Ta Thay Tân Nương Minh Hôn Với Quỷ - Tang Kiều - Chương 18: Hồi Mộng
Túi vải nâu được giấu trong góc khuất ở nơi Tử Luân nghĩ là ít kẻ lui đến nhất, cậu vừa chuyển hồn vào hình nhân giấy vẫn chưa thể cử động được với “thân thể” mới này, Tử Luân chậm rãi giơ tay mình lên, bàn tay giấy mỏng tang phất phơ trước gió, muốn quơ tới quơ lui cũng phải dùng lực do sức gió cản lại, cậu tự hỏi đám nô gia ở đây làm việc nặng được kiểu gì, cậu thử cầm cành cây với hình dạng này cũng không nổi.
Chiêu Tử Luân đứng dậy tập luyện bước đi những bước đầu tiên để dần thích ứng, tới khi có thể tung tăng chạy nhảy cậu liền phấn khích nói: “Tốt rồi, đi tìm Phác Tôn Quân thôi!”
Chiêu Tử Luân chẳng hề nhớ tới lời dặn của Phổ Thất, một chút cũng không, cậu tự tiện đi xung quanh mà không hề quan tâm mình sẽ bị phát hiện, ngày hôm nay cậu nhất định phải gặp được người đó.
Đi lang thang một hồi lâu Chiêu Tử Luân lạc đến Thiên Viên Thư, nơi cậu chưa từng ghé qua trước đây, bên trong giống như thư phòng của Hoàng Đế, bàn vàng ghế ngọc được đặt giữa tâm điện, đồ vật xung quanh không có gì ngoài sách và cuộn văn tự được sắp xếp riêng biệt ngay thẳng, không quá khó để biết Phác Tôn Quân thường xuyên đến đây bởi nghiên mực và giấy đều đã trải sẵn đợi người, chỉ cần ngài ấy tới thì liền có thể sử dụng, Tử Luân không chần chừ nhanh chóng chọn một nơi thích hợp để ẩn mình.
Không như Tử Luân nghĩ rằng y sẽ đến sau vài phút, cậu đợi tới nỗi rã rời ngủ gật lúc nào không hay nhưng người vẫn chưa thấy đâu, bực bội cậu định đứng dậy ra ngoài thì cánh cửa trước mắt bất chợt bị đẩy vào, Chiêu Tử Luân he hé mắt nhìn qua tấm bình phong bắt gặp bóng dáng của Mễ Ngân cùng Kiến Ninh đi vào.
“Bà bà oan gia ngỏ hẹp đi đâu cũng chạm mặt, hừ!” Chiêu Tử Luân bất mãn bĩu môi, nghĩ thầm trong lòng.
“Vẫn chưa tìm được sao? Chẳng lẽ là do hắn trộm?” Mễ Ngân cau mày hỏi.
Dù không nói tên nhưng nhìn vẻ mặt khó chịu ghét bỏ của Mễ Ngân, Chiêu Tử Luân tự nhận ra ngay là nhắc tới mình: “Trộm? Lão tử trộm gì của các người?!”
“Thưa phu nhân, đúng là kể từ lúc Chiêu Tử Luân xuất hiện hộp bảo cũng biến mất, nhưng nếu dám động vào đồ ở Biệt Lôi Cát thì hắn đã không sống đến tận giờ.”
“Vậy chẳng lẽ ngươi nói hộp bảo mọc chân tự chạy theo hắn?”
Kiến Ninh cúi thấp đầu, ôn hoà đáp: “Minh vật ở Phác Gia đa số đều là bảo vật ngàn năm hoặc do tiên tử luyện thành nên có linh tính, nô tài không rõ lý do nhưng không hẳn là không có khả năng đó.”
“Hah… Ta hiểu rồi, một người muốn bảo vệ hắn, một kẻ muốn giết hắn, bổn phu nhân thật sự không biết nên nghe theo ai.”
