Ra mắt hay Ra đi - Chương 194: Daesang về tay ai??
Brought to you by Bộ ba đau lưng
Trans: WazzaPink & HanaThao2903
Edit và beta: GàX1128
Bản dịch phi lợi nhuận, chỉ update trên Wattpad NhokGa1128 và Docln, không reup dưới mọi hình thức
CheongRyu, VTIC.
“Hình như đây là lần đầu mình thấy bản mặt hắn từ sau kỳ nghỉ.”
Thực ra thì tâm trạng tôi cũng không hứng thú gì như đã tưởng. Vì bây giờ anh ta trông yên lặng nên khó có cơ hội chọc hắn với mấy trò đùa vô nghĩa.
“Chỉ cần lờ tên này đi là được.”
Tuy vậy, tôi vẫn nghe thấy những người khác trò chuyện với nhau. Giọng họ lớn đến mức đủ cho cả đám nghe vì bận tâm đến tiếng ồn trong lễ trao giải.
-Anh đã xem chương trình thực tế của mấy em đó!
-Cảm ơn rất nhiều ạ.
Vì comeback của họ bị trì hoãn nên chắc họ đã xem tất cả các thể loại videos khi quanh quẩn trong nhà.
Nhưng có lẽ, thành viên VTIC đã hiểu lầm sự vô cảm trong giọng nói của tôi, nên anh ta lại tiếp tục nói.
-Không, bọn anh đã cùng nhau xem tất cả luôn vì chương trình hài lắm.
-Đúng đó, hyung cũng rất thích, phải không ạ?
-…!
Một trong những chàng trai đã kéo CheongRyu vào cuộc trò chuyện.
“Cứ nói xong rồi lượn đi dùm cái.”
Mặc dù họ nói chuyện như thể đang duy trì tình bạn giữa cả hai nhóm, nhưng bầu không khí xung quanh cứ lạ kỳ thế nào ấy. Nếu có fancam bắt được thì sẽ lưu truyền nhiều tin đồn xấu cho coi.
“Tên này ồn ào thiệt.”
Khi sắp thở dài, ánh mắt tôi đối diện với CheongRyu.
-…
Tên kia còn gật đầu nhẹ nữa.
Không ngờ đấy.
“Ồ.”
Tôi có hơi ngạc nhiên với thái độ tiếp nhận chủ đề của anh ta.
Phải chăng tính cách bình thường của anh ta đã quay trở lại sau khi bị đánh một cái vào đầu.
-Ồ~Cảm ơn rất nhiều, sunbae-nims! Chúng em cũng thường xuyên xem các màn trình diễn của tiền bối để học hỏi thêm ạ.
-À~ Ngại quá đi~!
-Em cũng thế ạ!
-Vì vậy hôm nay bọn em đã mang theo mấy cái đệm để dễ tập trung quan sát hơn ạ!
-Wahahaha! Ra đó là lý do vì sao à?
-Tất nhiên ạ~ Sunbae-nims, fighting!
Keun SeJin tiếp tục cuộc trò chuyện bằng kỹ năng giao tiếp của mình và kết thúc nó.
Tôi có nên mua nguyên một con bò (ý là thịt bò) cho không?
“Thôi để trả ơn bằng đồ ăn vậy.”
Có lẽ tôi cũng sẽ trả tiền cho mấy bữa ăn của Bae Sejin với lý do anh ấy đã không nhìn sang bên phía bên kia, VTIC ấy.
Ngay lúc các thành viên VTIC ngồi xuống, Keun SeJin ngay lập tức che miệng lại để khán giả không nhìn thấy và thì thầm với tôi.
-…Bồ đánh tên đó ở đâu vậy? Trông anh ta xanh xao thế.
-Sau đầu và cổ.
CheongRyu đang mặc một chiếc áo len màu đen cao cổ. Rõ ràng anh ta chưa quên những chuyện đã xảy ra.
Biểu cảm phức tạp hiện lên trên gương mặt của Keun SeJin, nhưng đã nhanh chóng quay trở lại bình thường.
[Chào buổi tối, tất cả mọi người. Chúng ta hãy bắt đầu với hình ảnh của những màn trình diễn của năm ngoái…]
MC xuất hiện trên sân khấu, chào hỏi và bắt đầu lễ trao giải.
