Ra mắt hay Ra đi - Chương 189: Nhóm nhạc nữ mới
Brought to you by Bộ ba đau lưng
Trans: WazzaPink & HanaThao2903
Edit và beta: GàX1128
Bản dịch phi lợi nhuận, chỉ update trên Wattpad NhokGa1128 và Docln, không reup dưới mọi hình thức
Bữa tiệc sinh nhật kéo dài hơn tôi tưởng tượng.
Thú thật , tôi đã nghĩ rằng hát xong là tiệc tàn luôn nhưng chúng tôi thậm chí còn ăn bánh trong phòng chờ.
-B-Bánh có hợp khẩu vị của cậu không?
-Ừa, mình thấy cũng ngon
– May là tui đã bỏ phiếu vote bánh kem dâu tây. Dâu đang vào mùa nên mọng lắm.
Những cuộc trò chuyện về các chủ đề liên quan vẫn tiếp tục cho đến khi tôi nhận được một miếng bánh lớn cho vai trò nhân vật chính của bữa tiệc.
Thậm chí còn không có máy ảnh. Có nghĩa là… họ làm điều này mà không hề có ý định biến nó thành một content.
“…”
Cuối cùng, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nói điều này trước đĩa bánh nơi Cha Eugene đã cạo hết phần kem còn lại.
-Cảm ơn nhé. Mình thấy tuyệt lắm.
-…!
-A~ Moondae hyung, tui cảm động muốn gớt nước mắt rùi nè! Phiên bản cáo Tây tạng của cậu biến đâu mất rồi vậy? (Trans: Khúc này là Keun SeJin cố tính gọi hyung chứ không phải 2 ẻm kia đâu)
-Tại vì bánh ngon!
-Chúc mừng sinh nhật nha, Moondae!
Từ anh chàng giả vờ khóc, cho đến những nhân viên vỗ tay khi họ sắp xếp xong những món đồ cuối cùng, đủ các phản hồi tôi nhận được
“Thôi thì cũng ổn”
Tôi cười.
Sau đó, tôi nhấc điện thoại của mình lên và mở ứng dụng máy ảnh.
– Chụp ảnh à? Tuyệt vời!
– Aiz, giá mà chụp trước khi ăn bánh nhỉ
-Đây!
Tôi mang đĩa bánh đã hết ra và chụp vài bức ảnh selfie nhóm với sáu chàng trai liên tiếp.
– Mọi người ơi, chúng ta phải di chuyển ngay bây giờ!”
– Vâng!
Sau khi ra xe theo sự thúc giục của người quản lý, tôi đã hoàn thành chiếc caption dang dở.
===========================
Xin chào, Loviewer
Đây là Testar (biểu tượng cảm xúc cún con)
Buổi concert thực sự rất trọn vẹn .Khi người ta hạnh phúc thì thời gian trôi qua thật mau, mình không biết 3 ngày qua đã trôi qua thế nào. Cảm ơn mọi người rất nhiều.
Mình vừa nhận được một bữa tiệc sinh nhật bất ngờ nên đăng bài vì muốn chia sẻ khoảnh khắc này với mọi người.
Mình hy vọng các bạn có một đêm tuyệt vời nhất trên thế giới.
♡ (Biểu tượng cảm xúc cún con) ♡
===========================
Sau khi upload ảnh cá nhân và ảnh tập thể mình vừa chụp ở phía dưới, không hiểu sao tôi lại cảm thấy nhẹ nhõm.
Các reaction nhảy lên tới tấp.
—
Điên rồi. Park Moondae đây ròii
— ㅠㅠㅠMoondae cưng, sinh nhật vui vẻ nhé .Mà có dụ gì hot sao? Nào nào, pé phải chia sẻ với các noona đi chứ.
— Aah, đáng nhẽ phải cùng tổ chức sinh nhật chung vui ở ngay concert chứㅠㅠ Testar, dừng lại đi! Đừng bỏ tụi Loviewer chúng tui qua một bên như dị mờ !
