Osin thiên nga hóa vợ yêu tổng tài - Chương 49-50
“Tinh….Tinh…”
– Jenny, em ra xem ai bấm chuông đi._Jun
– Vâng._Jenny
Jenny ra xem bấm chuông. Ra đến ngoài cổng thì không thấy ai hết. Rôi Jenny vô tình thấy một cô bé chừng 6 tuổi gì đó đứng khóc ở phía bên trái và cách cổng 10 mét. Với bản tính yêu trẻ con và luôn giúp đỡ người khác nên Jenny không lo nghĩ gì mà tiến lại phía cô bé đó. ” Ưm…Ưm…Ưm…” Chưa kịp hỏi gì thì Jenny bị chuốc thuốc mê từ đằng sau. Jenny dẫy dụa không ngừng nhưng vô ích thôi vì chưa gì thuốc mê đã ngấm rùi. Jun và Lily từ trong nhà nhìn ra rồi cười. Biết Jenny yêu trẻ con nên Jun lợi dụng điều này để dụ Jenny ra ngoài. Con đứa bé kia hả? Nó là trẻ con có biết gì đâu chứ, bảo nó đứng đó giả khóc một lúc rồi đưa nó mấy viên kẹo là nó nghe theo liền à. Jun làm vậy không chỉ hại Jenny không mà còn đầu độc những thứ xấu xa này vào đứa bé ngây thơ, vô tội kia nữa. Đúng là một con người nham hiểm và độc ác mà. Một lúc lâu sau Kelvin về.
– Anh về rồi à? Emily có sao không?_Jun giả vờ lo lắng
– Không sao rồi. Henry đưa em ấy lên phòng đi._Kelvin
– Ừm._Henry lại bế Emily lên phòng. Emily vẫn vậy, không nói gì hết, không chỉ với Henry mà đối với mọi người cũng vậy
– Jenny đâu rồi?_Mary không thấy Jenny đâu nên hỏi
– Ủa, mọi người không gặp Jenny hả? Mới có người bấm chuông rùi Jenny ra mở cổng mà._Lily nói dối không chớp mắt, rõ là Jenny bị bắt đi được 15 phút rồi
– Jenny ra mở cổng? Tụi anh mới vào mà có thấy đâu?_Ken
– Chẳng lẽ Jenny…_Mary
– Mary lên ở cùng Emily đi để tụi anh đi tìm._Kelvin nói chen ngang Mary
Quả là một chuyến đi tồi tệ mà. Hết Emily giờ lại đến Jenny. Kelvin mà biết ai đứng sau vụ này chắc chắn sẽ xử đẹp người đó. Ở nhà hai chị em Jun vẫn bình thản. Còn Mary lấy thuốc về bôi và băng bó cho Emily rồi có hỏi ham này nọ nhưng Emily không trả lời. Mary tìm mọi cách để Emily nói chuyện nhưng Emily vẫn im lặng. Bất lực Mary đành ngồi nhìn Emily thôi.
Đên Khuya Kelvin, Ken và Henry mới về nhưng Jenny không có về cùng. Mary có đi mua đồ ăn nhưng còn ai có tâm trạng để ăn đâu. Henry bỏ lên phòng tắm rửa rồi qua phòng Emily. Trái tim Henry đau nhói khi thấy Emily ngồi co ro, đầu tựa vào tường, mắt cứ nhìn ra cửa sổ, không ăn, không uống, không nói chuyện. Thà Emily cứ đánh cứ chửi Henry còn thấy thoả mái hơn bây giờ. Henry biết là Emily đang buồn lắm, đau lắm nhưng trái tim Henry cũng đâu phải trái tim sắt đá đâu nên Henry cũng đau lắm chứ. Henry đi đến nắm lấy đôi tay của Emily mà Emily không có phản ứng gì. Đôi tay đó vễn còn hơi ấm mà sao Henry cảm thấy lạnh lẽo đến vậy.
