Ông Bố Tỷ Phú Và Quý Tử Thiên Tài (full) Tô Manh -Triệu Trí Tuấn - Chương 149
Chương 149
Tô Manh cũng không biết đã trải qua bao lâu, có thể là mười phút, cũng có thể là nửa tiếng, lúc chiếc xe đi qua đường càng lúc càng lắc lư, từ đường nhựa biến thành đường bình thường thì cách không xa cuối cùng cũng truyền lại tiếng còi xe của cảnh sát.
Triệu Trí Tuấn ở phía sau nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát dường như có chút sợ hãi rồi đột nhiên gia tăng tốc độ.
Thẩm Dục An bị dọa một trận, đúng lúc này phía trước đột nhiên xuất hiện một đoàn xe lửa, bên cạnh lại có một chiếc xe chở dầu.
Trước có xe lửa, sau lại có xe của Triệu Trí Tuấn đang điên cuồng đuổi theo, bên cạnh còn có một chiếc xe chở dầu, anh cần chặt răng, nhìn về phía thanh chắn bên đường rồi hung hăng đạp ga hét lên với Tô Manh: “Nam chặt vào!”
Chiếc xe re manh một cái, trực tiếp đụng thẳng vào thanh chán bên đường. Triệu Trí Tuấn theo sau không nghĩ ngợi gì cũng đuổi theo..
Hai chiếc xe đụng thẳng vào thanh chắn, vậy mà lao thẳng xuống vách núi…
Tô Manh căng thẳng nhắm chặt mắt. Đột nhiên cả người dường như bị cái gì mềm mại ôm lấy, chỉ cảm thấy trước mắt trời đất đảo điên, cả người liền mất đi ý thức.
Đợi cô tỉnh lại lần nữa, trước mắt đã trắng như tuyết. Mùi thuốc khử trúng xộc vào mũi cho cô biết, cô đang ở trong bệnh viện. Cô cẩn thận chuyển động cánh tay dưới chăn một chút, lại chuyển động cái chân rồi lập tức thở phào một hơi.
Còn tốt còn tốt, không có đứt tay đứt chân. Tay chân đều đầy đủ.
Nhưng nghĩ đến Thẩm Dục An cùng chung xe, cô lập tức nhấn vào cái chuông bên cạnh giường.
Sau đó liền có y tá xông đến, ánh mắt cô ta nhìn Tô Manh có chút kỳ lạ, luôn cảm thấy không phải là ánh mắt y tá nhìn bệnh nhân: “Cô Tô, có gì cần giúp sao?”
Tô Manh yếu ớt từ trên giường ngồi dậy: “Người đi cùng xe với tôi đâu?”
Nghe thấy câu này, y tá đột nhiên lộ ra ánh mắt nhiều chuyện: “Cô Tô, cô có quan hệ gì với chủ tịch Thẩm vậy. Sao hai người lại cùng gặp tai nạn? Hơn nữa chủ tịch Thẩm còn ôm chặt lấy cô không buông tay. Hai người có phải là người yêu không?”
Tô manh nhớ tới trước lúc hôn mê, trọng lượng truyền tới trên người cùng với độ ẩm đó liền bong nhiên bừng tỉnh.
Sau đó cô càng căng thẳng: “Anh ấy sao rồi? Không có nguy hiểm tới tính mạng chứ?”
Cô ý tá nhìn thấy mặt mày Tô Manh trắng bệch giống như bị dọa không nhẹ cũng không dám lại tò mò gì nữa. “Chủ tịch Thẩm gãy xương vài chỗ, trên đầu còn băng bó. Chút nữa phải đi kiểm tra CTI, chắc không có trở ngại gì nhiều.”
Tô Manh nghe thấy câu này mới thở phào một hơi ngã nhoài xuống giường. Trái tim thấp thỏm trong lòng rốt cuộc buông xuống. Lúc này cô mới để ý tới bản thân, để y tá rót nước cho cô.
Cô với tay tìm điện thoại, nhìn thấy trên màn hình đã là bảy giờ tối, nghĩ tới Tô Ngạn Khải còn đang ở nhà trẻ liền vội vàng gọi điện cho cô Vương. “Alo, cô Vương, xin lỗi xin lỗi, tôi xảy ra một chút chuyện ngoài ý muốn. A? Ai đón bé đi rồi?” “Cái gì? Ông nội bé. À, cảm ơn cô. Tạm biệt.”
Ông của Ngạn Khải. Trước mắt Tô Manh lập tức hiện lên ông bác kiệm lời trong đôi vợ chồng giàu sang ngày đó.
Vậy đợi chút nữa cô cũng sẽ phải gặp bổ mẹ của Thẩm Dục An rồi?
Trời ạ!
Nghĩ tới thái độ kiêu căng tự đại của bà Thẩm Dục An, cô liền thấy đau đầu.
Lúc cô đang sầu não, thì nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã đến liền. Bên ngoài cửa vang lên tiếng ầm ĩ.
Bà Thẩm đay Thẩm Dục An đang ngồi trên xe lăn tiến vào. Hai mẹ con không biết đang nói cái gì mà sắc mặt không tốt chút nào.
Thẩm Dục An nhìn thấy Tô Manh tỉnh rồi, tự mình đẩy xe tới bên giường cô: “Em tỉnh rồi à? Trên người có chỗ nào không khỏe không?”
Tô Manh nhìn thấy trên đầu Thẩm Dục An bao từng tầng băng dày đặc, lại nhìn cái chân trái đang bó bột của anh, ánh måt có chút nóng: “Tôi không sao, vết thương của anh thế nào rồi?”