Sổ Tay Cưng Chiều Bệ Hạ Nhỏ - Nham Thành Thái Sấu Sinh - Chương 17: Là ai?
Edit: Lai Nhật Phương Trường
Bên cạnh sân thể dục của cô nhi viện là khu ký túc xá của nhân viên, ở giữa được ngăn cách bởi một khu vườn nhỏ.
Cây cối tươi tốt, trên mặt đất trồng lan treo độc đáo, từng đóa từng đóa nở ra giống như những chiếc ghế nhỏ, các bạn nhỏ rất thích chơi đùa bên trong.
Lúc này, trong màu xanh tươi mát của khu vườn, bỗng nhiên một bông hoa hướng dương nhỏ màu cam chợt xuất hiện.
Các ông bên kia lan can vẫy vẫy tay với Dung Dung: “Tiểu Bệ hạ.”
Ánh mắt Dung Dung sáng lên: “Ông ơi!”
Các ông vội vàng “suỵt” một tiếng: “Tiểu bệ hạ, nhỏ giọng một chút.”
Dung Dung dùng hai tay che miệng, bước nhỏ chạy về phía trước.
Bọn họ như gián điệp, nhỏ giọng nói chuyện.
Dung Dung đã hai ngày không gặp các ông, vừa nhìn thấy bọn họ, liền không nhịn được hai mắt hồng hồng.
Cậu bám lấy lan can, nhỏ giọng nói: “Ông ơi, ôm ôm con…”
Nhóm các ông với qua lan can, vỗ vỗ lưng cậu.
Dương Biện Chương hỏi: “Tiểu bệ hạ ở cô nhi viện có vui không?”
“Vui ạ.” Dung Dung gật mạnh đầu “Con ở đây gặp được Thứ Thứ, còn kết bạn với rất nhiều bạn. Các ông ở ngoài có vui vẻ không ạ?”
Các ông cũng gật gật đầu:”Các ông cũng vui lắm.”
Dung Dung dụi dụi mắt, thấp giọng nói: “Ông ơi, con muốn về nhà, con nhớ các ông.”
Vệ Bình Dã đau lòng sờ sờ khuôn mặt nhỏ của cậu: “Mấy ngày nữa, mấy ngày nữa ông sẽ tới đón tiểu bệ hạ về nhà nhé.”
Dung Dung vịn vào lan can, tủi thân ngẩng đầu lên: “Ông còn chẳng nói nhớ con nữa.”
Muốn ba “ông già” thời cổ đại dè dặt nói những lời thẳng thắn như vậy thì họ thực sự không nói được.
Ba người ông trao đổi ánh mắt với nhau.
Cuối cùng, vẫn là Thành công công dời câu chuyện đi: “Tiểu bệ hạ hôm nay đã ăn gì nha?”
Sự chú ý của Dung Dung bị dời đi, bẻ ngón tay, nghiêm túc mà đếm: “Buổi sáng con ăn cháo thịt gà, điểm tâm ăn bánh ngọt nhỏ, bữa trưa sủi cảo cà rốt, cà rốt có mùi vị rất lạ, còn có thịt viên nhỏ, buổi chiều ăn….Đúng rồi!”
Nhắc đến điểm tâm, Dung Dung đột nhiên đứng dậy.
Cậu cúi đầu lấy nửa chiếc bánh mây* từ túi khoác nhỏ ra.
Buổi chiều bọn con ăn mây…ừm…”Dung Dung suy nghĩ một chút, kiên định nói “bánh kem mây trắng, con đã để dành cho ông, ăn rất ngon ạ.”
*云片糕(yún piàn gāo): bánh Mây
Dung Dung nói nhầm thành 白云蛋糕 (báiyún dàngāo): bánh kem mây trắng.
Bánh Mây không có nhiều nên Dung Dung cẩn thận chia bánh thành ba phần và đưa cho các ông.
Tiểu bệ hạ kết thúc một ngày làm công cực khổ ở cô nhi viện, phân phát bổng lộc cho các lão thần.
Các ông mỉm cười, quý trọng nhận lấy điểm tâm nhỏ: “Đa tạ tiểu bệ hạ.”
“Không cần khách khí.” Dung Dung vỗ vỗ tay nhỏ của chính mình “Ngày mai con sẽ lại mang tiếp cho các ông.”
“Không không không.” Các ông vội vàng ngăn cản cậu. “Các ông không đói bụng, không thể tiếp tục ăn điểm tâm của tiểu bệ hạ, chỉ có thể ăn lần này thôi là được.”
Dung Dung không tình nguyện gật gật đầu: “Vậy được rồi.”
Các ông thở phào nhẹ nhõm.