“Họ đang nói về gì vậy? Ở xa quá nghe không rõ, mà hộp bảo là gì? Có phải là cái hộp này không…” Chiêu Tử Luân đưa mắt nhìn sang hộp gỗ trông quen quen đang bên cạnh mình, sau đó tiếp tục ngẩng đầu nghe lén những người kia, nhất thời chưa kịp động não, vài giây sau bỗng giật nảy người đứng phắt dậy, cái hộp quỷ quái này xuất hiện từ bao giờ vậy? Rõ ràng khi nãy cậu không hề thấy nó ở đây!
“Ai đó!?” Mễ Ngân hắng giọng hỏi.
Chiêu Tử Luân phút chốc hoảng loạn nên lỡ tay làm đổ tấm bình phong xuống, ánh mắt ba người đắm đuối nhìn nhau, kẻ hoang mang, người hoảng sợ há hốc chỉ mặt điểm danh.
“Ngươi!”
“Nhận nhầm người rồi!!” Chiêu Tử Luân nhanh chóng phóng một mạch ra ngoài cửa sổ, lúc tìm chỗ trốn cậu đã lường trước nếu bản thân bị bắt sẽ tẩu thoát thế nào nên mới chọn vị trí này, chẳng ngờ đã nhanh như vậy bị phát hiện rồi.
“Lạch cạch”
Trong lúc Mễ Ngân và Kiến Ninh còn đang sững sờ đứng yên tại chỗ, hộp bảo mà họ tìm kiếm bất thình lình cũng nhảy ra khỏi cửa sổ đuổi theo sau Tử Luân, điều đó củng cố việc Kiến Ninh nghi ngờ không sai, hắn bất ngờ tức tốc đuổi theo: “Đứng lại! Ngươi! Mau đứng lại.”
“Có điên mới đứng lại!” Chiêu Tử Luân vì là người giấy nên không thể chạy ngược hướng gió, gió theo chiều nào cậu sẽ đảo hướng theo đó, tại sao cứ mỗi lần đến Phác Gia là cậu lại được dịp rèn luyện thể lực vậy? Đám hình nhân giấy ngay sau đó cũng được triệu ra để truy tìm cậu, bởi hình nhân giấy của cậu không do Kiến Ninh tạo ra, với cả chỉ có một hồn nên khiến hắn nhất thời khó cảm nhận thấy.
Tử Luân nhanh trí núp vào trong bụi cây để tránh đám hình nhân giấy lần theo dấu, một tên hậm hực quay sang nói với kẻ còn lại: “Sao hắn chạy đến đây thì mất dấu rồi?! Có phải đang núp ở đây không?”
“Nhưng nếu lục tìm từng bụi thì mất thời gian lắm, có cách nào khác không?”
“Nhất Hoàng đến rồi kìa, thưa ngài…”
Kiến Ninh đưa tay cản mọi lời đám gia nô định nói, hắn bước về phía trước quan sát một lượt xung quanh, cất giọng như có như không cố ý để “người khác” nghe thấy.
“A? Đại nhân kìa.”
“ĐÂU?!?” Chiêu Tử Luân nhanh như thỏ nhảy từ trong bụi ra, quay trái quay phải, nhìn lên nhìn xuống đần độn tìm người.
“…”
“Thả ta ra! Lũ đê hèn các người dùng khổ nhục kế gài bẫy ta! Đồ không biết xấu hổ! Không có nhân tính!” Chiêu Tử Luân bị trói lại vào cột, miệng oang oang mắng chửi.
“…” Kiến Ninh bất lực không thể tả, hắn búng nhẹ tay tạo một ngọn lửa nhỏ cháy trên đầu ngón tay, thanh giọng âm trầm đe doạ: “Còn nói nữa ta đốt miệng của ngươi.”
“Ứm.” Chiêu Tử Luân mím chặt môi, ánh mắt hằn tia đỏ giận dỗi.
“Hộp bảo chạy theo ngươi đâu rồi? Khi nãy rõ ta thấy nó đuổi theo ngươi.”
