Pokemon: Legend of James - Q.1 - Chương 77: Ngang ngược đến khó tin!!!
Năng lượng bùng nổ, cuốn phăng đi chút sinh lực ít ỏi còn lại của Alakazam! Gió mạnh bắt đầu cuốn dần đi khói đen ở khu vực trung tâm vụ nổ, chỗ mà Alakazam đứng khi nãy lúc này đã xuất hiện một cái hố sâu ngoắm với những vết cháy đen nham nhở.
Carlon vẻ mặt đầy nghiêm trọng nhìn về phía con Pokemon đầy rẫy vết thương, sống chết không rõ đang nằm sóng soài giữa hố to. Hắn lấy ra Pokeball, giọng đầy buồn bực: “Về thôi Alakazam!”
“Đáng ghét!” Hắn hung tợn nhìn chòng chọc Flyen, sau đó chuyển đôi mắt phẫn nộ ấy về phía James. Hắn vẫy tay gọi Xatu: “Trở về, Xatu…”
Vừa nghe lệnh, Xatu thoáng chốc liền Teleport trở về bên người Carlon.
Carlon vươn tay ra, đặt nhẹ lên trán Xatu. “Chúng ta đi thôi Xatu. Teleport!”
Xatu gật đầu với hắn. Ngay sau đó, ánh sáng đỏ bảo trùm cả Xatu và hắn. Trong nháy mắt, Carlon và Xatu đã biến mất khỏi đó.
Mọi người kinh ngạc, họ thật không ngờ Carlon nói đi liền đi như vậy.
“Xem ra là hắn đã trở lại sâu bên trong đảo rồi…” Lorelei bình tĩnh phân tích tình hình, “Khụ khụ… Chúng ta mau đuổi theo thôi… nhất định phải chặn bọn chúng lại… khụ khụ… trước khi bọn chúng… khụ khụ…”
“Chị Lorelei…” James cau mày nhìn Lorelei. Lúc này toàn thân cô dính đầy bùn đất, mắt kính của cô cũng đã sớm vỡ nát. Những vết thương xuất hiện đầy trên tay, trên mặt cô, thoạt nhìn có vẻ vô cùng đáng sợ. “Chị Lorelei à, chị không thể đi được!”
Flyen cũng chú ý đến tình trạng của Lorelei. Hắn cũng đồng ý với James, giọng hắn đầy nghiêm trọng: “Đúng vậy, Lorelei, với thương tích như vầy thì em không nên mạo hiểm nữa.”
“Không được! Ta là Thiên vương của Liên đoàn Pokemon, sao có thể lùi bước được… khụ khụ…” Lorelei bỗng nhiên cảm thấy choáng váng, cơ thể cô bắt đầu cảm thấy nặng nề. Bây giờ, căn bản là cô đang dùng ý chí của mình để kiên trì tiếp tục.
“Hừ!” Flyen hừ lạnh, hắn quăng ra một trái Pokeball, “Anh mặc kệ Liên minh gì gì đó… Anh chỉ biết hiện giờ tình trạng của em đang rất nguy hiểm. Em không được chiến đấu nữa! Ra đi, Honchkrow!”
Ngay khi Honchkrow vừa xuất hiện, Flyen đã nhanh chóng ra lệnh cho nó: “Honchkrow, mau đem Lorelei ra khỏi đảo Seafoam mau!”
Lorelei nhìn biểu hiện ngang ngược của Flyen, lại đột nhiên cảm thấy xúc động. Cảm giác này, cho dù là trước đây, cô cũng chưa từng cảm nhận được…
Nhưng cô lại tức giận nhìn Flyen, cô lớn tiếng quát lại: “Thằng khốn này… Anh dựa vào cái gì chứ… khụ khụ…”
Flyen hoàn toàn không để ý đến lời nói của cô. Hắn bước lại gần, bế xốc cô lên trong ánh mắt kinh ngạc của James và Vayne. Sau đó, Flyen nhanh chóng đặt cô lên lưng Honchkrow, “Đem cô ấy đi ra khỏi đây thôi, Honchkrow… ta biết ngươi làm được mà!”
Sau đó, anh chậm rãi, đầy nghiêm túc nói với Blue: “Em cũng ra ngoài trước đi…”
Blue ngẩn ra, cô chưa bao giờ thấy anh mình dùng giọng điệu như vậy. Nhưng lập tức cô liền hiểu được, Flyen đang muốn cô theo chăm sóc cho Lorelei.
Nghĩ đến đó, Blue ôn nhu đáp lời: “Em biết rồi.”
Nói xong, cô cũng nhảy lên lưng Honchkrow, dùng sức đỡ lấy cơ thể Lorelei. Cô nhẹ ngàng cầm lấy tay Lorelei, trấn an: “Được rồi mà chị Lorelei, chị nghe lời anh em đi. Chúng ta ra ngoài trước đi… những việc còn lại giao cho bọn họ được rồi.”
“Ngươi… thằng ngốc này… Vì sao ngươi phải làm như vậy chứ…” Lorelei tức giận mắng chửi, chỉ là, nước mắt của cô lại không kiềm được mà chảy xuống.
Flyen không nói gì nữa, anh vung tay lên, Honchkrow liền bay vút lên cao.
Ngay lúc sắp đi, Blue đột nhiên lại quay đầu, dùng ánh mắt không nỡ nhìn về phía James.
