Quy Đức Hầu Phủ - Tác giả:Sát Trư Đao Đích Ôn Nhu (Truyện full) - Chương 149
Cơ mà, Bảo Lạc cũng cảm thấy nghĩa huynh hắn đã đúng khi ném Tuân Lâm vào bầy sói. Dù sao Tuân Lâm cũng là tiểu công tử của phủ Quy Đức Hầu, cũng không thể so với hậu duệ huân quý chỉ ăn chờ chết. Sớm ném hắn vào bị cắn mấy cái, sau này hắn là một người trong số đó, vượt qua cả mấy danh sư đại Nho ngay cả triều đình cũng không sờ tới.
Học vấn trong sách không thể dạy người làm quan, đặc biệt khi người đó đảm đương trách nhiệm lớn lao. Mỗi ngày một trận đấu võ mồm, chẳng khác trên chiến trường chém địch là bao.
“Thần…” Tuân Lâm xấu hổ không chịu nổi, càng lộ vẻ ủ rũ: “Huynh trưởng uổng phí khi dạy dỗ Tuân Lâm.”
Càng quan trọng hơn là, hắn đã làm bại uy danh của huynh trưởng.
“Thêm hai lần nữa, ngươi quen là được, không cần vội vàng.”
“Danh tiếng của huynh trưởng, xem như thần, thần…”
Bảo Lạc nhếch môi, mỉm cười: “Uy danh của huynh trưởng ngươi không phải chỉ với một tiểu nhi như ngươi có thể làm tổn hại được. Ngày mai trưởng huynh ngươi bị khiêng vào triều, ngày hôm nay có đám người hét vào mặt ngươi, mười người có chín cũng phải làm người câm trước mặt hắn.”
“Uy danh của huynh trưởng ngươi còn thừa, ngươi không cần lo lắng ngươi làm mất mặt hắn, sẽ không có ai dám đánh vào mặt hắn đâu.” Bảo Lạc lại nói.
“Thánh thượng…” Tuân Lâm làm người khác mất mặt, không hề cảm thấy được an ủi, khóc không ra nước mắt.
Bảo Lạc cân nhắc một lát: “Bỏ đi, trẫm không an ủi người khác, ngươi trở về tự ngẫm đi.”
Chuyện này không thể trách tiểu công tử Tuân Lâm, nhưng quả thật rất mất mặt.
Bảo Lạc tự nhận mình là cái bao sợ người. Một khi trời tối ra ngoài cũng phải rập khuân từng bước lôi kéo tay áo Hoàng hậu nương nương không buông. Dù hắn làm quan hay là làm Hoàng đế, ở triều đình hay chốn quan trường, hắn cũng chưa từng sợ hãi đám người ngu ngốc kia. Xưa nay, chỉ có hắn chửi người đến mức câm nín chứ chưa có ai làm hắn không dám mở miệng.
Hồi hắn lớn bằng Tuân Lâm, cũng đã dám dẫn theo một đám người lật gốc gác của đám quan chức Kim Hoài. Khi đó, hắn mới chỉ là một học trò nhỏ, còn là một thư sinh nhỏ không cha.
Lá gan này của Tuân Lâm cần phải luyện thêm.
“Thánh thượng ca ca…” Tuân Lâm càng muốn khóc.
Bảo Lạc mềm lòng vì tiếng gọi của hắn, lôi kéo hắn ngồi xuống nói tiếp: “Triều đình này, trẫm là lão đại, còn huynh trưởng ngươi là lão nhị…”
Lão nhị? Bảo Lạc nói xong bật cười, nói tiếp: “Ngay cả thiên hạ đệ nhất đệ nhị ngươi còn không sợ thì ngươi sợ bọn họ làm chi?”
Tuân Lâm im lặng, lập tức thốt ra: “Bọn họ nói nhanh quá.”
“Giọng to, nói nhanh, vậy thì nói rõ tiếng nói của bọn họ chẳng có trọng lượng, người ra quyết định không phải bọn họ thì bọn họ mới cãi nhau ầm ĩ, mới có thể làm loạn ra kết quả, hiểu chưa?”
“Nhưng thần không phải huynh trưởng.” Người ra quyết định không phải hắn, bọn họ chẳng sợ hắn.
