Quá Độ Trầm Mê - Vụ Hạ Tùng - Chương 20: Ngoan, uống hết nào
Ngu Diên tự nhủ rằng hắn vốn không có ý như vậy, rằng hắn vẫn còn là cậu nhóc chưa hiểu chuyện đời. Cô cố dằn xuống những tơ tưởng hỗn loạn trong đầu mình.
“Tinh Triều, cậu đi đo nhiệt độ trước đi.” Mắt thấy hắn ở đây đã lâu, cô kìm lòng không được lên tiếng nhắc nhở. Còn hắn lại vờ như không nghe thấy, mãi đến khi bị hối thúc vài lần mới chậm chạp đứng dậy.
Dưới sự giám sát của Ngu Diên, hắn ngoan ngoãn lấy nhiệt kế để đo.
Mấy phút sau, Tạ Tinh Triều cầm nhiệt kế đến trước mặt cô: “Không cao.”
38.2 độ
Thảo nào đuôi mắt và chóp mũi đều đỏ. Phát sốt thật rồi.
“Còn không cao?” Ngu Diên nói: “Cậu có mua thuốc hạ sốt chưa?”
Sức khỏe Tạ Tinh Triều từ bé đã không tốt, thường xuyên phải đến bệnh viện trong thời gian dài. Vậy nên khi hắn ngã bệnh, Ngu Diên không thể nào buông lơi cảnh giác cũng như phải hết sức thận trọng.
“Ừm.” Hắn gật đầu. Dường như lo sợ cô chán ghét, hắn nói vội: “Diên Diên, tôi hiện tại không khó chịu một chút nào. Sức khỏe đã tốt hơn trước nhiều rồi!”
Về mặt này, hắn không hề muốn cô nghĩ rằng mình vẫn như hồi còn nhỏ.
Ngu Diên: “…”
Cô thở dài: “Cậu thế này, về sau biết như nào đây.”
Ngu Diên không có ý nghiêm túc phê phán. Giọng nói của cô vốn nhỏ nhẹ, nói chuyện từ tốn, trầm ấm dịu dàng như gió đầu xuân. Cô nói lời này tựa như trách cứ, lại giống mắng yêu làm hắn nổi lên một trận tê dại từ xương cụt lan dọc sống lưng, phản ứng cơ thể cũng gần như mất đi sự không chế.
Ý nghĩ muốn đè cô xuống, cắn lấy môi cô, cắn lên vành tai cô, gọi tên cô, cuồng dã đòi hỏi tình yêu và sự đáp lại từ cô.
Hai ngày trước, hắn vừa trao cô nụ hôn đầu. Khi ấy, cô rõ ràng cũng có phản ứng. Điều đó chứng tỏ rằng cô không hề bài xích hắn. Hắn vui sướng tột độ, càng ra sức phục vụ khiến cô hài lòng.. Nhưng bây giờ chớp mắt lại quay trở về bước chỉ có thể nhìn mà không thể chạm.
Tạ Tinh Triều từ nhỏ đã không thể tự chăm sóc bản thân. Cô vẫn luôn thấy bất an về hắn. Có trời mới biết trong những năm rời đi, hắn đã một mình an ổn trưởng thành như thế nào. Thậm chí còn thi đậu vào đại học Bắc Kinh.
Lúc mua rau, Ngu Diên cố tình chọn thêm vài loại nguyên liệu hầm canh gừng, gồm hành là, gừng lát và một túi đường nâu nhỏ.
Tay nghề cắt gọt rau củ của cô rất thành thạo, linh hoạt. Cô nhanh chóng rửa sạch nguyên liệu, cắt nhuyễn gừng và hành lá rồi đổ vào nồi nấu. Cô xé túi đường, nhớ tới Tạ Tinh Triều không thích ăn ngọt nên cân nhắc bỏ vào ít hơn một chút.