– Emily à, anh biết là dù anh có nói thế nào em cũng sẽ không tin, nhưng anh vẫn phải nói. Anh không biết đêm qua đã sảy ra chuyện gì. Anh cũng không dám chắc mình vô tội vì hôm qua anh có uống rượu. Nhưng anh thề là anh chưa bao giờ có ý phản bội em và càng không có tình cảm gì với Lily. Nếu hôm qua sự thật là anh sai thì đó cũng chỉ là điều ngoài ý muốn thôi. Nhưng dù sao trong chuyện này anh là người có lỗi, em không có lỗi gì cả nên em đừng tự làm khổ bản thân mình nữa. Nhìn em như vậy anh đau lắm em có biết không? Ừ thì anh sai, anh xin lỗi, nhưng anh xin em đừng im lặng nữa được không. Im lặng, nếu cứ im lặng sẽ tạo ra kgoảng cách giữa hai chúng ta đó. Mà thật lòng anh không muốn vậy đâu. Thà rằng giờ em nói, em chửi mắng anh để trái tim anh nó bị bót nát rồi chết luôn đi, còn hơn là giờ em cứ im lặng như một con dao phủ muối cứa từ từ vào tim anh. Mà thôi, chắc đó là cái giá anh phải nhận, nếu thấy đúng em cứ tiếp tục làm vậy đi, làm cho đến khi hết giận anh thì thôi và anh sẽ đợi đến ngày đó. Giờ muộn rồi, em ngủ đi, anh về phòng._Henry nói hết những gì mình suy nghĩ và vô tình những giọt nước mắt của Henry rơi xuống tay Emily. Khi Henry định đứng dậy đi về phòng thì Emily đã níu tay Henry lại rồi xà vào lòng Henry khóc nấc lên. Emily vẫn còn giận Henry lắm nhưng cũng sợ mất Henry. Có lẽ vì quá yêu Henry nên Emily sợ nếu cứ vậy mãi sẽ mất Henry thật. Với cả trong đời ai mà chẳng có lỗi quan trọng là biết nhận lỗi và sửa lỗi thôi. Và có lẽ đều làm Emily cảm động nhất là những giọt nước mắt của Henry. Những giọt nước mắt nong nóng đó khiến Emily thấy xót xa và buộc lòng phải tha thứ cho chủ nhân của nó. Dù đã tha thứ nhưng chuyện ngày hôm nay sẽ mãi khắc sâu trong trái tim của Emily và Henry. Và cũng có thể sau hôm nay hai người sẽ yêu nhau nhiều hơn vì sau cơn mưa trời lại sáng mà.
——————————————————————————————————————————
Henry thức vì có gì đó ngọ nguậy trong lòng mình. Henry định đưa tay lên dụi mắt nhưng lại thấy nằng nặng, rồi Henry mới cúi đầu xuống nhìn và mỉm cười khi nhớ lại chuyện tối qua. Chả là tối qua Henry ôm Emily rồi cả hai ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Henry vẫn dựa lưng vào tường còn Emily nằm gọn trong lòng Henry ngủ ngon lành. Lúc này Emily mới ngủ dậy rồi vươn vai như mọi khi nhưng “pạp”… Hình như Emily đập trúng cái gì đó. Emily ngước mắt nhìn xong cười phá lên vì bàn tay thân yêu của Emily đã đập trúng mặt của Henry và giờ nó vẫn đang ngự trị ở đó.
– Còn cười nữa này._Henry nhéo mũi Emily cái rồi quay đi mặt giả vờ giận, còn trong lòng đang vui lắm khi thấy Emily cười
– Hihi, nhìn ngộ ghê._Emily đáp lại như thể hôm qua không có gì sảy ra
-…_Henry vẫn giả giận
– Hứ, không nói thì thôi, không thèm._Emily nói xong dậy đi làm vệ sinh cá nhân. Nhưng chưa kịp xuống giường thì bị Henry kéo lại và…môi chạm môi. Emily hơi ngại nên có ý đẩy Henry ra nhưng đẩy không được đành mặc kệ. Nhưng chẳng biết kẻ phá đám nào đến không đúng lúc. “Cạch” cửa phòng Emily mở, Emily giật mình vội đẩy Henry ra.