“Đúng vậy, ngươi không phải, nhưng huynh trưởng ngươi không phải trời sinh được bọn họ kính nể tôn trọng. Hắn cũng từng có lúc giả điên giả ngốc. Thậm chí, lúc bằng tuổi ngươi, trong triều chẳng có mấy người biết hắn là trưởng công tử của phủ Quy Đức Hầu.” Bảo Lạc vỗ vai thiếu niên: “So với huynh trưởng ngươi thì ngươi đã tốt hơn nhiều. Hắn chọn thay ngươi một con đường, ngươi đứng trên hắn mới được vị trí này. Tuân Lâm, hiện giờ ngươi cảm thấy oan ức, bị người đẩy tới vị trí này, có mấy người táng gia bại sản cầu cũng không được. Bách tính bình dân cầu mấy đời cũng chẳng được địa vị này, ngươi đừng phụ nỗi khô tâm của huynh trưởng ngươi.”
Sắc mặt Tuân Lâm vẫn đỏ bừng, nhưng hơi thở đã ổn định hơn nhiều: “Tuân Lâm biết rồi.”
Nhìn hắn khá hơn một chút, Bảo Lạc hỏi: “Huynh trưởng ngươi thế nào rồi?”
“Ầy…” Tuân Lâm rối rắm suy nghĩ mới nói: “Ổn, nhưng cũng không phải rất ổn.”
“Là như nào?”
“Hồ gia gia nói, huynh trưởng cần tĩnh dưỡng, tẩu tử không cho phép huynh ấy rời giường. Buổi sáng lúc thần tới thỉnh an, huynh ấy hét lên với tẩu tử, còn đánh thức cháu gái ở sát vách, cướp cả sữa dê của cháu gái thần, chẳng giống bệnh nhân chút nào.” Tuân Lâm nói xong thì bật cười.
Bảo Lạc nghe vậy, không hiểu sao lại nghiến răng nghiến lợi: “Hắn đúng là sống tốt.”
Tuân Lâm gật đầu: “Khi thần đi, huynh ấy lại ngủ tiếp. Tẩu tử nói huynh ấy quen bận rộn, không chịu nổi rảnh rỗi, nhất định phải làm loạn mới thoải mái.”
Tuân Lâm nói đến đây bèn nhìn về phía Bảo Lạc.
“Ngươi nói đi, trẫm đang nghe.” Bảo Lạc gật đầu.
“Tẩu tử nói, nếu như thần gặp ngài, tẩu ấy muốn thần thay tẩu nói với ngài mấy câu…”
“Nói đi, người một nhà, khách khí cái gì.” Sắc mặt Bảo Lạc đã dịu dàng hơn.
Hắn đã lên ngôi được gần ba năm, số lần nhìn thấy vị tẩu tẩu kia chỉ đếm trên đầu ngón tay. Bởi vì nàng tránh hiềm nghi không có chuyện thì không gặp hắn. Bình thường, nàng làm việc cũng không kiêu căng. Tuyên tướng của phủ Quy Đức Hầu nổi danh thiên hạ, nàng thì giống như một cái bóng giấu mình phía sau, rất ít khi nghe được chuyện gì về nàng. Hắn là Hoàng đế, đều là hắn có việc yêu cầu nàng mới tìm nàng, nàng chưa từng tìm hắn. Thoạt nhìn giữa bọn họ rất xa lạ, nhưng trong lòng Bảo Lạc, nàng kiên định im lặng, là người mà hắn có việc cần nhờ mới nhớ tới, càng ngày càng giống mẫu thân.
Đó là người hắn bằng lòng tôn trọng cả đời.
“Tẩu nói tẩu ấy muốn nhốt huynh trưởng chăm sóc một đợt, đợi gần khỏi hẳn mới để huynh ấy ra ngoài. Khoảng thời gian này, kính xin ngài nhọc lòng hơn chút.” Tuân Lâm nói đến đây thì cảm thấy hơi ngượng ngùng, phải hắng giọng một cái rồi mới nói tiếp: “Còn không cho chúng thần lén lút sau lưng nàng ám độ Trần Thương[1], mang việc đến trước mặt huynh trưởng, cũng xin chúng thần không cần để ý yêu cầu vô lý của huynh trưởng, không cần đưa công văn đang chờ tới trước mặt huynh ấy.
