Ta Thật Không Muốn Trở Thành Thiên Tai A (Ngã Chân Bất Tưởng Thành Vi Thiên Tai A) - Q.3 - Chương 102: Chào mừng đến với nơi có dân phong thuần phác...
- Home
- Ta Thật Không Muốn Trở Thành Thiên Tai A (Ngã Chân Bất Tưởng Thành Vi Thiên Tai A)
- Q.3 - Chương 102: Chào mừng đến với nơi có dân phong thuần phác...
“Được thôi.” Triệu Ngọc Long cũng sẽ không tự chuốc lấy nhục nhã, hắn đứng dậy, cười hắc hắc: “Tóm lại, trong thời gian ngắn nha đầu kia sẽ không quay lại Thanh Thành, nếu như tổ trưởng biết được chuyện vừa xảy ra, tuyệt đối sẽ không tùy tiện thả nha đầu kia ra ngoài. Nói chứ, ngươi cũng sẽ không ở lại cái địa phương nhỏ bé này quá lâu, đúng không?”
Y Lẫm mỉm cười, cũng không giải thích nhiều.
“Ta có tính toán của ta.”
“Có chuyện gì, ta sẽ trực tiếp dùng phương thức của ‘Chúng ta’ để liên lạc ngươi. Còn có, bên Tiêu gia đã được xử lý xong, sẽ không lưu lại bất cứ phiền phức gì, cho nên ngươi cũng không cần lo lắng.”
Bỗng nhiên, nói đến một nửa, Triệu Ngọc Long tự vỗ đầu một cái, như là nhớ ra điều gì đó: “Ta nhổ vào, ta cần gì phải lo lắng cho ngươi, cả cái Tiêu gia bị ngươi giết gần hết rồi, xem ra, tiểu tử ngươi cũng có một chút bản sự!”
Y Lẫm nhìn Triệu Ngọc Long một chút, cũng không biết lời này của hắn có mấy ý nghĩa.
Thế là, hắn không có trả lời.
“Đúng, vạn nhất, nếu như, ta nói là vạn nhất, nếu như ngươi vô tình lục soát được tình báo liên quan đến cái tên ‘Phúc Âm hội’, hãy nói cho ta, càng sớm càng tốt.”
Nói xong, Triệu Ngọc Long liền xỏ chân vào đôi dép tông, khẽ ngâm nga một khúc nhạc, không biết có phải hắn muốn thị uy hay không, hắn đi lên trời trần nhà,sau đó, lại đi xuống, đi hết một vòng lớn trong phòng, mới ra khỏi phòng.
Sau khi Triệu Ngọc Long rời đi, Y Lẫm mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Đừng nhìn Triệu Ngọc Long có vẻ cẩu thả mà xem thường, trên thực tế, hắn lại là người có tính cách rất cẩn thận.
Có chút bí mật, Y Lẫm tạm thời không muốn lộ ra.
Hắn có tính toán cùng kế hoạch của mình.
Nói cách khác, Mạc Lỵ sẽ trở về thủ đô sao?
Y Lẫm suy tư một lát, sau đó lấy điện thoại di động ra, soạn một đoạn tin nhắn.
Một đoạn lớn.
Y Lẫm cẩn thận soạn tin nhắn thật chu đáo, sau đó đọc từ đầu tới đuôi, đọc đến 15 lần, sau khi xác nhận không có chỗ nào sai sót, trực tiếp đi thẳng tới trước cửa phòng của Mạc Lỵ, gõ cửa.
“Ngươi tới làm cái gì?”
Mạc Lỵ mở cửa phòng ra, trên mặt nàng có một lớp mặt nạ với màu đen như mực.
Y Lẫm nhìn tới, chính là “Đặc sản quỷ dầu” .
“Ngươi. . . ” Y Lẫm do dự mấy giây, cuối cùng quyết định là không nói ra lai lịch của “Quỷ dầu”, chỉ có thể bất đắc dĩ nhún nhún vai, đổi lại cách nói khác.
