Sinh Như Nghịch Lữ - Tửu Noãn Xuân Thâm - Chương 4: Giao hàng
Buổi trưa thường không có khách, Lễ tân buồn ngủ gục xuống bàn.
Chuông gió trước cửa hàng vang lên, Lễ tân nhìn lên, một người phụ nữ mặc đồ thể thao nhàn nhã màu trắng đứng ở cửa.
“Xin chào quý khách, xin hỏi có hẹn trước không ạ?”
Lục Thanh Thời lấy thẻ hội viên vàng ra, đặt lên bàn.
Lễ tân lập tức kính nể: “Xin chào cô Lục, mời cô đi bên này.”
Sau khi đi qua đại sảnh có treo tấm bảng “Võ vận hưng thịnh”, tiến vào khu vực bắn cung, từng hàng cung tên được sắp xếp lặng lẽ dưới ánh đèn.
Nơi này là sân bắn cung tiêu chuẩn 18m, phù hợp với hầu hết người bình thường hoặc người mới tập bắn, nhưng Lễ tân vẫn còn dẫn nàng đi vào bên trong.
Đi qua khu vực nghỉ ngơi, thẳng đến sân bắn 50m rộng mở, chỉ có hai vị trí bắn cung. Một bên đặt ống đựng tên, một bên đặt bàn, ghế và dù che nắng đơn giản.
Nhân viên phục vụ đưa đồ uống lên.
“Cô Lục, cô vui lòng chờ một chút, cung liên hợp mà hôm trước cô đặt ở cửa hàng chúng tôi sẽ được mang đến ngay.”
Lục Thanh Thời đáp lại, cởi áo khoác đặt lên lưng ghế rồi làm nóng người. Sau một ca trực đêm dài đằng đẵng, luôn có một buổi trưa ngắn ngủi để nghỉ ngơi. Nếu không có việc gì, nàng sẽ ở nhà đọc sách Y học, hoặc là ra ngoài vận động. Bắn cung cũng là phong tục được phát triển dưới sự ảnh hưởng của văn hóa bắn cung khi du học ở Nhật Bản năm đó.
Nhưng ở trong nước, có rất ít sân tập bắn cung chuyên nghiệp từ 50m trở lên, thậm chí câu lạc bộ bắn cung có cung cấp cung liên hợp cũng rất hiếm. Nàng vô tình phát hiện ra cửa hàng này trong hẻm nhỏ ở thành phố Cẩm Châu.
Người bình thường dùng cung uốn ngược, nhưng nàng nghĩ nó quá nhẹ, hồi còn đi học đã tập thành thói quen, vì vậy, nàng kiên trì dùng cung liên hợp để luyện tập, có thời điểm số cân tăng lên đến cả chục cân.
Cung tên mới tinh được chuyển đến rất nhanh, Lục Thanh Thời cầm trên tay thử một chút, cảm thấy khá hài lòng. Nhân viên chăm sóc khách hàng ở bên cạnh vẫn còn líu lo không ngừng cây cung đẹp như thế nào, chất liệu chắc chắn ra sao, cô Lục có ánh mắt rất tốt, vân vân.
Lục Thanh Thời đã giương cung, tay phải kéo dây cung, trong mắt chỉ có bia giấy mục tiêu. Nàng từ từ điều chỉnh nhịp thở, cho đến khi mắt, đầu ngắm và điểm ngắm tạo thành một đường thẳng, vai phải đột nhiên phát lực. Mũi tên lao đi giống như sao băng, lông đuôi màu trắng chỉ để lại trên không trung một dư ảnh, sau đó vững vàng lao vào bia giấy mục tiêu.
Mũi tên đầu tiên trúng vào mục tiêu 10 điểm, có người vỗ tay.
“Đã lâu không gặp, cô Lục vẫn lợi hại như vậy!”
Ở vị trí bắn cung khác, không biết từ lúc nào đã có một người đàn ông đứng ở đó, cầm trên tay một cây cung uốn ngược.
“Ông chủ Lý không chơi cung liên hợp sao?” Nàng đưa cung tên ra, đối phương lắc đầu, giương cung lắp tên, mũi tên đầu tiên trúng vào mục tiêu 9 điểm.
“Không được, tôi đã bị thương khi đi lính mấy năm trước. Không thể tập luyện quá sức.”
