Ở Nguyên Thủy Xây Dựng Làng - A.Zih - Chương 43
Trần Thị Lan Phương biết cách làm xong để cô đem cái kia đi trước, nàng ở lại làm thêm một cái nữa.
Bên này Nguyễn Thị Tuyết Nhi đem máy về tới nhà để đó rồi gom mía đi rửa, sau khi rửa xong chẻ chúng ra làm đôi, làm ba cho dễ ép.
Ngày xưa khi không có máy ép công nghiệp người ta thường dùng sức của gia súc để ép mía, nhưng không hợp vệ sinh vì gia súc phải giặm tới giặm lui.
Vì vậy cô cũng không dùng tới gia súc, ra ngoài kêu mấy người đàn ông vào ép trước.
Minh Nhân Minh Nghĩa được điểm danh, hăng hái cầm tay quay để ép, bên cạnh Nguyễn Thị Tuyết Nhi cho mía vào giữa, Minh Nhân bắt đầu quay, theo động tác của anh, mía nhanh chóng ra nước rồi chảy vào ống dẫn sau đó là chảy xuống thau đựng.
Minh Nhân quay một hồi mỏi tay, Minh Nghĩa liền tới thay thế.
Quay hết phân nửa đống mía cô để họ nghỉ ngơi một hồi, chính mình rinh hai thau nước mía đem lại nhà ăn cho Lê Thị Bích Châu.
Nói vài câu, ba người đều biết cách nấu đường, cô không còn gì lo lắng liền đi về ép tiếp nước mía.
Bởi vì mía Ngô Thị Cẩm Tiên đem về rất nhiều cho nên phải tận hai ngày mới ép xong, Nguyễn Thị Tuyết Nhi để dành một ít nước mía pha cho mọi người uống, để lại một phần dành cho việc trộn vữa, còn lại tất cả đều để nấu đường.
Hôm nay Nguyễn Thị Tuyết Nhi cũng cong eo khuấy nấu nước đường cùng với Gái và Huệ, bên cạnh Lê Thị Bích Châu đang cắt đường ra từng khối nhỏ bỏ vào ống tre.
Nước mía khi nấu lên sẽ cho ra đường nâu, cần phải bảo quản kín cho nên khi bỏ vào ống tre phải phủ lên thêm một lớp vải, cột dây và đậy nắp kĩ càng.
Nồi đường nâu cuối cùng cũng đã xong, cô để đó cho nguội rồi đi lại phụ đậy nắp ống tre.
Tụi nhỏ nghe mùi vị đã sớm chạy tới xem, tới khi thấy mấy cục đường cả bọn nhóc đều chảy nước bọt ròng ròng rồi, vì sợ chúng ăn nhiều sẽ bị sâu răng cho nên cô chỉ cho bẻ cho mỗi đứa một cục nhỏ.
Tụi nhỏ nhận lấy đường, đồng thanh cảm ơn cô một tiếng rồi chạy đi mất. Nguyễn Thị Tuyết Nhi nhìn theo mỉm cười.
“Nhìn thấy tụi nhỏ vô tư chạy nhảy vậy thôi mà mọi mệt mỏi giống như tan biến đi hết vậy.” Gái bên cạnh nói.
Huệ cũng gật đầu: “Đúng vậy.”
“Sắp tới chúng ta cũng sắp đón chào một thành viên nhỏ nữa.” Lê Thị Bích Châu nói: “Nếu chị đoán không lầm, chắc khoảng hai tháng mấy nữa thôi là Hân sẽ lâm bồn.”
Nguyễn Thị Tuyết Nhi cười chọc nàng: “Chị cũng biết coi bệnh sao, chị Châu?”
Lê Thị Bích Châu cũng đùa với cô: “Để em chê cười rồi, thật ra chị cũng là kinh nghiệm đầy mình về vấn đề sinh con đẻ cái nhé. Nó là nghề tay trái chị chọn nếu sau khi quán ăn ế khách bị đóng cửa.”
“Woa, còn có chuyện này nữa hả?” Gái và Huệ cũng xen vào.
“Thật không ngờ đó, thế chị nhìn thấy có biết là con gái hay là con trai không?” Gái nói.
“Qua quan sát của chị rốn của cô ấy không bị lồi, rốn lại nhỏ, có thể là con gái đó.” Lê Thị Bích Châu trả lời nàng.
