Say Song Bích - Tác giả: Mạt Mị - Chương 42: Thanh Hà
Đúng vậy, ở chung nhiều ngày như vậy, Tiết Dương cũng cảm thấy huynh đệ Lam gia có vấn đề, dù sao đi nữa, ngay cả lời đồn có sai, thì huynh đệ bọn họ quả thực rất là chính phái nhưng hành động lại rất…… thẳng thắn. Nhưng cũng phải nói rằng cho dù như vậy, gã vẫn không thể lừa được hai người bọn họ.
Rõ ràng tin Thường Từ An có vấn đề, tại sao lại không chịu tin gã đã cải tà quy chính chứ? Tiết Dương cắn một miếng sườn chua ngọt, vừa chạm vào môi đã phun ra, đập bàn tức giận nói:
“Bà nội nó, bên kia là ai, nhà các ngươi không phải ngay cả đường cũng không có đấy chứ! Chua muốn chết!”
Tiết Dương đang muốn ném đĩa sườn qua, Lam Hi Thần thì đứng lên xin lỗi, trấn an chủ quán và các khách khứa bị doạ sợ, còn Lam Vong Cơ thì sớm cấm ngôn gã và đè ngồi xuống trở lại. Rất ăn ý và thành thục.
Thực ra là Tiết Dương miệng nói cải tà quy chính, thay đổi triệt để, nhưng quay đầu đi là có thể cãi nhau với người khác vì mấy chuyện nhỏ nhặt lông gà vỏ tỏi, khiến đối phương nói đến mặt đỏ tai hồng, tổn thương không thôi. Không hề có chút dấu hiệu thay đổi tốt hơn nào. Song Bích nhìn nhau ngầm ra quyết định, trong khi Tiết Dương đang chờ món sườn chua ngọt chân chính được làm lại.
Ngụy Vô Tiện và nhóm người Kim Quang Dao chạy hết tốc lực vẫn không thể đuổi kịp Song Bích, mà Nhiếp Minh Quyết nói Thanh Hà có việc, đã phải chia tay với bọn họ để quay về, nhưng Nhiếp Hoài Tang vẫn tiếp tục ở lại, dù sao cũng rảnh rỗi lại còn có thể trốn luyện đao, thật sự không thể tốt hơn.
Nụ cười trên mặt Kim Quang Dao không thay đổi, nghe Ngụy Vô Tiện càu nhàu, ngược lại rất muốn nói nếu không phải tại hai bọn họ, một người còn chưa từng rút kiếm, một người ngay cả kiếm cũng không mang, không thể ngự kiếm, thì làm sao bọn họ bị chậm trễ.
Còn Nhiếp Hoài Tang thì thê thảm ngồi phịch xuống ghế, sống chết không chịu nhúc nhích nữa.
Ngụy Vô Tiện cau mày: “Cũng không biết Lam Trạm hiện giờ thế nào? Còn đại ca nữa, hai người bọn họ hiện giờ đều có bệnh, đơn thuần như vậy, bị Tiết Dương lừa gạt làm tan nát một thế gia, sau đó còn bị bắt cóc đi đâu, nếu bị thương thì làm sao!”
Kim Quang Dao nghĩ đến Lam thị Song Bích, y đã đủ nhìn qua kính lọc rồi, không ngờ Ngụy Vô Tiện còn não tàn hơn cả y, đây chẳng lẽ là sức mạnh của tình yêu? Không khỏi nhớ tới những năm đó, thật ra trước đây không lâu cũng chính là y và Lam Hi Thần bắt cóc Ngụy Vô Tiện, không nhịn được oán thầm, Nhị ca của hắn không lừa mười tên Tiết Dương thì thôi.
Nhiếp Hoài Tang liếc mắt một cái là nhìn ra bản chất hèn hạ, nói: “Ngụy huynh, ngươi chỉ là muốn nhìn thấy Lam Nhị chứ gì, người ta thường nói một ngày không gặp như cách ba thu, chúng ta đều hiểu ~”
Ngụy Vô Tiện mặt già đỏ lên, sau đó chắp tay phía sau bình tĩnh nói: “Không còn cách nào khác, bình thường đều là Lam Trạm chiếu cố ta, bây giờ trải qua ngày tháng quá thảm như vậy, không có ai quan tâm ta, tự nhiên suy sụp thôi!”
Hắn vừa uống một ngụm rượu lớn vừa giả vờ đau khổ, nếu không phải tận mắt nhìn thấy Ngụy Vô Tiện một ngày ba bữa rượu thịt món ăn cay không sót một bữa, sắc mặt hồng nhuận, thì suýt nữa đã tin hắn.
