Quang Âm Chi Ngoại - Chương 1494: Lòng không đại chí Hồ Mỹ Nhân
Hứa Thanh thở dài.
Trong lòng dâng lên một cỗ ý vị bất đắc dĩ.
Quả thật, từ lần đầu gặp gỡ đến giờ, giọng điệu nói chuyện của Nê Hồ Ly vẫn chưa bao giờ thay đổi.
Luôn luôn thẳng thắn, luôn luôn như sấm vang giữa trời quang, và lúc nào cũng táo bạo đến đáng kinh ngạc.
Cho dù khi bản thân yếu hơn nàng, hay thậm chí mạnh mẽ hơn nàng.
Nàng vẫn luôn như cũ.
Tựa như bất cứ lúc nào, nàng cũng đều có cách để bằng mọi phương thức trêu đùa hắn…
Hứa Thanh lắc đầu, tay vung nhẹ.
Lập tức, một bộ trường sam hiện lên trên thân Nê Hồ Ly, bao phủ dáng người hoàn mỹ kia – dáng hình đủ để làm người ta kinh tâm động phách, vẻ kiều diễm đỉnh cao tựa như bị che giấu đi phần nào.
“Ừm, y phục này có chút chật nha. Hóa ra thối đệ đệ ngươi lại thích loại bó sát như vậy hả?”
Nê Hồ Ly sờ nhẹ lên ngực mình, hướng về Hứa Thanh, giọng nói đầy vẻ oán trách.
“Ngươi hiện tại có thể hấp thụ Thần Huyết, thử đột phá đi.” Hứa Thanh không để tâm đến lời nàng, bình thản đáp.
Thấy dáng vẻ dửng dưng của Hứa Thanh, Nê Hồ Ly che miệng khẽ cười, càng cảm thấy thú vị. Nàng cố ý tiến sát thêm vài bước, giọng nhẹ nhàng vang lên như làn gió thoảng.
“Được thôi, Thiếu Chủ, ngài muốn người ta làm sao để đột phá đây?”
Giọng nói mềm mại, xen lẫn ý tứ tê dại, chữ “Thiếu Chủ” thốt ra lại càng khiến người ta rung động tận tâm can. Lời nói tựa như đưa Hứa Thanh quay về Tiên Cung Cực Quang năm đó, khi Hồ Mỹ Nhân một thời khuynh đảo tiên điện.
Hứa Thanh vẫn ngồi xếp bằng, nhắm mắt, tiếp tục thả câu, điềm tĩnh đáp.
“Thời gian có hạn, ngươi tự mình cân nhắc.”
Hồ Mỹ Nhân nghe vậy bật cười, nhưng nàng cũng biết việc cấp bách nhất hiện tại là hấp thụ Thần Huyết. Vì thế, nàng vươn vai một cái, ngẩng đầu lên, nhìn về phía chiếc đan bình đang lơ lửng giữa không trung.
Đôi mắt phượng lấp lánh vẻ yêu mị dần tắt, thay vào đó là ánh vàng rực rỡ.
Nàng giơ tay khẽ chộp lấy, lập tức, tiếng “phịch” vang lên, chiếc đan bình vỡ vụn. Giọt Thần Chủ chi huyết bên trong bùng phát một luồng khí tức kinh thiên động địa.
Vô số thần văn hiện lên từ giọt Thần Huyết, giao thoa và tổ hợp lẫn nhau, tạo nên một cảnh tượng huyền bí.
Giọt máu đỏ này rung động mãnh liệt, kích thước thay đổi liên tục, khi lớn khi nhỏ, trong không trung hóa thành đủ loại hình dáng kỳ lạ.
Ẩn chứa bên trong là một uy áp kinh khủng, cùng với những tiếng gầm gừ vô thanh vọng lại từ hư không.
Nếu quan sát kỹ, có thể thấy trong giọt máu đỏ như chứa đựng vô số tinh thần, mà toàn bộ các tinh thần này đều mang sắc đỏ rực!
