Omega Hắn Thích Biết Thuật Đọc Tâm - Nguyệt Hỷ Thố - Chương 80
Ăn xong vẫn cảm thấy môi răng còn nóng.
Lạc Uẩn liếm môi dưới, sờ vành tai đang nóng, mắng Phong Dã lưu manh, không biết xấu hổ.
Trên que gỗ của kem có ghi một câu, đoán chừng là người bán làm chút hoạt động tuyên truyền, ăn hết thì câu này sẽ lộ ra.
Que trong tay cậu viết “Đưa cho người cậu thích nhất, mau tỏ lòng với người ấy đi”.
Ai tỏ tình lại đi dùng cái que gỗ sau khi ăn chứ.
Lạc Uẩn nói thầm trong lòng, xoay người nhét “rác” vào tay Phong Dã: “Vứt cho em một chút.”
Lòng bàn tay ẩm ướt, Phong Dã gật đầu “ừm” một tiếng. Vừa định ném vào thùng rác thì thoáng thấy chữ trên đó.
Hắn sửng sốt một chút, mau chóng rút tay lại, lười biếng ngước mắt lên: “Tỏ tình đâu, sao em lại không nói gì cả, suýt nữa anh ném mất rồi.”
Mặt Lạc Uẩn không chút biểu cảm: “Tỏ tình gì?”
Phong Dã cầm que gỗ nhỏ, ánh mắt lộ ra vẻ đắc ý: “Tặng cho người cậu thích nhất, chậc chậc chậc, sao vợ anh lại đáng yêu vậy nhỉ, tỏ tình cũng phải trộm làm.”
Lạc Uẩn khẽ hừ một tiếng, quay đầu bước đi: “Ai tỏ tình với anh, tự mình đa tình.”
“Còn xấu hổ với anh à?” Phong Dã nhìn chằm chằm bóng dáng mảnh khảnh của thiếu niên, lưỡi chống hàm trên.
Que gỗ cầm trong tay hơi dính, hắn dùng một tờ giấy vệ sinh bao lại, đặt vào túi. Đêm nay về hắn sẽ đặt lên bàn học, để nó vinh quang trở thành thành viên cùng một gia đình với miếng dán tuyến thể bạc hà.
***
Tiết tự học buổi tối hôm nay là môn Lý của Nhậm Doanh. Lúc Lạc Uẩn đẩy cửa vào, cô đang ngồi trên bảng trông lớp.
Nhậm Doanh vừa giảng xong đề thi liên trường. Nhà trường đã bắt đầu tổ chức ôn tập, có một số trường sẽ dùng tiết tự học buổi tối để kiểm tra, nhưng Nhậm Doanh không thích làm như vậy. Cô cho rằng học sinh nên có thời gian để tiêu hóa, nếu nuốt cả quả táo thì sẽ bị nghẹn mất.
Nhậm Doanh không ngờ tối nay Lạc Uẩn sẽ đến học, kỳ nghỉ ba ngày còn chưa kết thúc, cô còn đang lo Lạc Uẩn sẽ đắm chìm trong yêu đương không thoát ra được.
Nhậm Doanh có chút bất ngờ.
Học sinh lớp 3 chỉ liếc nhìn cửa rồi lại vùi đầu làm bài, chỉ có Tô Nùng và Thượng Quan Nghị là nhìn không chớp mắt.
“Cô Nhậm, em đến học tiết tự học buổi tối ạ.” Vẻ mặt Lạc Uẩn tỏ ra áy náy.
Nhậm Doanh vừa ừ một tiếng, thấy Phong Dã đi vào đằng sau, cô nhướng mày, đôi mắt xoay quanh hai người, ý bảo họ về chỗ ngồi.
Sắp tan học, Nhậm Doanh hỏi Lạc Uẩn chuyện cuộc thi. Lần này thi Vật Lý, Hóa Học, Sinh Học. Đầu tiên là thi vòng loại, qua rồi thì thi chung kết. Nếu có được giải quốc gia hoặc giải Nhất tỉnh thì sẽ có ích cho lúc thi đại học.
15 học sinh đứng đầu của lớp Ba đều đăng kí, lựa chọn của mỗi người khác nhau. Lạc Uẩn và Tô Nùng đăng kí ba môn tự nhiên, lớp phó Vương Sở Anh ngồi đằng trước Lạc Uẩn chỉ đăng kí môn Sinh Học.