Tay áo cô hơi xắn lên phơi ra cổ tay trắng như tuyết. Chiếc tạp dề thắt ngang hông càng tôn lên vòng eo mỹ miều, đẹp khôn tả.
Ngu Diên đang chuyên chú nấu ăn, nào có tâm đề phòng việc khác. Lưng cô bất ngờ chùng xuống. Thiếu niên vô thanh vô tức không biết đã tiến vào phòng bếp từ bao giờ.
Lưng cô bị ghì lấy, chiếc eo nhỏ bị ôm chặt.
Dù có thế nào thì hắn vẫn cứ thích quấn quýt không rời như vậy. Chẳng khác gì lúc nhỏ, mỗi lần đổ bệnh lại càng dính người. Giống như lo sợ bệnh tình của mình sẽ khiến cô ghét bỏ hắn.
“.. thích em quá đi.” Rốt cuộc là do cô ảo giác hay hắn đang thực sự thủ thỉ, lời thốt lên nhẹ nhàng lại lướt nhanh như một cơn gió.
Chóp tai Ngu Diên hơi nóng.
“Được rồi.” Cô vỗ lên vòng tay đang quấn lấy eo mình.
Hành động thân mật nhưng không hề suồng sã. Có lẽ vì xuất phát từ người thiếu niên mang vẻ đẹp thuần khiết này nên Ngu Diên mới có loại cảm xúc như vậy. Cô không có chút ý muốn kháng cự nào.
Hầm canh khoảng 15 phút, Ngu Diên đổ canh gừng vào chén sứ, tiếp đó cô cũng tìm được thuốc hạ sốt.
Tạ Tinh Triều nghe lời cô. Hình như hắn chưa từng làm trái ý cô. Vừa bưng chén lên liền giống như bị tra tấn. Rõ là hắn không quen mùi này. Hắn nốc một hơi cạn sạch. Nước vừa trôi xuống thì nước mắt cũng trào ra vì quá cay. Hắn đáng thương nhìn cô, đôi mắt đen ngấn lệ: “Diên Diên, cái này mùi kinh quá.”
“Cậu không thích thì súc miệng đi.” Ngu Diên mỉm cười.
“Không phải không thích.” Hắn rầu rĩ nói: “Chỉ hơi tệ chút thôi.”
Hắn nhoài người lên bàn, nhăn nhó khổ sở. Dù thế nào cũng là canh gừng do chính tay cô nấu. Bất kể cô làm gì hắn đều tiếp nhận hết.
“Ngoan, uống xong rồi.” Tâm trạng cô đang rất tốt. Có lẽ vì quá gần, cô vươn tay nhẹ nhàng nhéo má hắn. Đột nhiên cảm thấy hắn dễ thương vô cùng, hình như so với trước kia càng đáng yêu hơn.
Chạm vào má hắn thích lắm.
Đôi mắt hắn phát sáng, hắn không phản kháng tí nào. Mặc cho Ngu Diên đụng chạm thỏa thích, hắn cứ ngây thơ không hợp thói thường.
Đến cuối cùng, cô cũng nhận ra có gì đó bất ổn, bèn không tự nhiên mà thu tay về.
“Lát nữa còn phải uống thuốc. Cậu đi súc miệng đi.” Ngu Diên mím môi cười: “Canh này không ngon, ai làm cũng vậy thôi.”
Lúc này hắn mới bước vào phòng tắm.
Ngu Diên ở lại phòng khách dọn dẹp bàn một chút. Màn hình điện thoại trên bàn trà bất chợt sáng lên. Là của Tạ Tinh Triều. Hình như có người gọi wechat cho hắn.
“Tinh Triều, có người tìm cậu.” Ngu Diên nói.
“Ồ.” Thiếu niên ló đầu ra khỏi nhà tắm, miệng vẫn còn ngậm bàn chải đánh răng, ú ớ nói: “Diên Diên, em nghe giúp tôi nhé?”
“Điện thoại tôi không có mật khẩu.”
