Sau Khi Xem Mắt Cùng Nam Thần E-Sport - Bất Cật Khương Đích Bàn Tử - Chương 76: Lục Quyện x Úc Ninh
- Home
- Sau Khi Xem Mắt Cùng Nam Thần E-Sport - Bất Cật Khương Đích Bàn Tử
- Chương 76: Lục Quyện x Úc Ninh
Úc Ninh cầm tờ đơn đăng ký chủ nhiệm lớp đưa cho, cẩn thận đọc một lượt.
Chủ nhiệm lớp cười, nói: “Phải, mỗi lớp sẽ chọn ra vài em bồi dưỡng vào các giờ tự học tối. Nhưng em yên tâm, không phải này nào cũng phải đi, sẽ không ảnh hưởng đến việc học bình thường của các em.”
Đội tuyển trường, hay nói cách khác là chọn thêm học sinh để bồi dưỡng dự bị cho những thiên tài lớp thực nghiệm, ngoài mặt thì yêu cầu mỗi lớp đề xuất các em có thành tích tốt tham gia, nhưng trên thực tế chỉ có những học sinh lớp thực nghiệm mới có suất để đi thi.
Gần như không có ích lợi gì với những thành viên dự bị như các cậu.
Nhưng đó là do nhà trường bắt buộc, chỉ có thể nói người bị chọn trúng thật quá xui xẻo.
“Có phải thi không ạ?”
“Có, vào khoảng giữa tháng sau, chỉ mất một ngày thôi không ảnh hưởng đến chuyện học của các em.”
Dự bị thì không thể tuyển người có năng lực yếu kém, dù thành tích của Úc Ninh có phần khiêm tốn hơn những học sinh thiên tài lớp thực nghiệm, nhưng đã được coi là xuất chúng ở lớp thường.
Chủ nhiệm lớp liên tục đảm bảo như thế, Úc Ninh cũng không có cách nào từ chối.
Ngoài ra, có hai bạn cùng lớp khác của Úc Ninh đồng ý tham gia, một nữ sinh đứng thứ ba trong lớp trong kỳ thi tuyển sinh và nam sinh hạng nhất của lớp.
Mỗi kì thi tháng, ba người bọn họ đều thi nhau rượt đuổi nhau trong top ba.
Sau khi về lớp, hai người họ cũng đi theo đến chỗ Úc Ninh, vẻ mặt chán chường.
“Không ngờ có một ngày chúng ta cũng gặp tình trạng đồng bệnh tương liên.” Nhỏ tên là Hướng Thanh, trên mũi đeo một cặp mắt kính thật dày.
Nam sinh nọ tên Khuất Du, vẻ ngoài thuộc dạng thanh tú ưa nhìn, cũng đáp lại, “Nhưng tôi nghe nói thật ra chúng ta cũng có hội đậu, lớp 11 và 12 thi có giải sẽ được cộng điểm đại học, bây giờ chúng ta chăm tích lũy kinh nghiệm, sau này cố gắng lấy một suất.”
Úc Ninh chưa bao giờ nghĩ đến việc dựa vào thi đấu để có điểm cộng, thứ nhất, kết quả của lớp thực nghiệm bỏ xa bọn họ cả cây số, đề thi hoàn toàn khác với chương trình học bình thường. Thứ hai, cậu không đủ năng lượng để cạnh tranh.
Nghe Khuất Du nói xong, cậu chẳng những không thấy có động lực mà còn rầu rĩ hơn.
Thế là lại lãng phí mất thời gian của tiết tự học buổi tối.
Úc Ninh không chủ động đề cập chuyện này với Lục Quyện, nhưng mỗi lớp đều phải cử học sinh tham gia, trên cơ bản không có ai là không biết chuyện này.
Chẳng mấy chốc, Lục Quyện cũng đã nghe ngóng được.
Sau khi học xong tiết thể dục buổi chiều, Tôn Lật áp bình nước lạnh lên mặt Lục Quyện, “Hôm nay tớ thấy cô vợ nhỏ của cậu đi cùng với nam sinh hạng nhất.”
Tôn Lật nói năng vô cùng gợi đòn.