Nhậm Doanh lại nói mấy câu về chuyện thi thố, vừa nói xong đúng lúc chuông tan học vang lên.
“Các em biết điểm kiểm tra giữa kì rồi đấy, lát nữa giờ ra chơi đổi chỗ ngồi, quy tắc như cũ.”
Bọn học sinh kéo dài âm đuôi đáp lại, có học sinh mắc tiểu chạy vội vào WC, rồi lại chạy vội về dọn chỗ ngồi.
Người ngồi cùng bàn Lạc Uẩn theo lý không phải Phong Dã hay Thượng Quan Nghị.
Đổi chỗ ngồi không chỉ là đổi bạn cùng bàn, mà vị trí cũng sẽ thay đổi theo thứ tự.
Lạc Uẩn dọn chỗ của mình xong, bàn của Phong Dã lập tức kề sát vào bàn cậu.
Lạc Uẩn lấy tờ đơn đăng kí dự thi ra, vô tình nói: “Anh nhầm chỗ rồi, bên cạnh em là học sinh đếm ngược của lớp mới đúng.”
“Anh có ngồi sai đâu, không tin em hỏi Trương Bác Văn nè.” Phong Dã lười biếng chỉ sang bên cạnh.
Lạc Uẩn nhìn sang, Trương Bác Văn dọn bàn ghế, có vẻ vừa sợ hãi vừa căng thẳng: “Phong Dã nói đúng, tôi đi ngồi chỗ của cậu ấy, không làm phiền hai cậu!”
Cậu ta chạy rất nhanh, sợ chọc đại ca không vui. Nhìn bóng dáng Trương Bác Văn chạy trối chết, khóe miệng Lạc Uẩn giật giật.
“Anh biết hành vi này của anh được gọi là gì không?”
Phong Dã nhướng mày, giơ tay đặt sau cổ Omega, nhéo như trêu đùa: “Ỷ thế hiếp người, không biết sợ hãi?”
Thoáng chốc, Lạc Uẩn giật mình, mất tự nhiên gạt cái tay thác loạn của Phong Dã ra: “Anh đừng cứ như vậy.”
Lạc Uẩn trắng nõn, dáng vẻ nhăn mày không tình nguyện cực kì giống học sinh đang bị trùm trường ức hiếp.
Giả vờ đến nghiện rồi, Phong Dã hứng thú nghiêng người lên trước, khóe môi giương lên: “Cứ như nào? Muốn ngồi cạnh người khác hả, đừng nói đến cửa chính, cửa sổ cũng không cho em.”
Lạc Uẩn nghiến răng: “Anh là cái đồ ác bá trường Số I.”
Phong Dã mỉm cười: “Cảm ơn bé cưng đã khích lệ.”
Lạc Uẩn liếc hắn, không cùng hắn so đo.
Dù sao mấy ngày thi cũng phải ở chung với học sinh trường khác. Nghĩ đến dáng vẻ cực kì tức giận của Phong Dã, Lạc Uẩn bỗng cảm thấy mình thật xấu xa.
“Vậy nên, vì sao cậu lại muốn ngồi cùng tôi?” Tô Nùng dùng vẻ mặt ngốc ngốc nhìn Thượng Quan Nghị cũng dọn theo đến đây.
Thượng Quan Nghị im lặng một chốc, chỉ vào Phong Dã: “Tôi muốn ngồi gần anh tôi.”
“Đừng có lấy tao làm bia đỡ đạn, coi cái vẻ sợ sệt mày kìa.” Phong Dã nghiêng người, hai cánh tay thon dài đặt lên bàn.
Lạc Uẩn nhớ đến bức thư, cười thầm. Chẳng phải Phong Dã cũng rất sợ ư?
“Hả?” Tô Nùng không hiểu hai người đang bí hiểm, “Vậy vì sao?”
Cánh môi Thượng Quan Nghị nhúc nhích, cậu ta nói thẳng: “Vì muốn ngồi cạnh cậu.”