“Không cần thiết dùng thứ này quá thường xuyên, hiệu lực của nó bền bỉ hơn nhiều so với trong tưởng tượng của ngươi, với lại, nếu như ngươi dùng hết, đoán chừng ta cũng không có cơ hội tìm được bình thứ hai cho ngươi.”
Mạc Lỵ nghe vậy, sững sờ.
Sau đó nàng cúi đầu nói thầm mấy câu.
“?”
“Ừm, không có gì.”
Mạc Lỵ đảo mắt, cũng không biết nàng suy nghĩ cái gì, sau đó, nàng cũng không có dây dưa tiếp ở trên cái đề tài mặt nạ dưỡng da, trực tiếp hỏi Y Lẫm đến đây có ý đồ gì.
“Ta đã tìm cho ngươi mấy cái đề tài nghiên cứu.”
“Đề tài nghiên cứu?” Ánh mắt Mạc Lỵ có hơi nghi hoặc, dò xét Y Lẫm một phen từ đầu xuống chân: “Ngươi cũng biết về mấy thứ đó sao?”
“Cùng. . . Tương lai có quan hệ.”
Mạc Lỵ giật mình, trong nháy mắt liền minh bạch ý nghĩ của Y Lẫm, cũng không có từ chối: “Gửi cho ta.”
Y Lẫm ở ngay trước mặt Mạc Lỵ, gửi qua tin nhắn sớm đã được soạn tốt.
Mạc Lỵ lấy điện thoại cầm tay ra xem xét, chấn kinh đến nỗi xém chút nữa há miệng thật to.
“Chết tiệt, đây chỉ là mấy cái thôi sao? Mấy cái? Mấy cái? Toán học của ngươi là do giáo viên thể dục dạy hay sao?”
“Với lại, đều là những thứ loạn thất bát tao gì vậy. . . ”
“Phương pháp chữa bệnh héo rút dây thần kinh thị giác. . . ”
“Thiết bị chịu lạnh tới âm 20 độ, có thể sản xuất hàng loạt. . . ”
“Thiết bị chịu được nhiệt độ cao, có thể sản xuất hàng loạt. . . ”
“Giáp chiến đấu có thể phi hành ở tầm thấp. . . ”
“Chết tiệt? Đây là cái gì? Thiết bị có thể chống lại axit đặc?”
“Còn có cái này. . . Súng hạng nhẹ có thể xuyên thấu hợp kim? Hiệu quả phải cao hơn 10 lần so với đạn xuyên giáp? Ngươi đang giỡn mặt với ta sao?”
“Chờ một chút, chết tiệt. . . Pháo đài di động chống lại sóng thần. . . ”
Mạc Lỵ đọc từng cái một, mỗi lần đọc lên một câu, nàng liền nhịn không được hô một câu “Chết tiệt” .
Rốc cuộc cũng kiên nhẫn để xem hết, Mạc Lỵ với biểu cảm “Trời ạ”, trừng mắt: “Nếu như không phải là ta quen biết ngươi, bổn cô nương sẽ thật sự nghĩ rằng là ngươi đang giở trò trêu chọc ta.”
Biểu cảm của Y Lẫm rất bình tĩnh, lắc đầu: “Ta biết rất khó để thực hiện những thứ này, ngươi xem có khả năng thực hiện hay không, ta sẽ tận lực giúp ngươi.”
“Giúp? Ngươi giúp như thế nào? Dùng miệng sao?”
Mạc Lỵ tỏ vẻ xem thường.
Y Lẫm cười ha ha: “Ngươi đừng quên lai lịch của cái mặt nạ dưỡng da kia.”
Mạc Lỵ khẽ giật mình.
Nhưng cũng minh bạch ý nghĩ của Y Lẫm.
“Được thôi. . . ” Mạc Lỵ bất đắc dĩ cất điện thoại, có một chút tò mò mà hỏi: “Ta rất hiếu kì, danh sách mà ngươi đã liệt kê, ngoại trừ tàu vũ trụ, cảm giác liền giống như là muốn đi xâm lược những hành tinh khác, đừng nói ngươi dự định mở ra chiến tranh ngoài hành tinh a?”
“Không sai biệt lắm.”
