Sau Khi Nam Phụ Phá Sản - Xuân Phong Dao - Chương 4: Một ngày tham quan trại ngựa
Beta: Cải Louthis
Từ khi Trần Trản nói ra sự thật đau lòng đến giờ hệ thống chưa từng phản ứng lại cậu nữa.
Trần Trản cũng không quan tâm, chỉ hỏi một câu: “Mi không chơi nổi nữa hả?”.
Vẫn không có lời đáp lại.
Hưởng ứng của chương mới ra hôm qua rất tốt, tuy trên mạng vẫn còn nhiều lời mắng mỏ nhưng ít ra không phải phản đối toàn bộ.
Nhiều suy luận khác nhau về lai lịch người đàn ông đội mũ lưỡi trai rốt cuộc là ai, còn có người đoán mò đó là do Lâm Trì Ngang cải trang thành.
Cư dân mạng A: Tổng tài biến thái cuồng si x ảnh hậu tương lai, CP này kích thích vỡi!
Cư dân mạng B: Mấy người có nhớ không, lúc ở cửa hàng tiện lợi tổng giám đốc quăng tờ một trăm rồi vội vàng rời đi. Nói không chừng là để cải trang bám theo Khương Dĩnh.
Cư dân mạng C: A, máu người phụ nữ này sao lại ngọt như vậy… Không nhịn được tự nghĩ ra quyển tiểu thuyết một triệu chữ!
Sức mạnh của Internet quả là thần kì, chưa hết một đêm đã có người đào ra được hồi nhỏ Lâm Trì Ngang từng bị tai nạn xe cộ, suýt chút nữa đi đời nhà ma do mất quá nhiều máu. Thậm chí có người cho rằng hắn mắc chứng khát máu nhẹ.
Hashtag #Lâm Trì Ngang, máu# nhanh chóng leo lên top đứng.
Nhìn sự việc phát triển thành ra như này Trần Trản bỗng thấy hoang mang vô cùng.
Khả năng phân tích này của cư dân mạng thật sự là… quá đáng sợ.
Đáng sợ hơn là khi cậu xem hết từng bằng chứng họ nêu ra còn suýt chút nữa bị thuyết phục.
Nhờ sức mạnh Internet thúc đẩy mà số lượng người xem truyện có khuynh hướng nhảy vọt.
Trần Trản nhìn tổng tiền thưởng, cân nhắc xem có nên thêm bữa ăn hay không.
“Tiểu Trần” Ông cụ ở ngoài hành lang kêu một tiếng.
Trần Trản ra mở cửa, hôm nay ông cụ mặc bộ quần áo khá rộng: “Bạn cũ mời ông đi cưỡi ngựa, muốn đi theo xem chút không?”.
Trần Trản: “Có bao cơm luôn không?”.
Ông cụ gật đầu.
Trần Trản: “Chờ cháu đi thay đồ”.
Vẫn là không khí bên ngoài trong lành hơn so với trong phòng, Trần Trản khẽ hít một hơi rồi quay lại nhìn ông cụ: “Xương cốt ông như vậy cưỡi ngựa được hả?”.
Ông cụ xua tay: “Không cưỡi được, nhưng có thể thưởng thức”.
Không ngờ Ân Vinh Lan cũng đi chung, anh đứng trước một chiếc xe địa hình. Giống như cây trúc bằng ngọc kiên cường, nhẹ nhàng đón nắng thu hút không ít sự chú ý của người qua đường.
Trần Trản: “Xe đẹp đấy”.
“Mượn của bạn” Ân Vinh Lan mở cửa xe giúp họ: “Xe tôi không thích hợp để lái đến trại ngựa”.
Trần Trản làm như vô ý hỏi ông cụ: “Mọi lần anh Ân cũng thường ra ngoài với ông hả?”.
“Nó bận lắm,” ông cụ xua tay “Khoảng thời gian trước ông bị bệnh, nó đem một phần công việc đưa cho người khác mới có thời gian rảnh rỗi”.
Ân Vinh Lan phụ trách lái xe, tắt bớt điều hòa xe đang ở mức quá thấp, cười cười nói: “Sau này con sẽ thường xuyên đến thăm ông”.
Ông cụ từ chối: “Chú tâm làm việc đi”.