Lục Quyện vừa chơi bóng rổ xong, quần áo mướt mồ hôi ôm sát vào người, tôn lên vòng eo rắn chắc, tóc mái hất cao lên để lộ vầng trán trơn bóng, cả người tràn ngập hormone nam tính.
Bên cạnh có vài nữ sinh đi qua đi lại, trộm đánh giá hắn.
Uống hai ngụm nước lạnh, Lục Quyện đánh mắt nhìn cậu ta, “Ai?”
Tôn Lật: “……Cậu không thèm phủ nhận cô vợ nhỏ luôn?”
“Đậu má, cách xa tôi ra, cậu không thích tôi đấy chứ?”
“Móa, tôi biết rồi! Bảo sao cậu muốn tôi mua nước cho! Tự ra □□ mua trà sữa đi!!!”
Lục Quyện cười gằn, “Cậu thử nói câu nữa xem ”
Ý tứ uy hiếp rất rõ ràng.
Tôn Lật nín bặt, trông thấy đã đến gần lớp của Úc Ninh bèn thò đầu vào nhìn.
Quả thật có một nam sinh ngồi cạnh Úc Ninh, đối phương cũng là người mà cậu ta đã bắt gặp hôm nay.
Hai người nghiêng đầu nói chuyện, Úc Ninh đang chăm chú viết viết vẽ vẽ gì đó lên giấy.
Tôn Lật huých tay Lục Quyện, “Thấy chưa? Là cậu ta đó, ôi chao, vợ cậu sắp bị người ta cướp rồi kia kìa.”
Vừa dứt lời, Tôn Lật đã bị một chai nước khoáng đập vào lưng, Lục Quyện lạnh lùng nói: “Đừng có hô lên.”
Tôn Lật tru lên hai tiếng, chưa kịp lên án thì Lục Quyện đã gõ cửa lớp họ, hàng phía trước đã quen với sự xuất hiện của hắn nên không lấy làm lạ, Lục Quyện ngay lập tức bước thẳng vào lớp.
“Cái này tôi không hiểu lắm, có thời gian nên hỏi giáo viên.” Úc Ninh đau đầu trả lại vở cho Khuất Du.
Gần đây Khuất Du như ám ảnh việc giải đề, nhưng cả lớp chỉ có mỗi ba người tham gia, cậu ta không thể kề kề bên cạnh một cô gái như Hướng Thanh, thế là luôn đến tìm Úc Ninh thảo luận mấy đề bài kì lạ.
Khuất Du tiếc nuối thở dài, chưa kịp đứng lên thì đã thấy một ly trà sữa xuất hiện trên mặt bàn.
Úc Ninh ngạc nhiên, “Cậu lại lén trốn ra ngoài?”
Lục Quyện cau mày chậc một tiếng, liếc nhìn Khuất Du, cậu ta vừa ngồi gần Úc Ninh, bả vai dựa sát vào nhau.
Người này lúc trước còn nói mình không thích tiếp xúc tứ chi với người khác cơ mà?
“Học thể dục.” Lục Quyện mồ hôi đầy người, thời tiết trở lạnh nhưng vẫn mặc áo cộc tay.
Không tương thích với chiếc áo len ấm áp của Úc Ninh chút nào.
Khuất Du gãi đầu, bỗng cảm thấy lạnh gáy, “Tôi về trước đây, hỏi rồi sẽ giảng lại cho cậu.”
Úc Ninh cầm ly trà sữa, bất đắc dĩ gật đầu, đoạn cậu vươn tay chạm vào cổ tay Lục Quyện, rất nóng, không biết cậu ấy sung sức cỡ nào mà lại có thể đổ mồ hôi giữa thời tiết này, “Cẩn thận cảm.”
Vừa nói vừa chọc trà sữa uống.
“Biết rồi.” Lục Quyện đáp lại, thoáng quay đầu liếc nhìn Khuất Du, càng nhìn càng thấy không vừa mắt, thế là hắn dứt khoát gõ lên bàn học Úc Ninh, “Tôi có bí vài bài, buổi tối…”
“À, phải.” Úc Ninh lấy cuốn vở từ trong ngăn bàn, “Mấy hôm nay tớ có sửa sang lại rồi đây, bắt đầu từ tối nay tớ phải đến lớp bồi dưỡng, không về ký túc xá với các cậu được.”
