bỏ ra thêm một ít công sức là có thể chia sẻ hân hoan này cho hắn, dễ dàng tặng hắn một bất ngờ vui vẻ dưới gối vào năm mới đầu tiên tại cung Minh Loan.
Nghĩ vậy, khoé môi Quân Hoài Lang không khỏi hơi cong lên.
“Ngươi đem cái rương trong nhà mang đến khi tiến cung ra đây đi.” Quân Hoài Lang nói.
Khi y vào cung, phủ Quốc công chuẩn bị cho y không ít quần áo và phục sức đi kèm, để y dùng trong cung. Sau này Tiết Yến hàng năm đều ở trong cung, lấy đồ vật trong cung đưa cho hắn có chút không đủ thành ý.
Mà y mang đến khá nhiều vật độc đáo lại tinh xảo từ trong phủ, có một số thứ là do chính Quân Hoài Lang mua về.
Phất Y nghe theo, chỉ huy người mang cái rương từ phủ Quốc Công đến trước mặt Quân Hoài Lang.
Quân Hoài Lang chọn lựa một lúc, tìm ra một miếng ngọc giác* màu xanh lá.
*Ngọc giác 玉珏: hai miếng ngọc ghép lại mà thành (hình)
“Ngươi xem cái này thế nào?” Y cầm lấy, đưa đến cho Phất Y nhìn.
Y nhớ rõ, ngọc giác này do chính y tìm thấy từ trong cửa tiệm đồ cổ, mua nó đơn giản bởi vì kiểu dáng thú vị, nhìn sáng cả mắt.
Ngọc giác bình thường đều là kiểu vòng tròn mộc mạc, có một chỗ hổng, mặt trên có hoa văn điêu khắc. Mà miếng ngọc này lại được chế tạo từ một khối ngọc bích thành hình đuôi cá chép, trông rất sống động.
Hình thức cá ngậm đuôi vừa lúc tạo thành vòng cung của ngọc giác, nhìn qua vừa tinh xảo lại sinh động.
Phất Y vội nói: “Thiếu gia, ngài đặc biệt thích ngọc bội này mà, lúc trước mua, liếc mắt một cái đã nhìn trúng, còn yêu thích không muốn rời tay! Ngài hay là đổi vật khác, cái này ngài giữ lại cho bản thân mình mang đi ạ.”
Quân Hoài Lang cười cười, nói: “Lấy cái này đi.”
Y sớm không giống mười mấy tuổi ở kiếp trước, đã không có nhiều hứng thú với vật ngoài thân. Huống chi, trước đó vài ngày Tiết Yến còn tặng y một chiếc đèn lưu ly, cũng không biết làm ra như thế nào. Y đáp lễ, tặng cho hắn ngọc bội cũng là lẽ thường tình.
“Ngươi xem thử, bao lì xì đỏ có vừa không?” Quân Hoài Lang bảo Phất Y.
Phất Y đành phải đi tìm bao lì xì, thay Quân Hoài Lang ướm thử. Ngọc giác kia tinh xảo độc đáo, kích cỡ vừa vặn bỏ vào trong bao lì xỉ đỏ Quân Hoài Lang chuẩn bị.
“Vậy vừa tốt.” Quân Hoài Lang cười nhìn thoáng qua vẻ mặt đáng tiếc của Phất Y, đưa tay nhẹ gõ trán hắn. “Bỏ vừa vào bao lì xì nói lên vật này là nên đưa cho Ngũ điện hạ.”
Phất Y lẩm nhẩm lầm nhầm: “Thiếu gia, ngài cũng quá hào phóng.”
Quân Hoài Lang cầm bao lì xì chứa ngọc giác, cười khẽ lắc đầu.
Nếu Phất Y trải qua đời trước, tự nhiên sẽ hiểu hào phóng của y là từ đâu. Vật bên ngoài dù độc đáo, tinh xảo hay khó gặp, cũng không đáng để ý. Ngược lại, càng quan trọng hơn cả là những người mình quan tâm đều có thể hưởng một đời bình an, không gặp trắc trở.
Mà tiền đề của việc này chỉ có y có khả năng làm được, cho đi một chút thiện ý cũng bất quá là theo lẽ thường.
“Ngươi chốc nữa đi xem, nếu Tiến Bảo không có việc gì, gọi hắn đến một chuyến.” Quân Hoài Lang dặn dò nói.
——
Đêm trước giao thừa, cung Minh Loan giăng đầy lụa đỏ, khắp nơi đều treo đèn lồng đỏ, chỉ chờ ngày hôm sau qua Tết.
Khi tối muộn, Tiến Bảo rón ra rón rén đẩy ra cừa Tây trắc điện, trong lòng không ngừng kêu khổ.
