Ở Nguyên Thủy Xây Dựng Làng - A.Zih - Chương 44
Trả lời nàng khi nàng hỏi về cô xong, lúc này tiếp tục đi ra ngoài rừng xây tường.
Minh Nhân thấy nàng ra, tay anh có ngừng công việc chẻ đá lại, hỏi: “Tôi nghe thủ lĩnh bị ngã, cô ấy không sao chứ?”
“Không sao, chỉ bị xây sát ngoài da thôi.” Nguyễn Thị Bạch Kiều trả lời, tay cầm lên búa chuẩn bị chẻ đá.
Minh Nhân nghe nàng nói như vậy thở ra một chút: “Vậy là tôi yên tâm rồi!”
Hai người trò chuyện ngắn ngủi liền im lặng, sau đó liền vang lên mấy tiếng búa nện đinh tay nhức óc.
Làm tới quá trưa, mọi người đều đã lục đục vào ăn cơm. Riêng Nguyễn Thị Bạch Kiều vẫn chưa vào mà đứng nhìn một mảng tường dài khoảng năm mét đã xây xong.
Dựa theo Lan gợi ý, tường xây cao ba mét, sau khi xây xong phía trên sẽ gắn thêm đá nhọn phòng người lạ leo vào.
Nàng đi lại rờ vào mảng tường, vữa vẫn còn chưa khô. Nàng lại đi qua đầu bên kia nhìn, tường xây rất ngay hàng thẳng lối, chứng tỏ mọi người đều rất nghiêm túc làm việc.
Ngắm nhìn hồi lâu, nàng mới đi vào ăn cơm.
Mọi người đều đã ăn xong, Lê Thị Bích Châu rảnh tay đang chuẩn bị đi làm số me hái lúc sáng thì thấy nàng chậm rãi đi lại.
Nguyễn Thị Bạch Kiều đi tới chưa có ngồi xuống đã hỏi: “Thủ lĩnh, em ấy có ra ăn chưa chị?”
“Chưa, lúc nãy Thiên Kim có chạy vào, nhưng con bé thấy cửa đóng. Con bé nói có gõ cửa gọi mấy tiếng mà không thấy trả lời. Hé cửa ra thì thấy em ấy còn ngủ.” Lê Thị Bích Châu bưng ra tô canh để lên bàn nói.
Nguyễn Thị Bạch Kiều gật đầu nói đã biết rồi bắt đầu ăn cơm.
Sau khi ăn xong, nàng chuẩn bị đem chén đi rửa thì bị Lê Thị Bích Châu cản lại. Bảo nàng vào phòng xem cô thế nào.
Nguyễn Thị Bạch Kiều đành gật đầu, nhấc chân dài đi vào nhà chính.
Hé cửa nhẹ nhàng đi vào, nhìn cô vẫn còn ngủ, gương mặt cũng hơi hồng hào. Lo lắng cô bị phát sốt, nàng tay chân nhẹ nhàng sờ lên trán, cảm nhận nhiệt độ của cô bình thường lúc này mới thở ra.
Nguyễn Thị Tuyết Nhi bị động tác của nàng gây phiền nhiễu, hừ một tiếng trở người nhưng không có tỉnh.
Động tác xoay người của cô hơi mạnh cho nên làm cho một góc chăn bị bật lên làm lộ ra một cảnh.
Nguyễn Thị Bạch Kiều nhìn bờ vai trắng nõn của cô, không được tự nhiên kéo lại lên chăn.
Khác với khuôn mặt và cánh tay, bàn chân có màu da rám nắng, từ vai cô trở xuống nước da vẫn trắng nõn hồng hào.
Nguyễn Thị Bạch Kiều không khỏi nhớ tới lúc sáng khi sức thuốc, chính mình được chạm vào, cảm giác nộn nộn mềm mại…làm cho nàng nhớ tới cảm giác như là mẻ tàu hủ lúc trước Nguyễn Thị Tuyết Nhi làm vậy.