(Đọc bản edit tại: lainhatphuongtruong1403.wordpress.com hoặc wattpad lainhatphuongtruong để ủng hộ mình nhé!)
Vệ Bình Dã một tay cầm điểm tâm, một tay cầm bông hoa hướng dương nhỏ, cúi đầu nhìn nhìn, sau đó nhét bông hoa vào túi nhỏ của Dung Dung.
Dung Dung ở cô nhi viện, các ông sợ gây thêm rắc rối cho các thầy cô, không dám lén lút mang đồ ăn đến cho cậu nên đã mang cho cậu thứ này.
Dung Dung ngạc nhiên nói: “Wow, ông ơi, đây là quà cho Dung Dung sao?”
“Đúng vậy.” Vệ Bình Dã gật đầu “Đây là ông lấy ở nơi ông làm việc.”
Dung Dung cúi đầu, đưa tay cẩn thận chạm vào cánh hoa hướng dương nhỏ, sau đó ngẩng đầu nghi hoặc hỏi: “Làm việc? Ông đã tìm được việc làm rồi sao? Ông làm việc ở vườn hoa sao? Công việc của ông là trồng hoa phải không?”
Hàng loạt vấn đề khiến Vệ Bình Dã choáng váng.
Hắn nhanh mồm nhanh miệng, đem tất cả mọi chuyện nói ra.
Mặc dù hắn không bận tâm đến công việc, nhưng mà…
Hắn hiện tại không phải đại minh tinh, không thể xuất hiện trên TV, cũng không trực tiếp đón tiểu bệ hạ từ cô nhi viện ra.
Hắn không biết tiểu bệ hạ có để ý tới chuyện này không.
Vệ Bình Dã dừng một chút:”Không phải, công việc của ông không phải trồng hoa.”
Dung Dung hai mắt vẫn tỏa sáng như cũ, vẻ mặt mong mong chờ: “Vậy là cái gì?”
“Cái này…” Vệ Bình Dã quay đầu nhìn sắc mặt của hai người ông khác, không biết nên nói như thế nào.
Vệ Bình Dã suy nghĩ một chút rồi nói với cậu: “Ông Dương đã làm quen với giáo sư Trương, chính là giáo sư Trương trên TV đó. Ông Dương cũng sắp có việc làm rồi.”
“Thật vậy ạ?” Dung Dung dáng vẻ vô cùng kinh ngạc: “Ông Dương, giáo sư Trương có giống trên TV không ạ?”
Dương Biện Chương gật đầu: “Giống trên TV.”
“Qúa đỉnh, ông Dương có thể lên TV, Dung Dung cũng có thể lên TV. Gần đây Dung Dung đang tập luyện tiết mục, ông có thể đến xem con biểu diễn được không?”
“Đương nhiên có thể rồi.” Các ông đã hỏi Đỗ Sách Hoa, đúng là cổ trấn đúng là có hợp tác với cô nhi viện, khi Dung Dung biểu diễn bọn họ có thể đến xem.
Dung Dung vịn vào lan can, đầu nhỏ bị kẹp ở giữa, tiếp tục hỏi: “Vậy công việc của ông Vệ là gì ạ?”
Vệ Bình Dã nghẹn lại.
Lòng vòng nửa ngày cuối cùng lại vòng trở lại, vẫn không thể thành công nói sang chuyện khác.
Dung Dung nghiêng nghiêng đầu nhỏ, vẻ mặt có chút thất vọng: “Người không thể nói cho Dung Dung sao?”
“Tất nhiên là không phải….Được rồi.”Vệ Bình Dã hạ quyết tâm, “Ông sẽ nói cho tiểu bệ hạ.”
“Ông nói thầm cho Dung Dung.” Dung Dung lặng lẽ ghé tai qua đó.
Vệ Bình Dã thấp giọng nói: “Công việc của ông là đóng giả tượng binh mã.”
Tự trang bị áo giáp, tự chuẩn bị trang điểm.
Đối đáp chuyên nghiệp, kinh nghiệm phong phú.
Chi phí bằng không, tùy thời tùy lúc làm việc.
Tượng binh mã ở số 6 cổ trấn Đào Nguyên cũng vậy!
Khi Đỗ Sách Hoa lôi kéo người, là: Nhân vật lớn! Tiết mục trọng điểm! Minh tinh trên TV!
Thực tế: Diễn viên quần chúng, đóng vai tượng binh mã, không cần cười!
Ở đây không có chút nào cần xử lý nghệ thuật.
Bông hoa hướng dương nhỏ đó cũng nằm trong giỏ hoa trước cửa. Vệ Bình Dã nhìn thấy khi hắn đóng giả tượng binh mã canh giữ cổng thành, sau khi hỏi Đỗ Sách Hoa liền lấy một bông hoa từ giỏ chuẩn bị đưa cho tiểu bệ hạ.
