TA CHỈ LÀ LUYỆN KHÍ CẢNH - Tác giả: Hắc Dạ - Chương 20 - Tôi là người đàn ông mà cô vĩnh viễn không có được
- Home
- TA CHỈ LÀ LUYỆN KHÍ CẢNH - Tác giả: Hắc Dạ
- Chương 20 - Tôi là người đàn ông mà cô vĩnh viễn không có được
“Sao có thể như vậy được?” Sắc mặt Bạch Chiến hơi thay đổi, dùng toàn bộ sức lực tập trung vào tay phải.
Nhưng tay của Phương Vũ thì giống như một khối thiết bản vậy, cho dù Bạch Chiến có cố gắng dùng sức thế nào cũng không thể bóp được tay của Phương Vũ.
“Chúng ta có phải là đã gặp ở đâu phải không?” Phương Vũ nheo mắt hỏi.
Cùng lúc đó, tay phải anh ta hơi hơi dùng lực.
Sắc mặt Bạch Chiến từ trắng chuyển thẳng tái mét, trán thì tràn đầy mồ hôi, hắn còn cố gắng cắn răng chịu đựng, nếu không là đã la lên tại chỗ vì đau rồi.
“Ồ, ngươi chính là người hôm qua lén la lén lút ở kế bên vườn rau nhà ta.” Phương Vũ nói.
Nghe được câu này, Bạch Chiến sắc mặt đại biến.
Phương Vũ làm thế nào biết được? Hôm qua hắn rõ ràng là ẩn mình rất kỹ, Phương Vũ sao lại phát giác được..
Không đúng.. Không lẽ lúc đó là hắn đã phát giác rồi sao?
Trên trán Bạch Chiến mồ hôi càng ngày càng nhiều, sắc mặt cũng càng ngày càng khó coi.
Sức lực trên tay của Phương Vũ càng ngày càng lớn, cứ như vậy trở xuống, xương của nguyên bàn tay phải Bạch Chiến có thể sẽ bị bóp nát hết.
Lúc này, Đường Minh Đức và Dương Siêu Vinh ở một bên cũng nhìn ra có chút gì không bình thường, vẻ mặt của Bạch Chiến hiển nhiên là rất thống khổ.
Dương Siêu Vinh sắc mặt khó coi, đang muốn mở miệng.
Lúc này, Phương Vũ cũng buông tay ra, vỗ vỗ vai Bạch Chiến nói: “Rẩt vui được gặp gỡ ngươi.”
Bạch Chiến thở phào một hơi, tay phải của hắn lúc này gần như là mất đi cảm giác rồi.
“Ha ha, không tệ không tệ, ngày sau các cậu có rất nhiều cơ hội giao lưu, lần sau gặp vậy.” Dương Siêu Vinh giả cười hai tiếng, hướng ngoài cửa đi ra.
Bạch Chiến cũng nhìn Phương Vũ thật sâu một cái rồi rời đi theo.
Hai người này rời khỏi, Đường Minh Đức nhìn Phương Vũ hỏi: “Phương thần y, cậu.. trước đó biết bọn họ sao?”
Phương Vũ lắc lắc đầu nói: “Không biết.”
Kỳ thật, Phương Vũ căn bản đã có thể đoán được thân phận của đối phương rồi.
Dương Siêu Vinh.. Dương tiểu thư.. Bạch Chiến.
Rất hiển nhiên, vị Dương tiểu thư đó với Dương Siêu Vinh này chắc chắn có mối quan hệ gì đó, rất có thể là cha con. Bạch Chiến chính là người mà Dương tiểu thư đó phái đến để điều tra Phương Vũ.
“Dương Siêu Vinh có con gái không?” Phương Vũ nhìn Đường Minh Đức hỏi.
Đường Minh Đức ngơ ra một lát nói: “Ông ta có hai trai một gái.”
“Hai người bọn họ tên gì?” Phương Vũ lại hỏi.
