TA Ở DỊ THẾ LÀM TỘC TRƯỞNG - Xuân Nha Cô Thang - Chương 50 - Lại Lười Biếng
Mặc Anh cảm nhận được ánh mắt của bọn họ, có chút xấu hổ.
Hắn làm một tộc nhân đi săn, một ít lão giả hành động không thuận tiện liền đi theo hắn, xây dựng, sau đó thử thiêu gạch.
Sau mấy lần thí nghiệm, tìm được nhiệt độ chính xác, Mặc Anh đã đốt mấy cái.
Phỉ Lạc Tư nhìn thấy thành hình gạch, tò mò đi lên gõ gõ, nghe thấy âm thanh trong trẻo, đáy mắt của hắn có vài phần gợn sóng hiện lên.
Hắn ngước mắt nhìn Mặc Anh, thấy hắn vội đến mức đầu đầy mồ hôi, mắt híp lại, trực tiếp đi đến chỗ nền đánh tốt, quan sát bốn phía một chút.
Tính ra vị trí này, trong lòng hắn xẹt qua một tia nghi hoặc.
Hắn tìm thấy Mặc Anh, thấy hắn bận rộn, hơi nhíu mày, đang muốn mở miệng.
Có người nhìn về phía hắn, đôi mắt của hắn lạnh lùng, sau đó lập tức xoay người nhìn lại, phát hiện ra Tuyết Linh đối với hắn rất không tốt.
– Phỉ Lạc Tư, làm Đại Tư Tế, lúc này, ngươi hẳn là câu thông thiên thần, làm thiên thần phù hộ chúng ta thuận thuận lợi lợi.
Tuyết Linh nhìn từ trên cao xuống nhìn về phía Phỉ Lạc Tư, nàng nghĩ đến mấy ngày nay mình đã bị các tộc nhân thay phiên khuyên giải, nàng đã tức giận đến cả người đều phát run.
– Ngươi còn đứng ngây ngốc ở đây làm gì? Không nhìn thấy mọi người đều đang bận sao?
– Lời này hẳn là ta hỏi ngươi mới đúng.
Vẻ mặt của Phỉ Lạc Tư không có chút khác thường nào, nhưng hàn khí trên người lại giống như một toà động băng, vèo vèo khí lạnh, không ngừng nghiêng ngả, rất nhanh đã làm cho Tuyết Linh đông lạnh cả người đều bốc khói trắng.
– Phỉ Lạc Tư!
Mặc Anh cảm giác được một luồng khí lạnh, buông sống khí trong tay xuống, xoay người lại, nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của Phỉ Lạc Tư nhìn chằm chằm vào Tuyết Linh.
Trong lòng hắn trầm xuống, lập tức đuổi tới đây, liếc mắt đánh giá Tuyết Linh một cái, phát hiện tầng tầng sương trắng bao phủ ở trên người nàng, trên khuôn mặt của hắn tối lại:
– Lúc này ngươi tới tìm Phỉ Lạc Tư, chẳng lẽ là muốn hỗ trợ sao?
Mấy ngày này, Tuyết Linh vẫn luôn ở trong sơn động, ăn uống tiêu tiểu, toàn bộ do Mộ Hoa phụ trách, căn bản là không ra tay một cái.
Hiện tại tìm được Phỉ Lạc Tư, tuy hắn không biết nàng có chủ ý gì, nhưng phiền chán khi mọi người bận rộn, nàng lo mình lười biếng.
– Loại sống mệt sống này, ta làm sao có thể làm được?
Tuyết Linh theo bản năng trả lời một câu.
Nhưng nhìn thấy vẻ mặt Mặc Anh không tốt lắm, nàng phản ứng lại mình nói sai, lập tức hoang mang rối loạn muốn tìm kiếm bóng dáng của Mộ Hoa.
Nhìn người bận rộn một vòng, nàng cũng không tìm được, không khỏi âm thầm mắng Mộ Hoa không cần lúc nào cũng xuất hiện, lúc yêu cầu lại không biết đã chạy đi đâu.
– Thân thể của ta không thoải mái, không thể mệt nhọc, nếu ngươi muốn ta ra ngoài thì nói vội, vậy ngươi đi tìm Mộ Hoa.
Tuyết Linh suy nghĩ cả buổi, hoang mang rối loạn lưu lại một câu, sau đó chạy mất dạng.
Mặc Anh bị thái độ lười biếng của nàng làm cho tức giận.
– Nàng thật ra là cho ta kiến thức.
Phỉ Lạc Tư khóe miệng cong lên, mang theo một tia trào phúng.
Mặc Anh hít sâu một hơi, ngữ khí nhàn nhạt nói:
– Nàng có một tỷ muội tốt giữ gìn.
Phỉ Lạc Tư liếc xéo hắn một cái, do dự một chút, mới lạnh lùng nói:
– Ta thấy ngươi không muốn xử lý nàng. Mặc Anh, cho dù ngươi muốn bảo vệ tộc nhân của ngươi thì cũng phải suy nghĩ cho kỹ, loại người giống như nàng căn bản là không suy nghĩ cho bộ lạc, cũng không muốn vì bộ lạc trả giá mà tiếp tục ở lại bộ lạc, rốt cuộc sẽ mang đến cho mọi người phiền phức gì.
Một âm thanh loảng xoảng vang lên, toàn bộ gạch trong tay Mộ Hoa ở phía sau hắn đều ném trên mặt đất.
Vẻ mặt của Phỉ Lạc Tư không thay đổi chút nào, Mặc Anh lắc đầu, đi giúp Mộ Hoa xếp những viên gạch đó sang một bên.