– Oh…Ơ….À…Ờ xin lỗi đã làm phiền hai người._Ken và Mary ấp úng đồng thanh. Ken và Mary sang để xem Emily sao rồi ai ngờ lại được xem cảnh phim tình cảm miễn phí này
– Ơ…À không…không sao._Emily đỏ mặt
– Hỳ, tụi mình xuống nhà trước._Mary
Mary và Ken đi ra ngoài rồi mà mặt Emily vẫn chưa hết đỏ. Trời, first kiss của Emily lại rơi vào trong hoàn cảnh này không đỏ mặt mới lạ.hihi. Nhìn Emily như vậy Henry cười còn vô duyên hơn Emily hồi nãy.
– Đáng cười lắm hả?_Emily
– Giống người yêu của anh thôi mà._Henry
– Hứ, ở đấy mà cười._Emily ném cái gối ôm vào mặt Henry rồi đi làm vệ sinh cá nhân.
Henry cũng về phòng làm vệ sinh cá nhân luôn nên lúc Emily quay ra thì không thấy Henry rồi. Xong cả hai cùng xuống nhà.
– Ủa, Jenny đâu?_Giờ Emily mới để ý, từ lúc về không thấy Jenny đâu
– Jenny, Jenny mất tích rồi._Mary
– Sao?_Emily
– Bla…bla…_Jun kể lại chuyện hôm qua
Kelvin bước từ trên tầng xuống không nói không rằng lấy xe đi luôn. Mọi người chẳng ai nói được gì. Ăn sáng xong mọi người lại chia nhau ra đi tìm. Đi đến cửa Lily kéo Henry lại chờ mọi người đi hết Lily mới nói:
– Em có chuyện muốn nói.
– Chuyện gì?_Henry
– Chẳng lẽ anh là một người vô trách nhiệm như vậy sao?_Lily
– Em nói thế là có ý gì? À chuyện hôm trước hả? Anh xin lỗi, nhưng anh cũng nói luôn anh không biết gì về chuyện này._Henry
– Anh nói thế mà nghe được à?_Lily
– Đừng có ép người quá đáng._Henry
– Ép ư? Trong chuyện này ai là người thiệt hơn hả? Anh làm như vậy xong coi như không có gì là sao?_Lily
– Vốn dĩ nó không có gì. Em đã ép thì anh sẽ nói cho em nghe. Đừng tưởng anh ngốc, hôm đó rõ là anh chỉ uống một chút rượu và không hề say, nhưng sau khi uống tách trà gừng Jun đưa thì anh không biết gì hết. Vậy chắc chắn là tách trà gừng đó có vấn đề. Rồi đến sáng cũng là Jun nhờ Emily đem trà gừng lên cho em, mà phòng em lại không khoá. Chỉ cần vậy thôi cũng đủ để anh biết đây là âm mưu của em và Jun rồi. Anh không muốn nói cho mọi người biết vì hy vọng em thấy làm vậy không được gì nên từ bỏ mấy cái ý đồ xấu xa đó. Và anh nghĩ trong trường hợp này Jun bị em ép phải giúp nên anh không muốn mọi người hiểu lầm Jun(trong mắt Henry Jun không phải người xấu, còn Lily thì nghe Emily nói này nọ nên Henry mới nghĩ vậy)
-…._Lily cứng họng không nói được gì nữa
Henry cũng chả thèm quan tâm mà bỏ đi luôn.
