RƠI VÀO VÒNG TAY ANH - Dạ Man - Chương 50
Bà dì cuối cùng cũng đến, cô rất vui vẻ. Chỉ là lần này, khí thế rất ác liệt, cô đau đến mức sắc mặt trắng bệch rồi.
“Anh cùng em tới bệnh viện khám.” Vẻ mặt Mạnh Cảnh Hòa lo lắng.
Khương Ngọc Thư nép mình trên ghế sofa, trên bụng còn để một túi chườm nóng: “Qua hôm nay là ổn thôi.”
“Em cũng đau đến toát mồ hôi lạnh rồi.” Mạnh Cảnh Hòa cầm áo khoác của cô qua: “Anh sẽ nói với Nhậm Dật, chúng ta trở về trước đi.”
Khương Ngọc Thư kéo tay anh lại: “Không cần đến bệnh viện, em quên mang thuốc rồi.”
“Thuốc gì?”
Khương Ngọc Thư báo tên thuốc, Mạnh Cảnh Hòa gọi điện thoại kêu người mua.
Một lúc sau, Nhậm Dật đến tìm anh ra ngoài chơi bóng, nhưng Mạnh Cảnh Hòa từ chối: “Anh đúng thật là, cô Khương cũng không chạy nổi.” Thấy Mạnh Cảnh Hòa không hề nhúc nhích, anh ta nhún vai, kéo bạn gái cùng chơi bóng.
Mạnh Cảnh Hòa đóng cửa lại, nhìn thấy đôi mắt đen trắng rõ ràng của Khương Ngọc Thư đang nhìn mình, anh giải thích: “Cánh tay đau.”
“Hả, sao tay anh đau vậy?”
Mạnh Cảnh Hòa à một tiếng: “Tối hôm qua em gối lên cả đêm, nhanh như vậy đã quên rồi.”
Khương Ngọc Thư: “Lần sau anh cứ đẩy em ra đi.”
“Em tưởng anh chưa đẩy?” Hắn lẩm bẩm: “Giống như keo 502 vậy.”
Mặt Khương Ngọc Thư nóng bừng, đêm qua ngủ quá sâu nên cũng không có chú ý, đúng là tội lỗi.
Ngày nghỉ Tết Âm lịch trôi qua, Mạnh Cảnh Hòa cũng bắt đầu làm việc. Lúc này đến phiên Khương Ngọc Thư vui mừng, sinh viên còn một tuần nữa mới khai giảng.
Có điều tuần này Khương Ngọc Thư chạy hai bên, ngày nào cũng sắp xếp đầy đủ.
Nhưng những ngày tốt đẹp nhanh chóng trôi qua.
Sau khi khai giảng, Khương Ngọc Thư trước tiên đến trường để báo cáo. Học kỳ thứ hai của năm cuối là sắp đến lúc tốt nghiệp nên các sinh viên năm cuối rất bận rộn, thi nghiên cứu, thực tập, tìm việc làm, còn có luận án tốt nghiệp.
Khương Ngọc Thư ở trường trọn một tuần, tối ngày hôm ấy cô và bạn học ăn đồ nướng nhà hàng bên ngoài.
Trong bối cảnh ồn ào, cô nhận được cuộc gọi từ Mạnh Cảnh Hòa. Haizz, cô quên mất bọn họ đã không liên lạc với nhau bốn ngày trời.
Cô đứng dậy nói với mấy người bạn cùng phòng: “Tớ ra ngoài nhận điện thoại.”
Ba người trong ký túc xá đã sớm biết từ lâu: “Đi đi đi đi.”