“.. Con trai lớn gọi là Dương Vân, nghe nói rất có thiên phú võ đạo, có sư phụ rất nổi tiếng ở Giang Nam là Cổ tông sư. Còn con gái ten Dương Âm Trúc, là một doanh nhân kỳ tài, tuổi còn nhỏ mà đã chưởng quản đại bộ phận sản nghiệp của Dương gia rồi, với lại còn dẫn dắt Dương gia phát triển nhanh chóng, trở thành một trong những gia tộc đứng đầu của Giang Nam.. Trong ba đứa con tầm thường nhất chính là đứa con trai nhỏ của ông ta, chính là người mà lúc nãy ông ta có nhắc qua tên là Dương Húc, với cậu và Tiểu Nhu học cùng một trường.”
Lúc trước mấy sát thủ có nhắc tới người tên Dương tiểu thư, có lẽ chính là Dương Âm Trúc này rồi.
“Dương Âm Trúc..” Phương Vũ trong lòng âm thầm nhớ cái tên này.
Đường Minh Đức cảm khái nói: “Mệnh Dương Siêu Vinh thật tốt, bản thân ông ta không có bản lãnh gì, sinh ra đứa con một người yêu nghiệt hơn một người. Cho dù là người con tầm thường nhất Dương Húc, nghe nói trước mắt cũng là tiên thiên võ giả ngũ đoạn, thiên phú võ đạo cũng được xem là rất xuất sắc rồi.”
“Ầy, lại nhìn xem mấy đứa con của ta..” Đường Minh Đức thở dài một hơi nói.
“Cha! Có người cha chê con của mình như vậy sao?” Đường Tiểu Nhu tức đến nỗi mặt đỏ bừng, giậm giậm chân nói.
“Cậu xem, chỉ biết nhõng nhẽo, hay dỗi.” Đường Minh Đức bất lực nói.
“Cha!” Đường Tiểu Nhu tức đến nỗi tiến tới phía trước dùng nắm đấm nhỏ đánh vào ngực Đường Minh Đức.
“Đường gia chủ, hôm nay tôi đến, chính là có việc muốn nhờ ông giúp.” Phương Vũ mở miệng nói.
Đường Minh Đức lập tức nghiêm túc nói: “Phương thần y, cứ nói, Đường gia chúng tôi nhất định sẽ tận lực giúp đỡ.”
Vì vậy, Phương Vũ đem chuyện thu thập yêu thú nội đan nói với Đường Minh Đức.
“Không thành vấn đề, tôi sẽ phái người ở khắp phạm vi Hoa Hạ tìm kiếm yêu thú nội đan, rồi sau đó mua về.” Đường Minh Đức lập tức đồng ý.
* * *
Trên đường về nhà, Dương Siêu Vinh ngồi trên xe, nhìn nhìn cánh tay phải bị nắm đến bầm tím của Bạch Chiến.
“Phương Vũ người này, thực lực rất mạnh sao?” Dương Siêu Vinh trầm giọng nói.
Bạch Chiến lắc lắc đầu nói: “Người này.. rất quỷ dị, khí tức trên người hắn cho thấy nhiều nhất chỉ có thực lực tiên thiên ngũ đoạn, nhưng sức lực của hắn lại mạnh hơn rất nhiều.”
“Vậy cậu có chắc chắn giải quyết được hắn không?” Dương Siêu Vinh hỏi.
Bạch Chiến trì trệ một lát rồi gật gật đầu nói: “Võ đạo, chỉ dựa vào có sức lực thì không có tác dụng gì. Hắn có lẽ là chưa có học qua võ đạo chính thống. Với lại cảnh giới của tôi cao hơn hắn nhiều, trong thực chiến, tôi có lẽ sẽ dễ dàng có thể giải quyết được hắn.”
Ngay lúc này, Bạch Chiến hình như nhớ đến điều gì nói: “Nhưng Đường gia chủ hình như rất coi trọng hắn, chúng ta ra tay với hắn, có dẫn đến Đường gia..”
“Không cần để ý.” Dương Siêu Vinh huơ huơ tay nói: “Phương Vũ phá hoại kế hoạch của chúng ta trước, chúng ta đối phó hắn là chuyện hợp tình hợp lý. Hắn ta cứu Cơ Như My, chính là tử địch của Dương gia chúng ta. Với lại, Âm Trúc cũng đã ra tử lệnh, nhất định phải giải quyết hắn.”
