Ráng Chiều - Tác giả: Lê Khả Lâm - Chương 28: Kết cục (2)
Câu nói của Trịnh Vũ Dương bị ngắt ngang bởi sự xuất hiện của bọn ông Quốc, Phan Kiến Văn. Có điều bọn họ không phải đang đứng hoặc ngồi như vẫn thấy thường ngày, mà họ nằm đè lên nhau.
Huệ Lan nhìn thấy bà Phụng thì ngại ngùng ra mặt. Nàng vội chạy đến đỡ người mẹ nuôi của mình dậy.
– Mẹ à, sao mẹ lại tới đây?
– Thì mẹ đi tìm con. Tại cậu Dương nói hôm phát hiện dượng Quyền ở đây con cứ nhìn xuống sông buồn buồn nên đoán con sẽ đến đây.
Câu nói của bà Phụng làm Huệ Lan không khỏi kinh ngạc mà trừng mắt nhìn Trịnh Vũ Dương. Có điều những gì Huệ Lan định nói phải nuốt lại xuống bụng, bởi Phan Kiến Văn từ đâu đã sấn sổ tới.
– Huệ Lan à, đúng là Vũ Dương đã phát hiện ra điểm bất thường ở ông Hưng và biết ông Hưng có một căn nhà bỏ hoang. Nhưng tìm thấy nó ở Lương Sơn là công của tôi, tôi đã theo dấu gia đình của ông Hứa Kim Tiến để tìm thấy Hứa Kim Phát và căn nhà đó. Có điều chỉ không ngờ là trong căn nhà đó còn có thi hài của mẹ cô.
– Đúng là một con thú không hơn không kém.
Ông Quốc chép miệng.
– Người như vậy đúng là có đem bắn cả trăm lần cũng đáng mà. Nhưng tui không ngờ chị Phụng.. chị lại viết đơn xin giảm án cho hắn ta.
Người đàn bà ấy cúi thấp đầu hình như cũng đang trách móc chính bản thân mình. Mái tóc đã chuyển màu hoa râm của người đàn bà ấy run lên từng chập. Có lẽ bà ấy đang khóc.
Đứng cạnh bà Phụng, ông Chín Tâm không nhịn được mà lên tiếng.
– Người chết cũng đã chết rồi anh Quốc à. Đau lòng, tức giận thì ai cũng đau lòng, cũng tức giận. Nhưng tui nghĩ chị Phụng mới là người đau lòng nhất, tức giận nhất trước hành động không còn tính người của ông Hưng. Nhưng nếu bà út Duyên là em ruột của chị Phụng, thì ông Hưng cũng vậy. Tui nghĩ chị Phụng là muốn cho em trai mình có cơ hội sửa sai nên mới làm như vậy.
Ông Tâm ngừng lại để hướng ánh mắt thâm tình nhìn bà Phụng nhưng người đàn bà ấy lại đáp lại ông Tâm bằng một cái lắc đầu bất lực.
– Không phải. Tôi không có phải là người tốt bụng như vậy. Sự việc đi tới mức này là do tui. Rõ ràng cái hôm con Út nó làm cái chuyện đó tui đã ngờ ngợ nhận ra điều gì đó. Nhưng tui lại bỏ qua. Nếu như lúc đó tui chịu nói sự nghi ngờ của mình cho công an thì..
– Vậy là khi nghe dượng Quyền mất, mẹ đã thêm nghi ngờ cậu Hưng.
Bà Phụng ngập ngừng.
– Không phải đích danh cậu. Mẹ chỉ là mờ đoán được rằng cậu Hưng hoặc là Kim Phát đang muốn lần lượt tiệt trừ những người trong gia đình mình để hòng chiếm đoạt tài sản thôi. Nên mẹ đã đi nước cờ là hoàn tất thủ tục nhận con làm con nuôi. Và Hứa Kim Phát đã lộ diện. Chỉ là không ngờ cậu Hưng con lại quá khủng khiếp đến nhường đó. Chuẩn bị kế hoạch thâu tóm tài sản của mẹ tận hai mươi năm trước. Lần này thì cậu Dương à, cậu đã cứu bà già này một mạng rồi. Cảm ơn cậu.