“Ứm ừm ưm!!”
“Trả lời đàng hoàng thì ta không đốt.”
“Tiên sư gia nhà ngươi! Lão tử không biết hộp bảo đó là gì, càng không biết lý do nó đuổi theo ta nên đừng có hỏi!” Vừa mắng xong cậu cũng nhận ra, sao trông hắn không có vẻ gì là ngạc nhiên hay hỏi vì sao cậu quay lại được đây: “Ngươi biết ta sẽ quay lại?”
“Là đại nhân biết ngươi sẽ quay lại, ta trước giờ chưa từng nghi ngờ suy đoán của ngài ấy nên ta cũng tin là ngươi có cách.”
Dù Chiêu Tử Luân đang là hình nhân giấy nhưng hắn cũng biết xấu hổ! Vừa nghe nhắc tới ý trung nhân đã liền giấu mặt vào tay, nét mực gương mặt hình nhân không thay đổi nhưng vẫn trông ra là hắn đang ngượng ngùng.
Đoán biết Tử Luân đang suy diễn linh tinh trong đầu, Kiến Ninh vội vàng vả hắn tỉnh mộng: “Vì vậy nên ngài ấy đã lánh mặt để tránh gặp kẻ phiền phức là ngươi.”
“…”
“Cộp”
Chiêu Tử Luân rũ mắt nhìn xuống, cậu lúc này mới nhớ ra trong lúc vẫn đang bị Tam Hoàng lừa, lần đầu rơi xuống hang động đã vô tình đạp trúng hộp gỗ có hình dáng tương tự, chẳng lẽ nó đã đuổi theo cậu kể từ lúc đó sao? Không, nếu dựa theo lời Kiến Ninh nói thì là từ lúc ở Biệt Lôi Cát mới đúng.
“Hộp gỗ này được xem là bảo hộp của Phác Gia vì nó xuất hiện trước cả lúc Tứ Hoàng được tạo ra, không một ai kể cả đại nhân mở được nó, hộp bảo cũng chưa từng rời khỏi Biệt Lôi Cát nhưng nó lại chủ động chạy theo ngươi.”
“Đừng nói ngươi muốn ta thử mở nó?”
“Đúng vậy.”
“Làm như ta biết cách ấy!!”
“Vậy để ta đốt ngươi.”
“Haha, ngươi nghĩ với vài lời đe doạ sẽ khiến ta nghe lời sao?” Chiêu Tử Luân giở giọng hống hách, ngay lập tức dùng chân lùa hộp gỗ lại gần mình, trịch thượng nói: “Nhưng thương tình các ngươi đã cực khổ chờ đợi mấy trăm năm, chỉ để đợi ta đến mở nó nên ta sẽ thử.”
“…”
Dù nói thì nói hay, nhưng sau khi được cởi trói cậu không hề biết mình nên làm gì với hộp gỗ này, nó nằm trong tay cậu trông như một chiếc hộp bình thường, không có khoá, không có ký tự gì đặc biệt, chỉ đơn thuần là đóng chặt và bên trên có một vòng khung nhỏ.
“Cái thứ này mà là bảo vật sao?” Chiêu Tử Luân nhăn mày, lật ngược lật xuôi tìm kiếm nơi mở khoá nhưng không hề có phát hiện nào, càng lúc càng thấy thần bí, nó không để cậu mở ra nhưng không ngừng đuổi theo cậu, rốt cuộc là muốn gì?
Tử Luân khó hiểu hỏi: “Lúc tìm thấy nó ngươi còn phát hiện gì khác không? Giả sử là vài manh mối liên quan chẳng hạn.”
“Nó nằm ở Biệt Lôi Cát.” Kiến Ninh vừa nói xong, một trận cuồng phong thổi đến mang theo khói bụi khiến Tử Luân lung lay cả người sắp bị cuốn bay đi, nhưng chuyện đó chưa xảy ra quang cảnh nơi họ đứng đã lập tức thay đổi, không biết từ khi nào cả hai đã dịch chuyển đến trước cửa Biệt Lôi Cát.