— Chị yêu bé Moondae à, concert quá đỉnh luôn. Nguyện mãi là fan của các em bé. Mong các bé có một tour diễn vui vẻ và hạnh phúc
— Tôi cũng muốn đích thân tổ chức sinh nhật cho Moondae, tôi nghiêm túc đấy (biểu tượng cảm xúc khóc)
Những biểu hiện của sự phấn khích và tình cảm, đắm mình trong dư vị của buổi concert. Ngay cả khi comment bằng tiếng nước ngoài và biểu tượng cảm xúc cũng đủ để tôi có thể cảm nhận được thiện chí của họ.
“…”
Còn rất nhiều điều để đọc trong phần bình luận, có lẽ vì lần này tôi đã chia sẻ trực tiếp ngay trước đó. Tôi tiếp tục làm mới từ từ, xem từ từ. Thỉnh thoảng có những tạp âm vo ve quanh quẩn, nhưng cũng không đáng để để tâm. Tuy nhiên, dù không phải của anti, cũng có vài bình luận làm tôi chú ý
– Đúng như mong đợi, Moondae cũng nhanh ghê ㅋㅋ
‘…Moondae cũng nhanh, “cũng”?
Từ này kỳ ghê.
Tôi nhấp vào nút quay lại trên bài đăng và quay lại trang đầu tiên trong tài khoản SNS của Testar.
Và tôi đã thấy bài viết bên dưới bài viết của tôi.
“…!”
Những tin nhắn dài bắt đầu bằng “Mình yêu các cậu, Loviewer’ đã được tải lên thành nhiều đoạn post.
20 phút trước.
Ngoài ra, trên mỗi bài đăng còn có một bức ảnh selfie của cậu ta và một bức ảnh hậu trường chụp cả nhóm tại concert vừa qua.
…Là Keun Sejin.
Tên này liếc nhìn màn hình điện thoại của tôi với vẻ mặt lồi lõm.
– y dô~ Moondae, chú cũng đăng à?
-…!
Đúng như dự đoán, tên này…
không phải là một đứa tầm thường.
“Có lẽ nào bữa tiệc sinh nhật bất ngờ này là một mưu đồ để tên này tạo nét trước?”
Mặc dù điều đó là không thể, nhưng tôi cứ không thôi nghi ngờ điều đó trong lúc di chuyển đến địa điểm tổ chức bữa tiệc sau đó.
* * *
-Bạn~ của mình á~ thực sự, thực sự rất dễ thưn!
-Hahaha!
Trong khi Cha YooJin cứ lải nhải hát bài hát thiếu nhi thì các thành viên khác phá lên cười.
Đã một tiếng trôi qua kể từ khi bữa tiệc sau concert bắt đầu. Các nhân viên đã về nhà gần hết, chỉ còn lại vài người, trong đó có quản lý. Có lẽ anh ấy cũng phần nào khiếp đảm sự kinh hoàng lúc này…
Và những người còn lại…
“Họ hơi say rồi.”
Người hay rượu bia thì có say chút đỉnh cũng không sáo, nhưng đối với tôi điều đó là không thể. Vì thứ tôi có trong tay là sâm panh không cồn.
* * *
– C-Cậu ! Đừng!
Tôi thậm chì còn chưa nói gì cả. Tôi im lặng nhìn Bae Sejin, người đang dọn dẹp chai lọ xung quanh tôi như một bóng ma. Nhân tiện, những cái chai đó đã trống rỗng rồi.
– …Buồn ngủ.
Anh ta đang trông như vậy luôn. Trông như sắp gục đến nơi, đầu nghiêng ngả cạnh mấy cái chai rượu
“Xong, buồn ngủ quá nên nói năng mất luôn cả ngữ cảnh”
Tôi nhìn quanh bầu không khí không có vẻ gì là của mấy đứa say rượu rồi lắc đầu đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
– Ầu? Moondae, đi đâu vậy~?
– Đi vệ sinh.
