Omega Trong Mộng Hóa Ra Là Alpha Có Vị Anh Đào - Cao Ô - Chương 92: Để người yêu mặc kiểu quần áo mà mình thích
- Home
- Omega Trong Mộng Hóa Ra Là Alpha Có Vị Anh Đào - Cao Ô
- Chương 92: Để người yêu mặc kiểu quần áo mà mình thích
Tống Huệ Nhiên ngồi trên sô pha ôm Phó Nhạc, cau mày xem lướt qua các bộ suit trên trang sản phẩm.
Văn Cảnh đứng kế bên nhìn bảng giá năm con số ở khu vực trưng bày với vẻ mặt ngờ nghệch.
Phó Tinh Nhàn xoa đầu cậu: “Lần này hơi gấp nên chỉ đặt may được vài bộ, lần sau nhất định sẽ đặt may toàn bộ cho cậu.”
Văn Cảnh: “Tớ chỉ tham dự tiệc rượu thôi mà, có cần bỏ nhiều tiền như thế chỉ để mua quần áo không?”
Phó Tinh Nhàn: “Vì đây là lần đầu cậu đi nên phải gặp rất nhiều người đó.”
Văn Cảnh ngước mắt nhìn anh: “Nếu buộc phải mặc suit thì cậu không có bộ nào nhỏ cho tớ mượn mặc à? Cần gì mua bộ mới?”
Phó Tinh Nhàn nhanh chóng bắt được trọng điểm, anh cong môi: “Cậu muốn mặc quần áo của tớ hả?”
Văn Cảnh: “Không được sao?”
“Đồ của tớ chẳng hợp với cậu.” Phó Tinh Nhàn nắm lấy tay cậu rồi xoa nhè nhẹ, sau đó ghé sát vào tai cậu thì thầm: “Nếu cậu muốn mặc thì đợi tới lúc về nhà có thể mặc cho một mình tớ xem.”
Văn Cảnh mím môi đánh vào người anh: “Các bạn khác trong Hội học sinh có biết cái tính cợt nhả này của cậu không?”
“Cợt nhả chỗ nào chứ? Tớ cũng từng mặc quần áo của cậu rồi.” Phó Tinh Nhàn nhét tay Văn Cảnh vào túi áo khoác của mình.
Ở bên này, Tống Huệ Nhiên bỗng thở dài thườn thượt: “Chẳng có gì nổi bật cả, thôi cứ lấy cái này, cái này, cái này, cái này… cho thằng bé thử trước đi.”
Văn Cảnh quay đầu nhìn nhân viên đang lấy từng bộ xuống.
???
Chẳng có gì nổi bật thì sao vẫn muốn cậu thử nhiều thế?
Phó Tinh Nhàn đẩy cậu: “Cậu vào thử đồ đi.”
Văn Cảnh nhìn chằm chằm vào đồ suit trên tay nhân viên rồi chợt phát hiện cổ áo của bộ đồ màu lam óng ánh như được may bằng vải satin.
“Cái này có lố lăng quá không ạ?”
“Dạ không đâu, đây là suit dự tiệc mà, do ve áo may từ vải satin nên hơi bắt mắt một chút.” Nhân viên lịch sự đưa tay ra, “Mời anh qua bên đây thử đồ ạ.”
Văn Cảnh cứ tưởng mặc suit vào sẽ rất khó chịu nhưng khi mặc xong cậu lại cảm thấy nó chẳng khác gì đồng phục học sinh cả.
Có lẽ cậu nên biết ơn vì đồng phục của Đức Tân không phải đồ thể dục, và nó đã giúp mọi người thích nghi với xã hội từ sớm.
Cậu bước khỏi phòng thử đồ, dang hai tay cho Tống Huệ Nhiên xem.
“Cô ơi…”
Ánh mắt của Tống Huệ Nhiên sáng lên: “Cũng được đó~ Tinh Nhàn, con chụp cho thằng bé một tấm đi.”