Lục Quyện im lặng một lát, “Được.”
Trước khi ra ngoài, Lục Quyện lại quay đầu nhìn Khuất Du một cái.
Đến giờ tự học tối, Úc Ninh và Khuất Du cùng nhau lên phòng học ở tầng cao nhất, chuẩn bị cho buổi học bồi dưỡng đầu tiên.
Cách học của lớp bồi dưỡng vô cùng buồn tẻ, hơn nữa những người chưa từng vào đội tuyển căn bản không hiểu giáo viên đang giảng bài gì, hết nửa sĩ số trong lớp chỉ mải làm việc riêng, kể cả những học sinh lớp thực nghiệm.
“Đó có phải Lục Quyện không?” Hướng Thanh trộm quay đầu lại, lấy bút chọc cánh tay Úc Ninh.
Khuất Du đang nói được phân nửa.
Úc Ninh ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đúng là Lục Quyện đang đứng đợi bên ngoài phòng học.
Đây là lớp duy nhất ở tầng này còn bật đèn, Lục Quyện dựa vào lan can lướt điện thoại.
Quang minh chính đại nghịch di động.
Còn chưa hết giờ tự học buổi tối nữa mà.
Úc Ninh cắn nắp bút, thu hồi tầm mắt.
Kể từ lần nói chuyện với Lục Quyện ấy, Lục Quyện quả thật luôn đảm bảo khoảng cách với cậu, tuy họ vẫn cùng nhau ăn cơm, cùng nhau về ký túc xá như bình thường, nhưng ít nhất Lục Quyện không còn hở tí là động tay động chân nữa.
Không biết nên cảm thấy mất mát hay may mắn.
Úc Ninh muốn mình tỉnh táo hơn, nhất là khi gần đây hỏa khí quá lớn, cậu thường nằm mơ thấy Lục Quyện.
Sáng nào cũng phải như ăn trộm, rón rén chui tọt vào phòng tắm.
Phiền thật sự.
Đợi mãi giờ học mới kết thúc, Úc Ninh lập tức dọn đồ cùng Khuất Du ra ngoài, Lục Quyện vẫn giữ nguyên tư thế ấy.
Thấy cậu tan lớp thì cất điện thoại, trực tiếp duỗi tay cản trước mặt Úc Ninh, nói, “Lại đây.”
Khuất Du sửng sốt, cậu ta vẫn còn thắc mắc muốn hỏi, nhưng lại không dám dây vào Lục Quyện, đành phải nói lời chia tay với Úc Ninh trong tiếc nuối.
Úc Ninh thở dài: “Sao cậu lại trốn học?”
Lục Quyện thuận tay xách cặp cho cậu, “Không trốn, có một lần chủ nhiệm lớp đã hứa sẽ mở phim cho chúng tôi để mừng kết quả thi tháng của lớp.”
Bầu không khí học tập ở lớp hắn quả thật khó mà đọ lại các lớp khác, nhiều bạn học trong lớp chỉ chực chờ chuyển sang lớp nghệ thuật khi lên 11. Để chiều lòng hội con ông cháu cha này, giáo viên bộ môn thỉnh thoảng lại lấy cớ thư giãn để mở phim cho bọn họ xem.
Nói một cách hoa mỹ lên là phần thưởng.
Lục Quyện không có hứng thú, một mình hắn cặm cụi làm bài thi trong cái lớp ồn như vỡ chợ, cuối cùng chịu không nổi đành ra ngoài chơi điện thoại một lúc.
Khi đi ngang qua lớp Úc Ninh, hắn mới phát hiện ra cậu ấy không ở trong lớp.
Bèn đi lên lầu.
Ban đêm lạnh hơn ban ngày rất nhiều, Lục Quyện còn mặc áo tay ngắn.
Úc Ninh lại giơ tay chạm vào cổ tay hắn.
Lạnh quá.
“Áo khoác của cậu đâu?” Úc Ninh theo sau Lục Quyện đi xuống lầu.
Lục Quyện hơi nghiêng người, trả lời: “Trong lớp, tôi quên lấy, dù sao cũng không lạnh.”
“Đến lúc cảm thì ráng chịu.”
