Quyền Tình - Lăng Dạ Tước - Chương 5: Huyết Đô
Chỗ cần che cũng đã che rồi Nhã Tâm trả quan tâm người khác nhìn mình bằng ánh mắt gì, nghĩ mình là người như thế nào. Thứ cô quan tâm hiện tại chỉ có một.
Nhã Tâm cau mày dường như đang suy nghĩ điều gì đó. Cô muốn nghĩ xem phải làm thế nào mới có thế nắm trong tay quyền lực của ‘Thần’: ‘Thật là đau đầu đi’
Như đã nói từ trước thì muốn trở thành ‘Thần’ trong giới Black World (giới Hắc Đạo) phải giết đủ ít nhất một nghìn người vô tội trong một lần mới có thể thành ‘thần’ trong Black World (giới Hắc Đạo). Đối với Nhã Tâm một nghìn mạng người không thành vấn đề nhưng nói đi cũng phải nói lại một nghìn mạng người vô tội chết tay mình làm sao Nhã Tâm có thể sống mà không cảm thấy tội lỗi được.
Mộ Thần đi tới chiếc ghế sofa dài. Đoạn ngồi xuống rồi nằm dài ra ghế một tay cậu để trên chán che phần nửa khuôn mặt tuấn tú của cậu, Mộ Thần cất giọng lạnh tanh: ‘Lát nữa tới The Capital city of Atlantis (đế đô Atlantis) một chuyến phải giải quyết triệt để chuyện nội bộ của Atlantis bằng không Blood Kingdom (giới Huyết Bang) sẽ bị lôi vào cuộc chiến trong Senior Leadership (giới lãnh đạo cấp cao) mất. Em sẽ giải quyết trong hòa bình ba mặt một lời với họ nên chị có thể không đi cũng được’
Nhã Tâm đặt tay lên trán lộ ánh mắt đầy tà mị mà lạnh lẽo. Không gian trong phòng vốn đã yên tĩnh, lạnh lẽo mà khi Nhã Tâm mà khi Nhã Tâm lên tiếng lại khiến căn phòng trở nên lạnh lẽo hơn: ‘Ba mặt một lời? Chẳng phải một đao giết người nhanh gọn hơn sao’
“Làm vậy chỉ khiến mọi chuyện tệ hơn thôi. Đao súng chỉ nên rút khi thật sự cần, đôi lúc đổ máu chỉ khiến mọi chuyện tệ hơn thôi”: Mộ Thần luôn biết cách xử lý mọi chuyện một cách khoa học và giảm tổn thất nhất không như Nhã Tâm cái gì cũng phải đổ máu. Chỉ là Nhã Tâm vẫn luôn nghĩ em trai giống mình nên lúc nào cũng đề xuất những biện pháp khiến không biết bao nhiêu người đổ máu.
Trong suy nghĩ của Nhã Tâm em trai là người thích gọn gàng, dứt điểm vậy nên mới luôn trốn tránh tiếp xúc với những trận đánh trực diện trong Underworld (thế giới ngầm).
Đối với Mộ Thần san phẳng một đất nước là chuyện dễ như trở thậm chí là một châu lục cũng chẳng thành vấn đề nhưng đứng trước những thế lực ngầm Mộ Thần chỉ dám chắc mình nắm năm mươi phần trăm chiến thắng. Nhưng như vậy là chưa đủ đối với Mộ Thần chiến thắng thật sự là khi bản thân cậu nắm hết thảy phần thắng trong tay bằng không cậu sẽ không bao giờ đánh cược.
Nhã Tâm còn đang nghĩ có lẽ do địa điểm hiện tại không thích hợp cô đoán bừa có lẽ do đang ở trên mái hiên nhà kẻ khác nên Mộ Thần mới e dè như vậy. Nhã Tâm nhìn em trai mà nói: ‘Em là đang sợ dao tranh dưới mái hiên nhà kẻ khác sẽ bất lợi sao?’
“Mái hiên nhà kẻ khác? Chị có đùa không vậy?”: Mộ Thần ngồi dậy nhìn Nhã Tâm mà cau mày. Đoạn nói giọng cậu dường như có chút không tin nổi
Mộ Thần đột nhiên nói vậy khiến Nhã Tâm đơ ra một lúc sau mới phản ứng lại mà nói: ‘Chứ không phải chúng ta đang ở châu á hay sao?’