Ngu Diên đảo mắt qua màn hình, có vẻ là bạn ký túc xá của hắn gọi tới. Cô bắt máy.
Nghe thấy tiếng con gái, Từ Tiểu Âu sững sờ giây lát. Cậu ta nhớ ra chuyện Tạ Tinh Triều từng nói trước kia rằng hắn và Ngu sư tỷ đang hẹn hò.
Nhưng bây giờ gần 11 giờ rồi.
* * * Bọn họ sống chung à?
Nhưng, nhưng mà Tạ Tinh Triều mới là sinh viên năm nhất thôi.
Chuyện này.. hẵng còn quá sớm. Chẳng phải sẽ ảnh hưởng không tốt đến sự phát triển trong tương lai sao?
Đầu óc Từ Tiểu Âu rối tung rối mù, mặt đỏ bừng nhưng cậu ta vẫn tiếp tục: “Chuyện là, em là bạn học của Tạ Tinh Triều. Em muốn thông báo cho cậu ấy một chút. Hạn chót nộp báo cáo thực nghiệm cơ học vào tuần sau tạm thời thay đổi. Dời lên trước đó hai ngày. Cậu ấy không add nhóm thông báo wechat.”
Ngu Diên cảm ơn cậu ta. Phía bên kia cũng nhanh chóng cúp máy, tựa hồ có hơi bối rối.
Cùng lúc, Tạ Tinh Triều từ phòng tắm bước ra.
“Ai thế?” Hắn hỏi.
“Bạn học của cậu. Về báo cáo thực nghiệm cơ học của các cậu.” Ngu Diên tiếp lời: “Nộp sớm hơn hai ngày.”
“Tinh Triều, cậu viết xong chưa?” Ngu Diên lo hắn bị bệnh sẽ không nộp bài tập đúng hạn.
Thiếu niên thoải mái nói: “Viết xong từ lâu rồi.”
Về chương trình học, hắn tạm thời có thể đối phó được. Sau khi vào đại học, tuy hắn không có chút hứng thú nào với chuyên ngành vật lý địa cầu, nhưng việc học vẫn xem như tạm ổn. Đặc biệt việc loại bỏ những môn xã hội làm áp lực học tập giảm đáng kể.
Ngu Diên hỏi: “Hiện tại cậu học thế nào rồi?”
Hắn chớp mắt, nhanh nhảu đáp: “Toán cao cấp học không hiểu.”
Theo lý mà nói, tiến bộ của hắn trong hơn một năm đó chẳng khác gì ngồi tên lửa. Nội trong thời gian ngắn hắn đã đuổi kịp tiến độ, cuối cùng còn suýt soát đậu vào đại học Bắc Kinh. Nhưng như vậy thì kiến thức căn bản chắc chắn sẽ yếu hơn một chút so với các sinh viên bình thường.
Ngu Diên suy nghĩ: “Để lúc nào đó tôi giảng cho cậu.”
“Diên Diên sẽ tới nhà tôi sao?”
Ngu Diên: “Thư viện.”
Hắn thấy chán nản ngay tức khắc. Gương mặt hằn lên vẻ thất vọng: “Oh.”
“Không muốn à?”
“Muốn! Thư viện cũng được.”
Ngu Diên mím môi cười.
Bây giờ thời gian đã quá trễ, hơn nữa Ngu Diên lo ngại ban đêm hắn sẽ sốt cao, nên cô đành ngủ lại đây.
Sáng hôm sau, Ngu Diên dậy trước nấu cháo, nhưng không đánh thức Tạ Tinh Triều vì sau khi hạ sốt cần phải ngủ nhiều. Hai người họ cũng trống tiết buổi sáng, cho nên không cần dậy sớm như vậy.
Trong lúc cô nghiền ngẫm thực đơn cho bữa trưa thì phát hiện trong nhà không có đậu xị*. Ngu Diên dự định ra cửa hàng tiện lợi ngoài khu dân cư mua về một ít, sẵn tiện đến tiệm thuốc mua thuốc trị ho cho hắn. Tối qua cô nghe thấy vài tiếng ho ngắt quãng phát ra từ phòng hắn.