Rất…ngon miệng!?
Không biết tại sao Nguyễn Thị Bạch Kiều lại có suy nghĩ như thế lóe lên.
Lắc đầu cho cái suy nghĩ kia bay đi, Nguyễn Thị Bạch Kiều đi lại đóng lại một cánh cửa sổ để nắng không chiếu vào, rồi lại chỉnh chăn cho cô một lần nữa, lúc này mới đi ra ngoài.
Trên đường đi gặp được Hưng cũng đang đi ra chỗ làm, anh gật đầu chào nàng.
Tính ra Hưng cũng nhỏ hơn Nguyễn Thị Bạch Kiều hai tuổi, lại từ mọi người biết nàng là phó thủ lĩnh. Khi cùng với Nguyễn Thị Tuyết Nhi, anh có thể trò chuyện được với cô, còn với Nguyễn Thị Bạch Kiều thì anh không có cách nào mở miệng được. Bởi vậy hai người đi song song nhau tới khi ra tới chỗ làm cũng không có nói được câu nào.
Khi tới nơi hai người tách ra, Hưng dắt ngựa vẫn chuyển vật liệu, nàng thì đi lại chẻ đá.
Nàng và Minh Nhân Minh Nghĩa chẻ đá quá nhanh, bên bộ phận dựng tường làm không xuể cho nên nàng đi lại bên kia phụ.
Bên đây Minh Nhân Minh Nghĩa nghỉ tay, Minh Nhân cầm ống tre chính mình uống lên miếng nước rồi chuyền nó cho Minh Nghĩa.
Bỗng nhiên Minh Nhân nghe được có vật gì đó giống như bị rớt từ trên cao xuống, lo lắng có người bị tai nạn, hoặc là có địch, anh lập tức nói nhỏ với em trai mình:
“Nghĩa, anh nghe có tiếng gì đó rơi xuống, em đi qua chỗ tường bên kia xem xem.”
Minh Nghĩa hiểu ý, gật đầu đi nhanh qua bên kia.
Minh Nhân đẩy xe đá đi tới chỗ đang trét vữa, âm thầm đếm số người, mắt anh lia xung quanh kiểm tra.
Với âm thanh rơi lúc nãy anh nghe được, độ cao chắc hẳn là trên 5 mét. Anh nhìn giàn giáo được làm để đứng lên trét vữa, cũng chỉ khoảng cao ba mét mấy. Như vậy chứng tỏ không phải người bên mình.
Đưa mắt nhìn qua mấy cây rừng chưa có chặt, anh so thử, có những cây đúng chuẩn cao năm mét.
Nguyễn Thị Bạch Kiều thấy tất cả, đi lại chỗ gần anh, nhếch mày.
Minh Nhân biết rõ ám hiệu, nhỏ giọng “Tôi nghe thấy có tiếng rơi!”
Nguyễn Thị Bạch Kiều cảnh giác nhìn xung quanh, tiếp tục dùng ám hiệu hỏi anh: “Âm thanh rơi như thế nào?”
“Rất lớn, như là từ nơi rất cao rơi xuống vậy. Và tôi đã đếm số người của ta, vẫn đầy đủ.”
Nguyễn Thị Bạch Kiều ngừng một lúc, tiếp ra dấu: “Trước hết đừng nói ra, tránh cho mọi người hoảng sợ.”
Nguyễn Thị Bạch Kiều vừa nói dứt xong liền nghe bên kia Minh Nghĩa la lên.
“Phó thủ lĩnh, có người bị thương.” Là tiếng của Minh Nghĩa.
Mọi người nghe thấy câu nói, tưởng là người bên mình bị thương, lo lắng bỏ việc trong tay chạy lại xem.
Nguyễn Thị Bạch Kiều thấy tình huống nháo nhào, nói với Minh Nhân tuần tra xung quanh, chính nàng đi lại chỗ xảy ra chuyện.
