Sau Khi Trùm Trường Thích Tôi - Vân Kỳ Ca Ca - Chương 22: Máu
Sau này, tôi có hỏi Thanh Từ ràng tại sao đã vượt qua tình kiếp mà chàng vẫn yêu tôi.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Phong Tổng: Sủng Thê Trọn Kiếp
2. Chiếc Hộp Ánh Trăng
3. Quái Vật – Hiểu Bạo
4. Vật Lộn Với Ảo Mộng
=====================================
Thanh Từ đáp: “Khảo nghiệm lịch kiếp thực ra là khảo nghiệm đạo tâm. Nếu sau nhiều lần thất bại, hắn không chọn tự kết thúc mà đọa ma gây hại cho chúng sinh, đó mới đúng là lịch kiếp thất bại. Tiên nhân cũng có thất tình lục dục, có chấp niệm là bình thường, nhưng không được tùy ý gieo họa cho chúng sinh.”
Nhưng cứ ngược bạn trước xem bạn phản ứng như thế nào, không ngoan ngoãn bị ngược lên bờ xuống ruộng sẽ không cho qua, thử hỏi đó là nguy định dở hơi gì?
Tôi vẫn cứ không hiểu nổi, cho đến khi Ti Mệnh đến tìm tôi.
Nàng ấy nói tôi là trường hợp rất đặc biệt, chắc hẳn là hồn phách nương nhờ trong gương, nhờ cơ dyên nào đó nên đã tái tạo linh hồn, trở thành một nửa linh hồn của Luân Hồi Kính.
“Nếu cô không phải là linh hồn của Luân Hồi Kính, vậy thì đáng lẽ lúc ấy cô phải hồn phi phách tán, chứ không thể nào thoát ra ngoài được. Nhưng mà tại sao nhỉ?”
Hai chúng tôi tạm dừng phân tích bởi chẳng có manh mối nào.
Cuối cùng, Thanh Từ tiết lộ đáp án cho tôi.
Hắn sờ hông tôi, tôi hỏi hắn sờ gì, hắn đáp sờ vết bớt.
“Bớt gì cơ?”
Hắn biến ra chiếc gương cho tôi xem. Hông của tôi có một vết bớt hình hoa hồng tuyết đỏ như máu, khá là đẹp.
Thanh Từ nuốt nước miếng, nói vào tai tôi: “Là máu của ta.”
Tôi hiểu rồi.
Ti Mệnh từng kể, trong lần luân hồi thứ ba, Lương Thanh Từ cũng chọn tự tử bằng cách nhảy xuống tường thành.
Chắc là lúc ấy, giọt máu dồi dào linh khí tiên nhân của hắn đã bắn lên người tôi, đánh thức tôi trong lần luân hồi tiếp theo.
Thảo nào máu của Bạch Nhược Hoan bắn lên người làm tôi đau. Thảo nào tôi mạnh mẽ hơn sau mỗi lần luân hồi.
“Máu tiên của chàng giúp em từ hồn phách sắp biến mất trở thành linh hồn có hình hài. Sau đó em trở thành tình kiếp của chàng. Thiên mệnh luẩn quẩn quá.” Tôi trách cứ: “Đáng ghét, em cứ tưởng em có thiên phú cơ.”
Thanh Từ cười bên cổ tôi, “Bây giờ nàng cố gắng là có thể hút thêm tu vi của ta.”
Trời!
Cấm chỉ thần tiên giở trò lưu manh!