Câu này có chút đột ngột, Tô Nùng không kịp phòng bị, hơi ngẩn ra, đầu óc hoảng hốt. Cậu ta lẩm bẩm: “… À, vậy, vậy cậu ngồi đi,”
Tô Nùng vội vàng lấy đề thi Vật Lý ra, quyển sách đã mở, cậu ta vùi đầu vào nhưng lại không thể tiếp thu được đề mục trước mắt.
Thượng Quan Nghị sửa sang các đồ vật mang đến, ghé mắt nhìn làn da hơi ửng đỏ ở gáy Tô Nùng.
***
Tan học, có học sinh lớp khác đến gọi Phong Dã đi đánh bóng. Đúng lúc Phong Dã ngứa tay, người cũng ngứa. Hắn quay đầu nói với Lạc Uẩn một tiếng rồi cùng Thượng Quan Nghị đi mất.
Cũng như bình thường, Tô Nùng và Lạc Uẩn cùng nhau xuống cầu thang, trước sau đều là học sinh.
Tô Nùng thế mới biết Lạc Uẩn đã dọn vào ký túc xá của trường, cậu ta muốn đến xem.
Lạc Uẩn: “Có gì đẹp đâu, tối muộn rồi, nên về sớm để nghỉ ngơi.”
Ký túc xá trường phần lớn đều cùng một kiểu, có lắm cũng chỉ là trường Số I có môi trường trọ sạch sẽ hơn, xa hoa hơn thôi.
Tô Nùng ngẫm lại cũng thấy đúng, không nhắc lại nữa. Cậu ta lại nghĩ đến chuyện đổi chỗ, do dự hồi lâu mới nói: “Lớp trưởng, cậu nói xem câu kia của Thượng Quan Nghị là có ý gì nhỉ, gì mà nói muốn ngồi gần tớ.”
“Chẳng lẽ vẻ đẹp và tâm địa lương thiện của tớ đã bắt được cậu ta rồi ư?” Tô Nùng lẩm bẩm.
Lạc Uẩn đang định phụ họa, lại nghe thấy Tô Nùng vội vàng lắc đầu: “Không không không, chắc không đến mức ấy.”
“Nhất định là thành tích học tập của cậu ta tăng nhiều như vậy nên muốn tiếp tục bám lấy tớ!”
Tựa như đã tìm được lý do đáng tin cậy, Tô Nùng âm thầm cắn răng: “Mai tớ muốn cậu ta mời tớ ăn cơm, cái giá tớ phải trả cũng không phải miễn phí. Lớp trưởng, cậu nói xem có đúng không!”
“…” Lạc Uẩn cụp mắt, đột nhiên cảm thấy chua xót thay Thượng Quan Nghị.
***
Về đến ký túc xá, Lạc Uẩn thu dọn quần áo sơ sơ rồi dọn sách giáo khoa. Làm một hồi, người nóng lên.
Cửa sổ ban công đối diện sân thể dục, chỉ là cách rất xa. Lạc Uẩn liếc thấy đám người đang đánh bóng dưới ánh đèn, có thể nghe thấy loáng thoáng tiếng kêu to, không biết Phong Dã ở bên kia hay vào sân bóng rổ trong nhà.
Lạc Uẩn cầm sách định đi dạo ở phòng tự học, vừa ra cửa thì Đường Tê gọi video đến. Cửa phòng đã đóng, Lạc Uẩn đi đến cuối hiên.
Lạc Uẩn ngẩng đầu nhìn ra ngoài, bóng đêm đặc sệt, trong thành phố gần như không thể nhìn thấy sao, chỉ có ánh trăng cong cong màu trắng thoát ẩn thoát hiện giữa những đám mây thưa thớt.
“Con dọn đến trường rồi à?” Đường Tê chào hỏi với màn hình, “Ở đó có quen không?”
Bà đang ở bệnh viện, hoàn cảnh xa hoa. Nước D chậm hơn Giang Thành, bên kia vẫn là ban ngày.
Đường Tê nhích màn hình, Lạc Vân đang ngủ trên giường bệnh lọt vào camera. Cô bé mặc áo bệnh nhân, yên tĩnh nhắm mắt.
Lạc Uẩn nhìn nhiều hơn, hỏi bệnh tình của Lạc Vân. Nghe được tin chữa trị thuận lợi, khóe miệng cậu hơi cong lên.