Dường như chính chúng mới là bản chất của giọt Thần Huyết, và sắc đỏ rực ấy cũng chính là ánh sáng phát ra từ những tinh thần này, phủ kín toàn bộ giọt máu.
Hồ Mỹ Nhân hít sâu một hơi, trong cơ thể thần uy lập tức bùng phát dữ dội. Trong chớp mắt, bốn phương tám hướng trở nên mờ ảo, dị chất từ hư không sinh sôi không ngừng.
Một mặt biển kỳ lạ xuất hiện, cùng với thần tức của nàng, tất cả mọi thứ trong đó đều bị đảo lộn.
Biển ở trên trời, còn tinh không lại ở dưới đất.
Bầu trời phản chiếu vô tận tinh quang, ánh sáng rơi xuống kết thành một tôn Thần Tượng khổng lồ, uy nghiêm đứng sừng sững giữa biển trời.
Thần tượng há miệng, hướng về phía giọt Thần Huyết mà hít vào một hơi thật mạnh.
Lập tức, giọt máu đỏ bay thẳng vào miệng Thần Tượng, biến mất trong nháy mắt.
Ngay sau đó, Thần Tượng rung lên dữ dội, khuôn mặt lộ ra vẻ đau đớn cùng cực.
Giọt Thần Huyết bị nuốt vào bắt đầu thay đổi, từ sắc đỏ rực chuyển hóa thành một màu vàng kim thuần khiết – màu sắc tượng trưng cho Thần Linh!
Nhưng đồng thời, giọt máu tựa như một ngọn lửa bùng cháy mãnh liệt trong cơ thể Thần Tượng. Ngọn lửa kim sắc rực rỡ lan tỏa dữ dội, dường như muốn thiêu rụi Thần Tượng từ trong ra ngoài, và còn muốn đốt sạch cả biển và tinh không xung quanh.
Khí tức kinh hoàng trào ra từ cơ thể Thần Tượng, cuồn cuộn như sóng dữ, quét ngang cả vũ trụ, lan ra toàn bộ Mặc Dương Vũ Trụ – từ Tinh Vực, Tinh Hệ cho đến từng ngôi sao.
Tất cả các tinh thần trong vũ trụ đều rung động kịch liệt.
Chúng sinh trong các tinh thần không khỏi biến sắc.
Ngay cả vạn vật cũng rung lắc dữ dội.
Vô số Dị Tộc nhìn cảnh tượng này, từng kẻ đều khiếp sợ đến không nói nên lời.
Các cường giả trong vũ trụ, bất kể ở đâu, đều cảm nhận được sự biến động và đồng loạt quay ánh mắt về nơi Hứa Thanh đang đứng.
Một màn này khiến ngay cả Hứa Thanh cũng phải động dung.
Khí tức này quá mức cường đại.
Dưới sức ép từ khí tức này, toàn bộ Mặc Dương Vũ Trụ như đang run rẩy, rõ ràng đến mức khiến người ta không thể lờ đi.
Trong khi đó, Thần Tượng của Hồ Mỹ Nhân bắt đầu xuất hiện những vết nứt. Từ bên trong, ngọn lửa kim sắc rực rỡ bùng phát ra ngoài, lan tràn khắp mọi nơi. Biển trời thần thánh xung quanh dần tan biến, các ấn ký Thần Linh trên Thần Tượng cũng trở nên mờ nhạt.
Dường như Thần Tượng không thể chịu đựng nổi sức mạnh từ giọt Thần Huyết.
Ánh mắt Hứa Thanh trở nên sắc bén. Hắn hiểu rõ, Hồ Mỹ Nhân theo chân mình đến Đệ Ngũ Tinh Hoàn chỉ là một phân thân, nên việc chịu đựng áp lực khổng lồ từ giọt Thần Huyết này là điều cực kỳ khó khăn.
Hắn sẵn sàng ra tay để giúp nàng áp chế Thần Huyết.
Cách làm này sẽ làm giảm uy lực của Thần Huyết, khiến nó bị hạ xuống một tầng, để có thể dễ dàng hấp thụ hơn. Tuy nhiên, điều này cũng đồng nghĩa với việc sức mạnh thu được sẽ suy giảm đáng kể.