Vừa tới nơi thì thấy một người bị nằm sấp, quần áo rách rưới, toàn thân có vài chỗ đổ máu.
Mọi người xung quanh nhìn thấy cảnh tượng cũng hoảng hốt lên.
Nguyễn Thị Bạch Kiều nhíu mày, ngồi chồm hổm xuống lật người nọ lại, mới phát hiện là một cô gái, người này trên thân thì đầy máu nhưng khuôn mặt thì rất sạch sẽ.
Là một người lạ…
Nguyễn Thị Bạch Kiều cẩn thận dùng tay đặt dưới mũi cô gái thử thăm dò, tuy yếu một chút nhưng vẫn còn thở. Nàng quay qua nói với mọi người: “Ai đó hãy đi kêu Hồng, nói với cô ấy qua nhà chờ.”
Một người vừa nghe nàng nói liền xung phong chạy đi, bên đây Nguyễn Thị Bạch Kiều kiểm tra vết thương của cô gái kia, thấy vết thương chủ yếu là nằm ở bụng và lưng, tay chân cũng bị vài chỗ. Nhìn môi nàng đã tím ngắt, Nguyễn Thị Bạch Kiều nhanh chóng kêu lên Minh Nghĩa đang đứng bên cạnh, cõng nữ nhân đến nhà chờ.
Minh Nghĩa cõng người đi rồi mà mọi người cứ đứng xì xầm to nhỏ, Nguyễn Thị Bạch Kiều cũng hiểu rõ tâm trạng sợ sệt của mọi người, hắng giọng chậm rãi nói lên: “Tôi biết mọi người sợ hãi, nhưng cũng phải mau hoàn thành công việc. Tôi tin mọi người cũng hiểu rõ về công việc này, càng làm sớm chừng nào thì là tốt chừng đó. Còn chuyện hôm nay sẽ có thủ lĩnh giải quyết.”
Mọi người vừa nghe nàng nói có đứng suy nghĩ một chút.
Quả thật giống như Nguyễn Thị Bạch Kiều nói, trong đầu mọi người hiện giờ đều có chung một suy nghĩ là phải làm xây xong tường thành, bởi vì chỉ có nhanh làm xong mới có thể bảo vệ được mọi người. Nên lục đục trở lại làm việc.
Nhìn mọi người siêng năng làm việc, Nguyễn Thị Bạch Kiều đứng đó quan sát. Một hồi sau Minh Nhân từ trong những bụi cây đi ra, trên tay anh còn cầm theo một cái túi đan bằng lục bình, trên đó không có dính máu.
“Phó thủ lĩnh, xung quanh không có người khả nghi, trên gần chỗ cô gái lúc nãy có thấy một con gà nhỏ đã chết, và tìm được cái túi này, chắc hẳn là của người lúc nãy!” Minh Nhân vừa nói vừa đưa cái túi qua: “Nhưng mà hình như có dấu chân người, tuy rất nhạt.”
Nguyễn Thị Bạch Kiều cầm lấy cái túi xem, người đan cái túi này cũng là một người rất khéo tay, đường đan rất tỉ mỉ và đẹp.
Mặc dù nàng biết không thể tự tiện lục coi đồ của người khác nhưng với tình huống như thế này, Nguyễn Thị Bạch Kiều bắt buộc phải kiểm tra.
Mở ra dây cột, nàng chỉ thấy bên trong có vài miếng lá chuối bọc lại mấy con cá nướng được cột gọn gàng cùng với một ống tre. Lục tới dưới đáy túi, nàng còn phát hiện ra một ít hoa dại.
Nguyễn Thị Bạch Kiều xem không có gì nguy hiểm, giao chỗ này cho Minh Nhân, cầm theo túi đi về phía chỗ anh nói có dấu chân.
Nàng nhìn độ nông của dấu chân, nhìn có vẻ giống như là của người chưa trưởng thành. Phía bên kia còn có một vết trượt dài, có lẽ người kia bị hoảng sợ chạy nhanh nên bị trượt té để lại. Nàng quan sát không còn gì khác nên vòng lại nhà chờ.
Hồng đã sớm tới xử lý vết thương giùm cô gái rồi, hiện giờ nàng đang băng bó lại.
“Thế nào rồi?” Nguyễn Thị Bạch Kiều vô phòng để cái túi lên bàn, nhìn cô gái trên giường bị băng tùm lum chỗ hỏi Hồng.
“Đã ổn rồi, nhìn trên người cô ấy có nhiều máu vậy thôi, chứ thật ra vết thương không có nhiều. Chỗ nặng nhất là cánh tay phải bị gãy xương.” Hồng lau tay trả lời.
“Như vậy chắc máu dính trên người đa số là không phải của cô ấy rồi?”
Hồng gật đầu nói tiếp: “Máu trên người cô ấy là của động vật. Vì máu người rất tanh, tôi ngửi là nhận ra, với lại với mấy vết thương cạn như vậy thì không thể nào nhiều máu tới như vậy.”
Nguyễn Thị Bạch Kiều nhớ lại lúc nãy Minh Nhân tìm được con gà, chắc là máu của nó.
“Lúc nãy kiểm tra trên người, tôi thấy không có dấu vết bị đánh hay là do thú vật để lại, quần áo của cô ấy chỉ bị lá cây sượt làm rách, à mà, quần áo của cô ấy cũng rất là mới.” Hồng suy tư, nói.
Nguyễn Thị Bạch Kiều nhìn đôi giày còn mới tinh của cô gái được cởi ra để dưới đất, lại nhìn chân của nàng, vô cùng sạch sẽ.
Nguyễn Thị Bạch Kiều chỉ có một suy nghĩ, là người này vừa bị đưa qua đây!
Nàng nhìn qua cái túi lục bình trên bàn. Còn cái túi này chắc chắn là của người khác.
Nàng và Nguyễn Thị Tuyết Nhi đã sớm trò chuyện về vấn đề này, hai người giống nhau khi qua tới đây trên người chỉ có duy nhất một bộ quần áo, và một đôi giày, ngoài ra không có theo một đồ vật gì cả. Tất cả mọi người cũng là vậy, không lý nào người này lại có thể đem được túi qua đây.
Người khác kia là bạn hay thù?
Nhưng nếu mà có người thứ hai ở hiện trường, chắc chắn sẽ quay lại đây lấy lại đồ của mình nhanh thôi. Bởi vì trong túi có thức ăn.
Trong lúc miên man suy nghĩ nàng nghe được Hồng bên kia hô lên hai tiếng thủ lĩnh, nên quay qua thì thấy Nguyễn Thị Tuyết Nhi đã thay ra bộ đồ khác mới lại đây.
Nguyễn Thị Tuyết Nhi chớp mắt gật đầu với nàng một cái, mới quay qua hỏi Hồng một chút về tình trạng của cô gái.
Hồng sau khi nói lại y chang như lúc nãy cho cô nghe xong liền đi về chuẩn bị thêm thảo dược. Để lại không gian cho cô và nàng trò chuyện.
“Thế nào, eo còn đau không?” Nguyễn Thị Bạch Kiều mở miệng hỏi nàng. Truyện Đông Phương
Nguyễn Thị Tuyết Nhi lắc đầu: “Đã bớt đau rồi.”
Nguyễn Thị Bạch Kiều nhìn cô mặt mũi hồng hào, cũng rất có sức sống nên yên tâm. Nàng rất nhanh chuyển sang chủ để của cô gái nằm trên giường.
“Tôi đoán người này chắc hẳn vừa mới bị đưa tới đây.” Nguyễn Thị Bạch Kiều nói: “Nhưng tôi không hiểu là sao cô ấy bị rơi từ trên cao xuống như vậy. Lúc tôi tới đây hoàn toàn không có bị thương tích gì.”