Lục Thanh Thời không nói gì nữa, lại rút một mũi tên khác từ trong ống tên của mình, giương cung lắp tên, cho đến khi bắn xong sáu mươi mũi tên, nàng hơi đổ mồ hôi. Nàng buông cung xuống, uống sạch đồ uống trên bàn.
“Tôi đi đây.”
Ông chủ Lý xua tay: “Hẹn gặp lại lần sau.”
Khi nàng từ phòng tắm đi ra, ông chủ Lý đang dẫn người vào trong: “Em về Cẩm Châu khi nào, sao không chào hỏi một tiếng để anh tới đón em hả?”
Anh ta đấm vào vai của người kia, người kia cười haha, cực kỳ vui vẻ: “Không phải tới thăm anh rồi sao, người anh em?”
Là một phụ nữ trẻ với mái tóc màu hạt dẻ.
Lục Thanh Thời liếc qua nghiêng người nhường đường. Hương chanh sảng khoái xộc vào mũi, Cố Diễn Chi quay đầu lại nhìn thoáng qua, chỉ nhìn thấy người kia mặc áo ba lỗ bó sát, tóc rũ trên vai ướt sũng, quấn khăn tắm trên cánh tay thon dài mà rắn chắc.
Cô cũng đấm vào người đồng đội: “Anh được đấy, kim ốc tàng kiều.”
“Này, không phải đâu! Là khách hàng! Rất lợi hại, để anh nói cho em…” Anh ta còn vỗ vỗ hai bắp tay của mình: “Có thể kéo cung liên hợp 10 cân*.”
(* 10 cân = 5 kg.)
Cố Diễn Chi hứ một tiếng, nhặt cung uốn ngược của anh ta lên, xoay trong lòng bàn tay: “Vậy thì sao chứ, em cũng có thể làm được. Nhưng nghe anh nói như vậy, em cảm thấy khá hứng thú, lần sau PKPK.”
Về đến nhà đã là 6 giờ chiều, Lục Thanh Thời đặt túi xách ở cửa trước, ngồi xổm xuống thay giày rồi bật công tắc đèn. Căn phòng quạnh quẽ, trừ những đồ đạc cần thiết, trong nhà không có bày trí gì khác. Sạch sẽ quá mức, trên sàn nhà đá cẩm thạch, một sợi tóc cũng được dọn sạch. Sự nghiêm khắc của nàng không chỉ thể hiện trong công việc mà còn trong cuộc sống, chỉ có hơn chứ không kém.
Sau khi rửa tay ba lần bằng xà bông, nàng mới bước vào phòng bếp, cho nước vào nồi sữa nhỏ, mở gas. Chờ nước sôi, nàng lấy rau xanh trong tủ lạnh ra rửa sạch, lại lấy một quả trứng ra để bổ sung dinh dưỡng, đây là thực đơn cố định khi đi làm về muộn. Có lẽ người độc thân sống một mình luôn không có tâm trạng và thời gian để làm những thứ quá phức tạp. Từ trước đến nay, nàng chưa bao giờ kén ăn, chỉ cần no bụng là được.
Một tô mì rau xanh bốc khói nghi ngút rất nhanh xuất hiện trên bàn, Lục Thanh Thời vừa ngồi xuống.
Ngoài cửa náo động.
“Mẹ ơi! Không phải chứ, anh muốn ăn vạ thì cũng phải tìm đối tượng nào có tiền đi! Đại ca? Đại ca! Anh còn không chịu tỉnh lại đi! Anh đừng nằm ở cửa nhà tôi mà…” Cố Diễn Chi nhìn quanh, thấy người vừa giao hàng cho mình, vừa đưa đến tay cô đột nhiên ngã xuống đất không nhúc nhích. Cô lại đẩy mạnh vào vai của ông ta nhưng không có phản ứng gì.
“Thời nay ăn vạ cũng chuyên nghiệp quá rồi!” Cô đưa tay sờ động mạch trên cổ của ông ta, không thể cảm nhận được nhịp đập, lập tức toát mồ hôi lạnh.
“Có ai không! Có ai ở đây không!” Vừa hét vừa sờ điện thoại ở trên người: “Có người chết!”
Cánh cửa phòng bên cạnh bật mở, một người phụ nữ mặc áo ba lỗ bó sát màu đen và quần đùi sọc chạy đến.