Bên này ba người có rượu có thịt, bên kia Lam Vong Cơ, Lam Hi Thần đã mang Tiết Dương bước vào địa giới Thanh Hà, đi đến vùng cấm địa của Bất Tịnh Thế, ngẩn người nhìn thác nước ở trước mặt.
Thanh Hà Nhiếp Thị giỏi về đao, phát triển kiên cường mạnh mẽ, truyền thống trong gia đình là bá đạo, nam nhân của Nhiếp gia đều có thân thể cường tráng, linh lực dồi dào, tuy nhiên mọi thứ trên đời có mạnh thì có yếu, công pháp có chỗ mạnh thì sẽ có chỗ yếu, đặc biệt là gia chủ dễ bị đao linh xâm nhập cơ thể, chết một cách khủng khiếp.
Để giảm bớt đau đớn, tổ tiên Nhiếp gia đã chôn đao vào bức tường đá bên rìa thác nước trong khu cấm địa, bức tường này chứa một chút đao ý, dùng để tôi luyện thần hồn làm cho cơ thể mạnh mẽ hơn, có thể chống lại phần nào sự xâm nhập của đao linh. Nếu Thanh Tâm Âm của Lam gia là phương pháp xoa dịu giảm nhẹ, thì nơi này chính là lấy bạo chế bạo.
Nhưng đồng thời cũng có thể khiến người ta bạo phát, bởi vì kiếm ý sắc bén, tu sĩ bình thường ở một chút là thần hồn sẽ bị thương, ngay cả Nhiếp Minh Quyết cũng rất ít khi tới đây. Cũng là khi nói đến đao linh, bởi vì Lam Hi Thần nói với y về Thanh Tâm Âm, nên Nhiếp Minh Quyết mới có qua có lại, nhắc tới chuyện của khu cấm địa.
Nhưng bởi vì y hoàn toàn không nghĩ đến Lam Hi Thần sẽ tới đây, cho nên chưa từng nói về khuyết điểm của vách đá đao linh này, bây giờ mặc dù y đang chạy vội về Thanh Hà nhưng cũng không biết Lam thị Song Bích đã đến khu cấm địa.
Tiết Dương nghi hoặc nhìn Song Bích đặt hai cái bánh trôi trên bãi cỏ bên cạnh, sau đó cởi áo khoác đi vào trong hồ. Gã đang vô cùng mờ mịt, nhưng vì Lam Hi Thần nhớ đến gã, dùng sức một cái, sợi dây kéo gã lao thẳng về phía trước, chân lại vấp phải một hòn đá, cả người sơ ý một cái rơi tõm xuống hồ.
Tiết Dương vừa mới vùng vẫy, thì thác nước đập vào bức tường đá hình con đao nhô lên, nước bắn tung tóe về phía sau lưng gã, như những lưỡi dao sắc nhọn đâm vào tim, Tiết Dương còn chưa kịp phun ra ngụm nước ở trong miệng, thì cả người đã ngất đi trong hồ.
Song Bích nhìn một loạt thao tác của gã, có chút bối rối không hiểu gì, cũng không để ý lắm, thấy gã chìm xuống rồi nhanh chóng nổi lên, nhưng đột nhiên lại ngã ngửa ra sau, đành phải lôi gã lên đặt trên bãi cỏ.
Lam Vong Cơ nghi hoặc: “Hắn đây là bị cái gì?”
Lam Hi Thần cũng không hiểu, tóm lại không thể nào chỉ uống vài ngụm nước trong hồ mà bất tỉnh được đúng không? Nghĩ đến công dụng của nơi này, có chút do dự suy đoán:
“Cũng có thể thần hồn của hắn quá yếu, chịu không nổi?”
Đây cũng coi như là sự thật, mà Lam Vong Cơ cũng cảm thấy như vậy, rất là bất đắc dĩ, nhìn thấy hai cái bánh trôi không khách khí trèo lên người Tiết Dương bắt đầu quấy nhiễu, chỉ tiếp tục đi vào trong hồ, Lam Hi Thần tất nhiên đi cùng y.
Vì vậy, khi Nhiếp Minh Quyết trở về Thanh Hà, nghe nói hai người bọn họ đã đến khu cấm địa, vội vàng chạy đến nhưng chỉ thấy trong hồ có hai thanh niên hôn mê bất tỉnh, dựa vào nhau suýt chút nữa rơi xuống nước, trên bờ cách đó không xa có một thiếu niên cũng đang hôn mê bất tỉnh, thầm nói:
Tiêu rồi.