James nhận ra ánh mắt của cô, lại chột dạ mà vờ liếc nhìn phương xa…
“Được rồi… mấy chuyện phiền phức xem như cũng đã giải quyết xong…” James mỉm cười, nhìn Flyen, còn có vẫn luôn im lặng – Vayne, nói ra: “Chúng ta đi thôi, nhất định phải bắt được cái tên Carlon đó…”
—————————
Honchkrow lướt đi thật nhanh giữa hệ thống hang động chằng chịt trên đảo Seafoam. Tiếng gió vù vù vang lên bên tai Blue, mà cô lại hoàn toàn không để ý đến điều đó, ánh mắt cô kiên định nhìn về phía trước. Trước mắt cô đã xuất hiện những tia sáng từ bên ngoài, lối ra đã gần ngay trước mắt.
Lorelei vẫn đang thẩn thờ, mặc cho cảnh vật xung quanh đang dần lui về phía sau, đối với tất cả mọi chuyện vừa xảy ra, cô vẫn còn không thể chấp nhận được…
Blue nhìn cô, hơi có chút do dự, nhưng cuối cùng Blue vẫn không nén được, “Chị Lorelei à,… kỳ thật, mọi chuyện trước đây không giống như chị nghĩ đâu. Anh hai… tham gia The Shadow… một phần nguyên nhân, cũng là vì chị đó…”
—————————
Sâu trong đảo Seafoam…
“Shade! Mọi chuyện sao rồi?” Thân hình đầy chật vật của Carlon cùng Xatu nháy mắt xuất hiện kế bên Shade – tên nhân viên cấp cao của Đội Rocket.
Shade nhìn về hướng Articuno vẫn đang giãy giụa, gật đầu, rồi sau đó lại lắc đầu… “Đã thu lấy mẫu máu của Articuno rồi, nhưng mà nếu muốn bắt giữ nó, thì còn cần thêm thời gian…”
Carlon nghe vậy liền thúc giục: “Kế hoạch này nhất định phải thành công! Nhanh tay nữa lên!”
“Đại khái còn cần hơn mười phút nữa, Articuno sẽ không chịu nổi nữa, đến lúc đó thì có thể tiến hành bắt nó rồi…” Nói đến đây, Shade đột nhiên phát hiện gì đó, hắn quay đầu lại, rồi lên tiếng hỏi Carlon, “Không phải Ngài Carlon đã đi giải quyết đám sâu nhỏ sao? Tại sao lại…”
Xuất hiện ở trước mặt Shade lúc này, chính là bọn James…
Carlon cảm giác có chút ngượng, hắn cố cười gượng vài tiếng: “Ha Ha…Chuyện này… Pokemon của ta hôm qua ăn kẹo Poke, bị chút vấn đề cho nên không thể chiến đấu… Thật đáng chết mà, sau khi trở về ta phải đập nát cái cửa hàng tên Takeda đó…”
Shade hoàn toàn không để ý cái tên Carlon phách lối này rồi… Hiện tại toàn bộ Kanto cùng Johto, ai lại không biết kẹo Poke ở cửa hàng Takeda của thành phố Celadon là sản phẩm cao cấp. Có người nói, ông chủ của cửa hàng Takeda này là một huấn luyện viên sử dụng Infernape vô cùng mạnh mẽ. Chẳng qua người này lại vô cùng thần bí, chỉ biết hắn có quan hệ mập mờ với Erika – huấn luyện viên trưởng thành phố Celadon…
Flyen, James và Vayne dọc theo mặt băng đi tới, rất nhanh đã đi tới một mảnh đất rộng bằng phẳng. Giữa đảo Seafoam vậy mà lại có một cái giếng trời, tuyết rơi nhẹ nhàng từ bên trên rơi xuống…
Mà ngay trước mặt bọn họ chính là Articuno đang bị vô số dây cáp điện quấn lấy! Dòng điện chạy quanh, Articuno đang ra sức giãy giụa, lâu lâu còn phát ra những âm thanh chói tay…
Đứng trước Articuno, là Carlon cùng một tên Đội Rocket khác, cả hai đang dùng ánh mắt lạnh lùng quan sát bọn họ.
James cau mày, nhìn tình trạng của Articuno, hắn đầy lo lắng nói: “Chỉ sợ Articuno chịu không nổi rồi… Chúng ta phải cắt đứt mấy sợi cáp điện này đi!”
“Đúng vậy! Pidgeot, xông lên, Air Slash cắt đứt cáp điện đi!” Flyen vừa nói xong, Pidgeot lập tức bay lên cao, hai cánh nó tỏa ra ánh sáng lóng lánh. Pidgeot vung cánh, hai luồng gió sắc bén lập tức lao nhanh về phía mấy sợi dây cáp điện.
“Này này này… Không được tự ý phá hỏng thành quả lao động của người khác chứ! Ra nào, Houndoom! Flamethrower!” Shade ném ra một trái Pokeball.
Một con Houndoom màu đen nhánh mang theo ánh mắt bất thiện xuất hiện trước mặt mọi người. Nó lạnh lùng nhìn lưỡi dao gió đang đến gần, rồi nó há miệng, phun ra một cột lửa đỏ ngầu, bắn mạnh về phía đòn Air Slash của Pidgeot.
Ầm!
Flamethrower và Air Slash va chạm mạnh trên không, cả hai đòn đánh cùng nhau tiêu tán.
“Ha Ha… chỉ còn một chút nữa là có thể bắt được Articuno rồi! Đến lúc đó mới là thời điểm Đội Rocket chúng ta vui vẻ… Các ngươi, tốt nhất là đừng xen vào việc của người khác…” Shade lạnh lùng nhìn bọn James…
Carlon đứng bên cạnh cũng kiêu ngạo phụ họa: “Đội Rocket chúng ta mới là tổ chức mạnh nhất! Con Articuno này, chúng ta bắt chắc rồi!”
Ánh mắt James lạnh như băng, hắn nghiêm túc nhìn Shade, rồi quay qua nói với Flyen…