Bồ Tát sống thế tử tuy rằng chỗ nào cũng tốt, nhưng chỉ là thích sai khiến hắn làm mấy việc cực nhọc, động thổ trên đầu Thái Tuế (xúc phạm người có quyền thế, kẻ hung ác).
Mà mỗi lần hắn căn dặn lại đều nhẹ nhàng thản nhiên, tựa như việc rất dễ dàng hoàn thành.
Ví như lần này.
Xuyên qua giấy cửa sổ, chỉ có ánh sáng từ đèn lồng lờ mờ chiếu vào đo đỏ một vùng, bao phủ lên Tây trắc điện một bầu không khí khủng bố. Tiến Bảo bóp chặt bao lì xì Quân Hoài Lang đưa hắn, cẩn thận từng li từng tí mà tiếp cận Tiết Yến.
Vì hắn hầu hạ bên người Tiết Yến cả ngày, hoặc Tiết Yến thường sẽ một mình trong phòng, nên hắn không có cơ hội nhét bao lì xì dưới gối Tiết Yến.
Hắn đành phải nhịn đến đêm khuya mà lọ mọ tiến vào phòng Tiết Yến, nghĩ nhân cơ hội này bỏ bao đỏ này vào dưới gối Tiết Yến.
…… Nhìn đi, thế tử điện hạ đã giao cho hắn khổ sai gì!
Đặt bao lì xì dưới gối Tiết Yến? Y cho rằng đây là việc dễ dàng như giấu bao lì xì dưới gối trẻ con hay sao?
Tiến Bảo trong lòng than thổ, lại không dám không theo, đành căng chặt thần kinh, cẩn trọng đi qua sảnh đường*, vòng qua bình phong, tiếp cận Tiết Yến nằm trên giường.
*sảnh đường: phòng dùng để tiếp khách.
Còn may, Diêm La sống kia hô hấp vững vàng, hẳn là đang ngủ say.
Tiến Bảo thật cẩn thận đi đến trước giường.
Tiết Yến không hề động đậy, hắn cuối cùng cũng an tâm, tay nắm bao lì xì, thận trọng đến gần đầu giường….
Một vệt sáng chợt loé.
Thanh chuỷ thủ bóng loáng như bạc, vạch ra một đường ánh sáng lạnh lẽo, gắt gao vắt ngang bên cổ của Tiến Bảo. Chỉ kém một chút, máu hắn đã bắn tung toé, không còn đường sống.
Lưỡi dao đặt ngay tại động mạch chủ, Tiến Bảo một chút cũng không dám nhúc nhích, hai chân cương cứng tại chỗ, sớm mất tri giác, hai mắt trợn lên, tiếng kêu sợ hãi nghẽn ở cổ họng, muốn cũng không kêu ra được.
Tiết Yến vừa rồi đột nhiên bật dậy, gương mặt quá mức tinh xảo kia, nửa ẩn trong đêm, nửa được ánh sáng đỏ bên ngoài chiếu rọi, hiện lên sát ý giữa không gian lạnh lẽo.
Đối diện với cặp mắt rét lạnh, yên tĩnh của hắn, Tiến Bảo chỉ cảm thấy mình đang cùng Diêm Vương đối mặt.
“Làm gì?” Hắn nghe được Tiết Yến lạnh giọng hỏi.
Tiến Bảo làm sao còn có thể nói chuyện.
Hắn dùng hết sức lực cuối cùng, cầm bao lì xì đỏ trong tay đưa ra cho Tiết Yến thấy.
“Là…… Thế tử điện hạ.” Cảm giác được thanh chuỷ thủ trên cổ nới lỏng đôi phần, Tiến Bảo nuốt nước miếng, gian nan mở miệng. “Y dặn nô tài giấu ở chỗ chủ tử.”
Ánh sáng bạc lại loé lên, chuỷ thủ đặt trên cổ Tiết Bảo bị thu hồi, giống như một con rắn độc chờ đợi thời cơ, một lần nữa ẩn núp vào dưới gối Tiết Yến.
Hắn ngồi ở trên giường, một chân co lên, tay đặt ở đầu gối, lúc này mới ngáp một cái lười biếng, nét mặt cũng khôi phục bình thường.
“Lấy ra đây.” Hắn vươn tay, mệnh lệnh.
Chân Tiến Bảo mềm nhũn, lảo đảo một cái, người cơ hồ muốn quỳ trên mặt đất. Nhưng hắn không dám mảy may chậm trễ, hai tay dâng lên bao đỏ lên trước mặt Tiết Yến.
