Sau Xuyên Sách Tôi Đè Luôn Công Chính - Diệp Lâm Xuyên - Chương 44: Ngoại truyện 2: Góc nhìn của Cố Văn Tranh
- Home
- Sau Xuyên Sách Tôi Đè Luôn Công Chính - Diệp Lâm Xuyên
- Chương 44: Ngoại truyện 2: Góc nhìn của Cố Văn Tranh
Phương Nghi An đúng là một sự cố trong đời Cố Văn Tranh.
Cảm giác bị người khác mạo phạm trong kỳ mẫn cảm không tốt chút nào, nhưng nhóc Alpha đỏ mặt thật đáng yêu, vừa ngây ngô vừa vụng về, trong lòng suy nghĩ gì đều hiện hết lên mặt, rất khó lòng làm người khác chán ghét.
Cố Văn Tranh không trả lời ngay mà dõi mắt nhìn hàng mi run run rồi dừng lại trên mặt cậu.
Thiếu niên có gương mặt điển trai, hàng mày mang vẻ lười biếng kiêu ngạo, nhưng vì đường nét thanh tú mà sinh ra cảm giác đẹp phi giới tính.
Cố Văn Tranh ngước mắt, vừa hay chạm phải tầm mắt đối phương, nhóc Alpha không chỉ đỏ mặt mà ngay cả tai cũng đỏ theo.
Ma xui quỷ khiến, anh dùng WeChat cá nhân kết bạn với Phương Nghi An.
Cố Văn Tranh có khí chất lạnh lùng trời sinh, tự động ngăn chặn những người có tâm tư gần gũi, sau khi cầm quyền, đặc tính này càng rõ hơn.
Anh biết đa số mọi người đều nhận xét mình là lạnh nhạt, bất cận nhân tình.
Quả thật khi anh xử lý một vài tình huống cũng như thế, sợ hãi của người khác không ảnh hưởng gì tới anh.
Nhưng Phương Nghi An không giống vậy.
Dù Cố Văn Tranh có tỏ ra lạnh nhạt cỡ nào, mỗi lần gặp mặt Phương Nghi An, anh cũng đều ở trong trạng thái thư thả tự nhiên, ngay cả cảm xúc cũng ôn hòa hơn rất nhiều.
Một vài hảo cảm do vẻ ngoài Phương Nghi An mang lại không ngừng tích lũy, cho đến khi biến chất.
Trong đoạn tình cảm này, người bước nhiều hơn là Phương Nghi An.
Khác với vẻ ngoài xa cách, Phương Nghi An đa phần rất yên lặng, thậm chí gọi là ngoan ngoãn, mỗi lần trò chuyện, cậu đều nghiêm túc đáp lại.
Cảm xúc của Phương Nghi An tới mau đi mau, tựa như không có bất cứ cảm xúc tệ hại nào có thể dừng trên người cậu, nếu có, vậy thì chỉ cần một phần điểm tâm ngọt là có thể dỗ rồi.
Cố Văn Tranh cảm thấy Phương Nghi An có sức mạnh xoa dịu tâm trạng của người khác.
Ví như giờ phút này, nhìn Phương Nghi An nhướng mày sau khi bị đút một miếng bánh kem, anh nghĩ, yêu đương đúng là một chuyện ngọt ngào.
Trước khi gặp được Phương Nghi An, Cố Văn Tranh không nghĩ mình sẽ đắm chìm trong ái tình, thậm chí là cùng với một Alpha nhỏ hơn bảy tuổi.
Ngoại trừ ngọt ngào, yêu đương cũng có phiền não, đặc biệt là khi thấy người khác bày tỏ tình yêu với Phương Nghi An.
Cuộc đời thiếu niên vốn muôn màu muôn vẻ, huống chi Phương Nghi An có diện mạo được ưa thích.
Alpha trời sinh chiếm hữu, muốn khắc chế những cảm xúc sinh ra từ tình yêu không dễ dàng chút nào.
Anh lớn hơn Phương Nghi An nhiều tuổi, chuyện trải qua cũng nhiều hơn, anh biết ở độ tuổi của Phương Nghi An phải đối mặt với bao nhiêu cám dỗ.
Cố Văn Tranh không biểu hiện cảm xúc trái chiều trước mặt Phương Nghi An mà chọn lẳng lặng tuyên thệ chủ quyền, đánh dấu nhóc Alpha bằng cách thức riêng của mình.
Được Phương Nghi An cầu hôn là chuyện Cố Văn Tranh không ngờ tới.
Với anh mà nói, hôn nhân là một từ xa xôi, từ sau khi mẹ mất, chữ “nhà” không còn liên quan gì đến anh.
Anh nhìn chiếc nhẫn bị đeo lên, trái tim mềm mại hơn bất kỳ lúc nào, anh muốn cùng Phương Nghi An có một cái nhà.
Cuộc sống sau khi kết hôn không giống với tưởng tượng Cố Văn Tranh lắm.
Có lẽ vì Phương Nghi An quá đáng yêu nên anh cứ mặc định mình là 1.
Vì thế khi đối diện với gương mặt hiển nhiên của Phương Nghi An, lần đầu tiên đầu óc Cố Văn Tranh trống rỗng, nhận ra mình sai rồi.