Mộ Thần đơ luôn chỉ biết ôm mặt không nói được câu gì. Một lúc sau cậu mới lên tiếng để lộ ánh mắt đầy bất lực mà nhìn chị gái. Đoạn cười gằn Mộ Thần nghiến răng nói: ‘Chị đùa em đấy à lãnh địa của chúng ta ở châu Mỹ mà!’
Nhã Tâm đơ luôn không nói gì, còn chưa kịp nghĩ cô đã bị em trai dìm đầu bằng một chàng giáo huấn. Mộ Thần gắt giọng nói với chị gái: ‘Chị đúng là dốt hết phần em mà! Chị như vậy sớm muộn gì cũng bị người ta lừa cho không ngóc đầu lên nổi’
“Câm miệng! Ai cho em lên tiếng giáo huấn chị như thế hả?”: Nhã Tâm nhìn em trai mà gắt giọng. Cô không tức giận với em trai chỉ là không muốn bị em trai đè đầu về mảng kiến thức. Nhưng khổ nỗi Nhã Tâm học cái gì cũng không vào chỉ học được nửa vời kiến thức rồi lại chả hiểu cái gì.
Tuy đã cật lực giúp chị gái nhưng Mộ Thần không sao giúp Nhã Tâm tiếp thu được kiến thức. Ây nhưng riêng có một môn Nhã Tâm chỉ vừa liếc một cái liền thuộc làu thậm chí rất giỏi. Còn có thể là môn gì ngoài môn cờ bạc đỏ đen nữa.
Mộ Thần đứng dậy đi về phía bàn làm việc. Đoạn lục lọi đồ trên bàn cậu cất giọng lạnh tanh: ‘Chị chuẩn bị đi chúng ta xuống Atlantis nói chuyện. Nếu không hợp ý em sẽ dỡ luôn cái đế đô đó!’
Nhã Tâm dở khóc dở cười không ngờ em trai ngày thường khiêm tốn cũng có lúc mạnh miệng như vậy. Phải biến Atlantis là trụ sở chính của Underworld (thế giới ngầm) một khi nơi này biến mất thế giới ngầm sẽ rơi vào thời chiến loạn hệt như thời chiến tranh cổ xưa thậm chí có thể kéo cả dân thường vào vậy nên nơi này được cho là trung của mọi thứ trên quả cầu mang tên trái đất.
Nhã Tâm nghe em trai tuyên bố hùng hồn như vậy ánh mắt lại có chút mong chờ bởi cô biết rõ Atlantis vừa là cái nôi của thế giới vừa là tương lai của trái đất vậy nên đối với Nhã Tâm chuyện này có chút kích thích
Mộ Thần xoay người nhìn chị gái ánh mắt đầy phức tạp giống như đang suy tính điều gì đó. Đoạn cầm điện thoại bấm gọi đầu dây bên kia ngay lập tức bắt máy của Mộ Thần: ‘Cho các người hai mươi phút chuẩn bị tới Atlantis’
Đầu dây bên kia nghe xong tắt máy ngay lập tức không phải vì coi thường hay vô là mà là vì hai mươi phút đối với họ là quá ngắn. Mà mỗi lần tới Atlantis đều phải chuẩn bị, kiểm tra phương tiện một cách tỉ mỉ vậy nên hai mươi phút là quá ngắn.
Nhã Tâm nhìn em trai hơi nhướng mày rồi đi tới gần Mộ Thần. Đoạn đưa tay xoa đầu em trai cô nhìn cậu trai trước mặt với ánh mắt ngưỡng mộ: ‘Haizzz.. chị cũng muốn tóc tự nhiên màu bạch kim như em’
Còn tưởng cô ngưỡng mộ cái gì thì ra là ngưỡng mộ với màu tóc của em trai. Mộ Thần đưa mắt nhìn chị gái. Ban nãy ánh mắt cậu còn lạnh như băng vậy mà bây giờ lại thoáng hiện lên sự cưng chiều: ‘Tóc màu tím than của chị rất đẹp mà. Em không thích màu tóc của mình cho lắm tại nó cứ hơi đối lập với màu tóc của chị’
“Gì chứ tóc em đẹp mà”: Nhã Tâm thật sự rất thích màu tóc bạch kim của em trai bởi nó gợi lên sự thoải mái. Cô táy máy nghịch tóc Mộ Thần đôi mắt chăm chú mà nhìn em trai.