Bảo Lạc gượng cười: “Đương nhiên, trẫm đâu phải loại người ấy, ngươi cũng không phải, đúng không?”
Hắn nói như thể hắn gọi Tuân Lâm tới là không định thông qua Tuân Lâm, mang việc đến trước mặt Tuyên tướng.
Bảo Lạc rất thản nhiên, nhưng Tuân Lâm lại rất lúng túng, nói: “Vâng, bởi thế trước khi huynh trưởng nhờ thần đưa tin cho ngài, còn thần đưa tin hộ tẩu tử…”
Bảo Lạc xoa tay, than ôi: “Vậy thôi? Ây da, đưa là tốt rồi, nên cố gắng nghe tẩu tử, đúng không?”
Tuân Lâm gật đầu, lấy trong ngực ra một tấu chương, sắc mặt đỏ bừng: “Tẩu tử nói, chỉ một lần này, lần sau không được viện cớ này nữa.”
Bảo Lạc lúng túng, đưa tay cầm lấy tấu chương, cười ho nhẹ một tiếng rồi mở tấu chương nhìn thoáng qua, thấy bên trong là biện pháp mà nghĩa huynh hắn viết ra để đối phó với thủ hạ. Hắn nhìn tấu chương mấy lần, định trở về nhìn kỹ, trong miệng thì làm bộ làm tịch nói với Tuân Lâm: “Ừ, lần sau không được viện lý do này nữa, vẫn là tẩu tử anh minh.”
Bảo Lạc và nghĩa huynh chia làm hai đường cai trị triều đình. Đặc biệt là hơn một hai năm gần đây, rất nhiều chuyện lớn đều đè trên người nghĩa huynh. Một nửa tâm tư của hắn đều đặt trên người Hoàng hậu và nữ nhi nên rất ít khi hỏi chuyện trong tay nghĩa huynh. Vì vậy, hiện giờ nghĩa huynh không lên triều, trong khoảng thời gian ngắn, rất nhiều chuyện hắn không thể nhúng tay. Bây giờ biện pháp đã đưa đến tay, hắn vẫn có thể chống đỡ trong thời gian ngắn không để mọi chuyện rối loạn.
Bảo Lạc chỉ nhìn tấu chương một cái, trong lòng liên tục than khổ. Hắn biết kế tiếp không thể thiếu chuyện của mình, nhưng hắn cũng không thể làm gì khác. Bởi vì nếu nghĩa huynh thật sự ngã xuống, đến lúc đó, con đường làm Hoàng đế của hắn mới gọi là gian nan…
Từ khi làm Hoàng đế, lòng Bảo Lạc chưa từng nặng trĩu như vậy. Hắn nói xong, lại bổ sung thêm: “Nói với tẩu tử, trong lòng trẫm hiểu rõ, tẩu cứ cẩn thận quản nghĩa huynh đi. Về nhà, ngươi cũng nói rõ ràng với huynh trưởng ngươi là ít tìm trẫm nói chuyện thôi. Lần này, trẫm đứng về phía trưởng tẩu, tuyệt đối không dung túng huynh ấy nhúng tay vào việc triều đình trong lúc dưỡng bệnh.”
Bảo Lạc Hoàng nói những lời chính nghĩa xong, đối diện với ánh mắt rối rắm không biết có nên tin hay không của Tuân Lâm. Nghĩa huynh, nghĩa đệ yên lặng nhìn nhau, rồi lập tức chột dạ nghiêng đầu.
Bọn họ biết, thực ra bọn họ không kiên định như vậy.
Vị huynh trưởng đại nhân kia không phải bọn họ muốn cản là được. Điều này vẫn phải tuỳ theo tẩu tử.
Tuân Lâm không về, Hầu phủ đã biết Tuân Lâm xảy ra chuyện trong triều.
Từ ngày Tuyên trưởng công tử của phủ Quy Đức Hầu bắt đầu làm Thượng thư hai bộ, vẫn càng quét triều đình. Hầu phủ xuống dốc từ từ thăng lên địa vị cao như ban đầu, đến bây giờ có thể nói là phong quang vô lượng. Tiểu công tử Hầu phủ thay huynh trưởng lên triều phát biểu ý kiến lại bị người ta nói đến im miệng không đáp lại được, sợ hãi đến biến sắc. Nghe vào tai người khác đều là chuyện làm bại uy phong.