Chương trình đang được ghi hình.
“Sẽ hơi chán đây.”
Tôi tựa lưng vào ghế.
Đã đến lúc kích hoạt bản năng rồi.
***
Không cần phải nói, việc có được một quãng thời gian ngồi nghỉ ngơi trong suốt lịch trình bận rộn cũng coi như tiện. Nhưng việc ngồi không và chỉ ngồi thể hiện rằng mình đang tập trung xem các màn biểu diễn vẫn khá khó chịu.
“Dù vậy vẫn tốt hơn lần quay đầu tiên ở I.J.C.”
Tất cả nghệ sĩ biểu diễn trên sân khấu đều được đề cử nhận giải.
-Waah!!
Tôi vỗ tay hòa theo tiếng reo hò và cổ vũ cho một nhóm vừa kết thúc phần biểu diễn. Họ đã bổ sung thêm một tiết mục múa hiện đại, nhưng thành thật mà nói, ngoại trừ người ở trung tâm thì màn trình diễn vẫn chưa đủ hay. Nếu chúng tôi xếp hạng các thần tượng nổi tiếng theo bảng xếp hạng của I.J.C…thì có lẽ họ sẽ nằm đâu đó giữa hạng vàng và bạc.
Hừm, nghe ý kiến của chuyên gia nào.
-Cậu nghĩ sao về màn trình diễn?
-C-Cậu đang hỏi mình à?
-Ừm.
-Hmm…M-Mình nghĩ màn trình diễn hay với họ đã rất cố gắng biểu diễn. Thì, vũ đạo…cũng hay nữa.
Tức là họ không xuất sắc. Hiểu rồi.
Đây là kết quả của việc chịu đựng sự buồn chán và phản ứng đúng mực để không trông thiếu tôn trọng trên fancam.
[Chúng mình yêu các bạn, Loviewers ~!]
[Cảm ơn các bạn rất nhiều. Nhờ mọi người, chúng mình đã có quãng thời gian hoạt động rất vui vẻ.]
Sau một tiếng rưỡi, chúng tôi lên sân khấu để nhận giải Bonsang, kế tiếp, chúng tôi phải chuẩn bị cho phần trình diễn.
-Di chuyển, di chuyển nào.
-Vâng.
Buổi biểu diễn này không đơn thuần chỉ là một trong những màn trình diễn của lễ trao giải.
Mà nó còn là màn trình diễn đầu tiên của chúng tôi sau sự thành công của chương trình thực tế. Chúng tôi cần thu hút nhiều sự chú ý hơn từ công chúng, để những người chỉ xem chương trình thực tế của chúng tôi, sẽ tiếp tục theo dõi và yêu thích nhóm ở vai trò là một nhóm nhạc thần tượng.
“Kết luận, chúng ta phải biểu diễn thật tốt..”
Vậy nên lần này, tôi phải nỗ lực hơn nữa.
Thời khắc cuối cùng đã đến
Nhiệm vụ
Sẽ kết thúc ngay lúc này.
Geureureureu- Wo!
Khi phần dance break bắt đầu trên sân khấu, chúng tôi xếp thành hai đường chéo va vào nhau như một mũi tên, cùng với rất nhiều dancers vẫy những lá cờ màu đầy màu sắc cùng phần hình ảnh chạy nền phong cảnh và động vật.
Những điệu nhảy uyển chuyển kết hợp với hiệu ứng ánh sáng của đèn laze.
Sắc màu tươi sáng cùng vũ đạo nhanh khiến chúng tôi trông giống như những kẻ săn mồi.
Đó là vì màn trình diễn liên quan đến trò chơi truyền thống “Gima Gyeokgu”, thường được các sĩ quan quân đội trong thời kỳ Goryeo và Joseon chơi.
(Trans: Gyeokgu là môn thể thao cưỡi ngựa truyền thống, được tạo ra để huấn luyện những người cầm giáo và cung thủ trong thời đại Goryeo và Joseon để họ học cách săn hoặc giao chiến với kẻ thù trong khi cưỡi ngựa.
Phiên bản thể thao tương tự như khúc côn cầu, chỉ khác là ở trên lưng ngựa. Nó có những động tác và kỹ thuật đặc biệt chắc hẳn đã được sử dụng làm tài liệu tham khảo cho dance break.)