Thực ra thì không phải đi vệ sinh, tôi chỉ ra ngoài để hít thở không khí trong lành, nhưng không sao cả.
Toàn bộ nhà hàng được thuê kèm theo sân hiên nên rất thuận tiện, tôi sẽ không phải lo ngại về ánh mắt của người khác.
“Tuy nhiên, chỉ cần mình lộ mặt ra, chắc chắn có một số tên khốn đang đợi gần đó để chụp ảnh”
Dù sao cũng không thành vấn đề. Tôi sẽ chỉ ngồi im thôi mà.
Tôi bước ra sân thượng và thoát khỏi không gian tràn ngập tiếng hát và tiếng cười.
Thịch.
Vừa đóng cửa lại, không khí lạnh lẽo của mùa đông ập vào má nhưng tôi không thấy lạnh lắm vì gần đó có một bếp lò cắm trại.
“Đúng là một nơi đắt đỏ”
Tôi chỉ ngồi xuống và lặng lẽ nhìn bầu trời đêm.
– …Hmm.
Cũng như bầu trời đêm ở Seoul, tôi khó có thể nhìn thấy các vì sao nhưng nó khiến tâm trí tôi dịu đi phần nào.
Lấp đầy nơi mà lòng biết ơn và niềm vui đã lắng xuống…
Kẹt.
– À, M-Moondae?
…Seon Ahyeon.
Tại sao cậu ấy lại ở đây?
Sau khi cánh cửa đóng lại được một lúc, Seon Ahyeon thò đầu ra ngoài cánh cửa đang mở.
– M-Mình ở lại đây được không…?
Cũng ổn thôi? Ngay từ đầu, tôi đã không đặt chỗ này một mình.
– Được chứ!
Dù sao đi nữa, có lẽ coi đây là sự cho phép nên Seon Ahyeon ngay lập tức bước ra khỏi cửa.
Thịch.
Cánh cửa lại đóng lại và sân thượng trở nên yên tĩnh.
Seon Ahyeon lặng lẽ ngồi gần, nhưng không quá gần.
“…”
Kỳ lạ thay, điều này làm tôi nhớ đến cái gì đó.
Khi tôi nhận được cốc sô-cô-la nóng từ Seon Ahyeon, nó chính xác ở vị trí này.
Tôi vô tình mở miệng.
– Cậu ra ngoài lấy chút không khí trong lành à?
– H-hở, mình á?
– Ừ.
– Cái đó thì… ừa cả việc đó nữa . Ừm, c-có điều này mình muốn hỏi…
– Hỏi mình á?
– Ừa.
Seon Ahyeon do dự một lúc khi chạm vào đầu gối của mình, rồi đột nhiên nói tiếp.
Đó là một câu hỏi bất ngờ.
– Này… Moondae, c-có khi nào. 5 năm nữa, cậu sẽ từ bỏ sự nghiệp thần tượng đúng không…?
– Sao cơ?
Những lời tôi nghe được từ Keun Sejin khi thuyết phục tôi bỏ sân khấu solo cách đây không lâu lại phát ra từ miệng Seon Ahyeon.
Tuy nhiên, sắc thái hơi khác một chút.
…Seon Ahyeon có vẻ thực sự lo lắng.
– C-Cậu đã nói điều đó với mình trước đây.
Seon Ahyeon hơi cúi đầu.
– C- Có thể nguy hiểm nên đừng làm quá sức trên sân khấu. Giữ sức khỏe nhé… Có thể làm được lâu dài thì tốt hơn .
– …!
– Là chuyện đó, khi mình thực hiện động tác lộn ngược ngẫu hứng trên sân khấu cuối năm năm ngoái ấy !
Seon Ahyeon thậm chí còn giải thích chi tiết tình huống lúc đó, có lẽ vì cậu ấy nghĩ tôi không thể nhớ được.
Cậu ấy không cần phải làm vậy. Tôi nhớ nó rất rõ.
“Mình đã nói điều đó.”