Tử Luân quên mất bản thân đang là hình nhân giấy nên vừa đến gần cổng đã bị hất văng ngược ra, dù cậu chưa hề đến quá gần nhưng cảm giác linh hồn mình sắp bị xé vụn từng mảnh, thậm chí là có thể tan biến, Tử Luân kinh sợ run rẩy tránh xa Biệt Lôi Cát, hoá ra đây chính là sức mạnh của minh vật ở Phác Gia, cậu đã hiểu vì sao đám nô gia ở đây khiếp sợ nơi này đến vậy rồi.
“Nguy hiểm quá… S-Sao ngươi không nhắc ta hả!?”
Kiến Ninh thờ ơ đáp: “Đã kịp nói đâu?”
Biết rõ là hắn cố tình làm thế để chứng kiến cậu bị ánh hoàng kim kia làm tổn thương, dù Kiến Ninh chẳng tha thiết gì đi cùng Tử Luân nhưng chung quy vẫn là cần cậu, hắn đặt tay lên vai Tử Luân, do khuôn mặt ẩn khuất sau tờ giấy trắng nên cậu không thể thấy hắn đang lẩm nhẩm khẩu chú, chỉ khi hắn hô một tiếng: “Hoán”
Thân thể hình nhân giấy của cậu phát ra dương quang nhàn nhạt, chẳng mất bao lâu Chiêu Tử Luân đã quay lại thành cơ thể bằng xương bằng thịt của mình, đúng là kẻ đứng đầu Tứ Hoàng thật có quyền phép, chỉ trong tức khắc mà đã đưa được cơ thể ở Đông Môn Trấn của cậu đến đây.
Chiêu Tử Luân ngỡ ngàng nhéo nhéo mặt mình để kiểm chứng thật giả: “Khiếp, ta suýt thì quên mất ngươi cũng là quỷ.”
“… Lẽ ra ta nên đốt miệng của ngươi khi có thể.” Kiến Ninh bắt đầu cảm thấy có chút hối hận, hắn thuận bước mở đường, cánh cửa bình thường vốn cứng như sắt đá đột nhiên mở ra dù Kiến Ninh chưa hề chạm tay vào, đồ vật ở Biệt Lôi Cát không có thay đổi như ngày Tử Luân lần đầu đến đây.
“Ngươi đã từng đến đây đúng không?”
“Đúng vậy.” Tử Luân gật gù, mắt vẫn chăm chăm quan sát xung quanh.
“Ta khá tò mò, thông thường nếu là người khác đến đây sẽ nổi lòng tham lấy một vài thứ, nhưng ngươi thật sự không có hứng thú sao?”
“Ta? Thật ra là có nhưng do giọng nói trong đầu bảo nếu dám chạm vào thì sẽ chết, nên ta mới không làm.” Tử Luân đoạn dừng lại, xoa cằm hồi tưởng: “Sao ngươi lại hỏi nhỉ? Vì giọng nói đó là của Tiểu Đán mà, chẳng lẽ y không kể ngươi nghe sao?”
Kiến Ninh chợt khựng lại, như có như không chỉ nghe được một vài từ quan trọng: “Tiểu Đán?”
“Sao ngươi kinh ngạc vậy? Không phải ngươi bảo Tiểu Đán làm vậy để gài bẫy ta sao?”
“Không hề.” Kiến Ninh trông có vẻ như không hề biết gì về chuyện đó: “Giữa Tứ Hoàng luôn có liên kết tương thông nên không lý nào Tiểu Đán nói chuyện riêng với ngươi mà ta không biết.”
“Không thể nào? Giọng nói đó giống hệt của Tiểu Đán, kẻ đó giúp ta hết lần này đến lần khác, nhưng kể từ sau khi ta gặp Tiểu Đán thì không còn nghe gì nữa, lúc đó ta có hỏi phải y giúp ta không, rõ là y gật đầu thừa nhận mà?”