Lúc này cậu mới giơ quyển sách trong tay lên: “Con chuẩn bị đến phòng tự học, có lẽ không khí học tập ở bên đó tốt hơn.”
Đường Tê thấy rõ bìa sách luyện tập, phẩy nhẹ mái tóc trên cổ. Bà cười cười: “Mẹ thấy phụ huynh trong nhóm đang thảo luận chuyện học sinh tham gia thi.”
“Vâng, con đăng kí ba môn Vật Lý, Sinh Học, Hóa Học. Hai tuần nữa sẽ thi.”
“Vậy à, con mẹ giỏi quá, lần thi giữa kì này lại được hạng nhất.” Đường Tê vui vẻ nói: “Mẹ hỏi bác sĩ rồi, nếu kế tiếp bệnh tình của Lạc Vân ổn định thì Giáng Sinh năm nay bọn mẹ sẽ về.”
“Có thể kịp đón sinh nhật 18 tuổi của con.”
Lạc Uẩn cười nhẹ: “Vâng ạ, đến lúc đó con sẽ xem xem muốn quà gì nhờ mẹ mang về cho con nhé.”
Nói thêm hai câu, tắt điện thoại, Lạc Uẩn đi đến phòng tự học ở tầng một.
Có vài phòng tự học, bên trong gần như đã ngồi đầy người, Lạc Uẩn tìm đại một vị trí ngồi xuống.
Nam sinh đối diện ngước lên nhìn cậu.
Có lẽ là nhận ra cậu, Lạc Uẩn cười đáp lại, đối phương vội cúi đầu xuống, cầm bút tính toán.
***
Lạc Uẩn bị tiếng loa quảng cáo của trường Số I đánh thức, trời bên ngoài còn chưa sáng. Cậu ngủ đến mức có chút mơ hồ, sợi tóc màu hạt dẻ nghiêng ngả bảy tám hướng, phải ngẩn ra hồi lâu mới chậm chạp rời giường, chuẩn bị đến nhà ăn ăn sáng.
Sau khi trọ ở trường, thời gian làm việc và nghỉ ngơi của cậu vẫn chưa điều chỉnh lại nên sáng nay cậu là người đầu tiên bước vào lớp.
Tiết đọc bài buổi sáng, giáo viên Ngữ Văn cho học sinh muốn đọc bài thì đến chỗ đại biểu môn đó hoặc lớp trưởng để đọc.
Phong Dã cũng khó có lúc mang cổ văn ra gặm. Hắn muốn ngâm văn cổ nhưng trước đó lại chẳng nghe giảng được bao nhiêu.
Học sinh bình thường phải hiểu được ý của câu văn mới có thể nâng cao khả năng đọc ra nguyên văn.
Nhưng Phong Dã ỷ vào việc có trí nhớ tốt nên gặm nguyên văn luôn. Hắn đọc mấy lần đã nhớ đại khái, im lặng đọc một lần, nếu quên từ thì liếc một cái.
Đương nhiên hắn muốn tìm Lạc Uẩn đọc văn cổ, nhưng mà bạn nhỏ cùng bàn của hắn bận quá, trước mặt có một đống người xếp hàng.
Người đâu tiên đọc một hồi lại kẹt lại, dùng đôi mắt trông mong nhìn Lạc Uẩn.
Lạc Uẩn cũng hiểu ý, nhắc nhở phù hợp, học sinh đang xếp hàng lo tự đọc của mình.
Đang đọc ⟨A Phòng cung phú⟩*, học sinh bị kẹt lại mấy lần, đến mức Phong Dã cảm thấy khó chịu.
*Phú cung A Phòng (阿房宮賦): Do Đỗ Mục viết vào thời nhà Đường. Cung điện A Phòng được xây dựng dưới thời Tần Thủy Hoàng, trước khi hoàn thành thì nhà Tần sụp đổ và bị Hạng Vũ đốt cháy. Bài thơ sử dụng trí tưởng tượng phong phú để miêu tả sự nguy nga và cuộc sống cung đình của Cung điện A Phòng…
Cuối cùng khi người nọ lặp đi lặp lại một câu không thể đọc tiếp, Phong Dã lười biếng ngước mắt, nối tiếp: “Kỷ thế kỷ niên, thủ lược kỳ nhân, ỷ điệp như sơn.”*
*Nghĩa của câu: “Mấy đời mấy năm, của người cướp lấy chất cao thành núi”.