Hứa Song Uyển nghe được tin này thì im lặng. A Mạc báo tin thấy Thiếu phu nhân không nói lời nào, lập tức cẩn thận nhìn về phía trưởng công tử. Nào ngờ trưởng công tử nằm ở nhuyễn tháp ôm Quân cô nương Hầu phủ đang chợp mắt, lúc này cũng hí mắt lén lút nhìn sắc mặt của Thiếu phu nhân…
Trong phòng, Hứa Song Uyển lặng im suy nghĩ một lát rồi mới mở miệng: “Cũng không phải chuyện to tát. Đây là lần đầu Tuân Lâm lên triều, thấy nhiều đại nhân khó tránh khỏi câu nệ, thêm vài lần nữa là tốt rồi.”
Dứt lời, nàng liền nghiêng đầu.
Trưởng công tử vội vàng nhắm chặt mắt.
Tiểu nữ nhi đang nằm trong ngực hắn lại thò đầu ra, nói với mẫu thân: “Cha vừa ti hí mắt lén lút nhìn.”
Hứa Song Uyển gật đầu với con: “Nương biết rồi.”
Ngọc Quân cười khúc khích nằm lại trong ngực phụ thân, bị cha bé véo mông, mắng: “Bé phản bội.”
Bé phản bội cười lắc đầu, trốn vào ngực hắn.
Bé thích ngày nào cha cũng ở nhà, ôm bé hàng ngày.
“Không phải chuyện lớn.” Hứa Song Uyển nhìn mấy người A Mạc và Ngu nương, dịu dàng nói: “Lúc Tuân Lâm trở về, các ngươi cũng không cần nói nhiều, cứ như bình thường là được.”
“Sợ là nó không dám về thôi?” Tuyên Trọng An mở miệng: “Là rất mất mặt.”
“Mất mặt chỗ nào?” Hứa Song Uyển mỉm cười, dịu dàng nói tiếp: “Đệ ấy còn nhỏ tuổi đã có thể thay chàng lên triều, đã là lang quân giỏi giang của Hầu phủ.”
“Con hư tại mẹ.” Tuyên Trọng An tướng đồng ý.
Hứa Song Uyển mỉm cười không nói, rộng lượng không vạch trần là hắn sai Tuân Lâm đi chạy việc vặt cho hắn, làm mũi tên để hắn lột bộ mặt thật.
Khi Tuân Lâm trở về, trong phủ không khác gì bình thường, nhưng vẻ mặt Tuân Lâm vẫn hơi đỏ. Đến lúc hắn ra khỏi chỗ ở của huynh tẩu, về Thính Hiên Đường, huynh trưởng hắn cố ý hừ lạnh, khiến gương mặt vừa nhạt màu của hắn lập tức đỏ bừng lên.
Tuân Lâm không dám quay đầu lại, hơi chật vật chạy về Thính Hiên Đường. Đến khi nhìn thấy phụ thân lộ ra vẻ mặt yêu thương thì hắn mới dám lộ ra vẻ mặt uể oải.
Dù là thánh thượng ca ca an ủi, hay là tẩu tử dịu dàng không nói gì cũng không thể xóa đi sự thất bại của hắn trong triều. Hắn thẹn với sự dạy dỗ của huynh trưởng. Hôm nay, huynh trưởng không trách hắn, chắc là nhờ công tẩu tử bảo vệ hắn. Chính là bởi vậy, Tuân Lâm càng xấu hổ. Huynh trưởng trọng dụng hắn, trưởng tẩu hết lòng yêu thương, hắn tự nhận mình có thể gánh vác một hai thay Hầu phủ, không ngờ chỉ lên triều nói vài câu thì hắn đã bị người ta ra oai phủ đầu mất hết mặt mũi.
Mặt mũi của huynh trưởng và Hầu phủ đều bị hắn làm mất.
Quy Đức Hầu thấy con út rầu rĩ không vui, cũng chỉ đành thở dài. Đêm nay, ông ngủ cùng con út, kể với con út về đủ loại sai lầm năm đó ông đã làm.
Đến tuổi này lại nhắc về quá khứ, Tuyên Hoành Đạo đã nhìn rõ bản thân hơn trước kia. Hơn nữa, ông cũng bình tĩnh hoà nhã hơn hồi xưa, cũng có thể nhìn thẳng vào tiêu chuẩn cao mà năng lực thực tế thấp, cũng ngộ ra ánh mắt mình thiển cận nhưng lại tự cho mình cao siêu.