“Hay vậy sao?”
“Buổi sáng Hưng có lại đây xin mấy cục đường cho cô ấy, chứng tỏ cô ấy cũng khá thèm ngọt, nên khả năng là con gái rất cao.” Nguyễn Thị Tuyết Nhi cũng nói.
Các nàng hi hi ha ha vừa nói cười vừa làm việc, bầu không khí vô cùng vui vẻ. Chẳng mấy chốc mấy ống tre đường cũng làm xong, các nàng đều đem qua tủ cất.
“Bây giờ có đường rồi mới nhớ, cây me trái chín rụng trước sân nhà em quá trời. Chị sẽ đem làm me ngào đường để dành cho mọi người ăn.” Lê Thị Bích Châu nói.
Hiện tại mọi người không phải vì có đồ ăn mà lãng phí, cái gì dự trữ được các nàng sẽ làm.
Nguyễn Thị Tuyết Nhi gật đầu: “Được, chị có bao nhiêu me làm trước đi. Hồi em đi hái thêm cho.”
“Leo trèo cẩn thận một chút, nếu không thì kêu mấy tên con trai làm giùm!”
“Dạ.”
Gái bên cạnh cũng nói: “Để em đem rổ ra hứng cho.”
Hai người đem rổ ra chỗ cây me, Nguyễn Thị Tuyết Nhi tay chân lẹ làng mà leo lên cây, sau đó hái từng chùm me thẩy xuống cho nàng lụm.
Chẳng mấy chốc cái rổ tràn đầy một rổ me, bên dưới Gái nói với lên với cô là rổ đã đầy, Nguyễn Thị Tuyết Nhi trên cây ừ một tiếng, chầm chậm leo xuống.
Vốn dĩ việc leo xuống không có gì khó khăn, nhưng Nguyễn Thị Tuyết Nhi không ngờ rằng cô dẫm phải một nhánh cây bị mục, theo hai tiếng răng rắc, nhành cây nhanh chóng bị nát ra làm hai làm tư, cô nhanh tay chụp lại một nhánh cây khác nhưng lại bị hụt, cũng vì vậy mà bị trượt xuống dưới.
Gái phía dưới thót tim, quăng luôn trong tay cái rổ định chạy tới đón lấy cô nhưng không ngờ có người lại nhanh hơn nàng, Gái chỉ thấy một bóng vụt qua, sau đó là Nguyễn Thị Tuyết Nhi nằm gọn trong vòng tay người nọ.
Gái định thần lại mới nhìn rõ là Nguyễn Thị Bạch Kiều đang ôm Nguyễn Thị Tuyết Nhi theo kiểu bế công chúa. Mới lật đật chạy lại.
“Không sao chứ chị?”
Nguyễn Thị Bạch Kiều không nói một lời nhẹ nhàng ôm cô đi ra nhà ăn, lại nhẹ nhàng bỏ cô xuống, cầm lấy tay cho cô ngồi xuống ghế.
Nguyễn Thị Tuyết Nhi dù đã ngồi xuống ghế vẫn cầm tay nàng, từ từ định thần lại, nhưng khuôn mặt vẫn còn đang xanh mét.
Lê Thị Bích Châu thấy nàng ôm cô lại đây cùng Huệ lật đật chạy ra.
“Xảy ra chuyện gì?”
Gái kế bên trả lời nàng: “Thủ lĩnh bị trượt chân, chút nữa là rơi từ trên cây xuống rồi. May mà có chị Bạch Kiều.”
“Trời ạ, rồi có bị thương, rồi có sao không?” Lê Thị Bích Châu hoảng hồn nói.
Huệ bên cạnh cũng gấp gáp: “Để em chạy qua nhà thuốc kêu Hồng!”
Nguyễn Thị Bạch Kiều cảm nhận được tay cô vẫn còn run, quay qua nói với Lê Thị Bích Châu: “Chị xem làm cho em ấy ly nước gì đó để định thần!”
“Được.” Lê Thị Bích Châu cũng nhớ ra gật đầu đi làm.
Gái cũng lên tiếng: “Em phụ chị.”
Ba người kia đi hết rồi, Nguyễn Thị Bạch Kiều cũng ngồi xuống ghế, hơi siết lấy tay cô hỏi: “Có sao không?”
