Ta Thay Tân Nương Minh Hôn Với Quỷ - Tang Kiều - Chương 19: Thân Phận
Chiêu Tử Luân đang nhắm nghiền mắt tự dưng bừng tỉnh, đầu đau như búa bổ chỉ biết run rẩy kêu than, Kiến Ninh định giúp cậu đứng dậy nhưng chưa chạm tới đã bị Tử Luân nắm chặt lấy, nghiêm nghị gằn từng chữ: “Nói cho ta biết, các ngươi còn giấu chuyện gì?”
“…”
Kiến Ninh vốn không muốn để người ngoài biết được chuyện của Phác Gia, nhưng suy cho cùng một kẻ mang linh khí của người cai quản U Linh và thuận lợi đi qua lại hai cõi Âm Dương chẳng lẽ gọi là “người ngoài” được sao?
Hắn kể từ thuở khai thiên lập địa đã sớm phân chia tam giới, đầu tiên là Thiên giới nơi dành cho các thần phật theo tín ngưỡng nhân gian thờ phụng, hai là Địa giới nơi nhân loại sinh sống và cuối là Âm giới nơi vạn chủng yêu ma cư ngụ.
Sự xấu ác luôn hiện hữu trong mọi góc cạnh của nhân thế nên trong kinh Phật gọi thế gian này là *ngũ trược ác thế, chỉ với năm loại nghiệp chướng căn bản tạo ra vô vàn nguồn khổ của thế gian này, nhân loại không giống như thần hay yêu, nhân loại luôn bị bản năng dục vọng chi phối điều động, kể cả việc trở thành một người thiện lương hay độc ác cũng phải lựa chọn, thất tình lục dục cũng từ tâm mà sinh ra.
*Ngũ trược ác thế: Ngũ trược ác thế là năm thứ nhơ đục ở cõi Ta Bà — Đức Phật Thích Ca Mâu Ni ở trong cõi Ta-Bà lúc nào cũng bị bủa vây bởi 5 phiền não nghiệp chướng là: Kiếp trược, kiến trược, phiền não trược, chúng sanh trược, mạng trược. (Đọc comments) ngay nơi Ta-Bà uế trược này Đức Phật đã chứng được Phật Quả.
Sau khi thể xác trần tục của một người chết đi sẽ phụ thuộc vào thiện nghiệp hoặc ác nghiệp nặng nhẹ của người đó lúc sinh thời, người cả đời làm việc tốt không hãm hại ai sẽ được đầu thai chuyển kiếp trên những thiện đạo của cõi luân hồi, ngược lại người tạo ác nghiệp dai dẳng không biết xám hối sẽ trải qua nhiều khổ ải với những tra trấn đoạ đày ở Âm ti, sau khi nghiệp ác chấm dứt mới có thể luân hồi, nhưng chưa chắc đã được vào thiện đạo.
Vốn chuyện phán xử ác nghiệp của kẻ đã sống hết mệnh số là việc do Diêm Vương ở Minh Phủ quyết định, nhưng đối với những kẻ chưa hết mệnh số lại gặp chuyện bất hạnh, sống dở chết dở, rơi vào trạng thái hôn mê không sống cũng không chết thì hồn phách sẽ đi về đâu? Đó là lý do cõi U Linh tồn tại, cõi U Linh nằm dưới địa giới nhưng trên âm ti, là nơi tạm dừng chân của những linh hồn chưa tận số, còn là nơi của vạn chủng yêu ma tu luyện mong ngày tu thành chính quả thoát cốt súc sinh.
Phác Gia trước đây được gọi là Minh Phủ nửa kiếp, tức là khi một người chưa tận số nhưng chết bất đắc kỳ tử, do bị hại hay tự sát, dù là bất cứ nguyên do gì, với một cuộc đời chưa trọn vẹn đã kết thúc như vậy họ không cam tâm xuống Âm phủ đầu thai chuyển kiếp, họ quá lưu luyến hoặc quá oán hận không thể buông bỏ, họ sẽ đến U Linh báo án, và vị đại nhân trị vì nơi này sẽ phân định phải trái đúng sai, quyết định trừng phạt hay hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của họ.