(*Đậu xị: Được chế biến từ đậu đen. Có rất nhiều cách chế biến đậu xị, nhưng cơ bản là nấu chín đậu đen và để lên men, phơi khô. Đậu xị là phương thuốc trị cảm mạo, phát sốt, nhức đầu, phát ban, sởi.)
Cơ sở hạ tầng xung quanh khu dân cư rất đầy đủ, cửa hàng tiện lợi 24 giờ, siêu thị, hiệu thuốc. Cần gì cũng có.
Ngu Diên vừa bước tới cửa, đổi xong đôi giày, còn chưa kịp mở cửa ra ngoài đã thấy cửa phòng ngủ của Tạ Tinh Triều bị mở ra.
Thiếu niên còn mặc đồ ngủ, để chân trần chạy xộc tới: “Diên Diên, em phải về sao?”
Ngu Diên dừng lại: “Cậu sao lại dậy rồi?”
“Tôi khỏe rồi.” Hắn nói gấp: “Không ho, cũng không sốt nữa. Em muốn đi à?”
“Đi mua ít đồ.” Ngu Diên thở dài.
Không ngờ tai hắn lại thính như thế.
Dính người kinh khủng. Chẳng lẽ cô đi đâu cũng muốn bám theo.
Thiếu niên nhanh như chớp cởi bỏ áo ngủ, thuận tay tóm lấy chiếc hoodie trên sô pha mặc vào: “Tôi đi cùng em.”
Ngu Diên đỏ mặt: “Đừng đi. Cậu ở nhà đợi đi.”
“Tại sao?” Hắn thất vọng hỏi.
Môi Ngu Diên hơi cong lên: “Vừa mới khỏe được một chút lại ra ngoài đón gió. Muốn bị cảm lại à?”
Bình thường Ngu Diên nói chuyện nhẹ nhàng, thái độ cẩn trọng, dè dặt. Chỉ khi đối diện với người thân mới dùng loại ngữ khí này.
Thiếu nữ ăn mặc rất giản dị, mái tóc đen mượt buộc thành đuôi ngựa thấp, váy be nhạt. Có đôi chút khác lạ so với dáng vẻ thường ngày trên lớp. Đôi mắt hạnh trông càng dịu dàng thấu tỏ.
Hắn nhìn ngắm cô, ngắm đến mê mẩn, cảm thấy bản thân dù có nhìn bao nhiêu đi nữa cũng không đủ.
Hắn nghĩ đến việc làm thế nào để giữ lấy cô, trói buộc cô.. suốt cuộc đời này.
Có lúc hắn thấy mình cực kỳ biến thái, đến mức bị những suy tưởng đáng sợ trong đầu thống trị, hay kinh hoảng trước thú vui bệnh hoạn đi kèm theo nó.
Trong những năm xa cách đó, hắn đã dằn vặt không biết bao nhiêu lần.
Tại sao mỗi khi nhớ tới cô, hắn lại đau khổ như vậy, đau đến độ không cách nào tiếp tục ở lại Ngu gia mà chỉ có thể trốn chạy.
Chỉ vì sự khát ngưỡng trong vô vọng tột cùng khi ấy.
Ngu Diên đi chưa được bao lâu thì bầu trời bỗng u ám, bên ngoài mưa phùn kéo đến.
Hắn gọi một cuộc điện thoại, muốn hỏi xem cô có mang dù theo hay không. Nhưng Ngu Diên không bắt máy, có lẽ đang trên đường đi nên không nghe thấy.
Hắn tìm dù, định đi đón cô về.
Nhưng khi hắn vừa mở cửa, trông thấy vị khách không mời đang ở ngay bên ngoài, sắc mặt hắn bỗng tối sầm lại.