Tiết Yến cầm lấy, trên mặt lộ chút nghi hoặc, vừa trút bao lì xì ra thì thấy mấy khối vàng nho nhỏ cùng một khối ngọc lộp cộp rơi xuống giường.
“Đây là cái gì?” Tiết Yến nhặt miếng ngọc lên, nghi vấn mà nhíu mày, hỏi.
Đây, bao lì xì đều ở nơi này, ngài còn hỏi đây là cái gì?
“…… Là tiền mừng tuổi thế tử cho ngài.” Tiến Bảo nói.
Tiết Yến mân mê miếng ngọc bội.
Dưới ánh sáng mờ ảo, ngọc bích loang loáng màu sắc ôn hoà. Đường cong của đuôi cá chép được điêu khắc trơn tru lại nhu hoà, phía dưới điểm xuyến dây tơ lụa, mềm mại dừng trên tay hắn.
“…… Dùng để làm gì?” Tiết Yến ngưng một chút, nhíu mày hỏi tiếp.
Hắn quả thực chưa bao giờ có qua tiền mừng tuổi, từ nhỏ cũng không chơi với bạn cùng lứa, nên càng không biết đây là khái niệm gì. Ăn tết với hắn đơn giản là ăn một bữa thịt dê hầm nóng hổi trong quân, lại xem đám lính láng uống rượu oẳn tù xì cho đến khi chân trời hừng sáng.
Lần này đến phiên Tiến Bảo kinh ngạc, thậm chí quên mất sợ hãi.
Cái này…… Nhà mình nghèo khổ, thuở nhỏ cũng có trưởng bối thả vài đồng tiền dưới gối lúc ăn Tết, chủ tử là hậu duệ quý tộc, sao mà ngay cả điều này cũng không biết?
Tiến Bảo đành thật cẩn thận mà giải thích: “Bẩm chủ tử, tiền mừng tuổi này là tiền được người dùng giấy đỏ bọc lại, đặt dưới gối con cháu vào giao thừa, để phòng ngừa tai hoạ, phù hộ một năm bình an.”
Tiết Yến đơ người một chút, nhìn về phía mấy khối vàng nhỏ rơi rớt trên giường.
Cái này, có thể giúp tránh tai, cầu an?
Tiến Bảo thấy Tiết Yến ngơ ngẩn nhìn vài khối vàng kia một hồi, sau đó lộ ra tươi cười rất nhỏ.
“Đã biết.” Tiết Yến một bên gom lại mấy khối vàng trên giường bỏ vào bao lì xì đỏ, một bên nhàn nhạt nói. “Vất vả cho ngươi, lui ra đi.”
Đây là lần đầu tiên Tiến Bảo nghe được Tiết Yến nói “Vất vả” với mình.
Phải biết rằng, hắn vì Tiết Yến vào sinh ra tử, đi gặp tử sĩ chạy vào Đông Xưởng trộm đồ, nhưng cho tới bây giờ vẫn không nghe được một câu vất vả từ Tiết Yến.
Nhưng nghĩ cũng phải, mình vừa rồi thiếu chút nữa đã bị tổ tông này giết rồi!
Tiến Bảo trong lòng lẩm ba lẩm bẩm, lui ra ngoài.
Hắn chỉ lo tự cằn nhằn, hiển nhiên không chú ý, khi Tiết Yến chậm chạp thu dọn đồ bỏ vào bao lì xì, trong đôi mắt đang buông xuống của hắn chói lọi ánh sáng và tình tự thế nào.
Dưới gối của hắn từ nhỏ đến lớn chỉ đặt vũ khí, dùng để bảo mạng trong lúc ngủ. Đây là Yến Vương dạy hắn. Yến Vương nói, thế gian có nhiều tà ác, chỉ khi bên cạnh luôn có một lưỡi dao và cảnh giác thời khắc, mới có thể chém giết bất cứ lúc nào mà bảo toàn tánh mạng của bản thân.
Lần đầu tiên, có người tỉ mỉ chuẩn bị một bao đỏ nặng trĩu đặt dưới gối hắn, vì hắn ngừa tai hoạ, cầu bình an.
Tiết Yến chậm rãi nằm xuống, đè lên bao lì xì đỏ dưới gối đầu.
Ngoài cửa sổ giăng đèn kết hoa, tràn ngập không khí ăn Tết.
Tiết Yến lần đầu cảm giác rõ ràng rằng, loại náo nhiệt này có liên quan đến hắn.
Nói đến cũng thú vị, hắn lẻ loi đơn độc ngần ấy năm, thế nhưng rốt cuộc kết nối với thế giới bên ngoài tưởng như thuộc về người khác này, từng sợi từng sợi một, đơn giản chỉ vì một người mà thôi.