Gọn gàng cởi mũ bảo hiểm của người giao hàng, hơi xé toạc cổ áo của ông ta: “Tuổi, tên, tiền sử bệnh tật của bệnh nhân…”
Vẻ mặt của Cố Diễn Chi mờ mịt: “Hả? Tôi không biết… Tôi chỉ nhận hàng thôi.”
Lục Thanh Thời lật người kia sang tư thế nằm nghiêng, dừng lại một chút, đến khi hoàn hồn, trên tay cảm thấy ấm nóng. Bệnh nhân ho khan vài tiếng, phun ra một chút bọt máu, sắc mặt đột nhiên tái nhợt.
Sắc mặt của Lục Thanh Thời cũng trở nên nghiêm túc: “Tôi mặc kệ cô là ai, cô phải đến bệnh viện với tôi.”
Nhìn thấy máu trên tay nàng ngày càng nhiều, Cố Diễn Chi không dám chậm trễ. Cô dùng sức đỡ người kia lên lưng mình.
“Vừa rồi tôi đã gọi 120, đưa người xuống trước rồi tính tiếp.”
Người đàn ông trung niên tuy gầy nhưng cũng nặng hơn 100 cân*, hơn nữa lầu 6 tiểu khu không có thang máy, Lục Thanh Thời hơi do dự: “Cô làm được không?”
(1 cân = 0.5 kg.)
Mặc dù người phụ nữ này trông cao hơn nàng nửa cái đầu, nhưng gầy tương đương với nàng, khiêng nửa chừng lại gây thương tích lần hai cho bệnh nhân sẽ không ổn.
“Yên tâm.” Người phụ nữ xê dịch người lên cố định lại, quay đầu lại cười với nàng. Lục Thanh Thời không nói gì thêm, cùng chạy chậm theo xuống lầu.
Xe cứu thương đã chờ sẵn ở dưới lầu, nàng xoay người lên xe lấy adrenaline trong túi sơ cứu, cáng cứu thương cũng tiến đến, kim tiêm nhọn đâm thẳng vào da thịt của bệnh nhân, từng mệnh lệnh được truyền đạt một cách trật tự.
“Tiến hành thông tĩnh mạch.”
“Dung dịch cân bằng, bật tốc độ truyền dịch ở mức tối đa.”
Y tá quay đầu lại nhìn máy theo dõi sự sống: “Bác sĩ Lục, huyết áp vẫn chưa tăng lên!”
“Mở một đường thông tĩnh mạch khác.” Trên trán Lục Thanh Thời chảy ra một giọt mồ hôi mỏng, nàng lại cầm lấy một ống adrenaline khác, đẩy vào: “Mất máu có tính chất sốc, lấy mẫu, thông báo cho ngân hàng máu chuẩn bị máu!”
Xe cứu thương hú còi lao tới bệnh viện nhanh như chớp, lúc này Cố Diễn Chi mới nhận ra tình hình nghiêm trọng. Vừa tiến vào bệnh viện, đường xanh lập tức được mở ra, Hách Nhân Kiệt là người đầu tiên xông tới đẩy giường.
“Một, hai, ba!” Vu Quy cũng đưa tay qua, một vài người giúp đẩy giường chạy thật nhanh. Lục Thanh Thời quỳ trên giường thực hiện đặt nội khí quản, một mạch tiến vào phòng cấp cứu.
Máy theo dõi nhịp tim vẫn kêu bíp bíp liên tục, đã tiêm hai ống adrenalin vào nhưng huyết áp vẫn không tăng nhiều.
“Chụp mạch máu rồi thông báo cho khoa Nội Tiêu hóa tới hội chẩn.” Nàng quàng ống nghe lên cổ, vẫn còn mặc áo ba lỗ ở nhà. Hách Nhân Kiệt không nhịn được, tranh thủ lúc rảnh rỗi trêu chọc nàng: “Hôm nay chị Lục ăn mặc mát quá.”
Cũng không phải vậy.
Khi gọi điện thoại cho khoa Nội Tiêu hóa, Vu Quy không thể không liếc nhìn thêm vài lần.
Tóc buộc ra sau đầu thành đuôi ngựa đơn giản, không có tóc che khuất nên xương quai xanh gầy gò lộ ra, đường nét cánh tay rắn chắc, chân dài eo thon, trên chân còn mang dép lê, có cảm xúc hơn nhiều so với bình thường mặc áo choàng trắng.