“Còn về phần Đường gia, Đường Minh Đức là người thông minh, ta không tin hắn sẽ vì một nhân vật nhỏ mà trở mặt với Dương gia chúng ta.” Dương Siêu Vinh chỉnh chỉnh gọng kiếng, tiếp tục nói: “Lại nói, cho dù Đường gia vì Phương Vũ mà trở mặt với chúng ta, chúng ta cũng không sợ. Thực lực Dương gia, sớm đã không sợ bất kỳ một gia tộc nào ở Giang Nam này rồi. Đường gia.. trước sau cũng bị chúng ta giẫm dưới chân.”
Nghe như vậy, Bạch Chiến cũng không còn nghi ngại gì nữa.
“Gia chủ, tôi nhất định sẽ sớm hoàn thành nhiệm vụ của ngài và tiểu thư giao phó.” Bạch Chiến nói.
* * *
Phương Vũ ở lại Đường gia ăn cơm tối, Đường Minh Đức chuẩn bị một bàn đầy thức ăn, làm cho Phương Vũ ăn đến nỗi rất vui mừng.
“Đúng rồi, cô không phải có một người anh sao?” Phương Vũ chợt nhớ đến Đường Phong, người từng gặp qua lúc anh ta ở Tây Bắc, nhìn Đường Tiểu Nhu bên cạnh hỏi.
“Anh tôi đang học đại học ở Nam Đô, chỉ có nghỉ hè mới về nhà thôi, bình thường thì cũng ở tại trường.” Đường Tiểu Nhu nói.
Phương Vũ gật gật đầu rồi lại cắm cúi ăn.
Đường Tiểu Nhu cũng không có ăn gì mấy, chỉ một mực âm thầm quan sát Phương Vũ.
Ngày thường, Phương Vũ luôn ở một bộ dạng lười lười nhác nhác, cái gì cũng không quan tâm, không ngờ đến khi ăn cơm thì lại rất nghiêm túc, thậm chí còn đưa ra nhận xét cho mỗi món ăn.
“Anh rốt cuộc là một người như thế nào?” Đường Tiểu Nhu nhìn chằm chằm Phương Vũ, ánh mắt lảo đảo.
Sau khi ăn cơm xong, Phương Vũ lên lầu xem qua Đường lão gia tử một cái. Qua lần châm cứu lần trước, sức khỏe của Đường lão gia tử rõ ràng là tốt hơn nhiều, ho cũng ít đi, lúc ngủ thân thể cũng không còn đau nhức khó hiểu nữa.
“Hôm qua Tiểu Nhu đem vể hai vị thuốc mà cậu đưa, phụ thân uống qua một cử thuốc, tối qua ngủ đặc biệt ngon. Chúng tôi.. thật không biết phải cảm tạ cậu thế nào nữa.” Đường Minh Đức cảm kích nói.
“Giúp tôi thu thập nhiều một tí nội đan yêu thú, tôi sẽ cảm kích ngược lại ông đó.” Phương Vũ nói.
Lúc Phương Vũ rời khỏi Đường gia, Đường Tiểu Nhu theo phía sau.
“Có cần nhờ tài xế chở anh về không?” Đường Tiểu Nhu hỏi.
“Không cần, vừa mới ăn xong nên muốn tản tản bộ.” Phương Vũ nói.
“Ồ.” Đường Tiểu Nhu đáp lại rồi yên lặng đi theo phía sau Phương Vũ.
Đi được hai bước, Phương Vũ quay đầu hỏi: “Cô đi theo tui làm gì?”
“Tôi, tôi cũng muốn tản bộ.” Đường Tiểu Nhu có chút hoảng hốt nói.
Phương Vũ cũng không để ý cô ta nữa, tiếp tục đi về phía trước.
Lại đi được hai phút, Đường Tiểu Nhu lấy hết can đảm nói: “Phương Vũ, tôi muốn biết, tại sao anh.. lại khác với những người khác?”
Phương Vũ dừng bước chân, xoay người đi đến trước mặt Đường Tiểu Nhu.
“Cô hình như vẫn còn hiếu kỳ về tui. Trước đó tôi đã nói gì với cô?”
Hiếu kỳ chính là giai đoạn bắt đầu của tình yêu.
Câu nói này, Đường Tiểu Nhu nhớ rất rõ.
“Tôi, Tôi chỉ là..” Đường Tiểu Nhu khuôn mặt đỏ bừng, đang muốn phản biện.