Tôi đưa ra lời khuyên này vì tôi thấy Seon Ahyeon làm điều gì đó có thể gây thương tích nghiêm trọng trên sân khấu và tôi đã nghĩ, ‘Khi bị áp lực, cậu ấy có xu hướng làm quá sức theo cách tự hủy hoại bản thân’.
Và kể từ đó, Seon Ahyeon không còn cố chấp nữa.
Đúng vậy.
Ngược lại, tôi mới là đứa cứng đầu .
– N-Nhưng Moondae… Cậu đã làm quá sức rồi. Cậu vẫn chưa lành hẳn, nhưng cậu đã sử dụng dây cáp…
Khi tôi nhận ra mình phụ thuộc vào rượu, tôi cũng thừa nhận điều này.
Có lẽ đây là một lời trách móc, nhưng không thể khác được.
– C-Cậu nói giữ sức khỏe lâu dài là tốt mà… Nên mình mới tự hỏi liệu Moondae có định làm việc này lâu dài không…
“…”
Có vẻ như Seon Ahyeon đã bất ngờ nói ra sự thật.
Làm thế nào để hợp lý hóa sự mâu thuẫn này lại với nhau?
“Mình nói vậy vì lúc đó cậu ứng biến nên có vẻ nguy hiểm hơn”, “Màn trình diễn của mình không có nhiều nguy cơ chấn thương’, “Tại mình tưởng mình đã khá hơn rồi’…
Nhiều câu trả lời khác nhau lướt qua đầu tôi.
Và có lẽ đó là những điều có thể thuyết phục được Seon Ahyeon một cách đại khái.
Nhưng cuối cùng, câu trả lời đi kèm với một tiếng thở dài là thế này.
-…Mình cũng không biết nữa.
Một tiếng thở dài trắng xóa trong không khí.
– Mình nghĩ là mình muốn, nhưng mình không biết liệu mình có thể tiếp tục làm việc này cho đến lúc đó không…
– T-Tại sao?
Đưa ra một câu trả lời cụ thể cho điều này sẽ rất khó khăn.
Tôi gộp các tình huống lại với nhau.
–
Bởi vì mình không biết chuyện gì sẽ xảy ra. Cậu không bao giờ biết điều gì sẽ xảy ra. Dù có mọi thứ bây giờ có vẻ vẫn đang ổn, nhưng…mình nghĩ công việc này khó có thể kéo dài lâu được
“…”
Seon Ahyeon im lặng một lúc, nhưng cậu ấy sớm ngẩng đầu lên.
-A-Thật ra, mình cũng không biết liệu mình có thể làm được lâu không… mình nghĩ vậy.
-Phải.
-N-Nhưng điều đó có nghĩa là… Chẳng phải điều đó có nghĩa là cậu vẫn có thể sao?
-…!
-Ch-Chúng ta vẫn còn 5 năm vui vẻ… Chúng ta có thể tiếp tục làm điều đó cùng nhau sau đó nữa mà. Chính vì vậy,
nếu bây giờ cậu làm quá sức thì sau này cậu sẽ gặp nhiều khó khăn đấy…
-…
-N-Nên là, sao chúng ta không nghĩ đến việc giữ sức khỏe và cố làm tốt cho đến khi còn có thể…?
Tôi cảm thấy như bị đánh vào đầu.
Đó… có vẻ là một điều hợp lý hơn.
“…Tất nhiên, lẽ ra mình nên cân nhắc khả năng tiếp tục tồn tại trong cơ thể này”
Nó có thể kết thúc, cũng đồng nghĩa với việc có thể sẽ không kết thúc.
(Trans: Ý là khả năng Moondae sẽ không quay lại cơ thể cũ mà tiếp tục sống trong cơ thể này ngay cả khi hoàn thành hết các trạng thái bất thường)
Sau đó, tất nhiên, tôi nên lập một kế hoạch dài hạn đề phòng trường hợp nó không kết thúc.
“Ngay từ đầu, đây không phải là một ngành nghề có tương lai rõ ràng.”