Thời gian này là mùa cao điểm của cảm cúm.
Lục Quyện cười, nói: “Sức khỏe anh Lục Quyện nhà cậu rất tốt đấy nhé.”
Úc Ninh: “…Gần đây cậu xem mấy thứ kỳ quái đúng không?”
“Đừng có suốt ngày anh anh em em, có thời gian thì làm thêm mấy đề nữa đi.”
Lục Quyện dừng bước: “Thì cậu không cho tôi gọi là anh Úc Ninh còn gì?”
“Chính mình bắt bẻ trước.” Lục Quyện ra khỏi hành lang, cảm thấy gió lạnh thổi vào mặt, hắn quay người kéo khóa áo khoác của Úc Ninh lên, “Vậy tôi chỉ đành cho phép cậu gọi tôi là anh thôi?”
(*) Tôi cho phép em thích tôi =)))
Úc Ninh núp nửa khuôn mặt sau lớp áo, trừng mắt nhìn hắn, đoạn lẩm bẩm, “Cậu không thể bình thường được à?”
“Kêu tên thôi thì chết à?”
Hai người đúng lúc đi đến lớp Úc Ninh, chợt Khuất Du từ đâu xông ra, “Úc Ninh!! Úc Ninh! Tôi giải được bài đó rồi!”
Phải nói là Khuất Du vô cùng phấn khích.
Úc Ninh trở tay không kịp mà nhận lấy cuốn tập của cậu ta, chưa biết đã xảy ra chuyện gì.
Ló mặt ra từ áo khoác, Úc Ninh đọc nhẩm hướng giải đề, “Được đấy, tôi cũng chưa nghĩ đến phương pháp này, quả thật muốn đi thi thì tư duy sáng tạo phải cao.”
Khuất Du liều mạng gật đầu, dựa gần Úc Ninh cười lớn.
Tràn ngập sức sống tươi trẻ, phấn chấn.
Lục Quyện nhìn chằm chằm hai người kề vai bá cổ, dựa vào vách tường chờ cả hai thảo luận xong.
Móc điện thoại ra nhìn một lát.
Khó chịu đến lạ thường.
Trên đường trở về ký túc xá, Lục Quyện im thin thít, vẫn tiếp tục nghịch điện thoại.
Úc Ninh hẵng còn suy nghĩ về đề bài vừa rồi, khi đã đến phòng, cậu đột nhiên bị ai đó nhéo sau gáy.
“Lục Quyện, cậu…” Úc Ninh chưa kịp dứt lời thì đã bị tấn công tiếp.
Vùng sau cổ là khu vực khá nhạy cảm, tai Úc Ninh đột nhiên đỏ bừng, nghĩ đến những chuyện linh tinh mà Lục Quyện đã làm với cậu trong mơ, cậu vô thức trốn sang một bên.
“Đừng động tay.” Úc Ninh hoảng hốt che phần da sau gáy.
Lục Quyện, “Không phải ban nãy cậu với bạn học nọ cũng tựa vào nhau rất gần à? Cớ gì đến tôi lại không được?”
“Cậu mà không gần chắc?” Úc Ninh liếc hắn. “Với người ta có táy máy tay chân đâu.”
“Tôi là bạn thân nhất của cậu, lẽ nào lại ngang hàng với một bạn học bình thường?” Lục Quyện phá lệ, không nói lí lẽ.
Nói xong, hắn hắt xì một cái.
Úc Ninh đau đầu, muốn xoa thái dương.
Đâu có giống nhau.
Thậm chí cậu còn hồ đồ muốn nói thẳng với hắn rằng vì cậu thích hắn, yêu thầm hắn nên mới yêu cầu hắn tránh xa mình một chút.
Nếu thật sự thổ lộ, có lẽ Lục Quyện sẽ ước hắn không còn liên quan gì đến cậu nữa.
“Anh Úc Ninh? Nói gì đi chứ? Anh à?”
Lục Quyện lúc này thật sự rất gợi cảm.
Ngoài hành lang đông đúc người, bọn họ còn đứng ở chỗ rất dễ thấy, đã vậy Lục Quyện lại cứ liên tục kêu cậu như thế.