Đáp lại lời cảm ơn của bà Phụng bằng một nụ cười xã giao thường ngày. Nhưng không hiểu sao Huệ Lan lại nhìn thấy đâu đó trong đáy mắt của anh chàng một sự khó chịu. Chỉ thoáng qua thôi, nhưng thật sự nó là một sự khó chịu.
Được ngồi xe của Trịnh Vũ Dương vì chỗ trọ hiện tại của Huệ Lan gần nhà của bác Quốc. Trên xe Huệ Lan không dưới chục lần định hỏi về sự lạ kia, nhưng hoài chẳng thể mở lời được.
Và đến lần thứ mười một, khi Huệ Lan đang há miệng, chuẩn bị nói thì bên kia Vũ Dương đã cướp lời.
– Yên tâm đi! Tôi sẽ không rắp rắp nghe theo lời của bà Phụng, chở cô ngay về nhà bà ấy đâu. Tự do cá nhân của cô tôi không rảnh để đi quản đâu.
– Tôi không định nói chuyện đó.
Huệ Lan tặc lưỡi.
– Vì mẹ nuôi nói hiện tôi muốn đi đâu, làm gì cũng được, chỉ cần mở điện thoại nhắn tin với bà báo bình an là được. Cái tôi muốn nói ở đây là tại sao khi được mẹ tôi cảm ơn thì anh lại khó chịu?
Bị người khác đọc vị được suy nghĩ chỉ bằng một ánh mắt khiến một kẻ cao cao tại thượng như Trịnh Vũ Dương có chút giật mình. Anh chàng giẫm mạnh chân phanh rồi cho xe tấp vào lề đường để nhìn kĩ hơn cô gái ngồi ở ghế phụ.
Bên này dù phải đối diện với ánh mắt dò xét của Trịnh Vũ Dương, nhưng anh chàng cang làm như vậy thì Huệ Lan càng chắc chắn cho suy nghĩ vừa rồi của mình.
Rằng anh chàng khó chịu khi được cảm ơn..
– Có phải anh cũng giống mẹ nuôi tôi ngay từ đầu đã nhận ra điểm gì đó bất hợp lý không?
– Đúng vậy.
Trịnh Vũ Dương lựa chọn đối mặt.
– Đúng là tôi đã nhận ra điểm bất thường. Có điều vì năng lực có hạn nên dù có nhận ra điểm bất thường, tôi vẫn không đọc vị được mục đích của hung thủ, cũng như là biết được ai là hung thủ.
– Điểm bất thường đó là gì?
Không quan tâm đến tâm trạng đã chạm tới đáy của người bên cạnh, Huệ Lan hỏi tới.
– Có phải là không tìm được điện thoại và khẩu súng mà dì Út tôi đã dùng phải không? Điện thoại thì sau đó các anh đã tìm thấy ở chỗ của cậu Hưng.. không, giờ phải gọi là ba ruột của tôi mới đúng. Còn khẩu súng vốn là của Hứa Kim Phát..
Sự tò mò của ai kia khiến tâm tình không tốt của Vũ Dương bất chợt quay đầu. Anh nhìn gương mặt trái xoan xinh đẹp của Huệ Lan mà chầm chậm điều chỉnh tâm trạng.
Kiểu tự động viên chính mình rằng người không để ý mình thì không phải bản thân mình không xuất sắc, hoặc không quan trọng. Mà vì ai kia quá vô tâm mà thôi.
– Anh nói gì đi chứ? Có phải là hai chi tiết đó không?
– Tôi phát hiện được thêm hai chi tiết nữa gồm: Không có vết cháy xém do nòng súng tạo ra ở thái dương. Vì cô nghĩ đến cảnh bản thân mình sẽ tự tử bằng súng chưa? Người ta sẽ có khuynh hướng dí sát súng vào chỗ sẽ bắn và bóp cò. Nhưng ở thi thể của bà Duyên tôi không có thấy về cháy xém đó. Thêm nữa là..
– Trang phục và đầu tóc..
Huệ Lan cướp lời.
– Theo như tâm lí của một người chuẩn bị chết thì sẽ ăn vận thật đẹp. Thậm chí là trang điểm thật đẹp. Nhưng dì Út Duyên lại ăn mặc rất xuề xòa. Đầu tóc thì rối bù. Nhưng điều này cũng có thể là do lúc hành động tâm lý của dì ấy không được bình thường. Gọi là uất ức quá độ nên nảy sinh vấn đề về hành vi.