Sau đó cậu cứ liên tục thay quần áo và chụp ảnh.
Văn Cảnh vốn tưởng rằng chỉ thử mấy bộ này nữa là xong, ai ngờ Phó Tinh Nhàn và Tống Huệ Nhiên lại thảo luận về các bức ảnh rồi lựa thêm vài bộ cho cậu thử tiếp.
Văn Cảnh:???
“Cậu mặc bộ nào cũng đẹp hết.”
Phó Tinh Nhàn nắm tay cậu, nhân lúc Tống Huệ Nhiên tập trung vào Phó Nhạc liền hôn cậu một cái.
“Đột nhiên tớ hiểu ra tại sao mẹ lại thích mua quần áo cho tớ rồi. Mấy bộ đó trông khá đẹp, hay cậu mặc thử nữa nhé?”
Văn Cảnh:…
Sau một hồi loay hoay, cuối cùng họ quyết định chọn bộ suit Ý màu trắng ngà. Ve áo của bộ suit làm bằng chất liệu nhung tơ, trông khá lộng lẫy nhưng chẳng hề lố lăng chút nào.
Tống Huệ Nhiên giải thích chi tiết cho nhân viên những thứ cần chỉnh sửa và hẹn họ trong vài ngày tới hãy giao hàng đến nhà bà.
Văn Cảnh thay lại quần áo của mình, sau đó ngồi xuống sô pha hỏi Phó Tinh Nhàn: “Tớ cảm thấy cô rất thích tớ.”
Phó Tinh Nhàn: “Đương nhiên rồi.”
Văn Cảnh: “Nhưng tại sao?”
Phó Tinh Nhàn ôm lấy bả vai cậu: “Làm gì có nhiều câu trả lời cho câu hỏi tại sao chứ?”
Văn Cảnh định hỏi thêm nhưng Phó Nhạc đã chạy tới phá đám.
Tống Huệ Nhiên chưa thỏa cơn mua sắm nên vừa bước khỏi cửa hàng đã giơ tay, nói: “Đi thôi, cùng mua thêm một ít quần áo hàng ngày cho Văn Cảnh nào!”
Văn Cảnh vội nhìn Phó Tinh Nhàn với ánh mắt cầu cứu.
Phó Tinh Nhàn nói: “Cậu nên cầu nguyện rằng đó không phải là quần áo nữ đi nha.”
Văn Cảnh:…
*
Rất nhanh đã đến ngày diễn ra tiệc rượu.
Văn Cảnh ngồi trước máy tính đăng nhập vào email, cậu vào trang web của khách sạn nơi tổ chức tiệc rượu xem lại lần nữa, sau đó cụp mắt xuống, khóe môi khẽ nhếch lên.
Cậu đứng dậy, bước đến trước gương để thay bộ suit vừa được nhận vào hôm nay, sau đó ngắm nhìn bản thân trong gương.
Đúng là bộ đồ rất vừa vặn, tôn lên vòng eo và bờ vai của cậu.
Áo sơ mi, áo khoác và quần đều màu trắng nên nếu bị bẩn sẽ tiếc lắm.
Mà cậu đoán có lẽ Phó Tinh Nhàn cũng có suy nghĩ như vậy.
Văn Cảnh cầm cà vạt tới chỗ máy tính, cậu lên mạng tìm cách thắt cà vạt rồi chăm chú xem một hồi lâu.
Dù là nút thắt đơn hay nút thắt kiểu Windsor thì vào tay cậu cũng biến thành chiếc khăn quàng đỏ.
…
Thôi bỏ đi, Văn Cảnh cầm cà vạt đi sang phòng bên cạnh.
“Anh trai, tớ không biết thắt cái này.” Cậu ló đầu vào liền thấy Phó Tinh Nhàn đã thay xong quần áo.