Tiếng hò reo lớn đến nỗi tôi vẫn có thể nghe thấy ngay cả khi đang đeo in-ears.
– Uwaaaaah!!!
-Aaah!
Thật ra, đây là phiên bản ngắn và đơn giản hơn so với dance break chúng tôi đã trình diễn ở concerts, nhưng phản ứng nhận lại vẫn rất tốt.
Vì sao mà tôi biết á? Dễ thôi mà, bằng cách nhìn vào bầu không khí trên sân khấu.
Là một buổi biểu diễn tạm được, hay rất đáng để theo dõi ?
Hiển nhiên là cái sau rồi.
-Waah!!
-Sàn sân khấu có hơi ướt một tý, nhưng chúng ta đã hoàn thành rất tốt.
-Tuyệt vời~
Keun SeJin nói, trông khá rầu rĩ. Có khi là do cậu ta đã không thể hiện được những động tác vũ đạo mạnh mẽ hơn như trong kế hoạch của chúng tôi
-Nhưng, chúng ta đã làm việc rất chăm chỉ. Lâu rồi mới biểu diễn trên sân khấu quốc gia nhợ?
-Đúng rồi.
-Vui lắm ạ!
Buổi trình diễn diễn ra trơn tru như những gì chúng tôi đã diễn tập trước đó, cả ánh sáng sân khấu lẫn camera đều focus đúng chỗ đúng thời điểm.
Chúng tôi hít thở đều với gương mặt đầy tự hào và quay trở về chỗ ngồi.
Lúc này, VTIC không có ở đây.
“Có khi họ sẽ là người xuất hiện kế tiếp.”
Vì chương trình sắp đến hồi kết thúc, nghệ sĩ cuối cùng biểu diễn đã đi chuẩn bị rồi.
Giải thưởng còn lại bao gồm “Nghệ sĩ được yêu thích nhất của năm” và Daesang “Best Album”.
“Nếu thắng giải này thì họ sẽ phải lên sân khấu từ hậu trường để phát biểu.”
Tôi từng thấy vài lần rồi, nhưng nói thiệt, kiểu vậy thì sẽ ít tác động hơn là ngồi dậy từ chỗ ngồi và đi lên nhận giải.
Tôi vẫn nghĩ lễ trao giải năm nay có hơi lộn xộn, nên tôi đang đợi VCR trên màn hình kết thúc để xem giải thưởng tiếp theo.
Sau một lúc…
[Người chiến thắng giải thưởng “Nghệ sĩ được yêu thích nhất của năm” trong lễ trao giải Golden Disc Awards chính là…xin chúc mừng, TeSTAR.]
MC xướng tên TeSTAR là nhóm đã chiến thắng giải thưởng.
-…!!
-Ể? Eeeeeeh?
Sau khi kết thúc phần giới thiệu, những chàng trai đang ngồi trong bộ dạng có chút uể oải, đứng dậy ngay lập tức.
Cơ mà, cũng dễ hiểu.
Thú thật, đây là một trường hợp bất ngờ.
Sau khi gây tranh cãi cách đây không lâu vì “Tạo ra sự cạnh tranh không lành mạnh”, cách thức bình chọn cho “Giải thưởng được yêu thích” đã thay đổi thành một phương thức không được tiết lộ và chỉ hiển thị tổng số phiếu bầu.
“Nhưng, vẫn thấy lạ lạ sao í.”
Những người chiến thắng “Nghệ sĩ được yêu thích nhất của năm” thường cũng sẽ thắng luôn giải “Best Album Daesang”.
Vì nó được tính theo điểm streaming. Một ca sĩ có rất nhiều người mua album có ý nghĩa gì? Có nghĩa là bản thân ca sĩ rất nổi tiếng, chứ không phải vì bài hát.
Tuy nhiên, “nhóm nổi tiếng” này lại là TeSTAR, chứ không phải VTIC.
Chúng tôi đã đoạt giải với 100% số phiếu bình chọn mà không có sự can thiệp của ban tổ chức vì họ không còn quyền “quyết định”.
“Vì chỉ có số ít fan VTIC voted.”
Tôi biết fans VTIC, những người đã nghĩ nhóm sẽ không xuất hiện tại lễ trao giải này, đã không hết sức voted tới khi có thông báo vào phút chót.