Kiến Ninh rơi vào trầm tư, thấp giọng nói nhỏ chỉ để bản thân nghe thấy: “Chẳng lẽ…”
“Ngươi nói gì vậy ta nghe không rõ? Ta…” Chiêu Tử Luân vừa đi một bước, tựa như mất đi ý thức, mơ mơ hồ hồ nheo mi mắt, toàn thân vô lực bất ngờ ngã xuống, bên tai vang vọng tiếng gọi của Kiến Ninh nhưng càng cố giữ tâm trí tỉnh táo lại càng mệt mỏi, cậu không rõ bản thân mắc chứng bệnh gì mà chỉ cần ở Phác Gia đủ lâu sẽ vô thức ngất xỉu.
Chiếc hộp gỗ cậu đang cầm tự dưng động đậy, giống như bên trong chứa vật sống không ngừng vùng vẫy muốn thoát ra ngoài, nhưng dù nó có cố bao nhiêu cũng không mở ra được, Kiến Ninh có thử cầm thì bàn tay ngay khắc đó bị cháy rụi, hộp bảo vô hại bây giờ lại nóng hơn cả dung nham, cơ hồ phát ra khí tức bao trùm xung quanh.
Không biết Kiến Ninh nghĩ gì trong đầu, hắn nắm lấy tay Tử Luân đặt lên trên hộp, tương tự những gì Kiến Ninh vừa trải qua, da thịt trong lòng bàn tay của cậu bị đốt cháy đến bỏng, bao nhiêu máu chảy ra đều hoá đen sạm, điều kì lạ là Chiêu Tử Luân tuyệt nhiên vẫn không tỉnh dậy, thần sắc không thay đổi như chẳng hề cảm nhận đau đớn.
Khi Kiến Ninh kéo tay Tử Luân ra khỏi đó, bàn tay quay trở lại lành lặn không hề có một vết thương.
“Hoá ra… Là ngươi.”
“…”
Không như những lần trước, Chiêu Tử Luân khi ngất sẽ ngủ thẳng giấc không mộng mị, tới lúc mở mắt đã là ngày hôm sau nhưng lần này có chút khác biệt, cậu mơ thấy mộng cảnh chưa bao giờ xuất hiện trước đây.
Chiêu Tử Luân nhìn thấy một tượng đá bị vỡ thành nhiều mảnh chắn trước điện thờ toả kim quang, song song chuyển cảnh thành ánh trăng huyền ảo soi trên mặt nước, kì lạ là có đến hai vầng trăng đang sáng toả, mọi thứ mập mờ xen kẽ nhau vô cùng khó hiểu, Tử Luân chưa kịp ghi nhớ thì mộng cảnh đã thay đổi, táng cổ thụ hùng vĩ to lớn hiện ra trước mắt, cơ hồ có thể chạm tới trời cao, táng lá rũ xuống người Tử Luân ép cậu nằm xuống mặt đất, tới khi nhận thức lần nữa lại thấy bản thân đang nằm trong hố đất được đào để đựng quan tài, tiền giấy trắng thường đốt cho người đã khuất rơi như mưa trong không trung, mỗi một tờ mang hình dạng những con vật kì lạ được vẽ rất tinh xảo, tổng có bốn con nhưng không nhìn rõ hình dạng, giấy vừa rơi xuống đất liền hoá lửa cháy thành tro, chẳng bao lâu nơi Tử Luân đang nằm đã trở thành hố lửa.
Cuối cùng là hình ảnh Bảo Ngọc Nguyệt Quang lúc nguyên dạng, nửa vòng còn lại được ghép vào, luồng âm khí đen huyền kia bỗng dưng biến tan, chỉ để lại một màu vàng thuần khiết rất đặc trưng.