“Này, không thuộc thì về học thêm đi, còn một đống người chờ cậu kìa.”
“Cũng không thể để lớp trưởng nhắc cậu đến hết luôn đâu.”
Học sinh đang đọc bị làm cho đỏ mặt, đặc biệt là lời này còn là học sinh yếu nói ra nữa.
“Một bài thơ văn ngôn dài như thế, lúc đọc có lắp bắp không phải rất bình thường ư, nói giống như cậu có thể đọc một lèo hết ấy.”
Cậu ta vừa nói vậy, mọi người hít một hơi, cùng nhìn cậu ta.
Cậu dám dùng ngữ khí này để nói chuyện với Phong Dã à, bội phục!
Đối diện với đôi mắt đen nhánh lạnh lùng của Phong Dã, học sinh đọc bài lập tức tỉnh táo lại, hận không thể ngất xỉu ngay lập tức.
Người cậu ta run lẩy bẩy, mím môi, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Lá gan nào đã sai cậu ta nói ra câu này?!
Thấy cậu ta bị dọa không nhẹ, Lạc Uẩn quay đầu, dùng khuỷu tay cọ Phong Dã: “Anh đừng dọa người ta như thế.”
Phong Dã sắp bị chọc tức đến mức bật cười, nắm tay Lạc Uẩn ấn ấn: “Anh dọa cậu ta? Là do cậu ta quá nhát gan, run chân cái gì chứ, ông đây có đánh cậu đâu.”
Hai chân người nọ run lẩy bẩy, mặt mũi trắng bệch.
“Với cả, tôi đọc, ai nói tôi không thể đọc được một lèo.” Phong Dã cười khẽ một tiếng, tay chống lên bàn, giọng điệu chắc chắn.
“Không phải chứ, Phong Dã đang đùa à?” Tô Nùng ngồi đằng sau nhỏ giọng cẩn thận hỏi Thượng Quan Nghị.
Thượng Quan Nghị và quần chúng ăn dưa đứng xếp hàng ở đó đều cảm thấy không có khả năng, nhưng bằng hiểu biết của cậu ta, dù tính nết Phong Dã có chút kiêu ngạo nhưng không phải là người khoác loác.
Hơn nữa chuyện đọc bài này có thể ứng nghiệm ngay lập tức, không đọc được thì bị vả mặt. Nếu bị đánh lên mặt thật thì đau biết bao nhiêu.
Giọng cậu ta do dự: “Có khi là thật đấy…”
Lạc Uẩn hơi nhướng mày, biết trí nhớ Phong Dã tốt, vậy nên cậu nhìn mắt Phong Dã, nhẹ giọng nói: “Vậy anh đọc đi, bọn em nghe.”
Giọng nói trầm khàn vang lên, lúc đọc Phong Dã không lia mắt lung tung như người khác, hắn nhìn chằm chằm Lạc Uẩn, cánh môi mỏng chưa từng dừng lại.
Giống như trên mặt Lạc Uẩn có chữ vậy.
Bị nhìn chằm chằm như thế, Lạc Uẩn cũng hơi ngượng ngùng, hơi đảo mắt nhìn qua là có thể thấy ánh mắt ăn dưa của bạn học.
Giống như lời của cặp đôi bị chủ nhiệm Lý bắt ở ký túc xá hai ngày trước, bây giờ có ai không biết cậu và Phong Dã đang yêu đương kia chứ.
Ở trong lớp không có nhiều người bàn luận đến, đoán chừng là cho cậu mặt mũi, nếu không mặt cậu đã chín đỏ cả rồi.
Nếu đọc lưu loát thì đọc hết cũng không mất bao lâu, cho đến khi Phong Dã nói ra chữ cuối cùng, mọi người đều có chút hoảng hốt.
Thật sự chưa từng bị kẹt chút nào ư?!
Một chút cũng không có.
Hắn đọc xong, học sinh đọc lắp bắp đỏ bừng mặt, không biết nên nói gì, cầm sách chạy về chỗ ngồi.
“Lớp trưởng, mau ký cho anh.” Phong Dã mở sách ngữ văn của hắn ra.
Lạc Uẩn cầm bút viết hai chữ “đã thuộc” xuống cạnh tên bài, không nhịn được khen hắn: “Anh đọc lưu loát thật đấy, tốt lắm, tiếp tục duy trì nhé.”
Nhìn chữ viết, Phong Dã hài lòng mà cười mới đọc tiếp phần chú thích bên dưới.
Lần này hắn đọc, học sinh ăn dưa hỏi, biết được cách Phong Dã ghi nhớ thì bất ngỡ đến nỗi không khép nổi cằm.
***
Mấy ngày kế tiếp, Lạc Uẩn và Tô Nùng đều chôn đầu vào đề thi.
Chuyện này rất quan trọng đối với học sinh mũi nhọn như họ, ngay cả Phong Dã cũng không đi quấy rầy Lạc Uẩn.
Hắn và Thượng Quan Nghị lười biếng dựa vào lan can, nhìn hai người trong phòng học.
Cứ mãi nhìn như thế.
“Anh, lúc trước làm sao anh theo đuổi được Lạc Uẩn vậy?” Thượng Quan Nghị yên lặng hỏi, hi vọng có thể lấy được chút kinh nghiệm.
Phong Dã nhướng mày khoe: “Bởi vì bệnh đó của Lạc Uẩn đó, tiếp xúc lâu dần, sau đó bên nhau.”
“Đương nhiên chủ yếu là do mặt tao lọt được vào mắt Lạc Uẩn nữa.”
Mặt Thượng Quan Nghị như miếng gỗ: “…”
“Nhưng mà nói thật thì phải hành động nhiều, mày không làm gì thì ai biết ý của mình đâu, theo đuổi vợ mà còn ngại xấu hổ.” Phong Dã gập ngón trỏ, một tay mở nắp lon.
Thượng Quan Nghị rất đồng tình, cậu ta nhướng mày hỏi: “Ví dụ như?”
Trầm mặc giây lát, Phong Dã vậy mà không nghĩ ra chút gì về quá khứ, kí ức chỉ dừng lại ở bức thư tình hai ngày trước.
Lạc Uẩn suýt nữa bị hắn làm cho cảm động bật khóc, vậy nên viết thư tình chắc là có tác dụng nhỉ?
Hắn nhúc nhích cánh môi, nói: “Ví dụ như… Viết thư tình.”
Nghe thế, não Thượng Quan Nghị dừng hoạt động trong một lúc.
Viết thư tình?
Thời buổi bây giờ còn có cách tỏ lòng thanh thuần như vậy ư?
Nhưng mà… Phong Dã vậy mà lại viết thư tình cho Lạc Uẩn.
Tôi đệt…
***
Thời gian nhoáng cái đã đến tháng sáu, gió mùa hạ nóng hừng hực, phả lên người hay mặt khiến cơ thể nóng chín.
Tới thời gian lớp 12 thi đại học, trường Số I là nơi thi, nhà trường cho các khối khác nghỉ. Học xong tiết học cuối cùng của buổi chiều, Nhậm Doanh cho học sinh xếp 30 bộ bàn ghế không hư hỏng để sắp xếp phòng thi.
Hơi thở nghiêm túc này cũng truyền đến khối 11, nhất thời mọi người đều cảm nhận được bầu không khí căng thẳng.
Nói cách khác, chỉ một một năm nữa thôi là họ cũng thi đại học rồi.
Cho dù lần này được giao rất nhiều bài tập, nhưng không có ai buông một câu oán trách.
Buổi chiều tan học, Phong Dã mang Lạc Uẩn ra ngoài trường ăn, rồi đi dạo tiêu thực ở gần đó, cuối cùng Phong Dã theo Lạc Uẩn vào ký túc xá.
Qua một đoạn thời gian, Lạc Uẩn đã có thói quen sinh hoạt bình thường ở nơi đây.
Trên bàn đặt một chậu hoa không biết tên, ban công gần cửa sổ cũng bày mấy chậu bạc hà, trên sợi dây ở ban công treo hai ba cái áo tay ngắn, còn có một cái quần lót màu xám nhạt.