Trần Trản không đoán được người này có ác ý gì không, chỉ bảo: “Tôi làm việc tự do nên bình thường cũng có thể chăm sóc giúp đỡ ông chút ít, anh Ân không cần phải cố dành thời gian đâu”.
Ân Vinh Lan cười dịu dàng: “Vậy làm phiền cậu nhé”.
Xe dần dần chạy khỏi thành phố, đến một ngã tư ông cụ vô tình thấy Trần Trản vẫn luôn dùng điện thoại coi định vị, mở miệng nói: “Vinh Lan biết đường”.
Trần Trản ngẩng đầu: “Xác định được vị trí của mình rất quan trọng”.
Phòng hờ bị bán tới nơi khỉ ho cò gáy nào đó.
Ông cụ ngẩn người một chút, sau đó cười nghiêng ngả: “Không ngờ mày còn biết đùa như vậy”.
Ân Vinh Lan nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Trần Trản từ kính chiếu hậu, lắc đầu cười nhẹ.
Trại ngựa thoáng đãng rộng rãi, không có cỏ khô gió thổi đám cỏ rậm rạp thấp thoáng thấy bò cừu[1] mà chỉ có cây cỏ hơi hơi khô héo.
Ông cụ đi chào hỏi bạn trước, đó là một người đàn ông trung niên khoảng 40 tuổi. Ông ấy rất vui khi gặp lại ông cụ, sau khi nói chuyện đôi ba câu ông lần lượt bắt tay Ân Vinh Lan và Trần Trản coi như chào hỏi.
Người trung niên dẫn bọn cậu đi tham quan trại ngựa, đúng lúc gặp vài người đang nâng con ngựa ra ngoài, nó có màu hạt dẻ và đã chết.
Người trung niên thở dài: “Thời tiết thất thường, mấy ngày trước cũng có mấy con không qua khỏi”.
Ông cụ nhìn màu lông của nó: “Ngựa tốt, thật đáng tiếc”.
Người trung niên: “Con gái tôi không đành lòng, muốn làm một cái đám tang tượng trưng rồi mới xử lí sau”.
Ân Vinh Lan hờ hững nói: “Không xử lí sớm thì rất dễ ảnh hưởng đến tâm trạng du khách”.
Người trung niên giật mình.
Ân Vinh Lan: “Thấy xác ngựa con sẽ gợi lên chút lòng đồng cảm khó nói nào đó”.
Sau khi cân nhắc kĩ lưỡng người trung niên cảm thấy cũng có lý, bảo nhiên viên lúc đi nhớ tránh chạm mặt du khách.
Trần Trản đứng ở một bên nên có thể thấy được rõ ràng biểu cảm từng người, lúc nhìn thấy xác ngựa con kia Ân Vinh Lan không hề có tí thay đổi nào. Cậu cuối cùng cũng biết cảm giác không đúng ở người anh từ đâu mà ra, từng cử chỉ của Ân Vinh Lan luôn rất lịch sự có lễ nghi nhưng thật ra anh có vẻ rất thờ ơ.
Chắc là nhận ra có ánh mắt nhìn mình chằm chằm, Ân Vinh Lan nhìn lại Trần Trản.
Bị bắt tại trận nhưng Trần Trản cũng không lo lắng, bình tĩnh nói: “Anh Ân hình như rất am hiểu kỹ thuật cưỡi ngựa”.
Cách đổi đề tài không quá điêu luyện, Ân Vinh Lan không thừa nhận cũng không phủ nhận mà hỏi: “Sao lại nghĩ như vậy?”.
“Chân dài”.
Không biết có phải do Trần Trản thấy ảo giác hay không mà lúc cậu nói xong câu đó thì mắt Ân Vinh Lan híp lại, lộ ra chút ánh nhìn ý tứ hàm xúc.
Người trung niên và ông cụ không nghĩ gì nhiều, cho rằng đó là cách nói chuyện của giới trẻ hiện nay, người trung niên cười nói: “Đi, đi chọn ngựa”.
Ở phía khác của trại ngựa, một doanh nhân giàu có với thân hình mập mạp chụp xong vài bức ảnh thì đặt roi ngựa sang một bên rồi vẫy tay kêu con trai đi lại.
Thiếu niên trông giống y hệt gã, dáng người thì hơi gầy một chút.
Doanh nhân chỉ về một hướng.