Một lúc sau, Úc Ninh chọn thỏa hiệp, “Mà thôi tùy cậu, nhưng cậu chạm một lần thì tớ dò một bài.”
Lục Quyện: “……” Hắn nhịn, “Tôi lập tức học hết sách giáo khoa đây.”
Úc Ninh đoán không sai vào đâu, ngày hôm sau Lục Quyện bị bệnh.
Quen biết Lục Quyện đã lâu, cậu chưa từng thấy hắn bị bệnh gì, suy cho cùng ngày nào hắn cũng rèn luyện thân thể, đến nỗi mùa đông mặc áo ngắn tay cũng chẳng thấy rét.
Sáng đó, Lục Quyện còn rất phong độ mặc độc nhất chiếc sơ mi phong phanh. Đến giữa trưa khi đi ăn cùng Úc Ninh, hắn chợt cản thấy cả người uể oải, mí mắt chùng xuống, nghẹt mũi, không còn sức lực.
Tống Triệu thấy hắn như thế thì không nhịn được cơn buồn cười.
Lục Quyện kiêu ngạo không ai bì nổi, đến lúc bệnh thì cũng giống người thường thôi.
Úc Ninh sờ trán hắn lần thứ ba, “Hơi nóng.”
Tống Triệu cạn lời, “Mày cứ hở tí là sờ thì sao mà không nóng được? Không nóng cũng bị mày làm cho nóng luôn.”
Úc Ninh trừng mắt nhìn cậu chàng.
Lục Quyện đau cổ họng, chậm chạp ăn cơm, “Sờ thêm chút đi, lòng bàn tay cậu mát.”
Giọng nói khàn khàn.
Đúng là những người hiếm khi bị đau ốm mà đã bệnh thì triệu chứng sẽ mau trở nặng.
Lục Quyện lại không muốn đến phòng y tế.
Úc Ninh nghe theo, một tay áp lên trán hắn, một tay múc cơm, ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Chốc nữa tớ xuống phòng y tế xin thuốc cho cậu, nếu không đỡ thì xin nghỉ buổi chiều.”
Lục Quyện trông rất mệt mỏi, sắc mặt nhợt nhạt hẳn ngày thường.
Lục Quyện ghét uống thuốc, còn chưa kịp mở miệng chối thì Khuất Du, âm hồn không tan cứ bám theo Úc Ninh mấy hôm nay bưng khay đến, trực tiếp ngồi ngay bên cạnh Úc Ninh, “Trời ạ cuối cùng cũng tìm ra cậu!”
Úc Ninh vẫn đặt trên trán Lục Quyện, cậu chỉ có thể ngoái đầu nhìn: “Sao vậy?”
Dạo này Khuất Du rất có tinh thần, “Thì vẫn là bài hồi sáng tôi hỏi cậu thôi! Vừa nãy tôi ghé lớp thực nghiệm nhờ kiểm tra, ý tưởng của cậu đúng rồi đấy! Hehe, cậu giỏi quá!”
“À.” Úc Ninh hiện tại không có tâm trạng nói chuyện này, nhưng vẫn mỉm cười với Khuất Du, “Vậy thì tốt, thế…”
“Xíu về lớp cậu giảng cho tôi một lần nữa nhé?” Khuất Du cắm mặt lùa cơm, rất ra dáng một tay mọt sách.
Tống Triệu xấu hổ muốn chết, đúng là thế giới của học bá, chẳng giống bọn họ.
Cậu chàng vừa định cúi đầu, tầm mắt lơ đãng xẹt qua Lục Quyện.
Bỗng giật thót trong lòng.
Lục Quyện đang nhìn chằm chằm sườn mặt Úc Ninh.
Vì đang ốm nên sắc mặt hắn tái nhợt không còn chút máu, vẻ mặt cũng vô cùng uể oải, ấy vậy mà ánh mắt…
Dường như tràn ngập xâm lược và bất mãn.
Nhưng chỉ trong một khắc thôi.
Tống Triệu hoài nghi có lẽ cậu nhìn nhầm rồi.
Lục Quyện là trai thẳng mà nhỉ?