Đến khi Tuân Lâm mệt mỏi ngủ thiếp đi dưới sự động viên của ông, Tuyên Hoành Đạo cũng nhắm mắt lại, thầm nghĩ cũng may ông không ham muốn có tiếng nói của bản thân mà chặn đường sau này của hai đứa con trai. Ông nhường một bước, nhường cho con cháu một đường rộng rãi, như vậy cũng tốt.
Ông có thể đi cùng Tuân Lâm thành tài, có thể chờ Vọng Khang lớn lên, sau nhiều năm tầm thường thụ động, ông trời đã đối xử với ông tốt rồi.
Dù sao Tuân Lâm cũng không có chức quan, không thể mỗi ngày đều lên triều. Nhưng sau lần này, Tuyên Trọng An nghiêm khắc với ấu đệ hơn nhiều, thậm chí chẳng còn khuôn mặt tươi cười. Hiền dịu giữa huynh đệ chẳng còn chút gì, làm cho Tuân Lâm vừa nhìn thấy lưng huynh trưởng thì hắn liền bất giác ưỡn thẳng lưng. Giống như người bên dưới Tuyên tướng nhìn thấy Tuyên tướng thì như chuột nhìn thấy mèo vậy.
Hứa Song Uyển nhìn thấy, vốn định khuyên, nhưng ngẫm lại liền bỏ qua.
Thay vì Tuân Lâm ở bên ngoài thấy hung thần không dám cử động, còn không bằng đệ ấy ở nhà nhìn sắc mặt huynh trưởng nhiều hơn. Để khi ra ngoài, đệ ấy cũng không cần sợ người khác.
Tuyên Trọng An vốn tưởng rằng thê tử sẽ nói hắn quá nghiêm khắc với Tuân Lâm. Không ngờ mấy ngày sau, nàng chẳng nói một câu. Hắn cảm thấy kỳ lạ hỏi nàng, chờ hắn biết thê tử coi hắn là đá thử vàng, chướng ngại vật của Tuân Lâm thì sắc mặt Tuyên tướng cả ngày đều khá khó coi. Khó coi đến mức tiểu Ngọc Quân sờ mặt cha bé thì nói mặt cha bé hôi thối.
Sau hơn nửa tháng được nuôi ở nhà, Tuyên tướng cảm thấy cuộc sống của hắn và Uyển Cơ hơi khó khăn. Hôm nay, sau khi uống thuốc đắng, hắn còn bị nàng gọi dậy đến đại điện đánh quyền, hắn liền nói thầm với Uyển Cơ: “Trước đây chỉ cần ta mệt mỏi thì nàng liền để ta ngủ. Bây giờ ta bị bệnh, ở nhà chỉ nằm thêm vài ngày, muốn ngủ thêm một chút thì nàng lại đánh thức ta. Có phải hàng ngày đều nhìn ta thì nàng liền thấy ta không hợp mắt? Không đúng ý?”
Hứa Song Uyển dắt tiểu Ngọc Quân nhảy vài bước trên đường, giục hắn: “Đi nhanh vài bước, đừng chậm hơn cả Quân nhi chứ.”
“Đúng vậy, đúng vậy.” Tiểu Ngọc Quân liên tục gật đầu, còn vươn bàn tay mập mạp vẫy tay với phụ thân: “Phụ thân nhanh nào.”
Tuyên tướng than thở, đi nhanh hai bước, đi tới trước mặt nương bé, bế tiểu nữ nhi lên rồi nói với thê tử: “Sớm muộn gì cũng có một ngày, nàng sẽ đối xử với ta như trước đây.”
Hứa Song Uyển cười gật đầu.
Đúng, sẽ có một ngày như vậy.
Qua vài ngày, ban ngày Tuyên Trọng An dạy Vọng Khang đọc sách, phát hiện người đưa thuốc không phải là thê tử mà là người hầu. Sau khi chờ hai ngày, xác định thê tử thật sự không định xuất hiện mỗi ngày trước mắt hắn. Tối hôm ấy, Tuyên tướng chắp tay với thê tử: “Hàng ngày xin phu nhân ngắm ta thêm mấy lần.”