Chiêu Tử Luân xoa xoa cằm luận ra những ý chính: “Dài dòng quá, ta lấy vài ý chính vậy, theo như ngươi nói cõi U Linh khai sinh lập địa do Tôn Quân cai quản, ngài ấy là thần minh chuyên trị đám vong hồn chết rồi vẫn ngoan cố không chịu đi đầu thai, một là trừng phạt hoặc là hoàn thành tâm nguyện cuối cùng, để chúng an tâm chịu đi xuống dưới, đồng thời cũng là để đảm bảo đám yêu ma đang tu luyện ở đây không đào hố trốn lên trần thế hại người, nói chung là vừa chạy vặt giúp Diêm Vương xử án sẵn tiện canh chừng súc sinh cắn bậy đúng không?”
Kiến Ninh: “…”
“Sao từ đầu không nói ngắn gọn vậy đi? Nói dông nói dài nghe nhức hết cả đầu.” Chiêu Tử Luân bực bội muốn đánh Kiến Ninh mấy cái để hả giận nhưng nghĩ lại thì thôi, nhỡ đâu hắn nổi cáu xử cậu thì sao: “Nếu thế thì Tôn Quân rõ ràng là thần minh, là thiện đạo, vì lý do gì lại bị người đời xem là quỷ vậy?”
“Quỷ? Ai xem ngài ấy là quỷ? Phác Gia không phải thần cũng không phải quỷ… Những người cai quản ở đây đều là Long Thần.”
“…” Chiêu Tử Luân thất thần kinh ngạc, mất một hồi lâu sau mới trấn tĩnh, suy tư nói: “… Hoá ra trước giờ giai thoại của Phác Gia đều là biến thể nhằm doạ người? Nhưng mà nếu vậy thì không biết đâu là thật, đâu là giả.”
“Cũng phải nói đến việc nhân loại bị kiềm chế bởi Tam độc (tham, sân, si) nên luôn tạo nghiệp ác, từ đó tạo ra trong tâm thức những nghiệp lực dưới dạng tiền định lực, trói buộc tâm thức…” Kiến Ninh đang nói thì bị Tử Luân cắt ngang, cậu mất kiên nhẫn tát bép bép vào vai hắn.
“Đã bảo nói ngắn gọn vào!! Định kể đến ngày hôm sau hay sao? Luyên thuyên lôi đạo lý nhân sinh vào nữa ta đánh chết ngươi!”
“… Lúc Thần Minh còn tại vị do bất mãn vì phải ngày ngày chứng kiến Tam độc của nhân loại, ngài ấy mất ăn mất ngủ đau đầu phán xử công minh nhưng mọi thứ vẫn tiếp diễn theo hướng tồi tệ, nhân loại không biết xám hối với tội lỗi mình gây ra, sinh thêm tín ngưỡng cực đoan là thờ phụng yêu quỷ để dễ dàng đạt được tham vọng, chính vì vậy khiến Thần Minh phải rời khỏi U Linh đi tìm bắt đám tà giáo lẫn con quỷ tạo ra từ tín ngưỡng sai trái của họ.”
Chiêu Tử Luân xoắn ống tay áo, chuẩn bị thủ thế đánh Kiến Ninh vì cậu đã cảnh cáo nhưng hắn vẫn kể lể rất vòng vo.
“Trong một lần thu phục bọn chúng, ngài ấy bị đánh mất nguyên thần, đối với Long Thần bị mất nguyên thần chẳng khác còn hồn mất xác, Thần Minh lúc đó đã có định kiến với nhân loại nên trong tâm sinh ra hai ý muốn đối nghịch cấu xé lẫn nhau, một là bảo vệ hai là tận diệt, vì tránh để mất bản ngã của mình nên ngài ấy đã phân tách hồn ra làm hai thể.”
“Khoan đã! Vậy ngươi nói là Phác Gia có tới hai Tôn Quân sao?!” Tử Luân nói xong tự dưng phấn khích cười khúc khích một mình, vậy là không phải một mà là có tới hai tướng công luôn sao?