Phó Tinh Nhàn mặc bộ suit ba mảnh màu xanh dương kiểu Anh, trông khác hẳn với phong cách của cậu và có vẻ trưởng thành hơn nhiều.
Nhan sắc ấy khi mặc đồng phục học sinh vẫn thế, nhưng trong bộ đồ được cắt may tỉ mỉ thế này lại càng hoàn hảo hơn, khoe được trọn vẹn thân hình tam giác ngược mà vẫn giữ được nét lịch lãm.
Văn Cảnh nuốt nước bọt, chẳng hề biết ánh mắt của Phó Tinh Nhàn cũng tối lại khi nhìn mình.
“Anh trai, so với cậu thì trông tớ như con nít ấy.” Cậu bước tới bên Phó Tinh Nhàn, “Nhìn non choẹt à.”
“Không đâu,” Phó Tinh Nhàn chỉnh cổ áo suit giúp cậu, sau đó nhận lấy cà vạt của cậu, “Bộ suit phong cách Italy mang hơi hướng phóng khoáng, nó rất hợp với cậu.”
“Còn có nhiều kiểu khác nhau đến vậy sao?” Văn Cảnh cúi đầu nhìn ngón tay thon dài khéo léo thắt cà vạt cho cậu, “Cậu giỏi thật đó.”
Phó Tinh Nhàn kéo cà vạt lần cuối: “Xong rồi, bây giờ nó đã thành công trói được cậu.”
Anh kéo Văn Cảnh ngã nhào vào lòng mình, sau đó nâng mặt thiếu niên lên, cúi đầu hôn cậu.
Văn Cảnh ngẩng đầu nhắm mắt, cậu vòng tay ôm eo anh rồi hé môi ra.
Hơi thở của hai người dần trở nên gấp gáp, nhưng đột nhiên cả hai nghe thấy tiếng gõ cửa, hay có thể nói là tiếng đập cửa vang lên.
“Anh hai, anh hai ơi! Anh hai xong chưa?”
Văn Cảnh hoảng tới mức đẩy anh ra, Phó Tinh Nhàn thấy vậy liền nhăn mặt: “Chưa có xong! Anh hai phải chải tóc nữa!”
“Mẹ hỏi anh hai có muốn chị xinh đẹp làm tóc cho anh không?”
Văn Cảnh:?
“Là nhà tạo mẫu tóc.” Phó Tinh Nhàn nhỏ giọng giải thích, sau đó lớn tiếng đáp lời Phó Nhạc: “Anh không cần! Anh tự làm được rồi!”
“Anh Văn Cảnh đâu mất rồi?? Anh Văn Cảnh ơi! Chị gái đó xinh lắm luôn á!”
Văn Cảnh khẽ hỏi: “Phải làm tóc nữa sao? Tớ không thích để người ta chạm vào tóc mình, có thể bỏ qua việc này được không?”
Phó Tinh Nhàn gật đầu: “Được, không sao đâu!”
Tiếng bước chân lạch bạch ngoài cửa nhỏ dần.
Anh kéo Văn Cảnh đi về phía nhà tắm: “Cậu vào đây, tớ vuốt tóc cho cậu nha.”
Văn Cảnh: “Hả?”
“Cậu không thích người khác chạm vào nhưng tớ thì được đúng chứ?” Phó Tinh Nhàn quay đầu nhìn cậu.
Phó Tinh Nhàn lấy một ít sáp rồi vuốt lên tóc tự tạo kiểu cho mình, sau đó tạo kiểu tóc cho Văn Cảnh.
Văn Cảnh ngẩng đầu nhưng chẳng hợp tác lắm, Phó Tinh Nhàn đành đẩy trán cậu: “Cúi đầu nào.”
Văn Cảnh vẫn nhìn anh: “Anh à, cậu đẹp trai quá.”