Hứa Song Uyển sờ đầu hắn: “Để thiếp tìm cảm giác.”
Tuyên tướng liên tục than khổ, lia lịa xin tha, chọc cho Vọng Khang và Ngọc Quân ở bên cạnh cười khúc khích không ngừng.
Một tháng trôi qua, thân thể hắn tốt hơn, trên mặt hồng hào chút, Hứa Song Uyển cũng không còn nghiêm khắc như trước nữa, để cho thuốc hạ của hắn vào phủ, để hắn gặp người.
“Chờ tinh thần của chàng tốt hơn chút thì để chàng tới nha môn.” Đêm nay Hứa Song Uyển ngăn cản trượng phu muốn đến thư phòng, nói với hắn: “Mấy ngày ở nhà này, ban đêm chàng đừng buồn rầu nữa, cố gắng nghỉ ngơi dưỡng thần hơn đi.”
Tuyên Trọng An vốn có việc gấp muốn đi dặn dò người khác, nghe xong lời này bèn dừng lại, quay đầu lại ôm nàng: “Sao nỡ thả ta ra ngoài?”
“Không ngăn được.” Hứa Song Uyển vừa nói vừa tựa cằm lên vai hắn.
“Sao lại không ngăn được?”
“Ngăn được người chàng nhưng không ngăn được tim chàng.” Hứa Song Uyển nói xong thì dừng một lát rồi mới nói tiếp: “Nơi đó mới là nơi chàng muốn ở lại, thiếp cũng không muốn ngăn cản.”
Dù cho vất vả giảm thọ, vậy thì giảm thọ thì giảm thôi. Hắn không thoải mái, sống thêm mấy năm thì như nào?
Hắn xưa nay không phải hạng người ham sống sợ chết. Nàng cũng không muốn mình cẩn thận từng li từng tí để rằng buộc hắn.
Nàng nói rất bình tĩnh và dịu dàng, nhưng Tuyên Trọng An nghe ra tình cảm nồng nàn sâu trong lời nói của nàng.
“Nếu có một ngày ta đột nhiên rời đi, rời khỏi nàng, an nghỉ dưới đất, nàng sẽ làm gì?” Trong bầu không khí im lặng, Tuyên Trọng An đột nhiên muốn hỏi, rốt cuộc nàng nghĩ như nào.
“Để xem thời gian, nếu chàng rời đi vội vàng, mấy đứa Vọng Khang vẫn chưa lớn thì thiếp sẽ chờ đợi thêm một vài năm, sắp xếp chúng xong sẽ đi tìm chàng. Nếu chàng có thể ở lại bên thiếp thêm vài năm thì cuộc sống của thiếp sẽ thoải mái hơn. Chàng sống đến ngày nào thì thiếp sẽ theo chàng đến ngày đó…” Phu quân nàng hỏi, là điều mà Hứa Song Uyển nghĩ đến hằng ngày. Nàng đã nghĩ rõ tất cả, người cũng bình tĩnh lại, nói đến sinh ly tử biệt, nàng cũng bình tĩnh: “Dù như nào, dù chàng ở nơi đâu thì đều trong lòng thiếp.”
Tuyên Trọng An chẳng nói nên lời.
Hồi nhỏ, hắn nghĩ rằng trái tim lạnh lẽo thiếu hơi ấm của mình sẽ không được sưởi ấm, cứ trôi qua như vậy. Thậm chí, hắn chưa từng sợ sống chết, cũng không sợ một đời cô độc.
Nhưng bây giờ, hắn đã thay đổi.
Nàng lấp đầu sự thiếu hụt ấm áp của hắn, cũng mài mòn góc cạnh sắc bén lạnh lùng của hắn đi một góc. Hiện tại, Tả thừa tướng đứng trên triều có thể chu toàn trước sau, đã ấm áp hơn nhiều so với Thượng thư hai bộ cất giấu vô số thù địch trong lòng. Hắn không còn dễ bực bội, cũng không còn bị tức giận chi phối. Hắn rất kiên nhẫn giải quyết mọi chuyện khó giải quyết. Dù cho đắc tội với người khác, công lao cuối cùng không tính đến trên đầu hắn, cho dù cuối cùng vẫn thất bại, hắn cũng không lo lắng đến kết quả nữa.