Sau khi thiếu niên nhìn thấy, chửi thề một tiếng: “Đó là Trần Trản phải không? Là cái tên cặn bã hồi đó muốn theo đuổi nữ thần Khương Dĩnh của con”.
Vừa dứt lời đã bị một bàn tay chắc nịch đánh mạnh vào sau đầu: “Chú ý cái coi, ba có kêu con nhìn hắn hả?”.
Thiếu niên xoa đầu, lúc này mới chú ý đến người bên cạnh Trần Trản, lẩm bẩm: “Hình như con có gặp ở đâu rồi”.
Doanh nhân nhỏ giọng nói: “Tiệc mừng thọ bác Triệu con”.
Thiếu niên có nhớ, hôm đấy người này gửi quà xong đã nhanh chóng rời đi, lúc ra đến cửa tình cờ va phải do mình đang cúi đầu chơi đang chơi điện thoại: “Con nhớ lúc đó nhìn ba lo lắng cực kì, còn không ngừng xin lỗi. Sau đó thì sao?”.
Doanh nhân: “Con biết ông nội con nhờ cái gì mà giàu lên được không?”.
Thiếu niên gật đầu: “Thì nịnh nọt”.
Gió hướng nào theo hướng đó, tìm đội tốt rồi đánh cược một phen, người khác ăn thịt còn bọn họ húp canh.
Doanh nhân: “Nếu như con được người kia coi trọng thì nhà ta có thể giàu thêm ba đời nữa”.
Thiếu niên nhíu mày: “Lại chào thẳng luôn hình như vồn vã quá?”.
Doanh nhân: “Dù sao đây cũng là trường đua ngựa. Ai cũng đi xung quanh…” gã vừa nói vừa dán mắt vào Trần Trản “Ba thấy cậu trai đó với người kia hình như quan hệ rất tốt, con lại đó nghe thử coi họ nói về chủ đề gì. Sẵn tiện học tập cách giao tiếp một chút”.
Thiếu niên không nhịn được cất cao giọng: “Ba kêu con học Trần Trản cách làm người, bộ ba không biết bây giờ khắp trên mạng đều chửi hắn hả?”.
Nói xong lại ăn một cái tát: “Mặc kệ hắn bị chế giễu hay được khen, được Ân Vinh Lan coi trọng cũng là có bản lĩnh rồi”.
Lý luận không đạt được kết quả mong muốn, thiếu niên không tình nguyện dắt ngựa đi về phía bên kia giả vờ làm du khách đi dạo loanh quanh, thật ra là nghe lén bọn họ nói chuyện.
Người trung niên cho Trần Trản chọn một con ngựa trắng tính tình khá ngoan ngoãn, khi vuốt vuốt lông ngựa cậu chợt hiểu được tâm tư của mấy người yêu ngựa.
Đáng tiếc cưỡi ngựa là việc cần có kĩ thuật, quần Trần Trản mặc không phù hợp nên sau khi leo lên cưỡi không bao lâu thì đã từ bỏ.
Ông cụ cũng muốn cưỡi ngựa một tý nhưng bị ngăn lại không thương tiếc, Ân Vinh Lan và Trần Trản ăn ý lần lượt đứng hai bên trái phải cụ làm bánh mì kẹp thịt phòng ngừa ông nổi hứng nhất thời.
Nơi bằng phẳng có gió rất mạnh, ông cụ vừa đi trong gió vừa nhìn cây cỏ cằn cỗi phía xa xa cảm xúc dâng trào đọc một câu: “Già này giở thói ngông cuồng của tuổi trẻ”.[2]
Trần Trản tình cảm dào dạt đọc tiếp: “Trái dắt chó vàng, phải mang chim ưng”.[2]
“…”
Ông cụ cười gượng một cái, vẫn cỗ vũ nói: “Chỉ cần mày nỗ lực, có khi sẽ hóa thành chim ưng bay vút trên phía chân trời”.
Nghe vậy người trung niên đứng bên cạnh cười ha hả: “Ông nói vậy thì người bên trái là cái gì, cậu Vàng hả?”.
“…”
Khó khăn lắm mới cứu vớt được bầu không khí ấm lên chút lại trở nên lạnh lẽo thêm lần nữa.
Người trung niên ý thức được mình lỡ lời, ở trại ngựa lâu quá có luôn thói quen nói đùa mà không để ý xung quanh.