“Cũng đúng, giống như độ tuổi trẻ trâu của những đứa nhóc như cô, đúng là rất dễ động tâm với người khác.” Phương Vũ nhìn thẳng Đường Tiểu Nhu nói.
“Trẻ trâu cái gì? Tuổi của tui với anh gần bằng nhau đó!” Đường Tiểu Nhu ngẩng đầu phản bác lại.
Phương Vũ lắc lắc đầu, sau đó thở dài một hơi rồi xoay người rời đi: “Đừng hiếu kỳ nữa, tôi là người đàn ông mà cô vĩnh viễn không có được.”
“Ngươi.. ngươi nói cái gì! Ai muốn được ngươi chứ! Tôi, tôi chỉ là muốn hỏi một cái..” Đường Tiểu Nhu vừa mắc cỡ vừa tức giận đến nỗi giậm chân nói.
Phương Vũ đã đi xa rồi.
“Thần bí cái gì, trước sau tôi cũng moi được bí mật của anh ra!” Đường Tiểu Nhu nhìn phương hướng Phương Vũ rời khỏi nói.
* * *
Ở nhà, Vương Diễm làm xong thức ăn, đang bưng thức ăn ra bàn ăn ở phòng khách.
Vu Minh Minh từ ngoài cửa bước vào, vừa đúng buổi chiều sáu giờ rưỡi.
Sau khi Tưởng Tuyết xin lỗi Vu Minh Minh, buổi diễn tập buổi chiều, người trực tiếp không đến.
Chuyện này cũng làm cho Vu Minh Minh thở phào nhẹ nhõm, vốn dĩ cô còn sợ Tưởng Tuyết sẽ vì chuyện hồi sáng mà trả thù cô.
“Minh Minh, lên lầu kêu Phương Vũ ca ca xuống ăn cơm.” Vương Diễm nói.
Vì muốn cảm tạ Phương Vũ, hôm nay Vương Diễm đặc biệt đi chợ mua một con gà và một con cá, làm rất nhiều đồ ăn.
Phương Vũ cho Vương Diễm mượn mười ngàn, là ân tình cực lớn.
Ngày mai, cô ta sẽ chuyển sáu ngàn về quê nhà, để cho cha cô ta làm phí phẫu thuật, số còn lại thì cho cha cô ta mua thức ăn dinh dưỡng. Còn lại bốn ngàn, Vương Diễm lưu lại để đóng tiền học phí cho Vu Minh Minh.
Vu Minh Minh chạy lên lầu, phát hiện là Phương Vũ vẫn chưa về nhà.
“Có lẽ hôm nay cậu ta có việc rồi, không sao, chúng ta đợi cậu ta về rồi cùng ăn.” Vương Diễm nói.
Vì vậy, Vương Diễm và Vu Minh Minh đi ra ngồi xem ti vi.
Đại khái là mười phút sau, có tiếng bước chân từ bên ngoài vọng vào.
“Chính là ở đây, tôi dẫn các anh đi vào.” Một người đàn ông nói.
Nghe được âm thanh này, Vương Diễm đang ngồi xem ti vi lập tức thay đổi.
Cô ta lập tức đứng dậy, chạy ra khóa cửa lại, sau đó kéo Vu Minh Minh vào trong phòng rồi lại khóa cửa phòng lại.
Lúc này, một đám người đã đi đến trước cửa nhà.
“Cửa đã khóa. Vu Thành Ngiệp, ông có phải đang đùa giỡn với bọn ta!” Một người thanh niên đang ngậm điếu thuốc bẽ bẽ tay, sau đó một bạt tay tát lên đầu của một người đàn ông đầu trọc.
“Các vị đại ca, tôi sao dám đùa giỡn với các anh? Bình thường giờ này, Vương Diễm nhất định sẽ ở nhà.” Vu Thành Ngiệp run rẩy nói.
“Bân ca, bên trong nhà vẫn còn mở đèn, với lại trên bàn còn bày rất nhiều thức ăn, vẫn còn chưa ăn qua.” Một thằng côn đồ nhìn vào bên trong nhà nói.
“Ồ, vậy là nói có người trốn ở trong nhà rồi?” Quảng Bân hút một hơi dài, rồi quăng điếu thuốc nói: “Đạp cửa xông vào!”
Bốn thằng đàn em phía sau hắn lập tức tiến lên trước dùng sức đạp cửa.