Các ông đều là như vậy, thấy bên ngoài có cái gì hay, thú vị đều muốn mang về cho cháu của mình.
Nhưng mà___
Dung Dung có chút khó hiểu: “Ông ơi, ‘tượng binh mã’ là gì vậy?”
“Tượng binh mã…tượng binh mã chính là…”
Hắn quay đầu, nhìn hai người ông khác, điên cuồng ám chỉ.
Cứu cứu ta!
Dương Biện Chương không nói chuyện, cúi đầu, chòm râu dê trên cằm run lên một chút.
Hắn đang cười trộm!
Vệ Bình Dã tức giận, cười cái gì mà cười! Có gì buồn cười vậy!
Thành công công luôn là người tính tình tốt bụng liền giúp giải thích: “Tượng binh mã chính là đại tướng quân uy nghiêm, mặc áo giáp đứng ở cổng thành”.
“Qúa đỉnh!” Dung Dung nghiêm túc nói: “Mặc áo giáp, ông cực kỳ ngầu.”
Lúc này Vệ Bình Dã mới vui vẻ xoa xoa khuôn mặt nhỏ: “Sau này tiểu bệ hạ và ông sẽ cùng nhau mặc áo giáp.”
“Vâng ạ!”
Họ không muốn ở lại lâu quá vì sợ bị phát hiện. Nói chuyện một lúc sẽ phải quay về.
“Tiểu bệ hạ ở cô nhi viện nhớ phải ăn cơm thật ngoan, ngủ thật ngoan, các ông đi về trước.”
“Vâng ạ.” Dung Dung ngẩng đầu háo hức nhìn bọn họ: “Vậy ngày mai ông sẽ đến gặp con phải không ạ? “
Vấn đề này ba người ông hoàn toàn không cần bàn bạc, có thể trực tiếp trả lời.
“Ngày mai ông sẽ lại đến, đến ngay ở đây. Nhưng tiểu bệ hạ xin đừng nói cho người khác biết, nếu không ông sẽ không đến được nữa.”
“Ừm.” Dung Dung vui vẻ mà hoa chân múa tay vui sướng, gật đầu thật mạnh, “Dung Dung sẽ không nói cho người khác biết.”
Các ông cũng mỉm cười vẫy tay tạm biệt với cậu: “Tạm biệt Dung Dung.”
Dung Dung cũng vẫy vẫy tay nhỏ, nhỏ giọng nói: “Tạm biệt các ông.”
Dung Dung cùng ba người ông đều đứng ngay tại chỗ, chờ đối phương đi trước.
Các ông vẫy tay về phía Dung Dung: “Tiểu bệ hạ đi trước đi.”
“Vâng ạ.”
Dung Dung lại vẫy tay nhỏ với ông rồi quay người đi, một bước quay đầu ba lần, chầm chậm bước về.
Ba người ông bám trên lan can, nước mắt lưng tròng chăm chú nhìn cậu rời đi.
Dương Biện Chương nói: “Đi thôi, chúng ta cũng trở về……”
Đột nhiên, vào lúc này, một bóng người từ phía sau đại thụ nhảy ra!
“Mao Dung Dung, bọn họ là ai?”
Các ông nội nghe thấy tiếng động cũng lập tức quay lại.
Thứ Thứ mặc một chiếc áo khoác nhỏ từ sau gốc cây chạy ra, duỗi cánh tay ra chắn trước mặt Dung Dung.
Vệ Bình Dã cả người treo ở trên lan can, đầu chen vào giữa hai lan can: “Này! Tên nhóc thúi này, ngươi là ai? Xưng tên ngươi ra!”
Wow a a a a! Vệ tướng quân hung lên rồi!
***
*云片糕(yún piàn gāo): bánh Mây hay còn được gọi là bánh Tuyết là một loại bánh truyền thống ở Giang Tô, Quảng Đông Mai Châu, Triều Châu và một số nơi khác. Tên của bánh được xuất phát từ việc bánh được lát mỏng và màu trắng. Bánh được làm với nét đặc trưng là ẩm và mềm, giống như gelatin, có thể bảo quản lâu mà không bị cứng. Cách làm bánh cũng rất đặc biệt, gạo được rang lên và để trong vòng nửa năm để loại bỏ độ khô của bánh, lựa chọn đường cũng rất khắt khe, đối với việc cắt bánh cũng yêu cầu rất cao, mỗi chiếc bánh (dài 22 cm) thường phải cắt thành khoảng 140 lát.
Hình ảnh: