Song Giới Tình Duyên - Aulitci - Chương 37 - Chiếc Suy Đoán
Nguyên Lâm cúi mặt nhìn chăm chú, trong đầu tự nhủ cũng không biết nàng ta chuẩn bị thứ này từ bao giờ. Tấm da được cuộn tròn, buộc bên ngoài bằng sợi chỉ đỏ mỏng, dễ dàng mở ra được.
Bên trong quả đúng như dự đoán, địa đồ hướng tới mật thất nơi có thạch ốc chứa những tài sản của vị tiểu thư Lam Gia.
Thật sự thì Khiếu Lam cũng không phải muốn giấu kỹ thứ đó cho riêng mình, mà muốn dựa vào đấy để kiếm chút chỗ dựa. Biết bản thân không thể dùng chính mình để làm vật trao đổi, nàng ta cũng không tin vô số tiền tài kia cũng đồng dạng không có tác dụng.
Sau khi nhìn kỹ tấm địa đồ, lúc này Nguyên Lâm có chút hơi bất ngờ. Tuy chưa biết địa thế nơi đó thế nào, nhưng nhìn cách thức đi lại cũng như bố trí. Không phải ai cũng có thể dễ dàng tiến tới gần được.
Đường đi ngoằn nghèo vô cùng, cứ cách vài bước chân thì phải quay đầu đổi hướng. Chứ chưa nói đến việc cách thức mở ra bảo đồ cũng khó khăn vô cùng.
Sau một hồi nhìn và đánh giá, lúc này Thanh Trúc mới hỏi lại một câu:
“Ngươi có biết vì sao chuyện hệ trọng như này, mà Lam Hiểu Bình kia lại nhờ một người mới quen như ngươi không?”
Nguyên Lâm nghe vậy thì đứng hình, ánh mắt lưỡng lự hồi lâu. Quả thật câu hỏi này chính là thứ mà hắn đã suy nghĩ ngay từ đầu, bèn đưa ra suy đoán:
“Ta cũng đã từng nghĩ đến vấn đề này, với ý nghĩ ban đầu ta đưa ra. Chắc là đối phương thật sự không còn ai đủ tin cậy để giao phó, một cái gia tộc mấy trăm năm nói lật là lật đổ thế nào được.
Kiểu gì trên giang hồ không nhiều cũng phải có ít giao tình bằng hữu mới đúng. Nếu nói đến nguyên nhân sâu xa ắt hẳn là gia tộc Lam Gia này bị ám toán sau lưng bởi các thế lực tin cậy.
Ta cũng chẳng tin Lương Gia gì đó có khả năng một tay che trời lộng hành như vậy. Ban đầu ắt hẳn Lam Hiểu Bình kia cũng có ý định nhờ vả người khác rồi, ta thì đơn giản chỉ là một mục tiêu bất ngờ xuất hiện trong câu chuyện này thôi.”
Sau một hồi bàn luận về các vấn đề, hai bên ngồi lại một chút, lúc này Nguyên Lâm mới hỏi lại Thanh Trúc:
“Bên cô thế nào? Trời đã sáng chưa?”
“Ta tính toán đủ thời gian rồi, ngươi không phải lo. Ta đi ngủ từ lúc 21h, đến khi tỉnh lại là 6h sáng rơi vào tầm 9h, nếu thời gian chênh lệch là hệ số 10 thì ta cần 90h mới quay lại.
Nói tóm lại là ta có thời gian bên ngươi khoảng gần 4 ngày, rồi mới đi vắng một tí. Đừng có nhớ ta nhá!”
” Có quỷ mới thèm nhớ cô “
Một hồi lâu sau hai người ngồi tán gẫu mấy chuyện linh tinh, thoáng cái mấy canh giờ đã đi qua. Bỗng nhiên như sực nhớ ra điều gì Nguyên Lâm mới từ từ trình bày:
“Trước mắt có mấy vấn đề, đầu tiên là chuyện tên Lương Dục. Ắt hẳn ở nơi đây lánh nạn cũng là một ý tưởng không tồi. Nhưng bất quá đến cái cây hay ngọn cỏ trú chân cũng chẳng có, vốn không thể ở lại lâu.
Chỉ có thể đi ra ngoài tìm kiếm lương thực rồi quay lại nơi đây để nghỉ ngơi, nếu không quá bất cẩn thì tên Lương Dục không thành vấn đề.
Chuyện thứ hai chính là vấn đề tấm địa đồ này, bản lĩnh hiện tại của ta nếu lúc này mang theo bên mình vô số tiền tài. Cũng không dám chắc là sẽ bảo quản được nó, người bất lương thì nơi đâu cũng có. Tốt nhất tạm thời không nên đụng chạm gì đến nó, bao giờ thực lực đủ mạnh hẵng quyết định.
Còn chuyện cuối cùng khiến ta đau đầu nhất chính là tên Phong Tư Nhiên kia, với phỏng đoán của ta lúc này chắc chắn hắn ta đã đánh chủ ý lên chuyện Huyết Thuật. Nếu không với một kẻ tâm tính như hắn không có lý nào lại dây dưa với ta.
Theo cô bước tiếp theo nên làm như thế nào?”
Thanh Trúc lúc này nghe thấy mấy lời vậy thì vẻ không quan tâm lắm, liền hỏi vặn lại:
“Ngươi có nhớ hắn ta nói 3 ngày sau sẽ đến đây lấy Khai Linh Thạch không?”
Nguyên Lâm thẳng thừng đáp lại:
“Có, nhưng mà chuyện này thì có liên quan gì? Ý của cô là … ”
Thanh Trúc vội vàng ngắt lời:
“Đúng, vốn dĩ nơi đây không có khái niệm ngày đêm. Làm sao mà hắn ta lại ra được cái quyết định là ba ngày sau đến tìm ngươi chứ? Nếu ta đoán không nhầm thì chuyện này không đơn giản chỉ là muốn đem Khai Linh Thạch của ngươi về nghiên cứu đâu.
Mặc dù chuyện Huyết Thuật cũng có thể là thứ mà hắn ta nhắm đến.
Ắt hẳn mục đích khác hắn ta muốn dẫn ngươi theo về để làm chuyện gì đó, nhưng cũng muốn ám chỉ cho ngươi biết hắn với ngươi là đồng minh.”
Nguyên Lâm nghe vậy thì quay sang, ánh mắt bán tín bán nghi, sau hồi ngẫm nghĩ thì hỏi lại:
“Liệu có phải là một sự trùng hợp không?”
“Ai có thể trùng hợp chứ hắn thì ta nghĩ là không đâu. “
Thanh Trúc sau khi nói được một câu thì ngập ngừng một lúc:
“À còn một chuyện nữa ta vẫn chưa nói, ta bắt đầu có thể cảm nhận được những gì ngươi ngửi thấy đấy.
Từ trên người tên Phong Tư Nhiên đó ta ngửi được mùi hoa oải hương, nếu hắn không phải là một tên biến thái thì ta đoán hắn là nữ cải trang. Ngươi hãy cẩn thận khi tiếp xúc đó!”
Nghe vậy Nguyên Lâm chẳng giấu nổi sự giật mình, trong đầu liền nảy ra vô số suy nghĩ. Đầu tiên là chuyện mà Thanh Trúc lúc này có thể cảm nhận được mùi hương.
Điều này chứng tỏ sự liên kết giữa hai người ngày càng được nâng cấp lên, lúc đầu chỉ đơn giản là nghe thấy âm thanh từ đối phương. Tiếp đó chính là nhìn thấy khung cảnh, hiện tại là ngửi được.
Nếu như tiếp tục nâng cấp khả năng trong tương lai một trong hai người có thể dễ dàng điều khiển được cả người còn lại cũng nên.
Có thể chính là sự tiến bộ về công lực và tu vi. Sở dĩ suy đoán này có căn cứ bởi điều này lại không có tác dụng với Thanh Trúc.
Khi sang bên Hiện Giới Nguyên Lâm hoàn toàn rất mơ hồ, mặc dù có nhìn thấy nhưng tất cả khung cảnh mờ mờ ảo ảo, ngay cả nhìn cũng vô cùng khó khăn.
Nhưng Thanh Trúc lúc sang cổ giới thì hoàn toàn ngược lại, mọi thứ điều vô cùng sinh động. Thậm chí hiện tại có mang theo khứu giác.
Đây là lý do mà đại đa số thời gian Thanh Trúc sẽ ở bên Cổ Giới chứ không phải Nguyên Lâm sang Hiện Giới.
Bất chợt Nguyên Lâm nói lại:
“Hay là cô cũng tu luyện thử đi, biết đâu nếu suy đoán của ta đúng thì chắc chắn khi ta sang bên đó sẽ có thể nhìn rõ mọi vật rồi”
“Ngươi bảo ta tu luyện sao? Chưa nói đến cách thức, Khai Linh Thạch mà ngươi có đến giờ ta còn chưa thấy bên này bao giờ đâu á!”