Nhã Tâm khẽ khép mắt buông tay khỏi tóc Mộ Thần, đôi lông mày đen của cô cau lại. Nhã Tâm nằm tựa đầu lên tay ghế giọng nghiêm túc: ‘Atlantis không phải lần đầu muốn khơi mào chiến tranh. Họ vẫn luôn muốn thống nhất Underworld (thế giới ngầm), muốn chúng ta tự diệt lẫn nhau. Cái đám lão già lúc nào cũng chỉ tay năm ngón đó chừng nào mới xuống mồ đây. Chả lẽ còn phải đợi chúng ta tiễn đi!’
Nghe được trong lời nói của chị gái chứa đầy khó chịu Mộ Thần cũng không kìm được mà bực tức theo: ‘Nếu không phải nể mặt lũ người đó Mộ Thần em sớm đã tiễn đám người đó về tây thiên rồi’
Hai mươi phút sau. Dưới một căn hầm rộng lớn thông thẳng xuống mặt biển là hàng chục chiếc tàu ngầm có kích cỡ trung bình nổi trên mặt nước. Vì là hầm nên nơi này trước khi Nhã Tâm tới nhá tối là Mộ Thần đã sai thuộc hạ lắp thêm đèn dọc lối đi xuống căn hầm này.
Nhã Tâm đưa mắt nhìn xung quanh rảnh rỗi đếm qua qua mấy cái tàu ngầm gần mình. Nhã Tâm đếm được tầm bà mươi cái tàu ngầm đó là còn chưa tính mấy cái cỡ nhỏ. Tất cả chỗ tàu ngầm này đều là Nhã Tâm yêu cầu em trai đặt làm ở Atlantis.
Em trai Mộ Thần của cô chuyên kinh doanh buôn lậu rượu. Loại rượu mà Mộ Thần buôn lậu hiển nhiên không phải loại rượu bình thường. Loại rượu mà cậu buôn lậu là những loại rượu cấm. Vì sao lại gọi là rượu cấm? Khác với loại rượu vang thông thường thì rượu ở chỗ Mộ Thần được làm theo cách riêng và còn pha thêm cả chất cấm như ma túy, thuốc phiện hay thậm chí là cả thuốc kích dục.
Nhã Tâm không hề thích công việc kinh doanh này của em trai, cô vẫn nhớ như in kí ức lần đầu thử rượu của em trai. Lúc đó em trai cô luôn cấm cô thử các loại rượu không phải do cậu đưa tới vì quá tò mò nên Nhã Tâm đã lẻn vào phòng rượu đắt tiền của em trai uống trộm mặc cho Mộ Thần đã nhắc cô không dưới hai mươi lần.
Nhã Tâm nhìn trúng chai rượu vang đỏ để trên bàn làm việc liền vớ lấy uống thử. Cô cảm thấy rượu không quá mạnh cho tới khi cảm thấy cơ thể nóng lên một cách bất thường. Lúc ấy Nhã Tâm mới để ý tới nhãn dán của loại rượu mà cô vừa uống. Vậy mà cô lại vớ phải chai rượu có thuốc kích dục mạnh. Sau khi thuốc trong rượu phát tác Nhã Tâm với cơ thể nóng như lửa đốt khó khăn đi tới cầu cứu em trai em trai.
Biết chị gái không nghe lời mình mà lén uống rượu trong phòng mình, Mộ Thần dùng cách dội nước đá để cô tỉnh táo hơn vừa là giúp cô vừa là phạt cô. Mộ Thần kéo chị gái ra hồ bơi dội hàng trục xô nước đá lên đầu Nhã Tâm muốn dùng cái lạnh giúp cô tỉnh táo, hiển nhiên lúc đó là mùa hè khá nóng nên Mộ Thần mới dùng cách này.
Bị em trai dội hàng trục sô nước đá lên đầu nên Nhã Tâm sau khi tỉnh lại đã rất tức giận thề sẽ trả thù em trai. Thế là cô nghĩ mãi cuối cùng phóng hỏa đốt rụi nhà kho chứa rượu hơn ba mươi tỷ của em trai.