Y Lẫm cũng không giải thích nhiều, sau khi căn dặn vài câu ngắn gọn, liền rời đi gian phòng của Mạc Lỵ.
Mạc Lỵ nhìn qua cửa phòng một lần nữa được khoá kín, nhịn không được cắn răng: “Hỗn đản chết tiệt!”
Nhưng lúc nàng nhịn không được tìm hiểu lại danh sách và suy nghĩ kỹ về nó, lại càng cảm thấy yêu cầu của Y Lẫm, có vẻ hơi lạ.
Nội dung nghiên cứu khoa học trên cái danh sách này, không thể nào lấy lực lượng của một cá nhân để hoàn thành.
Trên thực tế có quá nhiều lĩnh vực và chuyên ngành liên quan.
Phạm vi quá rộng.
Liền xem như Mạc Lỵ, cũng không có khả năng trong khoảng thời gian ngắn, làm ra các trang thiết bị có trong danh sách của Y Lẫm.
Chỉ có thể nói là nỗ lực hết mình.
“Xem ra cũng phải tìm người hỗ trợ.” Mạc Lỵ nhận thấy thời gian vừa đủ, chuẩn bị đi phòng tắm để rửa đi lớp mặt nạ dưỡng da.
Bỗng nhiên.
Mạc Lỵ nhớ tới một thứ.
“A a a a! Ta quên bàn bạc giá tiền với tên hỗn đản kia!”
. . .
. . .
Y Lẫm muốn trực tiếp đi về nhà.
Trở về trong cái phòng thuê kia.
Lại không nghĩ rằng mới đi đến nửa đường, tiếng điện thoại vang lên tựa như bùa đòi mạng.
Y Lẫm xem xét, vậy mà là vị cảnh sát hình sự kia.
Hứa Tri Dung.
“Hắn tìm ta làm cái gì?”
Y Lẫm có chút buồn bực, nhưng vẫn nhận cuộc gọi.
“Cuối cùng ngươi cũng nghe máy!”
Chẳng biết tại sao, Y Lẫm luôn cảm thấy giọng nói của lão cảnh sát hình sự hoà hoãn lại một chút.
“Chuyện gì vậy?”
“Ngươi. . . ” Hứa Tri Dung ở đầu dây bên kia, có vẻ như là đang suy nghĩ để tìm từ, sau một thời gian do dự, mới nói ra câu hỏi: “Ngươi có biết người tên là Phan Chính Nghĩa hay không? Chính là cái tên kia. . . Phan Chính Nghĩa, bệnh nhân số 9527.”
“. . . ”
. . .
Thanh Thành.
Đồn cảnh sát.
Hứa Tri Dung tự mình ra cửa chính để đón tiếp Y Lẫm.
“Ôi! Y tiên sinh, không nghĩ rằng lại làm phiền ngài đến nơi này, khách quý đến thăm, khách quý đến thăm!”
Hứa Tri Dung suy đoán Y Lẫm có thân phận không tầm thường, vì vậy, biểu hiện của lão rất là ân cần, hoàn toàn không có cái cảm giác lạnh nhạt giống như trước dây.
“Ây. . . Ngươi trực tiếp gọi ta bằng tên là được rồi.”
“Vậy thì lão Hứa ta đây liền không khách khí, tiểu Lẫm, sự tình là như thế này. . . ”
Thật sự là trong nháy mắt liền không khách khí.
Tốn khoảng mười phút đồng hồ, Hứa Tri Dung đem chuyện trước đó nói ra.
Nguyên lai Phan Chính Nghĩa sau khi tham gia thí luyện, cũng không biết núp ở chỗ nào, một mực không có bị nhóm người Hứa Tri Dung tìm thấy được.
Ba bệnh nhân tâm thần trốn khỏi Phong Thành, hai người khác đã bị bắt trở về.
Chỉ còn lại Phan Chính Nghĩa, lại không có tìm được tung tích.
Nguyên bản nhóm người Hứa Tri Dung chuẩn bị từ bỏ việc truy tìm tên này, dù sao chỉ cần hắn không có quậy phá thì cứ tuỳ hắn thôi, không nghĩ tới chỉ vài ngày trước, có vẻ như Phan Chính Nghĩa đói đến mức điên dại, thế là hắn xông vào cửa hàng rồi náo loạn một vòng, còn đập hư không ít thứ.