Một ngày…Hai ngày, nhóm Kelvin vẫn chưa tìm thấy Jenny. Không một tung tích, không mốt giấu vết, Jenny biến mất như cái bóng vô hình. Kelvin đã cho người lục tung cả thành phố, sân bay và ở Việt Nam nữa nhưng tất cả vẫn là con số 0. Bây giờ chính Jun và Lily còn không biết Jenny ở đâu. Vi vụ bắt cóc này Jun và Lily cùng Thiên Bằng làm, Jun chỉ tiếp tay cho Thiên Bằng bắt Jenny thôi còn sau thế nào Jun để Thiên Bằng tự lo.
———————————————————————————————————————
Jenny mở mắt ra thấy mình đang nằm trong một căn phòng rất lạ, rõ là Jenny nhớ mình đang đứng ở cổng nhà mà sao giờ lại ở đây. Rồi “cạch” cửa phòng mở, Thiên Bằng bước vào.
– Em tỉnh rồi hả?_Thiên Bằng
– Thiên Bằng?_Jenny
– Không sai._Thiên Bằng
– Anh định giở trò hèn hạ gì nữa đây?_Jenny thấy mệt mỏi quá
– Để có được em trò gì anh cũng có thể làm. Không biết giờ bọn Kelvin sao nhỉ? Hai ngày em mất tích chắc tụi nó chạy loạn lên tìm đấy nhỉ?_Thiên Bằng
– Hai ngày ư?_Jenny
– Phải, em đã ngủ trong căn phòng này 2 ngày rồi._Thiên Bằng
– Thả tôi ra, anh càng làm vậy chỉ khiến tôi càng ghét anh thôi. Một con người nhỏ nhen, hèn hạ như anh có chết tôi cũng không yêu, tốt nhất là anh đừng tốn công nữa._Jenny
– Hừm. Để rồi xem, em sẽ phải hối hận về những lời vừa nói. Giờ an phận mà ngủ tiếp nha cưng._Thiên Bằng cúi sát mặt Jenny nói xong ra khỏi phòng
Kelvin ra khỏi phòng khóa cửa lại rồi xuống nhà gọi người lên canh ngoài cửa phòng đang nhốt Jenny. Nhưng vừa đi đến cầu thang Thiên Bằng thấy một dải hoa hồng đen. “Black Rose” Thiên Bằng thốt lên rồi đi theo dải hoa hồng đen mà quên mất không bảo mấy tên đàn em lên phòng Jenny. Cứ thế Thiên Bằng đi theo dải hoa hồng đen đó, đi mãi đi mãi cho tới khi chẳng còn thấy bông hoa hồng đen nào cả. Quay trái, quay phải, nhìn trước, nhìn sau mà Thiên Bằng chả thấy có gì thay đổi. Như linh tính được chuyện không hay Thiên Bằng vội chạy vào. Vào đến phòng khách thấy bọn đàn em nằm bất tỉnh nên Thiên Bằng lao thẳng lên phòng Jenny. Cửa phòng Jenny mở toang và tất nhiên Jenny không còn ở trong. Trong giây phút sơ suất và sự tò mò về Black Rose bùng cháy, Thiên Bằng một lần nữa để mất Jenny.
———————————————————————————————————————————
Bỗng Kelvin có điện thoại, là Sandy gọi.
– Alo._Kelvin
– Đến ngôi biệt thự ở đường abcxyz đón Jenny đi._Sandy
Kelvin tắt máy cái ” rụp” rồi ra lấy xe phóng đi luôn. Mary, Ken và Henry đoán là có chuyện này chạy theo luôn. Đoán là có chuyện nên Ken, Mary và Henry chạy theo trước sự ngơ ngác củ 3 người còn lại. Một lúc sau Kelvin lái xe đến ngôi biệt thự mà Sandy nói.