Dù hiểu rõ điều đó, nhưng kết quả vẫn đáng kinh ngạc.
“Chắc họ cũng đã nhanh chóng voted sau khi thấy được bài đăng VTIC trong dàn lineup tham gia.”
Phải chăng điều đó có nghĩa là… chúng tôi đang ở trong tình trạng “có thể so sánh” với họ?
Tôi cảm thấy trong mình dâng lên một sự hưng phấn kỳ lạ.
“Bình tĩnh nào.”
Dù thế nào đi nữa, ngoài ý tưởng thoáng qua trong đầu, tôi đứng dậy và gật đầu.
Những chàng trai khác theo sau tôi.
-Wah!
-Woww!
Các đồng nghiệp của tôi có đầy kiểu phản ứng khác nhau, từ những người đứng dậy với vẻ mặt khó hiểu cho đến những người hào hứng cất bước rời đi, nhưng rõ ràng một điều chính là không ai ngờ chúng tôi sẽ nhận được một giải thưởng khác.
“Ban tổ chức chẳng hó hé gì.”
Có khi là để quay phản ứng bất ngờ của chúng tôi cũng nên. Khốn khiếp.
Chúng tôi loạng choạng bước lên sân khấu, kèm theo máy quay đang quay cận cảnh.
-C-Cảm ơn rất nhiều.
-Xin cảm ơn..
Thứ tự đứng của chúng tôi bị hỗn loạn do việc chào hỏi và cảm ơn người hâm mộ nên micro cầm tay từ nhân viên đã được trao nhầm người, không phải leader.
Là Kim RaeBin.
-Uh..này..
Thằng bé trông có vẻ bối rối. Tính ra thì phát biểu là một việc quá sức so với tính cách của ẻm.
“Nhưng do lần này hơi xu nên buộc ẻm phải nói gì đó.”
Thực ra cũng chỉ cần nhóc ấy nói “cảm ơn Loviewers” là đủ
-Xin cảm ơn rất nhiều.
Đúng rồi đấy.
Tuy nhiên, RaeBin đã lấy lại được tinh thần dù có hơi bất ngờ. Nhóc ấy tiếp tục cầm micro và phát biểu một tràng dài..
– Khi chúng mình chuẩn bị phát hành album, thường xuyên có những lo ngại về việc liệu nó có thành công và gây ấn tượng với công chúng hay không, nhưng kết quả là có rất nhiều người đã bình chọn cho Giải thưởng được yêu thích, khiến chúng mình cảm giác như sự lựa chọn với tư cách là một nhóm đã đúng.
Kết thúc thôi nào.
Dù nghe có vẻ nhàm chán nhưng đó vẫn là một bài phát biểu có thể chấp nhận được.
Mọi chuyện sẽ ổn nếu nó kết thúc ngay bây giờ.
-Những lựa chọn mạo hiểm mà chúng mình đã thực hiện với từng bài hát riêng lẻ… Uoooook, Mình rất xin lỗi!
Cuối cùng thằng bé cũng đã phát hiện dấu hiệu hối thúc của staff và lễ phép chuyển micro sang cho tôi.
-…??
Cơ mà, sao nhóc ấy lại chuyển cho tôi khi leader đang đứng chình ình kế bên nhóc vậy?
Khán giả bật cười. RaeBin, người đang xấu hổ che mặt, dần lùi xuống phía sau.
“Chắc do nay đen”
Một nửa khán giả là fans của VTIC, nhưng bầu không khí lại không quá căng thẳng.
Chứng kiến nhóm gà chưa đầy hai tuổi ngơ ngác và xấu hổ vì đã giành chiến thắng, có vẻ như người hâm mộ VTIC đã quyết định “thoi bỏ qua lần này”.
Tất nhiên là tôi đã rất cố gắng chuyển micro sang Ryu CheongWoo, nhưng anh chàng đó lại cười và ra hiệu tôi phát biểu đi. Có khi anh ấy cho phép tôi vì trong đầu anh ấy đang nghĩ ra một bài phát biểu khác phòng trường hợp chúng tôi thắng luôn Daesang.
“Được thôi.”
Tôi giơ micro lên, cố lờ đi tâm trạng nhộn nhạo trong lòng.