“Em cũng là vậy, mặc dù lúc đó em bị rơi máy bay, nhưng khi được đưa tới đây em tỉnh lại thì thấy mình đang nằm trên cỏ. Thân thể hoàn toàn không có một vết sướt.” Nguyễn Thị Tuyết Nhi cũng nói.
Nguyễn Thị Bạch Kiều trong lúc nghe cô nói vừa lấy cái túi trên bàn lại đưa cô xem.
“Minh Nhân lúc đó theo lời tôi đi xung quanh kiểm tra thì thấy cái túi này. Anh ấy nói không thấy vết tích của động vật, nhưng phát hiện có dấu chân người, nhưng em xem!” Nguyễn Thị Bạch Kiều chỉ đôi giày: “Cô gái này có mang giày, chân cũng rất sạch sẽ.”
“Một khi đi qua đây là không có đem được đồ theo!” Nguyễn Thị Tuyết Nhi sờ càm: “Chị coi bên trong chưa?”
Nguyễn Thị Bạch Kiều gật đầu: “Đã coi, bên trong có mấy con cá đã nướng, một ống tre nước, với lại một ít hoa dại.”
“Nếu trong túi có đồ ăn như vậy, thế nào chủ của nó cũng sẽ quay trở lại đây lấy lại. Chị có ý kiến gì không?”
“Dựa theo những gì có trong túi, chắc hẳn chủ của nó là phụ nữ. Nhưng mà cũng có thể là đàn ông, hiện giờ đúng là ta ở trong tối, người kia ở ngoài sáng, khó mà có thể làm gì được. Chỉ có thể cảnh giác hơn mà thôi!” Nguyễn Thị Bạch Kiều nói.
Nguyễn Thị Tuyết Nhi cũng đi theo gật đầu: “Được.”
Hiện giờ chỉ cần chờ cô gái tỉnh lại, nhưng Nguyễn Thị Tuyết Nhi lo lắng một chuyện, cô gái này tỉnh lại nếu mà biết mình bị đưa tới nơi này, không biết có buồn khổ nữa hay không.
Nguyễn Thị Tuyết Nhi thật sự không muốn nhìn thấy cảnh đó một chút nào nữa.
Và cũng sợ nó làm ảnh hưởng tới tâm trạng của mọi người hiện giờ.
Cho nên liên tiếp mấy ngày sau cô thường tới đây để kiểm tra nàng tỉnh hay chưa, và hạn chế để mọi người gặp nàng.
Theo lời Lan nói, nếu làm gấp rút, làm ẩu một chút khoảng bốn tháng sau vách tường sẽ xây xong.
Cho nên ngoại trừ Hân và bốn đứa nhỏ, ai nấy đều ra ngoài xây tường.
Hân bên này cũng không có ở không, nàng biết mình không thể phụ được việc ngoài kia, cho nên ở nhà tiếp tục công việc se lụa. Nàng ấy vậy mà còn chỉ dạy cho bốn đứa nhỏ, thế nên khi mọi người về nhà là luôn thấy cảnh một lớn ba nhỏ ngồi đó se lụa, bên cạnh còn có những cuộn chỉ đã hoàn thành.
Hôm nay là đã qua ba ngày kể từ hôm đó, cô gái thì vẫn chưa tỉnh lại, người bí ẩn kia cũng chưa đến lấy lại đồ.
Đến cả Huy và Tâm cũng chưa có về.
Hai đứa nhóc kia đã cùng cô giao hẹn, cho dù có hay không có vấn đề thì phải trở về trong vòng năm ngày.
Hai đứa nó cũng được Minh Nhân Minh Nghĩa huấn luyện, có vũ khí, lại có sư tử đi theo bảo vệ, nên cô cũng không có lo lắng nhiều.
Mà hai người được Nguyễn Thị Tuyết Nhi nghĩ tới lúc này vô cùng an nhàn bắt được vài con thú.