Ngay sau đó, cô ấy đã phải trả một cái giá đau đớn thê thảm vì sự giác ngộ này của mình.
“Lục… Cô Lục… Khoa Nội Tiêu hóa nói… Bọn họ cũng đang phẫu thuật… Tạm thời không đi được… Để khoa Cấp cứu của chúng ta tiếp nhận trước…”
Vu Quy cầm lấy điện thoại, cẩn thận từng li từng tí.
Lục Thanh Thời vừa vận hành ống nội soi vừa hỏi: “Em nói thế nào?”
“Em…” Giọng nói của Vu Quy vừa nhỏ vừa nhẹ: “Em nói… Khoa Cấp cứu mời mọi người tới hội chẩn…”
Hách Nhân Kiệt giật điện thoại, ẻo lả bắn liên hồi vừa nhanh vừa mạnh như pháo: “Alo? Tôi là ai? Tôi là Hách Nhân Kiệt của khoa Cấp cứu. Tôi nói cho mấy người biết, còn không xuống đây, bệnh nhân này sẽ ho ra máu, chết trên bàn mổ, máu sẽ chảy khắp mọi nơi! Hù dọa ai chứ? Tôi thực sự không có hù dọa nhé! Dù sao thì, Trưởng phòng nghiệp vụ y cũng tới đây, đến lúc đó, không cứu được người là trách nhiệm của khoa Nội Tiêu hóa của mấy người!”
Nói xong liền cúp điện thoại.
Vu Quy nhìn sững sờ.
Hai phút sau, bác sĩ khoa Nội Tiêu hóa vừa chạy vào phòng cấp cứu vừa thở hổn hển: “Tôi… Tôi nói… Làm ơn đừng có lần nào cũng dùng Trưởng phòng nghiệp vụ y để dọa người nữa được không……”
“Bớt nói nhảm.” Lục Thanh Thời tuy nói ít nhưng từng chữ đâm thẳng vào tim gan: “Nếu không tìm được điểm chảy máu, người thật sự sẽ chết.”
Bác sĩ khoa Nội Tiêu hóa lập tức im lặng, cầm lấy ống nội soi lên: “Tôi sẽ đánh dấu, phối hợp với cô để cầm máu.”
Nửa giờ sau, đèn trong phòng cấp cứu phụt tắt, người đàn ông bị cắm ống được đẩy ra, Cố Diễn Chi thở phào nhẹ nhõm: “Tôi có thể đi được chưa?”
“Này, còn chưa được. Tiền vẫn chưa trả, việc điều trị tiếp theo phải có người nhà ký tên.” Hách Nhân Kiệt từng chứng kiến không ít người nhà xem bệnh viện là tổ chức từ thiện, không trả bất kỳ khoản tiền nào, nên kích động hơn ai khác.
Lục Thanh Thời tháo khẩu trang xuống, ném vào thùng rác: “Cô ấy không phải người nhà.”
“?????” Ánh mắt nghi ngờ của Hách Nhân Kiệt đảo tới đảo lui giữa hai người, Vu Quy cũng tò mò nhìn người phụ nữ xa lạ này.
Tóc ngắn màu nâu ngang vai, áo khoác đã giặt sờn, quần rằn ri, giày tác chiến màu đen, trang phục này có vẻ kỳ lạ với người khác, nhưng người phụ nữ này mặc lên người đều toát lên cả khí chất lẫn ngoại hình. Hơn nữa, người này cao hơn hầu hết các cô gái khác, nhìn có vẻ cao hơn 175. Khi không cười, làm cho người khác cảm thấy hơi khó gần, khi cười lên, dường như nắng ấm ngày đông, tràn đầy hơi ấm.
Đó là một nụ cười làm người khác khó mà từ chối, rạng rỡ một cách tự nhiên.
Vu Quy cũng chỉ đành đáp lại một nụ cười thân thiện.
“Vậy tôi chưa thể rời đi sao, bác sĩ Lục?”
Lục Thanh Thời gật đầu: “Đúng vậy, trước khi liên lạc được với gia đình của ông ấy.” Lúc xoay người lại còn nói một câu: “Đừng quên trả phí cấp cứu.”
Cố Diễn Chi kêu thảm, gục trên băng ghế bệnh viện.
Nhân vật chính đã lên sàn.