Tôi chìm đắm trong những suy nghĩ vô ích trong tình huống có thể nghỉ hưu vào ngày mai vì một sự cố.
Chỉ khi đó sự bất hợp lý trong thái độ gần đây của tôi mới lộ ra. Vứt bỏ kế hoạch nghỉ hưu của mình chỉ bởi vì một tình huống bất ngờ là một việc làm ngu ngốc.
“Có lẽ như thế thì hợp lý hơn”
Đầu óc tôi trở nên thông suốt hơn.
Nếu tôi sống với cơ thể này ngay cả sau khi mọi trạng thái bất thường đã qua đi, tôi sẽ tự chửi mình trong quá khứ vì đã không lập một kế hoạch dài hạn đủ để biến ước mơ có một cuộc sống lâu dài khỏe mạnh của tôi thành hiện thực.
Cuối cùng tôi đã mỉm cười.
– Tại sao lại không chứ?
– …!Đúng nhỉ!
– Ừa.
Seon Ahyeon mỉm cười. Tôi ngước lên và ngắm nhìn bầu trời đêm một lần nữa.
Năm năm kể từ bây giờ…
Sau đó, chắc nên lập kế hoạch lộ trình với vấn đề gia hạn hợp đồng.
Kẹt, đập!
-Quao! Lạnh quá điii!
– YooJin, tại ông mặc áo cộc tay đó!
– Chòi oiii, Moondaemoondae đây rồi! Cậu lấy cớ đi vệ sinh để chuồn ra đây à?? Tui thực sự bị tổn thương đó nha~
– …
Bản thiết kế mà tôi cố gắng vẽ trong giây lát đã sớm bị Cha YooJin và mấy tên sỉn khác đột nhập vào sân thượng đập nát, nhưng không phải là không có kết quả.
Bởi vì ngay ngày hôm sau, những biến số trong kế hoạch dài hạn đã lộ rõ.
* * *
– Có một bức ảnh chụp các cậu đang ầm ĩ trên sân thượng của nhà hàng đó. Mấy đứa này, anh đã bảo các cậu phải cẩn thận rồi mà!
– Oátttt!
– Nhưng mọi người đều nói nó dễ thương. Anh đã nói chuyện với công ty và nội dung bài báo cũng khá hấp dẫn !
-Phù.
Sau khi nghe tin chấn động đầu tiên qua lời của người quản lý, tình hình nội bộ công ty lộ ra tương đối quan trọng.
– Tuy nhiên, thật may mắn là công ty đã hoạt động tốt hơn và kịp thời ứng biến, nhưng từ bây giờ chúng ta hãy cẩn thận hơn nhé!
– Vâng!
Tôi đã thấy tuyên bố được đăng sáng nay.
Giám đốc đã thông báo nó dưới tên riêng của mình.
Đó gần như là một lời tuyên bố đầu hàng.
Tóm lại, nó đại loại là như thế này.
– Chúng tôi thực sự đã mắc sai lầm khi đưa ra 30 chỗ ngồi. Nhưng vì Tnet là xã hội đen nên chúng tôi cũng đành chịu thôi ㅠㅠ Cứ việc chửi bọn đó đi. Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để không gây rối và chăm sóc tốt cho Testar từ nay về sau.
Trong tình hình này, có vẻ như việc xác định các fans mới là tệp khách hàng thân thiết mà chăm sóc một cách triệt để sẽ hiệu quả hơn việc phát biểu và bán sản phẩm vô tội vạ theo cảm tính không cần thiết.
“Chắc cũng có thể thở một tý sau vụ vừa rồi”
Nhưng lời nói của người quản lý không kết thúc ở đó.
-Có tin đồn hiện tại đang thiếu nhân lực, họ nói rằng khi nhóm nữ debut, họ sẽ điều vài người bên đây sang đó…mấy đứa à, nhưng anh vẫn muốn tiếp tục làm quản lý TeStar!
“Ồ.”
Chuyện này… Sự sắp xếp này có chút thú vị nha.