Hắn biết, cho dù không ai trên thế gian này thừa nhận thành tựu và khẳng định nỗ lực và tìm kiếm của hắn với thế đạo này, nhưng nàng thấu hiểu, còn có thể ở bên hắn.
“Ta vẫn nên sống thêm mấy năm nữa.” Cuối cùng, Tuyên Trọng An nói, lại vội vàng bước lên giường, kéo chăn đắp lên đầu, che giấu đôi mắt ửng đỏ của mình.
Hứa Song Uyển quay đầu cười nhìn bóng dáng của hắn.
Kiến Nguyên năm thứ sáu, mùng năm tuyết trắng bay tán loạn, trời còn chưa sáng đã nghe thấy tiếng pháo trong kinh liên tục nổ. Trước cửa phủ Quy Đức Hầu, người hầu đang quét dọn con đường trước Hầu phủ. Trời vừa sáng chưa lâu, đang muốn về phủ, chợt nghe thấy tiếng vó ngựa hướng về Hầu phủ, mấy người hầu vội vàng chạy sang ven đường, nhường đường cho người tới.
Người đến là Cảnh Cam, nhi tử của Cảnh Lượng, Đô đốc Lương Châu. Mấy ngày gần đây, người đến chúc tết Hầu phủ đếm không xuể, không phải ai cũng có thể vào cửa. Người sai vặt trông coi đều là người của Vân Hạc Đường. Vừa thấy Cảnh Cam, dù không quen biết nhưng vẫn nhận ra khí thế trên người hắn, lập tức ôm tay nói với Cảnh Cam: “Xin mời tôn khách dâng đại danh.”
Cảnh Cam ôm tay: “Phủ Đô đốc Lạc Châu Cảnh Cam phụng gia phụ sai khiến, đến đây chúc tết Tả tướng đại nhân.”
Hoá ra là nhi tử của Cảnh Đô đốc Lạc Châu đến, người sai vặt lập tức cất lời: “Xin khách quý ngồi đợi ở đại điện tiền đường, chúng nô tài lập tức đi thông báo cho chủ nhân.”
“Làm phiền.”
Cảnh Cam vào ngồi trên ghế địa long làm ấm người ở Minh Công Điện, khí lạnh trên người một lát đã tan biến. Đang cảm tạ quản gia Hầu phủ tới dâng trà, liền nghe thấy ở cửa có người “a” một tiếng, giọng trẻ con trong sáng vang lên ngoài cửa: “Ta nghe thấy có người nói đại tướng quân đến đây.”
Vừa nói xong, ở cửa có chân của trẻ con bước vào. Cảnh Cam còn chưa thấy rõ mặt, liền thấy đứa trẻ mặc bộ cẩm bào mới quay đầu ngoắc tay với người phía sau: “Muội nhanh chút, ca ca dắt muội.”
“Ca ca nhanh quá.”
“Là muội chậm.” Tuyên Vọng Khang dắt muội muội nâng gấu quần chạy tới, dặn nàg: “Đây là đại tướng quân đó.”
Cảnh Cam nghe vậy thì đỏ mặt.
Hắn là con thứ của Đô đốc Lạc Châu. Khoảng mười năm qua Đại Vi chưa từng có đại chiến, hắn chưa từng lên chiến trường, chỉ là nhờ phúc vào địa vị cao của phụ thân mới nhậm chức trong quân. Đại tướng quân hữu danh vô thực. Bình thường, hắn không cảm thấy khác khi được gọi là tướng quân, nhưng bị đứa trẻ gọi với giọng điệu kính nể, hắn cảm thấy hơi lúng túng.
Tuyên Vọng Khang dắt theo muội muội như đúc từ ngọc vào đại diện. Hai đứa trẻ toàn thân quý khí vừa vào Minh Công Điện, chỉ cần người tinh ý sẽ có thể nhìn ra thân phận của bọn họ. Canh Cam thấy tiểu trưởng công tử của Hầu phủ nhìn mình thì hắn liền đứng lên, ôm quyền nói với bọn họ: “Đây có phải là tiểu công tử Vọng Khang và quận chúa của Hầu phủ không?”
Hai năm trước, nữ nhi Tuyên Ngọc Quân của Hầu phủ được thánh thượng và Hoàng hậu nhận làm nghĩa nữ, gia phong là quận chúa, có thể thấy tiểu quý nữ trước mắt được sủng ái sâu nặng, Cảnh Cam không dám thất lễ với bé.