“Ngươi không nên vui mừng bởi phần hồn còn lại, người đó chỉ mang ác tâm muốn diệt trừ nhân loại, người đó gọi là Tôn Âm.” Kiến Ninh không nói không rằng chỉ phất tay ra hiệu cho cậu đi theo mình: “Tôn Âm muốn thoát khỏi U Linh nhưng Phác Gia giống như bức tường ngăn cách Âm Dương giữa các cõi, ngài ấy phải phá huỷ nơi này mới thoát được.”
“Hả? Vậy suốt từ đó đến giờ làm sao nơi này vẫn nguyên vẹn được?”
“Nguyên vẹn? Sắp không thể nữa, để duy trì phong ấn giữ Tôn Âm đại nhân không thể xâm nhập khi xuất hiện nên Tôn Quân đại nhân đã chia linh lực của bản thân ra làm bốn thể, tức là Tứ Hoàng ngươi biết tới, mục đích gia tăng cố thủ, nhưng ngài ấy ngoài việc tiêu hao linh khí cho nơi đây, còn phải di chuyển liên tục giữa âm dương dẫn hồn về Minh Phủ, chính vì vậy Phu Nhân mới đi tìm tân nương, mục đích sinh ra hậu nhân có thể chia gánh bớt việc của ngài ấy.”
Chiêu Tử Luân tặc lưỡi, lắc đầu ra chiều bất đắc dĩ: “Chà, trọng trách của ta nặng nề vậy sao? Đúng là không thể làm gì khác nhỉ? Nhưng không sao ta sẽ cùng y cố gắng.”
Kiến Ninh khó hiểu hỏi lại: “Ngươi nói khùng nói điên gì vậy?”
Tử Luân xua tay lắc đầu tựa ý bảo hắn nói tiếp chứ chẳng buồn giải thích.
“Thiết nghĩ nếu ngươi đã xuất hiện thì mối lo ngại về Tôn Âm đại nhân không đáng kể nữa, bên dưới tâm điện của gia phủ có một lối dẫn xuống chỗ Thần Minh phán xử, chính là nơi đây.” Họ vừa đi vừa nói, không biết từ bao giờ đã đến trước một mật thất vô cùng lạ lẫm, hai lối hai bên là vực thẳm sâu không đáy, nguồn nước không biết ở đâu đổ xuống như thác trên vách tường, càng kì lạ hơn là những khối ngọc màu lam tuyệt sắc phát sáng ở khắp mọi nơi, huyền ảo tựa bồng lai tiên cảnh.
Vốn tất cả mọi thứ ở Phác Gia đều là thuần vàng nhưng cánh cổng trước mặt cả hai lại là nửa ngọc nửa đá, rong rêu cũ kĩ đóng kín xung quanh, chính giữa tâm cổng điêu khắc hình tròn bên trong là ngôi sao năm cánh, mỗi một góc nhọn được đính một viên ngọc nhỏ chỉ bằng ngón tay cái, lần lượt các màu sắc là bạch kim, xanh, lục, đỏ.
“Cảm giác… Như trên đỉnh của ngôi sao còn thiếu một viên.” Chiêu Tử Luân rơi vào trầm tư đưa tay chạm vào lỗ tròn vừa đủ đặt một viên ngọc, không hiểu vì sao lại nảy ra ý nghĩ rằng chỗ này vẫn còn thiếu.
Kiến Ninh chậm rãi giải thích: “Kể từ ngày mất nguyên thần, đại nhân không thể mở được cánh cổng này nữa, cũng không thể bay về thiên giới vì đã bị truất tước vị Thần Minh.”
“Ha?! Thần tiên không nói lý lẽ vậy sao? Tôn Quân làm nhiều việc đến mức suýt mất mạng, vậy mà bị truất vị rồi còn bắt huynh ấy phải tiếp tục bán mạng cho họ?”
“… Vì đại nhân đã không khai ra tên của kẻ giữ nguyên thần của ngài.”
Chiêu Tử Luân nghe không hiểu, mặt nghệch hỏi tới: “Nguyên thần mà cũng bị người khác giữ được á?”