“Màu sắc này hình như là…”
“Rầm”
Sấm chớp rền vang chia cắt một nửa bầu trời, cuồng phong kéo đến hỗn loạn hoà cùng bão sét tạo ra khung cảnh âm u đáng sợ, trực tiếp dấy lên những lo sợ không đáng có, toàn thể yêu ma quỷ quái đang ngự bên dưới cõi U Linh dần trở nên khiếp đảm, bọn chúng nhanh chóng ẩn nấp về nơi ở của mình.
Thấp thoáng trong những tầng mây đen là luồng khí tức mang đầy sát ý cuộn vòng tựa mãng xà bao phủ trời mây, tiếng rống giận dữ vang rộng làm rung chuyển cả trời đất, cứ cách một khoảng thời gian lại mạnh mẽ gầm lên thể hiện uy lực kinh thiên, mây đen dày đặc giống như cơn ác mộng không lối thoát, bất chợt hiện ra tinh quang sáng rực, hắc long từ đâu xuất hiện bay giữa trời không, đôi mắt mang một sắc huyết rực rỡ hệt ngọn lửa thiêu đốt dũng khí của những kẻ dám đối nghịch, thân dài uyển chuyển uốn lượn như rắn thoắt ẩn thoắt hiện, lớp vẩy ngoài bao bọc toàn thân trông như vẩy cá nhưng cứng hơn sắt đá vạn lần, không một binh khí nào trong thiên hạ có thể đả thương, móng vuốt sắc lẽm tựa chim ưng đạp lên đám mây nhẹ như lông hồng.
Hắc Long uy dũng mở miệng gầm ầm lên, bất luận vạn ma, vạn yêu, vạn thú, nghe thấy tiếng của Hắc Long đều run rẩy quỳ xuống, lúc trước chúng không hề thể hiện nỗi sợ mà chỉ có tôn kính thần phục, nhưng hiện tại thì…
“Là ngài ấy! Mau! Mau đi tìm Nhất Hoàng đi! Mau!”
“Nhất Hoàng không thể làm gì được hiện tại đâu! Ngài ấy xuất hiện đột ngột nên…”
Vừa nói dứt câu Mễ Ngân đã đến phía sau đám hình nhân giấy từ bao giờ, nét mặt vốn luôn điềm tĩnh bây giờ lại hiện chút bất an, ai cũng nhận ra rằng phu nhân đang lo lắng, mấy năm trở lại đây kết giới được tạo ra bảo vệ Phác Gia ngày càng suy yếu, không chừng có thể thất thủ bất cứ lúc nào.
“Linh khí ta dùng để giữ phong ấn dần bị rút cạn, không tìm được cách thì không thể bảo vệ nơi này được nữa.”
Mễ Ngân cắn môi tự trách nhìn về phía chân trời mây đen cuồn cuộn sôi trào, trời đất mờ ảo chuẩn bị đón lấy cơn cuồng nộ của Hắc Long, gió thổi mạnh thành lốc xoáy cuốn bay mọi thứ, tất cả đều trở nên hỗn độn và rồi… Mây tan.
“…”
“???!!!”
Tiếng kêu thảm thiết của lũ yêu ma dừng lại, cuồng phong cùng sấm chớp cũng biến mất, ánh nắng lần nữa lộ ra giữa đám mây, bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, không còn nghe thấy bất kỳ thanh âm gì, Hắc Long cứ thế tan biến thành sương khói.
Mễ Ngân chưa kịp định thần, bên cạnh đã nghe thấy “bịch” như ai đó vừa ném bao tải xuống đất, Chiêu Tử Luân bị trói nghiến không thể cử động, ai oán ngoác miệng mắng: “Tiên sư gia lũ vong ân bội nghĩa các người! Đây là cách các người đối xử với ân nhân vừa cứu mình đấy hả!? Thả ta ra!!”
“Ng-Ngươi nói… Cứu mạng?” Mễ Ngân hoang mang, lắp bắp hỏi.