-RaeBin rất thông minh đó ạ. Mình đồng ý với tất cả những lời em ấy đã nói.
Sau một tràng cười ngắn ngủi, tôi tiếp tục.
-Xin cảm ơn các bạn vì đã bỏ công sức vote cho chúng mình dù cuộc sống rất bận rộn. Chúng mình sẽ comeback với những album xứng đáng với số votes các bạn đã bỏ ra.
-Cảm ơn rất nhiều!
-Mình yêu các bạn, Loviewers! Mình yêu các bạn rất nhiều!
Màn trao giải của chúng tôi kết thúc bằng cảnh Cha YooJin giơ ngón tay cái với camera.
Vì luôn có camera theo sát chúng tôi đến tận hậu trường, nên chúng tôi chưa có cơ hội nói chuyện rõ ràng, nhưng có vẻ như ai cũng cảm nhận được.
Việc nhận được giải thưởng này đồng nghĩa với việc dù TeSTAR vẫn chưa nổi tiếng đến mức đứng đầu, nhưng chúng tôi đã tiến gần đến mục tiêu đó.
“Điều này gây tác động khá lớn đấy.”
Tôi nghĩ rằng năm nay có thể tạo ra sự cạnh tranh với VTIC mà không gặp vấn đề gì và các staffs ở công ty của chúng tôi có thể mơ một giấc mơ to lớn Nhưng sau một lúc, khi xem sân khấu comeback của VTIC, tôi nghĩ staffs nên buông bỏ giấc mơ đó đi.
-Aaaah!!
Tiếng la hét của khán giả lớn đến mức muốn rách màng nhĩ. Cũng dễ hiểu.
“Họ thật sự rất giỏi.”
Mặc cho số lượng thành viên đã giảm xuống thành bốn, các vị trí vẫn không gây khó chịu hay gượng ép vì vũ đạo đã được sửa đổi tương ứng với số lượng hiện tại. Bản thân bài hát cũng rất hay.
“Kết quả sẽ như thế này khi công ty hoạt động tốt.”
Người gây ra tội sẽ nhanh chóng bị trục xuất, trong khi các thành viên còn lại được chăm sóc kỹ lưỡng đến mức không có bài viết nào trong suốt thời gian ngừng hoạt động.
Ngay cả vết thương của CheongRyu cũng sẽ không bao giờ được đưa ra ánh sáng. Kinh nghiệm, khả năng và tầm nhìn của anh ta đối với công ty đã được cảm nhận ngay lập tức khi họ dùng màn trình diễn này để đáp trả.
Kết quả, với màn trình diễn hoàn hảo trong bối cảnh công chúng được điều hướng theo ý nghĩ
tích cực, rõ ràng VTIC sẽ thoát khỏi khủng hoảng rơi đài một cách suôn sẻ.
Tóm lại, không hổ danh là một công ty lớn khó có nơi nào sánh được.
“Hmmm, muốn bỏ việc ghê.”
Khi tôi đang suy nghĩ theo kiểu một nhân viên văn phòng muốn nghỉ việc, màn trình diễn dài của VTIC đã kết thúc và đã đến lúc thông báo người chiến thắng giải thưởng “Daesang Best Album”.
Quá hiển nhiên, người chiến thắng chính là…
[Giải Daesang thuộc về…album “Insight” của VTIC.]
Để không tạo ra các tình huống gây tranh cãi về thái độ, chúng tôi đứng dậy và vỗ tay.
[Thật sự, cảm ơn mọi người rất nhiều. Chúng tôi…Uheup, chúng tôi sẽ cố gắng hơn.]
Họ đã trải qua quãng thời gian khó khăn. Đôi mắt ướt đẫm, chắc là do xúc động quá. Tiếng khóc không chỉ nghe thấy từ họ mà còn từ khán giả.
“Hmm.”
Tuy nhiên, vẻ mặt của CheongRyu lại khô ráo và sạch sẽ.
Anh ta cố gắng an ủi các thành viên còn lại vài lần cho đến khi nhận lấy micro.
Anh ta bắt đầu bài phát biểu với tông giọng buồn bã.
[Tôi cũng không chắc nữa.]
Điên rồi hả cha?
(Trans: CheongRyu nói “잘 모르겠네요”, một cách nói phức tạp và trang trọng hơn của “tôi không biết.)