Nhưng khi thấy Hồ Mỹ Nhân rõ ràng không thể chịu đựng được nữa, Hứa Thanh không thể khoanh tay đứng nhìn nàng bị hủy diệt bởi ngọn lửa.
Tuy nhiên, ngay lúc hắn chuẩn bị hành động, một giọng nói khàn khàn vang lên từ Thần Tượng đang nứt vỡ của Hồ Mỹ Nhân:
“Ta có thể!”
Ngay lập tức, Thần Tượng sắp sụp đổ của Hồ Mỹ Nhân rung động mãnh liệt, và trên đỉnh đầu nàng bỗng xuất hiện một mảnh tinh không.
Đó không phải là tinh không của Đệ Ngũ Tinh Hoàn.
Mà là tinh không của… Vọng Cổ Đại Lục, cũng chính là tinh không thuộc Đệ Cửu Tinh Hoàn!
Tinh không ấy tỏa ra từng luồng ánh sáng như sao trời, rơi xuống như mưa bão, bao phủ lấy Thần Tượng của Hồ Mỹ Nhân. Những tia sáng này hòa nhập vào ngọn lửa kim sắc, từng chút một áp chế nó.
Hai luồng sức mạnh hòa quyện vào nhau, tạo nên một màn giằng co mãnh liệt.
Tuy nhiên, ngọn lửa kim sắc vẫn không ngừng bành trướng, từng chút một giành lại ưu thế, như muốn tiếp tục thiêu cháy mọi thứ.
Trong giây phút then chốt, ánh mắt Hồ Mỹ Nhân lóe lên vẻ kiên định. Nàng mở miệng, hít một hơi thật sâu, và giọng nói chứa đầy thần uy vang vọng:
“Chủ thứ, nghịch chuyển!”
Ngay khi những lời này được thốt ra, Thần Tượng của Hồ Mỹ Nhân vốn đã sắp sụp đổ bỗng dưng bừng sáng, tựa như có một nguồn sức mạnh mới từ trong cõi u minh tràn vào. Sức mạnh này không ngừng gia tăng, như những đợt sóng lớn đổ dồn mà không tiếc giá nào.
Ánh sáng từ Thần Tượng ngày càng rực rỡ, đến mức khiến người ta không thể nhìn thẳng.
Tinh quang từ tinh không rơi xuống không còn là mưa nữa, mà đã hóa thành một biển sao.
Vô tận ánh sáng rơi xuống, liên tục bồi đắp sức mạnh cho Thần Tượng, cuối cùng đã làm ngọn lửa kim sắc dần dịu lại, từng bước hòa nhập với Thần Tượng.
Sức mạnh khủng bố khuếch tán khắp vũ trụ cũng dần thu hồi.
Mảnh tinh không phía trên Thần Tượng từ từ mờ nhạt, sau cùng hoàn toàn tan biến.
Từ dưới Thần Tượng, một tế đàn khổng lồ trồi lên. Tế đàn này to lớn đến mức như có thể chống đỡ cả tinh không, bao trùm một khí thế thần thánh vô biên.
Tế đàn ấy toát lên khí tức cổ xưa, trên bề mặt hiện lên vô số thần văn, tựa như tồn tại từ thuở khai thiên lập địa. Dường như nó vốn là một phần của Thượng Hành Tinh Hoàn, giờ đây đang tỏa ra một luồng thần lực kinh người.
Vượt xa cấp độ của Thần Hỏa.
Đó chính là… Thần Đài!
Trong khi triệt để tố thành một khắc, tựu đại biểu Nê Hồ Ly, bước vào Thần Đài cảnh!
Hứa Thanh chứng kiến toàn bộ quá trình, không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào.
Trong khoảnh khắc ấy, hắn có thể cảm nhận được rằng, để tiếp nhận giọt Thần Huyết kia, Hồ Mỹ Nhân đã phải trả một cái giá rất lớn. Nàng đã dùng sự hy sinh của bản tôn tại Vọng Cổ Đại Lục để kích hoạt sức mạnh.