– Mấy em vào nhà đi._Sandy
– Jenny đâu hả chị?_Kelvin
– Đi theo chị._Sandy
Sandy dẫn 4 người lên một phòng ở tầng hai. Cửa phòng mở ra, trước mắt mọi người là bóng người cao cao, gầy gầy quen thộc. Jenny ôm trầm lấy Kelvin, Kelvin cũng đáp chả thay cho sự nhớ nhung, lo lắng suốt hai ngày qua.
– Sao Jenny lại ở đây?_Ken
– Jenny bị Thiên Bằng bắt cóc._Sandy
– Lại là Thiên Bằng. Hắn ta muốn gây sự với chúng ta đến bao giờ đây?_Mary
– Thiên Bằng chưa để yên cho các em đâu. Đặc biệt là Jenny. Cá em phải bảo vệ Jenny thật tốt vì bây giờ có dở trò gì Thiên Bằng cũng sẽ động đến Jenny, trong mắt Thiên Bằng Jenny là điểm yếu của các em đó._Sandy
– Tụi em sẽ làm theo lời chị. Mà chị Sandy qua đây lúc nào?_Henry
– Chị mới qua thôi._Sandy
– Sao chị biết Jenny bị Thiên Bằng bắt mà cứu?_Mary
– Haha. Chị là ai chứ? Một bang chủ của Black Rose không phải là người đơn giản em à._Sandy
– Ừm ha, vậy mà em quên._Mary
– Đến giờ tụi em về rồi, cảm ơn chị đã cứu Jenny._Kelvin giờ mới lên tiếng
– Ơ thế không rủ chị qua chơi à?_Sandy nói đùa thôi chứ người như Sandy thời gian là vàng
– Có rủ chị cũng không thể qua._Kelvin
– Vẫn là em hiểu chị nhất. Thôi mấy đứa về đi._Sandy cười nói
– Chào chị em về._Ken, Mary, Henry và Jenny đồng thanh
– Mary, lại đây chị bảo._Sandy gọi Mary lại
– Em hãy nhớ những gì chị chuẩn bị nói. Không phải ai cũng đáng tin, đôi khi người đáng tin nhất là người đáng nghi nhất. Thời gian trôi con người sẽ thay đổi._Sandy biết tất cả chuyện mà Jun và Lily đã làm chỉ là không muốn nói ra thôi. Sandy chỉ nói điều này cho Mary vì Sandy biết Kelvin, Henry và Ken rất tin tưởng Jun nên rất khó để 3 người đó nghi ngờ Jun. Mặt khác Mary là người thông minh, suy nghĩ nhạy cảm và cái nhìn rất tinh tường nên nói với Mary có lẽ Mary sẽ đề phòng và theo dõi Jun.
– Ý chị là gì?_Mary
– Về em tự suy nghĩ lại, chị tin em sẽ nhận ra._Sandy tuy không tiếp xúc với Mary nhiều nhưng biết tất cả về Mary và những người trong nhóm Kelvin cũng vậy
– Vâng. Vậy chào chị em về._Mary
Mary chào chị Sandy rồi về luôn khỏi Ken đợi lâu(Kelvin và Jenny một xe, Ken và Mary một xe, Henry một xe). Trên đường về Mary suy nghĩ câu nói của Sandy.”Người đáng tin nhất chắc chắn là anh Ken, anh Kelvin, anh Henry, Emily, Jenny và chị Jun. Anh Ken, anh Henry, anh Kelvin chắc chắn không phải người mà chị Sandy nói. Emily thì càng không. Jenny cũng không phải. Chẳng lẽ là chị Jun, nhưng chị Jun là người 3 anh rất tin tưởng.Không phải ai cũng đáng tin, đôi khi người đáng tin nhất là người đáng nghi nhất. Thời gian trôi con người sẽ thay đổi. Chẳng lẽ là chị Jun thật. Tạm thời theo dõi trước rồi nói với mọi người sau cũng được.” Mary nghĩ thầm. Nhìn Mary cứ đăm chiêu suy nghĩ gì đó nên Ken có hỏi mà Mary nói là không có gì.