Ráng Chiều - Tác giả: Lê Khả Lâm - Chương 27: Kết cục (1)
Bản án chung thân là phán quyết nhân đạo nhất cho kẻ phạm tội hiếp dâm, giết người đối với bà Hùa Trúc Uyên ở đoạn thời gian 22 năm trước.
Và tàng vũ khí rồi giết người ở đoạn thời gian này..
Thật chua chát!
Tại sao ông trời lại trêu ngươi Huệ Lan như vậy chứ? Nàng là tác phẩm của một vụ cưỡng bức. Điều đáng hận nhất là người cha đó lại tiếp tục biến Huệ Lan thành công cụ để chiếm đoạt gia sản của chị ruột.
Cũng đúng thôi. Con thì đương nhiên sẽ có vị trí cao hơn cháu..
– Hay chưa? Tôi đoán trúng phóc là cô đang ở đây.
Tiếng nói đó phát ra từ miệng của một gã đàn ông cao lớn khá điển trai. Mà gã đàn ông ấy thì Huệ Lan biết rõ.
– Trịnh Vũ Dương! Anh cũng có hứng thú đi tìm người à? Mà quên, anh dù có là pháp y thì cũng vẫn là một công an nhỉ? Nhưng có mình anh thôi sao.
Nghiêng người nhìn ra đằng sau lưng Vũ Dương, rốt cuộc thần kinh đang căng như dây đàn của Huệ Lan cũng dần được buông thõng.
Nàng lặng im nhìn ra mặt sông mặc kệ cho Vũ Dương chầm chậm ngồi xuống bên cạnh mình.
– Cô có biết là bà Phụng và mọi người rất lo lắng cho cô không? Tắt điện thoại, rồi thì lẳng lặng dọn đồ ra khỏi nhà. Cô định chơi trò mất tích hay gì? Nói thì cô sẽ chê tôi nhiều chuyện nhưng con cái đâu có quyền lựa chọn cha mẹ, nên..
– Nói cái gì nằm trong chuyên môn của anh đi!
Huệ Lan cướp lời.
– Anh học y thì nói xem, có cách nào đổi mã gen của con người không? Hoặc thay máu cho một người từ máu A sang O chẳng hạn.
– Câu hỏi này tôi cũng bị hỏi trên hai lần rồi!
Trịnh Vũ Dương dừng lại để tặc lưỡi một cái.
– Cách thì không phải là không có hẳn đâu. Nhưng quan trọng là cô có dám làm hay không thôi.
Nhìn ý cười trên khóe môi của ai đó, Huệ Lan xua xua tay chán ngán.
– Tôi biết anh muốn nói gì rồi! Nhảy xuống kia và sau đó đi thẳng xuống Diêm Vương để đầu thai kiếp khác chớ gì?
Tiếng cười khùng khục của ai đó làm tâm trạng u uất của Huệ Lan chợt thấy nhẹ hẳn. Co người về lại tư thế bào thai, Huệ Lan đề nghị:
– Thôi đừng nói chuyện của tôi nữa. Nói về vụ án đi. Kế hoạch vây bắt của đêm đó các anh đã chuẩn bị từ khi nào vậy? Một tuần hay một tháng?
– Chúng tôi không có giỏi đến độ đó đâu. Nhưng nhắc lại chuyện hôm đó cô không đau lòng chứ?
Trịnh Vũ Dương cẩn thận thăm dò Huệ Lan.
– Nếu vẫn còn cảm thấy khó chịu thì tốt nhất là đừng quan tâm tới.
Bầu trời trên cao lại lần nữa được nhuộm đỏ bởi từng bận ráng chiều. Đẹp đẽ, huy hoàng nhưng lại khiến cho lòng người đau đáu một nỗi niềm hoài cổ. Có điều trời đất cũng chỉ có cuối ngày mới có ráng chiều.
Thì đời người cũng chỉ nên nhớ về những gì đã qua ở một đoạn thời gian nào đó mà thôi.
Suy nghĩ vừa ùa tới thì gương mặt của ai đó đã nhanh chóng trở lại như ngày thường. Bên kia chẳng phút giây nào rời mắt khỏi mục tiêu, Trịnh Vũ Dương đã lập tức nhận ra điểm thay đổi của người bên cạnh.
– Sao? Đã suy nghĩ thấu đáo rồi?
– Đây là lần đầu tiên Trịnh Vũ Dương nói chuyện với người khác phái lâu như vậy đó.
Ông Quốc đứng cách chỗ của Huệ Lan và Vũ Dương một đoạn, nói với mấy người bà Phụng, Phan Kiến Văn, ông Chín Tâm và bà Năm. Lời vị bác sĩ già vừa dứt thì Phan Kiến Văn cũng lập tức góp lời:
– Rồi còn cười nữa chứ!
Mấy lời này anh chàng muốn nói ngay cái lúc mà Trịnh Vũ Dương bật cười kia. Nhưng thật sự là anh đã quá ngạc nhiên. Ngạc nhiên đến mức cơ hàm cứng ngắc, không nói được từ nào luôn.
– Mà thật tôi cũng muốn biết chuyện đó? Các cậu đã biết thằng Hưng, em tôi là hung thủ từ lúc nào?
– Nói thật với mọi người thì Vũ Dương mới là người phá được án.
– Anh nói gì? Nhờ tôi anh mới phá được án sao?
Giọng Huệ Lan vang lên kinh ngạc làm những người bà Phụng, ông Quốc lập tức trở nên tò mò. Nhưng vì khoảng cách chỗ họ đứng với nơi Huệ Lan đang ngồi khá xa, nên bên kia Vũ Dương đáp gì họ không nghe rõ.
– Cậu ta nói gì vậy?
Phan Kiến Văn cũng rơi vào tình trạng tương tự. Anh chàng bức xúc.
– Hóa ra là nhờ gái gợi ý.
Vừa nói Phan Kiến Văn vừa cố đi tới gần hơn chỗ Vũ Dương và Huệ Lan, nên anh chàng có thể nghe Vũ Dương nói.
– Vì cô đã nói cho tôi biết chuyện mảnh giấy nhắn. Quả tình đó chính là chìa khóa cho mọi chuyện. Vẫn chưa hiểu phải không? Này nhé, viết cho cô mảnh giấy nhắn đó khi sáng, có nghĩa sự việc xảy ra vào tối đó ông Hưng đã biết.
Trịnh Vũ Dương tiếp.
– Mà khi người ta biết một sự việc sẽ xảy ra trong tương lai thì có nghĩa ông ta hoặc có liên quan hoặc là đạo diễn. Nên tôi đã tức tốc yêu cầu Phan Kiến Văn xác minh tất cả mọi thông tin về ông Hưng, trong đó có cả căn nhà mà bấy lâu ông ấy bỏ hoang ở Lương Sơn.
– Cái gì?
Huệ Lan la hoảng.
Bên này Trịnh Vũ Dương với biểu tình kia hình như rất đắc ý. Anh chàng lại lần nữa ban phát cho Huệ Lan một nụ cười tỏa nắng khác.
– Nhưng đó chưa phải là điểm bất ngờ nhất.
– Á..
(Hết chương 27)