Thanh Trúc mở lời dè bỉu, nhưng Nguyên Lâm cũng không chịu từ bỏ:
“Ta không tin cả cái thế giới của cô không tồn tại nổi một viên. Trước ta từng nói với cô là có nhiều loại Khai Linh Thạch chưa nhỉ?
Viên ta cầm là Viên Thổ thuộc tính, có thể thế giới của cô không có thật. Nhưng để bao giờ có cơ duyên ta sẽ đưa cô xem thử các viên còn lại, xem có ấn tượng gì không?”
Thanh Trúc nghe thế thì đáp nhẹ cho xong chuyện, không phải là nàng ta không muốn mà là hiện tại vô số thứ khiến cho đau đầu chẳng kém.
Nói đến thứ có thể khiến chính bản thân tuổi thọ tăng cao, kiểu gì cũng gây đến chuyện thị phi. Đằng khác nàng ta cũng phải nhìn những người thân yêu bên cạnh dần dần già đi rồi mất.
Những chuyện này nghe thì có vẻ bình thường, nhưng nếu trải qua thì nó lại ám ảnh khó phai trong đời người.
“Tạm bỏ qua chuyện của ta đi, giờ ngươi định làm gì tiếp theo?”
Nguyên Lâm đáp lại:
“Ta cũng không biết là đi đâu làm gì nữa, bất quá ta cũng muốn nâng cao thực lực. Ban nãy nghe cô nói tên Phong Tư Nhiên đó ám chỉ hắn với ta là đồng minh, thiết nghĩ cũng sẽ không hại ta đâu.
Nếu hắn mang đến cho cái lợi là được thu vào một tông môn nào đấy, mặc dù chưa rõ trước sau thế nào nhưng núp dưới bóng cây thì cũng có cái lợi của nó.
Không nhất thiết phải thân cô thế cô như bây giờ.”
Thanh Trúc vẻ tán thành, nhưng một hồi lâu sau thì hỏi lại:
“Ngươi tin tưởng tên đó vậy sao? Vả lại ngươi cũng chưa chắc là đối thủ. Nếu hắn lật lọng thì ngươi biết làm thế nào?”
Nguyên Lâm cười cười mà trả lời:
“Câu trả lời chính ngay tại câu nói vừa rồi của cô đó, mặc dù không trực tiếp đọ sức nhưng ta biết hắn chỉ cần khuơ nhẹ cánh tay là ta mất mạng rồi.
Có sức áp chế như thế mà lại không cường hành lấy đi vật mà hắn muốn sao? Ta nghĩ hắn cũng đang mượn cớ này muốn chiêu mộ ta làm việc gì đấy. Ngươi nghĩ xem có đúng không?”
“Ngươi nói cũng không phải không có lý, thế cứ thuận theo hắn ta thử coi. Nhưng đúng hôm đó thì ta chắc không ở bên, ngươi cứ liệu mà hành sự nhé”
“Không có cô ta lại càng ổn hơn đấy!”
Nguyên Lâm khẽ cười, mấy ngày sau cứ vậy mà qua đi không có thêm chuyện gì phát sinh. Trong thời gian này, sau khi khám xét phụ cận. Nguyên Lâm có hai phát hiện không hề nhỏ.
Đầu tiên là có một ốc đảo cách nơi xảy ra chuyện không quá xa, tuy không lớn nhưng nơi đây có đầy nước ngọt cũng như cây cỏ. Mất chừng nửa ngày để Nguyên Lâm ta chuẩn bị và dựng được một căn lều trại nhỏ, trú nắng.
Địa thế nơi đây có đằng sau là một dốc núi thoải, trên đỉnh dốc có thể nhìn về bốn phía cực kỳ thích hợp dừng chân.
Còn phát hiện thứ hai chính là cây rìu của lão giả phu xe Kha Nghiệp để lại, bề ngoài là một cây rìu to quá khổ, bị mồi lửa nóng nung chảy.
Bên trong là một lưỡi rìu khác nhỏ chừng một gang tay, hình thù đẹp mắt lạ thường.
Lúc đầu phát hiện tưởng nó nhẹ nhàng, Nguyên Lâm có hơi coi thường. Đến khi dùng toàn bộ sức bình sinh mới nhấc nó lên được mới tin nó là vật bất phàm.
Cũng may nó bị giấu kín bên trong một vật khác, tương tự như viên châu mà Lam Hiểu Bình để lại. Nên tránh được khỏi ánh mắt của tên Lương Dục.
Sau khi đánh giá qua tình trạng, vẫn thấy lưỡi rìu mọi thứ tương đối tốt. Vả lại cũng chưa có vũ khí cầm thuận tay. Nguyên Lâm liền chưng dụng ngay mang theo bên mình.