“Cậu cũng đẹp trai lắm đó.” Phó Tinh Nhàn hôn lên chóp mũi cậu, nhẹ nhàng vuốt tóc cậu, “Tớ không muốn để cậu ra ngoài gặp người khác chút nào.”
Ngón tay xuyên qua tóc, không hề chạm vào da đầu nhưng Văn Cảnh vẫn cảm thấy da đầu mình tê dại như có dòng điện từ ngón tay anh truyền vào.
Mặt Văn Cảnh nóng lên, cậu cúi đầu đổi chủ đề: “Đây là lần đầu tớ tham dự tiệc rượu.”
“Sao thế, cậu hồi hộp à?”
Ngón tay ấm áp bỗng chạm vào da đầu, vành tai của Văn Cảnh đỏ lựng ngay lập tức.
Cậu cảm thấy cổ họng mình hơi khô, đành nuốt nước bọt: “Tớ chả biết nữa, cảm giác như bước vào thế giới mà tớ chưa từng thấy qua bao giờ.”
Phó Tinh Nhàn cười khúc khích: “Sau này cậu sẽ quen thôi.”
… Quen với điều gì chứ?
Văn Cảnh tiếp tục đổi chủ đề: “Tại sao chú muốn dẫn tớ tới đây vậy?”
“Cậu không muốn đi hả?”
“Không phải là tớ không muốn, chỉ là… Tớ vẫn không thể hiểu tại sao cô chú lại đồng ý chuyện của tụi mình.”
“Bởi vì tớ thích cậu, thương ai thương cả đường đi mà.”
“Dù cậu có thích ai thì cũng sẽ luôn như thế đúng không?”
“Tớ chỉ thích cậu thôi.”
Phó Tinh Nhàn nhìn ảnh phản chiếu hai người ở trong gương, quần áo khác nhau, phong cách và khí chất khác nhau nhưng đứng chung một chỗ lại vô cùng xứng đôi.
Anh nắm lấy tay Văn Cảnh, nói: “Để tớ chuẩn bị thêm vài phụ kiện cho cậu… Không cần khuy măng sét nhưng đồng hồ thì cậu thấy sao?”
Phó Tinh Nhàn chọn một chiếc có mặt đồng hồ cỡ vừa rồi đeo cho Văn Cảnh.
Văn Cảnh xoay cổ tay: “Không thoải mái lắm, hay cậu cho tớ giữ một thứ khác của cậu… coi như là bùa hộ mệnh nhé?”
Phó Tinh Nhàn mỉm cười nắm tay cậu: “Tớ sẽ theo sát cậu mà… Vậy cậu muốn bùa hộ mệnh thế nào?”
Văn Cảnh: “Tớ muốn đeo mắt kính của cậu.”
“Cũng được.”
Cứ như vậy, trên người cậu từ đầu đến chân đều là đồ anh lựa chọn. Alpha tỏ vẻ rất hài lòng.
Văn Cảnh đeo kính vào có cảm giác như ngăn cách với thế giới khiến cậu an tâm hơn đôi chút.
Cậu hít một hơi sâu: “Tớ không làm xấu mặt cậu đâu.”
“Sao có thể chứ? Tin tớ đi, mọi người sẽ thích cậu thôi.” Phó Tinh Nhàn chững lại, “Nhưng tớ vẫn là người thích cậu nhất.”
_________
Tác giả:
Tăng ca đêm đến 10 giờ mới về, muốn xỉu ghê.
Dạo này tôi cảm thấy quá mệt mỏi khi phải nói từ “xin lỗi”…
Editor: Tui mới làm xong link form để lấy pass nt 1, 2, 7 nè hehe, mọi người có thể vào mục Pass trên wordpress nhà tui làm thử để biết nó như thế nào nha (mn làm vui không nhận đc pass nhưng biết đc mình sẽ làm được bao nhiu điểm). Khi nào hoàn xong chính truyện tui sẽ đổi nội dung của 2-3 câu hỏi để chính thức gửi pass cho mn nè hehe.