Cuối cùng, Cố Tư Nam sau khi hồi phục vết thương ở chân, tự mình hành động, mới có thể bắt lại Phan Chính Nghĩa.
Lúc đầu, sau khi bắt được Phan Chính Nghĩa, mọi người muốn áp giải hắn về Phong Thành, giao cho nhân sĩ chuyên nghiệp để xử lý.
Nhưng Hứa Tri Dung không nghĩ tới, sau khi Phan Chính Nghĩa bị tạm giam thì nói nhảm suốt ngày, thỉnh thoảng hô lên tên của “Y Lẫm”.
Lúc này, Hứa Tri Dung mới nghĩ đến, Y Lẫm, theo một ý nghĩa nào đó, vô cùng có khả năng là một loại “Nhân sĩ chuyên nghiệp” khác .
Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, Hứa Tri Dung quyết định liên hệ đến Y Lẫm, để hắn đến xem, có nhận thức người bệnh tâm thần tên Phan Chính Nghĩa hay không.
Chỉ có điều để Hứa Tri Dung sứt đầu mẻ trán chính là vào thời điểm quan trọng này, không liên lạc được với điện thoại của Y Lẫm.
Liên tục nhận được thông báo “Không ở trong phạm vi của mạng cục bộ”, làm cho Hứa Tri Dung phi thường bị động.
Mà sau khi sự kiện Tiêu gia bị “Kết án” một cách khó hiểu, không biết Cố Tư Nam bị làm sao, chỉ cần Hứa Tri Dung vừa nhắc tới cái tên “Y Lẫm”, thì Cố Tư Nam liền trở nên cáu kỉnh, đêm hôm khuya khoắt còn chạy về đồn cảnh sát để đánh bao cát, điều này để cho Hứa Tri Dung dù có trăm mối cảm xúc vẫn không có cách giải.
Những điều này đã khiến Hứa Tri Dung rơi vào tình thế khó xử, đưa cái tên Phan Chính Nghĩa này đi cũng không được, lưu lại cũng không được.
Y Lẫm vừa nghe Hứa Tri Dung phàn nàn, vừa yên lặng đi theo sau Hứa Tri Dung, đi về hướng phòng giam.
Lúc trước, trong thí luyện Quỷ Vụ Sơn, Y Lẫm đã ước định cùng một tên “Phan Chính Nghĩa” khác, chính là Phan Tiểu Chính, bởi vì hành động điều tra về vùng đất không người, Y Lẫm kém chút đã quên đi việc này.
Dù sao, trong thí luyện Quỷ Vụ Sơn, Phan Tiểu Chính cũng được coi là giúp Y Lẫm không ít việc.
Nhân tình này, phải trả.
Sau mười phút.
Sau khi từ biệt ở Quỷ Vụ Sơn, Y Lẫm cuối cùng cũng nhìn thấy được Phan Chính Nghĩa.
Phan Chính Nghĩa vẫn mặc một cái áo khoác màu trắng, trông bẩn vô cùng, hắn ngồi xổm trên mặt bàn ở trong phòng giam, cười ngây ngô.
“Ơ! Thiếu niên!”
Phan Chính Nghĩa cười cười, lên tiếng chào hỏi Y Lẫm.
Trước đó, trên đường đi tới đây, Y Lẫm đã nghĩ đến một loại thí nghiệm.
Y Lẫm nhìn xem Phan Chính Nghĩa đang cười ngây ngô ở chỗ kia, nghĩ nghĩ, liền từ không gian trữ vật lấy ra một cái bình nhỏ.
Đây chính là thứ mà Mạc Lỵ vì đùa ác nên mới nghiên cứu ra đến: viên nén bại não.
“NT-046” .
Lúc ở đỉnh Quỷ Vụ Sơn, nơi đó tựa hồ tràn ngập một cỗ năng lượng kì lạ.