– Lập luận của cô không sai. Nên dù nhận ra điểm bất thường đó tôi vẫn không dám đưa ra kết luận hoặc suy đoán nào vì tôi là Trịnh Vũ Dương chứ không phải Holmes hay Hecules Poirot. Và vì không phải Holmes hay Hecules Poirot nên khi đã nhận ra điểm kì lạ trong vụ án của ông Quyền, thì tôi lại đưa ra suy đoán không đúng.
Tính dừng câu nói ở đó để tập trung cho việc lái xe. Nhưng rốt cuộc Trịnh Vũ Dương vẫn không thể nào sang số và nhả thắng tay ra được bởi ai kia đã bắt đầu nhìn anh chàng chằm chằm.
Nếu Vũ Dương không chịu nói tiếp thì chắc chắn chiếc xe không thể lăn bánh.
– Là việc ông Quyền đi ra khỏi căn phòng với hai tay không? Trong khi tổng lượng tiền và sổ đỏ trong két sắt của bà Phụng, mẹ cô lên tới cả kí. Vậy mà ông Quyền lại vào và ra khỏi căn phòng với hai tay không?
Trịnh Vũ Dương tận tình mở đoạn video kia cho Huệ Lan xem. Anh nói thêm.
– Mọi người, kể cả Kiến Văn đều bị ấn tượng ban đầu rằng ông Quyền là người xúi giục bà Duyên tự tử, nên chỉ cần ông ấy xuất hiện trong khung hình là đã vội vàng kết luận ông ấy đã ăn trộm đồ của bà Phụng. Nhưng thực ra thì những món đồ trong két sắt vốn đã được Hưng lợi dụng lúc bà Phụng bận rộn đã lấy ra từ trước đó và bỏ vào trong một túi bóng đen bỏ ở góc phòng, cùng một số giấy lộn.
– Và bà An với sự nhắc nhở trước đó của chồng đã đem mớ rác đó ra ngoài.
Huệ Lan nói dứt câu thì phải ồ à lên thán phục. Cô gái trẻ tiếp.
– Một người có cái đầu thật sự quá là kinh dị. Có điều nếu ông ấy vận dụng nó cho những mục đích tốt thì có phải tất cả mọi người sẽ đều vui vẻ rồi không? Mà tôi hỏi nè. Chuyện tôi là con của cậu Hưng? Anh có biết trước đó không hay phải đợi đến khi chính miệng ông ấy nói ra thì anh mới biết.
– Tôi lờ mờ đoán ra điều đó khi Phan Kiến Văn thông báo có một bộ hài cốt là nữ ở trong căn nhà, và lời khai của Hứa Kim Phát rằng ngôi nhà là của ông Hưng, cùng thông tin của một người anh họ của cô ở Mỹ về sự xuất hiện của mẹ cô ở căn nhà đó..
Dừng lại một chút để đối phương có thời gian tiêu hóa, Trịnh Vũ Dương tiếp.
– Với tôi thấy cô rất giống mẹ ruột của mình. À mà khi nãy cô với bà Phụng nói gì vậy?
Thấy Huệ Lan vẫn chưa phản ứng với câu hỏi của mình, thì anh chàng lại nghĩ Huệ Lan đang còn đang đắm chìm trong cảm xúc khi được nhìn thấy hình của mẹ ruột, nên không muốn làm phiền.
Im lặng thả phanh tay và sang số, Trịnh Vũ Dương đạp nhẹ chân ga để đưa xe vào lại làn đường. Nhưng sau đó chưa đầy ba giây, anh chàng đã phải đạp mạnh chân phanh trong trạng thái hoảng loạn.
– Cái gì?
Huệ Lan vừa nói gì đó mà anh chàng không nghe rõ.
– Cô nói cái gì?
Bên này sau khi được nhìn thấy đôi tròng mắt của ai đó sắp vọt ra ngoài thì Huệ Lan vui lắm. Cô nàng thủng thẳng nhả từng chữ.
– Được cậu ruột ở Đại sứ Quán Mỹ nhờ cậy nên tôi đã được đặc cách vào học ở học viện cảnh sát. Tương lai chúng ta sẽ là đồng nghiệp đó.
Ai đó vừa dứt câu thì Trịnh Vũ Dương đã gào lên.
– Huệ Lan, cô bị điên rồi!
– Hết –