“Trưa nay tôi không ở trong lớp.” Những ngón tay che trên trán Lục Quyện khẽ nhúc nhích, Úc Ninh cảm nhận thấy mồ hôi bèn quay lại xem tình hình Lục Quyện trước khi nói tiếp, “Bạn của tôi không được khỏe, buổi chiều tôi giảng cho cậu sau.”
Thật ra Khuất Du cũng không vội, chỉ là cậu ta thuộc tuýp người dễ kích động khi gặp đề khó, gật đầu ăn thật nhanh, “Tôi đi trước, chiều gặp!”
Ăn cơm xong, Úc Ninh xuống phòng y tế, Tống Triệu phụ trách đưa Lục Quyện về ký túc xá.
Tuy Lục Quyện khăng khăng khẳng định hắn không phải người tàn phế nên không cần ai dìu về, nhưng Úc Ninh vẫn rất cứng rắn.
Đang là giữa trữa trong ký túc xá không có người.
Phòng Lục Quyện chỉ có một mình hắn ở, khi Úc Ninh đến, hắn đã nằm trên giường, bên gối có một bọc khăn giấy, bên trong thùng rác gần đó đầy ắp khăn giấy đã qua sử dụng.
“Tống Triệu về rồi hả?” Úc Ninh đóng cửa phòng.
Lục Quyện nhắm nghiền mắt, trả lời: “Lớp cậu ấy trưa nay có bài kiểm tra.”
Thật ra hắn cũng muốn tỏ ra mình khỏe, nhưng cơn cảm bất chợt ập đến quá là kinh khủng, hắn chẳng còn chút sức lực, đầu đau âm ỉ, cơ thể rã rời, cổ họng khô rát.
Đến độ không thể giả vờ mạnh mẽ.
Thấy giọng Lục Quyện khàn đặc, Úc Ninh đưa nhiệt kế vào miệng hắn, định bụng đi ra ngoài rót đầy nước ấm, đoạn dặn dò, “Ngậm năm phút, không được lấy ra đâu.”
Lục Quyện đặc sệt giọng mũi, ừm một tiếng.
Lục Quyện bị bệnh quả là rất nghe lời.
Úc Ninh bất đắc dĩ mỉm cười.
Sau khi quay lại, Úc Ninh kiểm tra nhiệt kế, Lục Quyện quả nhiên đã phát sốt.
Thậm chí trán còn nóng hơn lúc ở căn tin, mặt đỏ bừng bất thường.
Cũng may sau đợt ốm lần trước, cậu đã dự trữ chút thuốc hạ sốt, thấy Lục Quyện sắp chìm vào giấc ngủ, Úc Ninh bèn vội vàng chuẩn bị thuốc cho hắn, “Khoan hẵng ngủ, uống thuốc hạ sốt trước đã.”
Lục Quyện cố gắng mở mắt, bỗng kéo chăn ra, cởi quần áo, thay bộ đồ ngủ vào, khi Úc Ninh quay người lại thì thấy bắp đùi hắn lộ ra ngoài không khí.
“… Cậu đắp chăn vào đi.” Úc Ninh ngượng chín mặt thử nhiệt độ nước để không bị nóng quá, cậu gạt chăn đỡ Lục Quyện ngồi dậy: “Uống thuốc trước, rồi nhai thuốc tễ* sau?”
(*) Thuốc tễ còn được gọi là viên hoàn mềm. Tức có thể dùng viên hoàn để nhai thay vì uống. Đây là loại được bào chế từ nhiều thang thuốc Đông Y khác nhau
Chưa chi đã thấy xộc lên vị đắng.
Lục Quyện cau mày mắt nhắm mắt mở, vẻ mặt tràn ngập kháng cự.
Úc Ninh vỗ vỗ sau lưng hắn như dỗ con nít, “Không đắng đâu, tớ thử rồi.”
“Đừng lừa tôi nhé.” Lục Quyện kiệt sức, tống hết cả thuốc lẫn thuốc tễ vào miệng, bỗng hắn mở to mắt, vẻ mặt nhăn nhó lên án Úc Ninh, “Cậu…gạt tôi.”
Giọng nói suy yếu.
Úc Ninh ậm ừ, nhịn cười mớm cho hắn một viên kẹo ngọt lịm.
____^_^____
Tác giả có lời muốn nói:
Lục Quyện: Bị lừa