Là cội nguồn của tai họa này, Trần Trản vẫn còn chút nhân tính mà chuyển đề tài nói về con ngựa trắng: “Anh Ân trổ tài cưỡi ngựa một chút được không?”.
Ân Vinh Lan vô cùng bình tĩnh hỏi: “Vậy xem tôi cưỡi với xem biểu diễn cưỡi ngựa có gì khác không?”.
Trần Trản rất nghiêm túc trả lời: “Anh miễn phí”.
“…”
Cách phía sau bọn họ không xa, thiếu niên nghe được mà toát mồ hôi lạnh… Này là nghệ thuật mẹ gì vậy, nếu như học theo rồi không biết chừng nhà bọn họ đến đời này là tèo!
Ông cụ giảng hòa: “Lâu rồi ông cũng chưa thấy Vinh Lan cưỡi ngựa”.
Ân Vinh Lan xoay người leo lên ngựa, động tác lưu loát liền mạch.
Trần Trản hơi hâm mộ: “Cho dù xí trai đến mấy mà chỉ cần ngồi trên lưng ngựa thì hồ biến phát là có ánh hào quang rạng ngời chói mắt nhất”.
Hơn nữa gương mặt Ân Vinh Lan gần như hoàn hảo.
Ân Vinh Lan không cưỡi ngựa trong trại mà chạy một vòng trên sườn núi phía trước. Sau khi chạy về thấy rõ sự ngưỡng mộ trong mắt Trần Trản, vẻ mặt này không thể nào là giả được, anh nói với giọng điệu tương đối nhẹ nhàng: “Để cưỡi ngựa tốt thì không thể thiếu can đảm và kiên trì được, nếu có thời gian rảnh thì cậu có thể đến đây nhiều hơn”.
Trần Trản: “Quan trọng nhất là tiền không thể thiếu”.
Ân Vinh Lan xuống ngựa, vuốt phẳng nếp nhăn trên quần áo, tán thành với lời cậu nói: “Hợp lý”.
Mọi người lại hòa thuận cười nói vui vẻ đi bộ về trước.
Thiếu niên lòng đầy hoang mang ngơ ngác đi về phía ba mình.
Doanh nhân thấy hắn vội vã hỏi: “Học được gì rồi?”.
Thiếu niên khó nói hết trong một lời bèn lặp lại y chang lời đối thoại của mấy người kia.
Doanh nhân nghe xong nhìn trời thở dài: “Bảo sao hai đời qua nhà mình mãi chỉ có thể ở cái danh nhà giàu mới nổi, cách giao lưu của người có tiền chúng ta muốn học cũng không được”.
Thiếu niên còn muốn chụp hình Trần Trản đăng lên mạng nhưng do dự một chút vẫn là không làm, lỡ đâu đắc tội Ân Vinh Lan thì mất nhiều hơn còn.
Doanh nhân chuẩn bị dẫn hắn đi, đột nhiên thiếu niên vỗ đùi một cái đét, dọa doanh nhân sợ tới mức mấy cục nọng rung rinh luôn: “Làm gì vậy thằng này? Hốt hốt hoảng hoảng cái gì”.
Thiếu niên: “Khó khăn lắm mới gặp hắn ta, vậy mà quên không giục chương mới rồi”.
Nếu như biết được danh tính người đàn ông mũ lưỡi trai trong truyện thì chuyến đi này đáng giá cực kì.
Doanh nhân làm sao có thể cho hắn cơ hội này, cưỡng ép kéo hắn rời đi.
[1]Gốc: 没有风吹草低见牛羊的那种粗矿. Theo như mình tìm hiểu thì vế này 风吹草低见牛羊 là lời trong bài hát《敕勒歌》 – “天苍苍,野茫茫,风吹草低见牛羊。”.
[2] Câu ông và Trản nói là trong bài thơ 江城子-密州出獵 ( Giang thành tử – Mật châu xuất liệp):
Dịch:
Lão phu liễu phát thiếu niên cuồng,
Tả khiên hoàng,
Hữu kình thương,
Dịch nghĩa:
Cre: Bản dịch của Nguyễn Xuân Tảo
( Ý ẻm bảo anh Lan là chó ó.)
Trưa ăn chè trôi nước ngon xỉu:> Tui thích mẹ làm món này