Khiến cho Y Lẫm có loại cảm giác bị hạ thấp trí tuệ.
Dùng thuật ngữ chuyên nghiệp đến nói chính là. . . Thuộc tính tinh thần của hắn bị áp chế.
Nhưng hết lần này tới lần khác, trong hoàn cảnh kỳ lạ đó, một Phan Chính Nghĩa khác, Phan Tiểu Chính lại tỉnh lại.
Cho nên Y Lẫm suy đoán, Phan Chính Nghĩa cùng Phan Tiểu Chính là hai cái nhân cách hoàn toàn độc lập.
Phan Chính Nghĩa bị đánh cho bất tỉnh, hoặc là sau khi bị làm ngất đi, thì một nhân cách khác của Phan Chính Nghĩa là Phan Tiểu Chính liền sẽ kiểm soát cơ thể này.
“Ăn kẹo không?”
Y Lẫm cười híp mắt, cầm một viên “NT-046”, muốn nhét vào trong miệng Phan Chính Nghĩa.
Vẻ mặt của Phan Chính Nghĩa trong nháy mắt trở nên lãnh khốc vô tình: “Hừ, người có liêm sỉ sẽ không nhận đồ bố thí!”
“Không, ta cần ngươi ăn.”
Phan Chính Nghĩa do dự một chút, sau đó mới há miệng để ăn, vừa nhai vừa trào phúng: “Nếu là ngươi thành tâm thành ý cầu bản đại gia, bản đại gia liền mở lòng từ bi mà ăn. . . Kẹo. . . ”
Chưa kịp nói hết câu, liền nhắm mắt lại.
Một giây, hai giây, ba giây.
Phan Chính Nghĩa lại một lần nữa mở mắt ra.
. . .
. . .
Sau khi rời khỏi đồn cảnh sát, Y Lẫm mang Phan Tiểu Chính về nhà.
“Ngươi còn có nửa giờ.”
Y Lẫm nhìn đồng hồ.
Sắc mặt của Phan Tiểu Chính hơi thay đổi.
“Mượn một bộ quần áo!”
Phan Tiểu Chính thừa dịp dược hiệu còn không có hết, tranh thủ thời gian xông vào phòng vệ sinh đem cái thân thể bẩn thỉu này rửa sạch một lần.
Cuối cùng cũng nhẹ nhàng và khoan khoái không ít.
“A, dễ chịu. . . ” Phan Tiểu Chính mặc áo sơ mi sạch sẽ, đi tới.
“Đúng, loại thuốc đó, ngươi còn có bao nhiêu? Có thể cho ta toàn bộ được không?”
“Ngươi không sợ bản thân ngươi tự sinh ra kháng tính sao?”
“Dù sao thì so với ở trong —— ”
Phan Tiểu Chính đang muốn nói cái gì đó, nhưng trong nháy mắt, lại thay đổi thành một cái khuôn mặt tươi cười đần độn.
“Ơ! Thiếu niên!”
Thời gian đã đến, dược hiệu đã hết.
Vậy thì ngươi cứ an tâm mà ngủ đi.
Y Lẫm nhìn Phan Chính Nghĩa một chút, tiện tay bật TV, hiện tại, Phan Chính Nghĩa cũng không có đói bụng, cho nên hắn cũng không có quậy phá, mà là ngoan ngoãn ngồi xổm ở trên ghế sa lon để xem TV.
Thực ra, việc này cũng đâu có cái gì là quá khó đâu!
Y Lẫm âm thầm thở phào nhẹ nhõm, xem như tạm thời giải quyết một cái phiền toái.
Những ngày tiếp theo, bình an vô sự.
Y Lẫm tiếp tục trốn ở trong phòng, nghiên cứu nhiều cách thi triển khác của Niệm Động Lực.
Mặc dù khai phát ra không ít ứng dụng mới. . . Đương nhiên, nói trắng ra cũng là bình cũ rượu mới, đem kinh nghiệm trước kia hơi cải tiến lại một chút mà thôi.
Nhưng phạm vi cùng uy lực của Niệm Động Lực, tựa hồ không có tiến bộ lớn.