Đến khi học sinh khối 12 thi đại học xong, Lạc Uẩn sẽ tham gia thi vòng loại. Gần đây không được ở cùng Phong Dã bao nhiêu, cậu muốn nhân kỳ nghỉ nhỏ này ở cùng Phong Dã.
Hai người làm bài trong phòng một hồi, làm một lúc, suy nghĩ của Phong Dã không còn ở trên bài làm nữa.
Đã lâu rồi hắn không được ôm ấp hôn hít Lạc Uẩn.
Khiến hắn khó chịu muốn chết.
Hai người vốn ngồi cùng một ghế, bàn tay to của Phong Dã bao quanh, Lạc Uẩn cứ thế ngồi khóa trên đùi hắn.
Lạc Uẩn đỏ mặt cử động một chút, chân đạp cái ghế không có chỗ tựa bên cạnh. Chân ghế cọ xát với nền, tạo ra âm thanh chói tai, cả người cậu nổi đầy da gà.
Vạt áo hơi cuộn lên một chút, Phong Dã đặt tay sau cổ cậu, vừa hôn cậu thật mạnh vừa xoa ót.
Lạc Uẩn hít thở không thông, não trống rỗng, không nghĩ ra được gì cả.
Đầu lưỡi bị gặm cắn trằn trọc, từ cánh môi mềm mại đến phần má có chút thịt của Lạc Uẩn, xuống chút nữa là xương quai xanh tinh xảo.
Xương quai xanh tuyệt đẹp nhanh chóng bị Phong Dã cắn ra một vết ửng hồng.
Chưa đến mấy giây, đôi mắt màu hổ phách của Lạc Uẩn nhiễm hơi nước, đuôi mắt thanh tú thon dài phiếm đỏ.
Cậu nắm quần áo Phong Dã, bàn tay không có sức nắm mấy cái, áo Phong Dã bị nắm đến mức hơi nhăn bèo nhèo.
Cậu mở miệng gọi: “Phong Dã.”
Giọng nói réo rắt sạch sẽ nếm ngọt ngào như được bọc đường. Lạc Uẩn chưa gọi được mấy tiếng, môi lại bị ngậm lấy.
Một lúc sau, trên người hai người tiết ra không ít mồ hôi. Lạc Uẩn hít thở chầm chậm, lay phần áo bị cuộn lên xuống.
Cậu vừa động đậy một chút, mí mắt hơi nhảy lên, cọ ra chút lửa, mặt cũng đỏ rực.
Pheromone nhàn nhạt dần tỏa ra trong căn phòng, bay bổng thoang thoảng.
Lạc Uẩn muốn đứng lên giảm bớt sự xấu hổ, nhưng bả vai mảnh khảnh lại bị đè mạnh xuống.
Khi tiếp xúc thân mật khăng khít với Phong Dã, cậu không dám nhúc nhích lung tung nữa.
“Bé cưng, cho anh ôm nhiều một chút nhé, mấy ngày nay anh nhớ em muốn chết rồi.” Phong Dã vùi đầu vào vai Lạc Uẩn, ngửi mùi hoa trên người thiếu niên, đuôi mắt hẹp dài lười biếng khép lại, cả người run rẩy thỏa mãn.
Từ sau khi yêu nhau, Lạc Uẩn cũng đã quen với những suy nghĩ đối phương.
Đại não theo bản năng bảo cậu chạy trốn nhanh một chút, chỉ là nhìn ánh mắt sáng quắc của Phong Dã, cậu không bao giờ muốn chạy nữa.
Đây không phải kỳ nhạy cảm, kỳ phát tình của cậu cũng chưa đến.
Lúc này hai người hoàn toàn xuất phát từ tình yêu đơn giản cuồng nhiệt, không liên quan đến pheromone, cũng không liên quan đến độ phù hợp mà mức độ xứng đôi cao mang đến.
“Bé cưng.” Phong Dã hít thở nặng nề, ngón trỏ vuốt tóc mái Lạc Uẩn, xoa xoa giữa mày.
Lạc Uẩn đương nhiên biết hắn có ý gì, giọng khàn đến độ muốn bốc khói. Yết hầu cậu trượt lên xuống, quay người lấy cốc nước sôi để nguội trên bàn.
Vốn định uống mấy ngụm để giảm bớt hơi nóng trên mặt, nhưng bỗng dưng, ngón tay Phong Dã đặt dưới đế ly nâng lên.