Pheromone của Phương Nghi An không mạnh mẽ như Alpha khác, có lẽ do nguyên nhân vừa nói, vị quýt hơi nhạt, nhưng vẫn loáng thoáng cảm nhận được, hệt như chủ nhân của nó.
Bị cậu vừa hôn vừa liếm, Cố Văn Tranh lấy lại tinh thần, đối diện đôi sáng nhạt màu sáng lấp lánh.
Gương mặt xinh đẹp ấy vừa xấu hổ vừa trông đợi, thấy anh im lặng không nói lại dán lên như làm nũng, rất khó làm người ta thốt ra lời từ chối.
Anh khẽ thở dài, cuối cùng thỏa hiệp, cõi lòng phức tạp lại mâu thuẫn, và thêm một chút xấu hổ.
Mà đây chỉ là khởi đầu sau khi kết hôn, những chuyện tương tự xảy ra rất nhiều.
Trước đó, Cố Văn Tranh chưa từng nghĩ nấu ăn cho người khác là chuyện vui vẻ như thế.
Được người yêu cầu, anh có khả năng cung, hơn nữa luôn nhận được phản hồi tích cực của người ấy, loại cảm giác này rất khiến người nghiện.
Ở bên Phương Nghi An càng lâu, tình yêu Cố Văn Tranh dành cho cậu chỉ có tăng chứ không giảm.
Đôi khi Cố Văn Tranh cảm thấy Phương Nghi An vô cùng trì độn với cảm xúc của người khác, song lần nào cũng bắt kịp cảm xúc âm u chưa kịp thu liễm của anh.
Như tia nắng xuyên qua cửa sổ, những âm u mới nảy sinh dễ dàng bị hơi ấm của Phương Nghi An xua tan.
Cố Văn Tranh luôn vui vẻ phối hợp với ý đồ xấu của Phương Nghi An.
Hệt như một đứa trẻ ăn được cây kẹo mình thích, niềm sung sướng khi được thỏa mãn hiện rõ trên mặt Phương Nghi An.
Anh càng dung túng, Phương Nghi An càng gần gũi, thậm chí bắt đầu vô thức dựa dẫm anh.
Dẫu sao cũng là người lớn tuổi hơn, Cố Văn Tranh hiểu rõ Phương Nghi An, anh im lặng dẫn đường, không ai có thể từ chối tình yêu sâu đậm và dựa dẫm của người yêu, anh cũng muốn chiếm giữ tình yêu lấp lánh ấy.
Bẫy rập ngọt ngào này lẽ ra là dành cho Phương Nghi An, nhưng thực tế người bị trói lại chính là bản thân Cố Văn Tranh.
Cố Văn Tranh quen chăm sóc Phương Nghi An, ngày đầu tiên đi công tác đã bắt đầu nhớ.
Anh vốn vụng về ở phương diện này, rất khó tìm đề tài thú vị, bèn trực tiếp bộc bạch tâm tình của mình.
Cũng may phản ứng của Phương Nghi An khiến anh được như nguyện.
Sau đó đa số là Phương Nghi An nói, từ tin đồn thú vị trong trường nói đến việc vặt trong sinh hoạt.
Cố Văn Tranh rất thích nghe Phương Nghi An chia sẻ sinh hoạt của cậu, dù bản thân không có mặt ở đó cũng như được tham dự.
Cảm giác xa cách thỉnh thoảng xuất hiện cũng dần dần biến mất trong những cuộc trao đổi.
Nhưng tâm trạng sung sướng ấy bị giảm sút khi Cố Văn Tranh giúp Phương Nghi An vượt qua kỳ mẫn cảm.
Từ khi biết Phương Nghi An ngộ nhận mình là Omega, có một đoạn thời gian tâm trạng Cố Văn Tranh rất phức tạp.
Anh không để ý đến chuyện nhận nhầm giới tính, anh chỉ để ý suy nghĩ Phương Nghi An, anh không muốn xảy ra hiểu lầm vì suy đoán lung tung.
Thứ duy nhất Cố Văn Tranh muốn chứng thực chỉ có tình yêu của Phương Nghi An dành cho mình.
Đương nhiên, anh cũng lo lắng Phương Nghi An vì thế không vui.
Sau khi xác định Phương Nghi An không thất vọng vì không thể có con, những chuyện khác đối với anh không còn quan trọng nữa.
Cố Văn Tranh biết nếu truy tìm nguồn gốc thì lời nói và hành động Phương Nghi An không hề có logic.
Nhưng khi rũ mắt nhìn gối ôm hình người treo trên người mình, anh duỗi tay dịu dàng vuốt ve sợi tóc vểnh kia xuống.
Phương Nghi An như cảm thấy gì đó, ngẩng đầu nhớp nháp hôn từ cổ đến mặt Cố Văn Tranh, sau đó lộ ra một nụ cười ngọt ngào.
Cố Văn Tranh dễ dàng nhìn thấy ảnh ngược của bản thân trong đôi mắt sáng ngời.
Anh nghĩ, hiếm khi hồ đồ.
Hết ngoại truyện 2