“Đúng vậy, có kẻ nào đó đã chiếm giữ nguyên thần của ngài ấy, bên trên vốn chỉ muốn giúp đại nhân đi đòi lại nguyên thần, bởi nếu để rơi vào tay yêu ma có dã tâm sẽ nguy hiểm, nhưng đại nhân một mực không khai ra tên của người đó, nên thiên đình chỉ còn biết trừng phạt đại nhân bằng cách này, mấy trăm năm qua ngài ấy chịu đựng rất nhiều mệt mỏi, không hề khác với việc bị đoạ đày ở khổ ngục là bao.”
Chiêu Tử Luân nghe tới đây mất bình tĩnh đá mạnh vào cổng đá, điên tiết hét ầm lên: “TỔ SƯ GIA MƯỜI TÁM ĐỜI TÊN CHÓ CHẾT TRỜI ĐÁNH THÁNH VẬT ĐÓ!”
Giọng Tử Luân thánh thót vang vọng giữa Cung Khôn, ồn ào nhức tai khiến Kiến Ninh phải bịt tai lại, vậy mà Chiêu Tử Luân vẫn hăng say cao giọng chửi, cứ như muốn đem hết gia phả của tên khốn kiếp đó rủa xả, dù khan cổ họng vẫn không dừng, bỗng nhiên mặt đất rung chuyển, các khối ngọc rung động dữ dội như sắp sụp đổ.
Chiêu Tử Luân ngơ ngác tự hỏi: “Giọng của ta có nội lực vậy à…?”
“… Không, Tôn Âm đại nhân đến rồi.”
Vừa nghe nhắc tới tình lang, cậu không nghĩ ngợi nhiều vội chạy khỏi Cung Khôn đi tìm người, nhưng vừa bắt gặp Hắc Long gầm gừ trên trời cao đã liền quay đầu trở lại chỗ Kiến Ninh, thở hổn hển: “Hộc… Cái thứ trông như con lươn đen xì đó… Là Tôn Âm?!”
“Cẩn thận ta bẻ răng ngươi.” Kiến Ninh bình thường khi biết Tôn Âm đại nhân tới sẽ rất lo sợ, nhưng hiện tại chẳng có vẻ gì là hốt hoảng cả, bởi nếu dựa theo những việc hắn biết, có lẽ Chiêu Tử Luân…
“Agh!?” Chiêu Tử Luân giật mình kêu lên một tiếng, ngón tay không biết từ bao giờ lại bị cắt sâu một vết, dù không quá sâu nhưng máu không ngừng chảy, Kiến Ninh dứt khoát nắm lấy ngón tay cậu ấn vào chỗ trống trên cổng, Tử Luân cảm thấy ngón tay mình như đang bị thứ gì đó hút lấy, nói đúng hơn là bao nhiêu máu chảy ra đều thấm vào nơi đó.
Ngọc màu lam rải rác khắp Cung Khôn bỗng nhiên lấp lánh phát sáng, ánh sáng không rực rỡ mà chỉ loé lên rồi trở lại bình thường, cơn địa chấn cũng theo đó im ắng hẳn, Chiêu Tử Luân ngỡ là bản thân vừa làm được một việc có ích, nào ngờ quay sang đã thấy sát khí u ám bao trùm không gian.
“Ta suy đoán không sai, quả thực chính là ngươi, kẻ giữ nguyên thần của đại nhân.”
“!!!”
_____
“Thương lượng! Chúng ta thương lượng đi! Các người không thể tuỳ tiện nói đại nói bừa đổ lỗi cho ta là kẻ khiến Tôn Quân trở thành hắc long được!! Ta có biết gì đâu?!”
Mễ Ngân sau khi nghe kể lại mọi chuyện dù không muốn tin nhưng cũng phải thừa nhận có quá nhiều sự trùng hợp, giống như Phác Gia từ đầu đã trải sẵn đường cho hắn trở lại, vốn bà chỉ muốn lấy mỗi Bảo Ngọc Nguyệt Quang từ hắn, ngỡ là vòng ngọc đó bị lạc khi Tôn Quân gặp nạn ở dương gian, rồi vô tình vỡ ra để Tử Luân nhặt được, nhờ vòng ngọc nhận nhầm chủ nhân mà cậu có thể thuận tiện đi lại giữa Âm Dương, hoá ra là không phải.
Chiêu Tử Luân có nguyên thần của Tôn Quân thì cậu cũng giống như Tứ Hoàng, nơi cậu nên ở từ đầu lẽ ra phải là cõi U Linh.