Chính điều này đã giúp nàng hoàn toàn hấp thu được giọt Thần Huyết kia.
Giờ đây, Hồ Mỹ Nhân đang tiến gần tới bước đột phá.
Cùng lúc đó, Hứa Thanh cũng cảm nhận được sự thiên vị rõ ràng của Thượng Hành Tinh Hoàn dành cho Thần Linh.
Cảnh giới Thần Đài tương đương với Chuẩn Tiên trong hệ thống tu sĩ.
Tuy nhiên, quá trình một tu sĩ từ Chúa Tể bước vào Chuẩn Tiên, dù có gây chấn động đến đâu, vẫn không thể nào so sánh với sự biến động vũ trụ mà Hồ Mỹ Nhân vừa tạo ra khi đột phá.
Dường như trong quy tắc của Thượng Hành Tinh Hoàn, việc Thần Linh tiến cấp mới được xem là chính thống.
Thậm chí, Hứa Thanh còn mơ hồ cảm nhận được rằng, cả vũ trụ, cả tinh không, dường như cũng đang ngầm trợ lực cho việc Hồ Mỹ Nhân đột phá.
“Thần Linh, đích thật là Thượng Hành Tinh Hoàn sủng nhi. . .”
Hứa Thanh khẽ thì thầm trong lòng.
“Tuy nhiên, với động tĩnh như thế này, chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của chấp pháp giả từ Cửu Ngạn Tiên Cung.”
Ngay khi ý nghĩ đó vừa xuất hiện trong đầu Hứa Thanh, tinh không bỗng rung chuyển dữ dội.
Một sức mạnh khổng lồ, không thể diễn tả bằng lời, vô thanh vô tức giáng xuống. Trong khoảnh khắc sức mạnh này hiện diện, toàn bộ chúng sinh trong Mặc Dương Vũ Trụ lập tức bất động, mọi vật đều ngừng chuyển động.
Ánh sáng của mặt trời, sự vận hành của các tinh thần, tất cả đều như bị đóng băng.
Thậm chí thời gian cũng ngừng trôi.
Toàn bộ Mặc Dương Vũ Trụ bị bao phủ bởi một lớp bọt khí khổng lồ.
Bên trong lớp bọt khí ấy, mọi thứ đều bị cách ly hoàn toàn.
Hồ Mỹ Nhân, Thần Tượng, tế đàn, cùng sự trợ giúp của Thượng Hành Tinh Hoàn, tất cả đều bị đóng băng.
Không một thứ gì có thể động đậy.
Một đôi mắt khổng lồ xuất hiện giữa tinh không, thay thế mọi thứ trong Mặc Dương Vũ Trụ.
Ánh mắt ấy chiếu thẳng vào vị trí của Hứa Thanh.
Tựa như chỉ cần một ý niệm, tất cả – từ Hứa Thanh đến Hồ Mỹ Nhân – đều sẽ tan biến, không còn tồn tại.
Hứa Thanh nén lại sự run rẩy trong lòng, cúi người cung kính, mở miệng nói:
“Đại nhân, đây là thần nô của ta.”
Cặp mắt kia, nhìn về phía Nê Hồ Ly.
Trong khoảnh khắc, Thần Tượng của Hồ Mỹ Nhân trở nên mơ hồ. Toàn bộ quá khứ của nàng hiện ra rõ ràng trong đôi mắt kia.
Từ thuở sơ khai, Hồ Mỹ Nhân từng là một Nhân Hoàng, đối mặt với sự xâm lấn của Thần Linh. Nàng lựa chọn tam hồn chuyển sinh, mỗi phần trở thành một thể Thần Linh, và từ đó bắt đầu con đường tu luyện của riêng mình.
Rồi nàng gặp Hứa Thanh, bước vào một mối liên kết đầy chặt chẽ, cùng hắn tiến vào Đệ Ngũ Tinh Hoàn.
Theo sau, là trăm hoa đua nở, như thành gốc rễ.
Tiếp theo, là Thần Nê làm thân thể, mệnh bị Hứa Thanh quản lý.