Nguyễn Thị Tuyết Nhi gật đầu, dùng tay còn lại vỗ nhẹ vào tay nàng, giọng nói vẫn còn run run: “Em không sao, lúc nãy cảm ơn chị nha!”
“Không có gì.” Nàng ngừng một chút, nói thêm: “Sau này mấy việc leo trèo giao cho người khác làm.”
“Dạ.”
Huệ đi gọi Hồng cũng đi nhanh về nhanh, Hồng tới nơi kiểm tra cô một chút chỉ có tay chân có chút trầy sướt, bên hông cô có bầm một chút còn lại không có gì đáng ngại.
“Chờ tôi làm một chút thảo dược, đắp vào là hai ba ngày đỡ ngay thôi!” Hồng nói.
Nguyễn Thị Tuyết Nhi gật đầu: “Được, cảm ơn chị.”
Hồng và Huệ đi rồi, Lê Thị Bích Châu cũng làm xong ly nước đưa nó cho cô.
Nguyễn Thị Tuyết Nhi sau khi uống xong liền được Nguyễn Thị Bạch Kiều dẫn về nhà, nàng đưa cô tới tận trong phòng rồi nằm lên giường.
“Nghỉ ngơi một lát đi!” Nguyễn Thị Tuyết Nhi nghe nàng nói như thế, cô cũng ngoan ngoãn nghe theo nằm xuống giường.
Nguyễn Thị Bạch Kiều thấy cô nghe lời, mày có giãn ra một chút đi lại mở ra cửa sổ. Rồi lại đi lại ghế ngồi nhìn cô.
Cả hai không nói chuyện làm bầu không khí có chút lạ lùng.
Nguyễn Thị Tuyết Nhi cũng không biết bắt đầu từ đâu cho nên chỉ có thể từ từ xích ra ngoài rìa giường, rồi níu lấy tay áo nàng kéo một chút.
Nguyễn Thị Bạch Kiều thấy một màn như thế, lại nhìn thấy khuôn mặt cô như đang làm nũng nhìn mình, hai mắt hiện rõ dòng như “em biết lỗi rồi!”, thì mọi lo lắng sợ hãi giận, lúc nãy đều biến đi mất.
“Được rồi, tôi không giận nữa!” Nguyễn Thị Bạch Kiều nói như vậy.
Nguyễn Thị Tuyết Nhi nghe xong trong lòng nhẹ nhàng một chút nhưng vẫn còn hơi lo mà nhìn mặt nàng xác định thêm. Nhìn xong trong lòng lúc này đã nhẹ nhàng hơn hẳn, không còn lo lắng.
“Bây giờ thấy trong người thế nào?” Nàng hỏi.
“Em không sao, chỉ có bên eo hơi đau thôi à!” Nguyễn Thị Tuyết Nhi nói xong theo bản năng lấy tay xoa eo.
Thật ra là rất đau, cô nghĩ lúc trượt chân đập phần bụng vào thân cây.
“Chai rượu thuốc lúc trước còn không?”
“Hình như là còn, chị lên nhà trên xem trong tủ thử xem!”
Nguyễn Thị Bạch Kiều theo lời đi lên kiếm, không bao lâu xách theo một chai về.
“Chỉ còn có một chút thôi!” Nguyễn Thị Bạch Kiều đặt chai xuống bàn, rinh cái ghế lại gần giường một chút, rồi ngồi xuống: “Đau ở đâu, vạch áo lên tôi sức cho.”
Nguyễn Thị Tuyết Nhi cũng không có ngại ngùng, ngồi nghiên lại giơ tay vén lên vạt áo bên phải. Chỗ cô bị đau gần sát phía trên vòng một, nên khi vạch áo lên sẽ nhìn thấy lớp áo lá bên trên.
Bởi vì bên đây không có vải mót làm áo lót, cho nên Lê Thị Bích Châu may áo lá mặc, sau đó may thêm trước ngực hai ba miếng vải giúp che chỗ nhạy cảm của phụ nữ lại.
Bên này Nguyễn Thị Bạch Kiều ngồi một chút, nhìn thấy sau lớp áo da thú là một làn da trắng nõn, lại lộ ra một cảnh nàng chưa từng nhìn thấy, làm nàng không tự nhiên mà làm đổ rượu ra một chút, sau khi lấy lại tinh thần nàng mới đổ rượu vào một tay rồi dùng tay còn lại chà vào nhau một chút sau đó chạm vào cô.