“Ngươi, tên khốn kiếp nhà ngươi.” Mễ Ngân nghiến răng nghiến lợi vô cùng căm ghét: “Ta phải băm thây xẻo thịt ngươi!!”
“Oan ức quá lão bà bà! Tiền kiếp ta làm lỗi sao các người không xử mà đợi đến kiếp này mới tính sổ với ta?!”
“Không phải nhân loại các ngươi có câu, quân tử trả thù, mười năm chưa muộn sao?”
“Nếu đó là chuyện của mấy trăm năm trước thì hận thù của bà quá hạn để trả rồi! Dù có muốn trả thù nhưng đã quá hạn quy định rồi không cần trả nữa đâu!”
“Ngươi…” Mễ Ngân nghẹn lời, chưa từng thấy kẻ nào trịch thượng ngang ngược như vậy, cũng do thân phận phu nhân quá cao quý nên chưa bao giờ gặp kẻ dám cãi tay đôi với mình.
“Phu nhân, nếu hắn đã trở thành một phần của Phác Gia thì không thể động thủ được, chúng ta cần hắn nếu Tôn Âm đại nhân quay lại.”
“Vậy nhốt hắn vào tù ngục sâu thẳm nhất, cắt tiết hắn mỗi khi Tôn Âm đến là được.”
Chiêu Tử Luân nghe xong giãy đành đạch, uất ức kêu lên: “Lão bà bà! Nếu Minh Phủ xây thêm một tầng tra tấn nữa thì bà nên ứng tuyển đi, cam đoan đến quỷ gặp bà còn sợ hãi niệm Phật đấy!”
“…”
“Thưa phu nhân.” Thanh âm trong trẻo ngọt ngào của nữ nhân nào đó cất lên, một đàn hồ điệp toả quang tựa ánh trăng cậu từng gặp trong khu rừng phía Nam bay đến, quy tụ trên mặt đất biến thành một tiểu cô nương nhỏ nhắn độ chừng mười ba tuổi, y phục lam thêu hồ điệp đỏ, tóc vấn song bình kế trông vô cùng khả ái, nàng phe phẩy quạt che miệng hành lễ với Mễ Ngân.
“Đứng dậy đi, nếu không phải chuyện quan trọng thì đợi bổn phu nhân xử xong tên này đã.”
Tiểu Điệp nhẹ nhàng nói nhỏ: “Đại nhân có lệnh không làm tổn hại đến hắn, việc lấy lại nguyên thần cũng không cần phải vội, nếu phu nhân không hài lòng hoặc có điều muốn hỏi có thể đến gặp ngài ấy ở Thiên Viên Thư.”
“…” Mễ Ngân khựng lại khi nghe bảo đây là lệnh, phu nhân thở dài bất đắc dĩ phải tha cho Chiêu Tử Luân dù thật tâm rất bất mãn, trước khi đi bà còn không quên liếc xéo hắn một cái: “Ngươi cút khuất mắt ta, nếu gặp ta ở đâu phải tránh mặt ở đó, không thì dù là lệnh của Tôn Quân ta cũng sẽ băm vằm ngươi ra.”
Yên tâm đi phu nhân, Chiêu Tử Luân sau khi biết việc bản thân đã “vô tình” gây ra ở tiền kiếp, báo hại trên dưới cõi U Linh chấn động hỗn loạn, Tôn Quân bị đày đoạ khổ sai, hắn đã chịu “ngoan ngoãn” khuất phục một chút rồi.
Tiểu Điệp đưa mắt nhìn Kiến Ninh, cả hai không mở miệng nói lời nào chỉ gật đầu một cái, có lẽ Tiểu Điệp đang dùng tâm linh tương thông mà Kiến Ninh từng nhắc tới để trò chuyện trong tâm thức với hắn, tránh để cho Tử Luân nghe được, nên cởi trói cho Tử Luân xong hắn cũng chẳng nói gì thêm, cứ như vậy lạnh nhạt rời đi.
Chiêu Tử Luân vừa thoát ra liền nhanh chóng chặn đường.
“Muốn gì?”