Mọi bí mật, mọi câu chuyện đằng sau đều hiển hiện rõ ràng trong ánh nhìn của đôi mắt khổng lồ kia.
“Nếu nó phạm sai lầm, tội cũng sẽ thuộc về ngươi.”
Giọng nói lạnh lùng và uy nghiêm vang lên, lan tỏa khắp tinh không, khắc sâu vào tâm trí Hứa Thanh.
Hứa Thanh nhất bái, đối với vị này thân phận, tâm bên trong đã có đáp án.
Đôi mắt khổng lồ từ từ khép lại. Bọt khí bao bọc Mặc Dương Vũ Trụ dần biến mất. Tất cả mọi thứ – tinh thần, chúng sinh, vạn vật, và cả sự đột phá của Hồ Mỹ Nhân – đều trở lại trạng thái bình thường.
Tất cả mọi người, không có bất luận cái gì phát giác.
Ở phía Hồ Mỹ Nhân, tế đàn đã hoàn toàn nâng Thần Tượng lên cao, và khí tức Thần Đài từ nàng bùng phát mạnh mẽ.
Ngay sau đó, nàng mở mắt. Ánh vàng kim chói lóa phát ra từ cơ thể nàng, và phía sau nàng là ánh sáng của vô tận tinh thần rực rỡ.
Nàng nhẹ nhàng giơ tay, thu hồi lại tất cả những dị tượng xung quanh, đồng thời mỉm cười, bước về phía Hứa Thanh.
“Thối đệ đệ, trước đó ngươi cẩn thận đến mức dùng Thần Nê nặn ra thân thể ta, giờ nhìn lại, dường như chẳng có gì bất ngờ cả, đúng không?”
Nê Hồ Ly ngôn từ nhẹ nhõm, tâm bên trong đối với lần này thu hoạch, càng là vô cùng hài lòng.
Lần này Thần chẳng những là tấn thăng thần đài, càng là hấp thu kia giọt máu tươi bên trong Thần quyền, tương lai tấn thăng Chân Thần, cũng là theo xa vời không biết bên trong, biến thành có phương hướng cùng đường xá.
Có thể nói, thu hoạch lần này vượt xa mong đợi.
Hứa Thanh mắt có thâm ý nhìn Nê Hồ Ly liếc mắt, nhàn nhạt mở miệng.
“Vừa nãy, Cửu Ngạn Tiên Chủ đã ghé qua.”
Nghe vậy, ánh mắt Hồ Mỹ Nhân lập tức mở to, đồng tử co rút lại.
Nàng biết rõ tính cách của Hứa Thanh, nên khi hắn nói vậy, chắc chắn đó là sự thật. Điều đáng sợ là, trong toàn bộ quá trình, nàng lại không hề nhận ra bất kỳ điều gì.
Vì vậy thở dài, đáy lòng thì thào.
“Cái này tinh hoàn. . .”
Nhưng ngay sau đó, nàng cười nhạt, bỏ qua mọi phiền muộn:
“Thôi kệ đi. Dù là thần hay tiên, chẳng liên quan gì đến ta. Tương lai thế nào không quan trọng. Miễn lão nương vui vẻ là được rồi.”
Nghĩ đến đây, nàng chớp chớp mắt, định quay sang trêu đùa Hứa Thanh thêm chút nữa.
Thế nhưng, Hứa Thanh không cho nàng cơ hội. Ánh mắt hắn rơi thẳng vào Hắc Động trên Mặc Thổ bên trên.
“Ngươi đã bước vào Thần Đài, vậy hãy cùng ta tiến vào nơi này, dò xét một phen, nhìn xem cái này Mặc Dương đặc thù, đến cùng là cái gì!”
Nói xong, hắn bước thẳng về phía trước.
Nhìn bóng lưng của Hứa Thanh, Hồ Mỹ Nhân khẽ liếm môi, mỉm cười:
“Thối đệ đệ a, ngươi càng là cái này chững chạc đàng hoàng, người ta thì càng yêu thích đâu.”..