Nước trong ly đổ ra cằm Lạc Uẩn, phần lớn rơi xuống ngực cậu, một mảng vải ướt đến mức trong suốt.
Phong Dã hơi cụp mắt, khóe miệng ngậm nụ cười, ngón tay lướt qua phần áo bị nước làm ướt của Lạc Uẩn, cảm nhận được thiếu niên run nhẹ.
Hắn cúi người nói bên tai cậu: “Em… Ướt rồi.”
Vành tai Lạc Uẩn nóng lên. Rõ ràng là một câu bình thường, nhưng đặt ở nơi này lại có vẻ không đứng đắn.
Cậu mất tự nhiên thực hiện động tác nuốt, cơ thể căng thẳng khép đầu gối lại.
Ký túc xá không giống trong nhà, trên là giường dưới là bàn không tiện dùng, bọn họ vẫn ngồi ở ghế này.
Cuối cùng Phong Dã khàn giọng hừ một tiếng.
Trên người Lạc Uẩn cũng ra không ít mồ hôi.
Ngón tay Phong Dã vén tóc mái hơi dài của thiếu niên lên, nhẹ vỗ về đuôi mắt phiếm hồng của Lạc Uẩn, nghiêng đầu hôn cậu.
Hắn vươn lưỡi, dịu dàng mút môi Lạc Uẩn, rất ngọt, cũng rất mềm.
Nụ hôn kết thúc, Lạc Uẩn dựa vào người Alpha thở dốc, cả người cậu bị hương vị bạc hà bao vây lại.
Nghỉ ngơi một hồi, trời cũng dần tối, bên ngoài truyền đến tiếng học sinh nói chuyện.
Lạc Uẩn gập cánh tay chống chiếc cằm mảnh khảnh, mềm mại hỏi hắn: “Tối nay anh đến phòng tự học học cùng em được không?”
Phong Dã nhấc tay, lòng bàn tay hơi nóng che đôi mắt sáng ngời. Ngờ nghệch một lúc mới buông tay, mở to mắt.
Đối diện với đôi mắt trong sáng của Lạc Uẩn, hắn khàn giọng cười ra tiếng.
“Em có thể tĩnh tâm được, bé cưng thật lợi hại, anh lại không làm được như thế.”
“Lúc này ai còn có thể học vào đây?”
“…” Lạc Uẩn nói, “Bây giờ đi học một chút, buổi tối anh ngủ ở đây?”
Khóe môi Phong Dã giương lên tạo thành nụ cười nhẹ, nhéo vành tai Lạc Uẩn: “Đây là điều kiện trao đổi của em à?”
“Cũng có thể nói như vậy.” Hơi nước trong mắt Lạc Uẩn còn chưa biến mất hoàn toàn, “Vậy anh có đi không?”
“Đi chứ, sao lại không đi được.”
Hai người đứng dậy, cầm bài phải làm. Phòng tự học không nhiều người lắm, lúc này nhiều người nhân dịp này về nhà.
Họ tìm chỗ trong góc, ngồi xuống cạnh nhau.
Khi mở sách ra, Phong Dã nghiêng người qua nhỏ giọng nói.
“Anh có một thói quen sinh hoạt vẫn chưa nói cho em biết.”
Lạc Uẩn không quá để ý chuyện này, mỗi người đều có bí mật. Sau khi ở bên nhau, giữa cặp đôi cũng sẽ dần biết được thói quen của đối phương.
Cậu nhấc chân, đạp lên thang ngang của bàn, giọng nhàn nhạt: “Anh nói đi, em nghe.”
Phong Dã hơi híp mắt, giọng mơ hồ không rõ: “Anh sợ anh nói xong em không chấp nhận được.”
Lúc này, Lạc Uẩn bắt đẩu làm bài, phần lớn tâm trí đặt trên giấy nháp trước mắt, đáp lại theo thói quen.
“Có lẽ sẽ có thể chấp nhận được.”
Phong Dã bất cần đời cười một tiếng, môi dán sát tai Lạc Uẩn: “Thật ra khi ngủ… Anh thích trần trụi.”
“Roẹt”—
Trên giấy bị gạch một vết rất sâu.