“Đúng vậy.” Vọng Khang thấy người hành lễ với mình, vội thả lỏng tay muội muội ra để đáp lễ. Tiểu lang quân chắp tay khom người ra dáng: “Phủ Quy Đức Hầu Vọng Khang và muội muội Ngọc Quân bái kiến đại tướng quân.”
“Bái kiến đại tướng quân.” Ngọc Quân nhấc quần, hơi khom lưng. Bé tò mò ngẩng đầu, nhìn thấy người Cảnh Cam mặc giáp bạc, giáp bạc loé sáng khiến ánh mắt bé gái sáng lên, cất tiếng “oa” đầy cảm thán.
“Ca ca.” Chiến phục! Ngọc Quân nghiêng đầu nhìn huynh trưởng.
Vọng Khang cũng nhìn thấy, vẻ mặt cậu tưng bừng vui sướng, vội vàng nắm tay muội muội đi về phía Cảnh Cam: “Cảnh đại tướng quân, mời ngài ngồi. Phụ thân ta đang hái hoa mai trong vườn cho nương ta. Ông ấy dây dưa phải chọn cả ngày, ta thấy chúng ta vẫn nên trò chuyện chờ ông ấy một lúc.”
Cảnh Cam sững sờ một lát, thấy tiểu trường công tử còn xua tay với hắn để hắn ngồi xuống. Hắn liền bật cười ngồi xuống.
Đầu tiên, Vọng Khang ôm muội muội ngồi xuống ghế, sau đó mới ngồi xuống bên cạnh muội muội, nhìn trà còn bốc hơi nóng trên bàn, tiểu công tử dày dặn kinh nghiệm nói với Cảnh Cam: “Đại tướng quân cả đường vất vả rồi? Trên đường có lạnh không?”
“Cũng ổn.” Thấy tiểu trưởng công tử bảy tám tuổi đón tiếp hắn như một tiểu chủ nhân lão luyện, Cảnh Cam lại ngây người.
“Đông thúc? Hôm nay là thúc làm việc à?” Vọng Khang nhìn về phía cạnh cửa, chắp tay cười với người hầu, nói: “Thúc dẫn người đi theo Cảnh đại tướng quân sang tiểu điện bên cạnh nghỉ ngơi một lát, mang một chậu than để bọn họ làm ấm chân, bưng ít đồ ăn nóng để cho bọn họ ăn một chút làm ấm bụng trước.”
Vọng Khang dặn dò xong, quay đầu nở nụ cười tươi với tuỳ tùng ở phía sau Cảnh Cam rồi lại mỉm cười nói với Cảnh Cam: “Trời lạnh, nhà ngài đúng thật là có lòng phái ngài đến chúc tết nhà chúng ta, Vọng Khang xin tạ ơn ở đây.”
Cảnh Cam thân là con trai nhà tướng, trong nhà, hắn có thể coi là rất biết nói chuyện, cho nên mới được phụ thân phái đến kinh thành chúc tết Tuyên tướng. Trong phòng, hắn gặp được tiểu trưởng tôn Hầu phủ, mặt đối mặt mới có thể hiểu rõ, hổ phụ sinh khuyển tử. Tuyên tướng có thể sinh ra đứa trẻ như vậy, cũng khó trách phụ thân hắn vui vẻ thần phục, mặc người sai khiến.
[1] 暗渡陈仓: Chọn con đường, cách thức tấn công mà không ai nghĩ tới.
Nguyên bản chiêu này trích từ câu: “Minh Tu Sạn Đạo, Ám Độ Trần Thương.”
Nghĩa là: “Giữa lúc trời sáng, sửa đường sạn đạo, ngấm ngầm bí mật, mở lối Trần Thương.”
Tấn công địch bằng hai mũi. Mũi công thứ nhất là mũi công trực diện, giữa thanh thiên bạch nhật, nhằm làm cho địch dồn sức phòng thủ. Mũi công thứ hai là mũi công ngầm, nơi mà địch không để ý, đột nhiên làm địch phải chia đôi phòng thủ mà vẫn không biết được bên nào mới là mũi chủ công. Nghi ngờ, nhầm lẫn, không quyết đoán trong phòng thủ sẽ dẫn tới thảm họa.