“Tôi nhớ đã thông báo trước cho cậu rồi.” Người đàn ông đứng ở cửa có vẻ trầm tĩnh dị thường: “Không cần phải kinh ngạc.”
“Tôi cũng nhớ rõ, hình như tôi còn chưa đồng ý.” Tạ Tinh Triều từ tốn đáp.
Tạ Kì không có hứng thú đôi co cùng kẻ khác, anh ta bình thản nói: “Tết năm nay lão gia tử* gọi cậu về Nam Thành một chuyến, ở cùng với anh hai.”
(*lão gia tử: Cách gọi tôn kính đối với cụ ông lớn tuổi hoặc một cách xưng hô khác của từ ‘ba/bố’ trong trường hợp cao tuổi)
Thiếu niên tựa vào khung cửa, rũ mắt, khó dò ra biểu cảm: “Thế nếu tôi không về thì sao?”
“Để cậu chơi mười tám năm.” Người đàn ông hơi nhướng mày, tựa hồ có chút nghi hoặc: “Cậu còn muốn tiếp tục?”
Tạ gia có rất ít con cháu. Ở đời của Tạ Cương, anh ta là người sinh sau đẻ muộn. Còn lớp hiện tại chỉ có một mình Tạ Tinh Triều.
Từng có một khoảng thời gian sự nổi loạn của Tạ Tinh Triều khiến nhiều người nhà họ Tạ rất đau đầu. Nhưng vì hoàn cảnh đặc thù của gia tộc cùng những việc hắn đã phải trải qua lúc nhỏ, mà mãi đến tận bây giờ họ vẫn trì hoãn việc quản thúc hắn.
“Lúc đó các người có xem tôi là con người không?” Hắn khẽ bật cười, đôi mắt đen sâu thẳm.
Tạ Kì dửng dưng: “Nếu như năm đó cậu thực sự là kẻ câm ngờ nghệch, vậy đòi hỏi đối với cậu phải khác đi, chẳng phải như thế rất bình thường sao? Tạ gia không phải chỗ từ thiện.”
Dường như anh ta sinh ra đã thế, hoàn toàn không có cảm xúc, lý trí đến mức gần như máu lạnh.
Nhưng hắn cũng chẳng quan tâm.
Thiếu niên nhếch môi, cười khinh rẻ: “Vậy thì hy vọng các người có thể tiếp tục duy trì như thế đi.”
Hai người đàn ông đang giằng co ở cửa, nhất thời chỉ nghe thấy tiếng từng giọt mưa tí tách rơi ngoài cửa sổ.
Ngu Diên xếp dù, từ trong thang máy bước ra liền trông thấy cảnh này.
Một người đàn ông trẻ tuổi xa lạ, dáng rất cao, tầm hai mươi bốn tuổi. Nhìn kỹ thì có đôi nét giống Tạ Tinh Triều, ngoại hình đều vô cùng ưu tú. Chỉ có điều, trong khi thiếu niên mang nét đẹp như tạc thì người đàn ông lại có phần lãnh đạm hơn. Trên gương mặt dường như luôn thường trực nét mệt mỏi mơ hồ không cách nào tiêu tán, khó tiếp cận vô cùng.
Cô rất hiếm khi thấy trạng thái như bây giờ của Tạ Tinh Triều, trầm tĩnh, lạnh lùng, khóe mắt và đầu lông mày đều là sự giận dữ. Trông hắn rất khác so với mọi ngày.
Mơ hồ nghe qua vài câu đối thoại, Ngu Diên biết được đây hẳn là người nhà họ Tạ, một họ hàng nào đó của Tạ Tinh Triều.
Bầu không khí gươm tuốt vỏ, nỏ giương dây sẵn sàng chiến đấu này như sắp bị đóng băng.
Thang máy phía sau từ từ khép lại với tiếng chuông nhẹ nhàng vang lên. Cả thiếu niên lẫn người đàn ông đồng thời quay mặt lại, cùng lúc nhìn thấy cô.
“Diên Diên?”