“Có lẽ là bị giới hạn bởi thuộc tính tinh thần. . . ”
Y Lẫm rất nhanh liền đưa ra kết luận.
Cũng không có cưỡng cầu quá nhiều.
Sự tăng lên của thuộc tính tinh thần, phụ thuộc vào sự phát triển của não bộ.
Chỉ có tiếp tục cường hóa thuộc tính tinh thần, có lẽ mới có tiến bộ đột phá.
Dù cho Y Lẫm biết rõ tiến bộ không có lớn, nhưng hắn vẫn không có thư giãn.
Kiên trì rèn luyện mỗi ngày.
Ngẫu nhiên luyện một chút cổ võ phiên bản đơn giản hoá.
Dù sao, tố chất thân thể cũng rất trọng yếu.
Không thể bỏ bê.
Về phần Phan Chính Nghĩa, mỗi ngày, Y Lẫm lập ra thời gian cố định để cho hắn dùng một viên nén bại não.
Để nhân cách Phan Tiểu Chính ra ngoài hít thở không khí.
Đối với điều này, Phan Tiểu Chính rất là cảm kích Y Lẫm.
Rốt cuộc.
Ngày 3 tháng 9 năm 2121.
“Tử vong lạc ấn” trên ngực Y Lẫm truyền đến một cơn đau như bị thiêu đốt.
Vẫn là đau đớn quen thuộc.
Giống như là bị bàn ủi nóng rực đè ở trên ngực.
Toàn thân của Y Lẫm đều là mồ hôi chảy ròng ròng, vài giây sau, đau đớn biến mất.
Hắn âm thầm mở ra danh sách nhắn tin, tìm đến cái tên Lăng Vô Ngôn đang ở cô nhi viện tại Di Vũ Huyện, gửi qua một cái tin nhắn.
Hỏi thăm tình huống bên kia một chút.
Sau khi lấy được câu trả lời chắc chắn “Tất cả đều mạnh khỏe” của Lăng Vô Ngôn, Y Lẫm cuối cùng cũng yên lòng.
Hắn ngồi yên lặng ở tại chỗ.
Điều chỉnh cảm xúc của bản thân.
Mấy phút sau.
Y Lẫm mở mắt ra.
Khẽ nói.
“Tiến vào Thế Giới Khác!”
Y Lẫm cũng không có nhìn thấy.
Sau khi hắn biến mất ở trong phòng.
Phan Chính Nghĩa vốn đang ngồi xổm trên ghế sofa, bỗng nhiên ngẩng đầu.
Cười đến thật vui vẻ.
“Được đi chơi một lần nữa sao? Hắc hắc!”
Phan Chính Nghĩa cũng biến mất trên ghế sofa.
. . .
. . .
Cảnh sắc quen thuộc, hương vị quen thuộc.
Toàn bộ cơ thể của Y Lẫm được bao bọc trong ánh sáng trắng toả.
Lơ lửng trong hư vô.
Trong quá trình “Loading. . . “, Y Lẫm âm thầm điều chỉnh tâm tình của mình.
Mỗi một lần thí luyện, đều phải thận trọng đối đãi.
Dù có là ai đi nữa cũng không thể ôm tâm lý may mắn trong thí luyện, tự cho là mình nhất định có thể sống đến cuối cùng.
Trong khi Y Lẫm im lặng chờ đợi, các chữ cái bắt đầu xuất hiện trước mắt.
“A? Tiến độ lần này tại sao lại nhanh quá vậy?”
Trong lòng Y Lẫm khẽ động, nhưng không có quá nhiều ngoài ý muốn.
Dù sao, đủ loại tình huống kỳ lạ, hắn đã thấy nhiều, nhiều như rừng, tóm lại là đều đã gặp qua.
. . .
[ Chào mừng đến với thành phố có dân phong thuần phác này. ]
[ Đây là một cái thành phố có dân phong thuần phác. ]
[ Đây thực sự là một cái thành phố có dân phong thuần phác. ]
“?”
Cho nên?
Đây rốt cuộc là thuần phác đến cỡ nào?
“Xì xì xì —— ”
Bỗng nhiên ——
“?”