“Ngươi khi nãy không phải nói nhiều lắm sao? Bây giờ thì một chữ cũng không muốn nói? Ta còn nhiều việc vẫn chưa hiểu, nếu ngươi không nói hết thì ta không để ngươi đi.”
“Hỏi đi.”
“Vậy bây giờ… Ta phải làm gì?”
“Ngươi muốn làm gì thì làm, chỉ cần không gây hoạ và đến gần phu nhân.” Kiến Ninh ngẫm nghĩ rồi nói tiếp: “Tốt nhất là trở về Đông Môn Trấn của ngươi.”
“Trở về? Nếu Tôn Âm xuất hiện nữa thì sao?”
“Đến lúc đó ngươi sẽ biết, chuyện còn lại ở đây ngươi không cần quan tâm, Tứ Hoàng trước giờ chỉ có bốn người nên thêm một hay bớt một cũng không vấn đề gì, ngươi không cần phải huyễn hoặc bản thân quan trọng, vì sau khi ngươi tận số, Phác Gia sẽ đến đem nguyên thần của ngài ấy về.”
“… Sau khi ta tận số? Các ngươi định đợi tới mấy chục năm nữa à?”
“…” Kiến Ninh không đáp lời, chỉ đưa cho Chiêu Tử Luân đèn lồng trắng mà cậu đang tìm kiếm.
“À, đa tạ…”
Tiểu Điệp đang ở phía sau Kiến Ninh, nàng tinh ranh phẩy quạt cười ẩn ý: “Đại nhân có vài điều muốn nói với ngươi.”
Chiêu Tử Luân hớn hở như hoa đang nở, háo hức hỏi: “Muốn nói với ta? Chuyện gì? Huynh ấy sẽ đến tìm ta? Ở đâu? Hay bây giờ?”
“Ngài ấy bảo ngươi nên rời khỏi đây vì ngài đã lập kết giới, ngươi mãi mãi không thể đến gần ngài nên đừng làm chuyện vô nghĩa là đi tìm đại nhân nữa.”
“…” Chiêu Tử Luân thần sắc vừa tươi cười, vài giây sau gục ngã trên đất, u ám bi thương.
“Nhưng đại nhân đã đổi ý, ngài ấy muốn thử thách ngươi.”
“Thử thách ta?”
“Đúng vậy, đại nhân bảo nếu ngươi có cách khiến ngài ấy bỏ kết giới đến tìm ngươi, thì ngươi có thể tuỳ ý ở lại.”
“!!!” Cơ hội tốt như vậy, Chiêu Tử Luân có thể từ chối được sao? Cậu nghe dứt câu đã định đồng ý, nào ngờ lại bị mấy lời sau vả vào mặt.
“Điều kiện không được gây náo loạn, không được uy hiếp, không được đến Thiên Viên Thư, còn lại nếu không gây hoạ gì thì đều được chấp thuận.”
“…” Chiêu Tử Luân ngẫm nghĩ một chốc: “Nếu đã là thử thách, thì cũng phải được lợi ích mới khiến người khác có động lực chứ? Đúng không?”
“… Ngươi muốn gì?”
“Ta muốn thêm luật, nếu huynh ấy bỏ kết giới đến tìm ta, ta muốn đại nhân phải chấp nhận cho ta ở cạnh.”
Tiểu Điệp phản đối: “Không được!”
“Với điều kiện trong vòng mười ngày huynh ấy không đuổi ta đi, nếu sau mười ngày Tôn Quân vẫn không bỏ kết giới, thì từ đây trở về sau ta sẽ không đến Phác Gia làm phiền nữa.”
Kiến Ninh lẫn Tiểu Điệp nhìn nhau rồi đồng suy nghĩ thiệt và lợi của giao kèo vừa rồi, họ vẫn đinh ninh chắc chắn Tôn Quân sẽ không đi tìm Tử Luân, và thời hạn mười ngày là quá ngắn để cậu kịp giở trò.
“Được.”
“Thêm nữa ngoài Tôn Quân ra thì không một ai được đuổi ta đi, nếu huynh ấy đuổi ta trước hạn mười ngày thì ta thắng.”
“Thành giao.”
Tử Luân cười thầm trong bụng, không giấu được sự thích thú trên môi: “Thành giao.”