Người đàn ông lạ mặt chỉ thản nhiên quét mắt qua cô.
Một đôi mắt xinh đẹp lại giống như bất chợt bị đóng băng, không mang bất kỳ cảm xúc nào, một tí hơi ấm cũng chẳng có.
Tạ Tinh Triều kéo cô ra sau hắn. Hắn không muốn để Tạ Kì nhìn cô thêm một lần nào, dù có là thoáng qua đi nữa.
“Cô tên Ngu Diên?” Người đàn ông hỏi.
Cô ấy hơi gượng gạo: “Xin chào.”
Dù gì thì cô đang ở trước cửa nhà Tạ Tinh Triều. Ngay lúc này lại bất thình lình gặp phải người nhà họ Tạ, cô thấy không được tự nhiên cho lắm.
Tạ Kì không nói gì, chỉ nhìn cô lần nữa rồi rời đi.
Từ cửa sổ nhìn ra bên ngoài, người đàn ông chậm rãi mở chiếc dù lớn sẫm màu. Ít lâu sau, một chiếc Rolls Royce màu đen lặng lẽ dừng lại trước mặt anh ta. Tài xế bước xuống xe mở cửa cho anh.
Cao quý, lạnh lùng, già dặn.
Bối cảnh và khí chất của Tạ gia đều được phản ánh trọn vẹn ở anh ta.
Còn người bên cạnh cô.. Ngu Diên rất hiếm khi nhớ tới việc Tạ Tinh Triều vốn cũng là một tiểu thiếu gia nhà giàu. Hắn ở trước mặt cô chưa từng phách lối, luôn ngoan ngoãn nghe lời y hệt lúc nhỏ.
Tuy nhiên, hắn trước mắt cô lúc này cùng thiếu niên đối đầu với người đàn ông khi nãy cũng chẳng giống nhau.
Ngu Diên trầm mặc hồi lâu vẫn chưa lên tiếng hỏi.
Thiếu niên rũ mắt: “Đó là Tạ Kì, em út của Tạ Cương.”
Tạ Cương là ba hắn. Nhưng từ khi còn bé, Tạ Tinh Triều đã thường xuyên gọi thẳng tên ông ta trước mặt cô. Số lần gọi ba ít đến thảm.
Như vậy xem ra đó hẳn là chú nhỏ của hắn.
Người nhà họ Tạ phần lớn đều sống tại Nam Thành. Ngu Diên trước nay chưa từng gặp họ, chỉ gặp qua Tạ Cương. Đây là lần đầu tiên cô gặp người khác từ nhà họ Tạ.
“Hai người cãi nhau à?” Ngu Diên nhỏ giọng hỏi.
Hắn lắc đầu.
Ngoài trời, mưa từng đợt trút xuống, còn báo hiệu có sấm sét. Khi hắn còn nhỏ, lần đầu tới Ngu gia, hắn đặc biệt sợ giông bão sấm sét. Mỗi lần như vậy đều là cô nhẹ nhàng dỗ hắn, ôm lấy hắn cùng vượt qua.
Chỉ là Ngu Diên vờ như nó chưa từng xảy ra.
“Cậu muốn đo nhiệt độ lại không?” Cô dịu dàng nói: “Có còn ho không?”
Vẻ mặt hắn đã trở lại bình thường. Nhưng dường như hắn đang suy nghĩ điều gì, hiếm khi thất thần như vậy.
“Tinh Triều?”
“Diên Diên, nếu như cả đời này tôi cứ câm như vậy.” Thiếu niên ngẩng đầu, chợt hỏi khẽ: “Em.. sẽ ghét bỏ tôi sao?”
Hàng mi dài của thiếu niên, khi Ngu Diên bảo hắn ngước lên, trông thấy đôi con ngươi mờ mịt của hắn, cánh môi đỏ hồng hé mở.
Bên ngoài mưa càng lúc càng nặng hạt, quả là một cơn giông hiếm thấy.