Rượu lạnh làm cho Nguyễn Thị Tuyết Nhi run lên một cái, cảm nhận được nàng bắt đầu dùng sức xoa lên xoa xuống, cảm giác đau đớn vơi bớt làm cô híp mắt hưởng thụ.
Không phải nói chứ thật ra Nguyễn Thị Bạch Kiều rất là giỏi về xoa bóp. Bàn tay thon dài tạo ra vùng xoa bóp rộng rãi, còn có mấy vết chai trên tay khi nàng dùng lực thì chúng cũng đi theo ấn xuống giống như là phụ kiện trên mấy cái máy matxa vậy.
Nàng xoa một hồi Nguyễn Thị Tuyết Nhi thấy đỡ, liền nói nàng ngừng lại. Cô bỏ áo xuống ngồi ngay ngắn lại nhìn nàng thu thập.
Nguyễn Thị Bạch Kiều đậy lại cái nút chai để nó lên bàn, nói với cô một tiếng rồi đi ra rửa tay.
Nàng rửa tay sạch sẽ bước đi trở vào nhà thì gặp được Hồng đem theo thuốc tới.
Lấy thuốc nàng chuyền qua lại nghe nàng chỉ cách làm, Nguyễn Thị Bạch Kiều đem theo thuốc vào phòng.
“Thuốc này Hồng bảo đưa em uống.” Nàng bưng ly thuốc đưa qua: “Uống xong thì thoa cái này lên eo.”
Nguyễn Thị Tuyết Nhi gật đầu nheo mày uống hết ly thuốc, không như như liệu là thuốc sẽ đắng nghét, hiện tại trong miệng vô cùng ngọt ngào.
Nguyễn Thị Bạch Kiều nhìn cô như con mèo đang liếm mép chưa đã thèm, mỉm cười nói: “Tôi sức thuốc giúp em?”
“Dạ.” Nguyễn Thị Tuyết Nhi bỏ xuống cái ly gật đầu nhìn nàng. Lại vô cùng tự nhiên mà lần nữa vén lên áo.
Nguyễn Thị Bạch Kiều không lấy ghế nữa mà ngồi thẳng luôn lên giường, nói cô khom xuống một chút, sau đó lấy cọ quét thuốc trét lên da cô.
Cảm giác thảo dược chậm vào gây đau đớn làm cô hít một cái, theo sau là cảm giác mát lạnh, cô biết là Nguyễn Thị Bạch Kiều dùng miệng thổi vào.
Nguyễn Thị Bạch Kiều nghiêm túc sức từ eo cho đến mấy chỗ trầy da cho cô, không hề để ý lỗ tai của Nguyễn Thị Tuyết Nhi lặng lẽ đỏ lên.
Qua một chút thì xong, vì thuốc chưa khô nên Nguyễn Thị Tuyết Nhi chưa có bỏ áo xuống được.
Nguyễn Thị Bạch Kiều thấy vậy, nói với cô: “Vậy giờ em trong phòng nghỉ ngơi chờ thuốc khô đi. Tôi ra ngoài.”
Nhìn cô gật đầu, nàng mới đem theo đồ lui ra. Trước khi đi còn không quên nói một câu: “Cởi áo ngoài ra đi cho thoải mái!” Rồi đóng cửa lại kĩ càng.
Trong phòng Nguyễn Thị Tuyết Nhi nhìn nàng đóng cửa kĩ càng rồi mới làm theo đem áo ngoài cởi ra.
Mặc áo lá ngồi trên giường cô có chút thẩn thờ, không nhịn được đưa tay tự sờ vào eo của mình.
Cảm giác quá khác lúc Nguyễn Thị Bạch Kiều chạm vào… Lúc đó khi nàng chạm vào, nhiệt độ tay của nàng vô cùng ấm áp, nó lấn át cả sự lạnh lẽo của rượu thuốc. Nàng xoa nhẹ vài cái thôi mà làm Nguyễn Thị Tuyết Nhi gần như muốn bủn rủn…rồi lại rất là thoải mái!
Nghĩ ngẩn ngơ một hồi thuốc cũng khô, sự mệt mỏi cũng kéo tới làm Nguyễn Thị Tuyết Nhi thấy vô cùng buồn ngủ.
Cũng không có mặc áo vào lại, cô nằm xuống kéo lên chăn quấn mình lại, từ từ chìm vào mộng.