Thấm thoát qua đi, theo ước định thì lúc này là ngày giao hẹn với tên Phong Tư Nhiên nọ, Nguyên Lâm cũng không quên hẹn. Ngồi trước nhà xếp chân ngắm nhìn về phía hồ nước trước mắt. Hiện tại Thanh Trúc đang không còn nơi đây, hắn ta lại thấy có chút thiếu thiếu gì đấy.
Tự nhiên bóng dáng Khiếu Lam nọ lại nảy lên trong đầu hắn, không biết nàng ta giờ thế nào rồi nhỉ. Liệu có gặp phải bất chắc gì giữa đường không? Bỗng nhiên hắn liền bật cười lên ngây ngốc, cầm lấy viên đá trên tay ném liền về phía trước.
Thanh âm quen thuộc vọng lại đằng sau khiến Nguyên Lâm quay đầu nhẹ liếc nhìn. Phong Tư nhiên từ lúc nào đến đây không một chút âm thanh, hướng ảnh về phía Nguyên Lâm.
Hắn ta lúc này điệu bộ lại vô cùng khoan khoái, ung dung không một chút vội vàng. Ý tứ cũng có đôi phần dịu đi so với hôm đầu gặp mặt mà rằng:
“Ta cũng không tin là nơi này lại có cái ốc đảo hữu tình thế này đấy. Tiểu cô nương kia với ngươi giận dỗi gì nhau sao mà đã đuổi người ta đi rồi?”
Nguyên Lâm nhíu mày nhẹ đáp lại, vốn biết đối phương cũng là kẻ có công lực và tu vi thâm hậu nên chuyện tự nhiên hắn ta xuất hiện nơi đây cũng chẳng quan tâm mà hỏi lại:
” Tiền bối không làm khó gì nàng ta đâu chứ? “
Nghe vậy Phong Tư Nhiên cười to lên ha hả mấy tiếng:
“Nói chuyện với người thông minh thích thật, ta cũng không phải kẻ ham nữ sắc chỉ tiện tay giúp nàng ta tiết kiệm mấy tháng đi đường thôi.”
Lần này Nguyên Lâm, quay lại nhìn kỹ hơn, sau khi nhìn thẳng mặt tên Phong Tư Nhiên một lúc thì mỉm một nụ cười nhẹ. Trong đầu nảy ra suy nghĩ về thứ mà Thanh Trúc dặn dò ” … không khéo hắn ta là nữ nhi cải trang … “.
Thấy dáng bộ vừa rồi của Nguyên Lâm, Phong Tư Nhiên lúc này lại cảm thấy hơi khó hiểu:
” Mặt ta có gì buồn cười sao? Hay đừng nói với ta là ngươi thích con trai đấy nhé. “
Nguyên Lâm bây giờ mới ngưng cười, tay dúi vào trong người lấy viên Khai Linh Thạch ra. Sau khi nhìn ngắm một hồi vẻ tiếc nuối thì trực tiếp ném về phía Phong Tư Nhiên nọ.
Đằng kia đồng dạng bắt lấy, tiếp đó thuận tay ném lại một khối lệnh bài màu vàng kim. Bên trên có vẽ mấy hình phù văn, sau đó không quên dặn dò mấy tiếng:
“Cầm theo khối lệnh bài này, đi về Nhị Nam Thành tìm lấy một tông môn tên là Lâm Đà Cảnh Sơn Tông hay Lâm Đà Tông mà tu luyện. Còn về Khai Linh Thạch này khi ngươi đến đó ta sẽ phái người đưa trả lại cho ngươi.
Nhưng lưu ý, nhất quyết không được nói là có ta hậu thuẫn nếu không đừng mong ta sẽ trả lại thứ này, ngươi biết chưa?”
Nói xong Phong Tư Nhiên vội quay người đi, lúc định đạp cước bộ bay đi thì Nguyên Lâm hỏi lại:
” Tiền bối, người từ ngoài vào vốn khó hòa nhập. Mong tiền bối chiếu cố bớt thêm phiền phức giúp cho”
Tư Nhiên liếc nhẹ một cái rồi hừm lạnh quay người biệt tích. Nguyên Lâm bên này dáng bộ cười cười, nhưng sau khi họ Phong đi mất thì liền thay đổi sắc mặt nhìn vào khối lệnh bài trên tay.
Tiếp đó nhìn về xa xăm thở dài mấy tiếng, mở miệng nói thầm:
“Lương Dục ơi là Lương Dục, đúng là có nguy thì có cơ. Đổi lại cái nơi nương tựa, thì chính ta lại phải gặp ngươi sớm một bước rồi … “