Nương Tử Bổn Vương Bị Bắt Nạt (full) - Kha Tuyết Nhã - Chương 49
Chướng 49: Bù đắp cho bổn vương đi.
“Ta…!ta có làm gì đâu.” Kha Tuyết Nhã chột dạ muốn đẩy hẳn ra, ngược lại bị hắn bắt lấy hai tay đưa lên đình đầu.
Hàn Duyệt lần nữa cởi áo ngoài cùa hắn ra, cố tình đưa sát tầm mắt cùa nàng nhắc nhờ “Bổn vương chịu nhiều thiệt thòi nàng không thấy sao?”
“Ai gia không thấy gì hết, không thấy gì hết.” Thái Hậu vội che mắt lại, hình như tới không đúng lúc rồi, sai người đóng cừa lại.
Bên trong hai người vẫn còn chưa hết ngố ngác, chuyện gì vừa xày ra, nhìn như hai người họ bị hiểu lầm đang làm chuyện đó?
“Các người không được đến gần làm phiền biết chưa?” Thái Hậu dặn dò Chương ma ma và vài hạ nhân trong phù, vè mặt lúc này vô cùng hài lòng rời đi.
Lúc người mang đồ trờ về bầm báo bà còn hơi chưa tin, bây giờ tận mắt nhìn thấy rồi, giờ chỉ ngồi chờ có cháu bế nữa thôi.
Hạ nhân trong phù nghe xong cũng che miệng cười thầm, không ngờ tình càm cùa vương gia và vương phi tốt đến thế.Quay trờ lại với Hàn Duyệt và Kha Tuyết Nhã bây giờ họ cũng tiêu hóa được vấn đề vừa xày ra, Hàn Duyệt nhìn nàng ngây thơ “Hoàng tổ mẫu đi rồi, chúng ta có phài nên tiếp tục không?”
“Tiếp tục cái gì a?” Kha Tuyết Nhã tìm cớ né tránh, khi nãy cà hoàng tổ mẫu cũng thấy, chuyện này chắc sớm được lan truyền đây.
“Bù đắp cho bổn vương.” Hàn Duyệt cười tà mị, như thê không ai nghi ngờ hắn và nàng chưa động phòng nữa.
“CÓ nhiều cách đề ta bù đắp mà, không cần phải dùng cách này đâu.” Kha Tuyết Nhã cười trừ, nàng chì mới cắn hắn vài cái thôi mà bắt nàng lấy thân bù đắp cho hắn sao?
“Bổn vương thích nồng lấy thân báo đáp.” Hàn Duyệt vừa nói vừa nhấn mạnh từng chữ một, tay hắn đã sớm luồn vào bên trong áo nàng sờ soạng khắp nơi.
miễn phí
“A Duyệt đừng…” Kha Tuyết Nhã nhìn hắn lắc đầu ánh mắt như đang cầu xin, quá đường đột nàng nhất thời còn chưa thích ứng được a.
“Nàng không thích bên này sao? Vậy bổn vương đổi bên khác.” Hàn Duyệt nhìn nàng cố tình hiểu sai ý, luồn tay qua bên ngực còn lại thỏa sức mà nhào nặn.
“A Duyệt…!dừng lại.” Kha Tuyết Nhã cố gắng vùng vẫy khuôn mặt lúc này đã thêm vài phần sợ hãi, hắn là đang cố tình hiểu sai ý nàng thì có.
Hàn Duyệt nghe tiếng khẩn cầu cùa nàng động tác cũng vì đó mà dừng lại “Bổn vương không đùa với nàng nữa.” Kha Tuyết Nhã thấy tay hắn dừng lại, cũng thờ phào nhẹ nhõm đi phần nào “Chàng buông ta ra được không?”
“ĐƯỢc, nương tử muốn thế nào đều được.” Hàn Duyệt buông nàng ra, nằm bên cạnh nàng quay mặt qua nhìn nàng rồi lại nhìn lên trần nhà thờ dài.
“Chàng làm sao vậy, sao lại thờ dài?” Kha Tuyết Nhã tuy là có chút đề phòng hắn, nhưng bề ngoài vẫn quan tâm hẳn, ít khi nàng thấy hắn thờ dài a.
“Nương tử, nàng cứ như thế này bổn
Vương sớm thành hòa thượng mất.” Hàn Duyệt nhìn nàng rồi lại nhìn lại hạ thân ờ giữa quần cùa hắn đang nhô lên, sắp vì nàng làm mà nhịn đến phế luôn rồi.
“Khụ…!ta không cố ý.” Kha Tuyết Nhã nghe hắn nói nhất thời ho một tiếng, đò mặt quay đi chỗ khác, nàng không nghĩ sẽ thành ra như vậy đâu a.
“Bò đi, bổn vương không ép buộc nàng.” Hàn Duyệt chán nàn lăn qua lăn lại trên giường, chỉ có nàng mới làm hắn thành ra thế này thôi.
“Lần sau nếu chàng không nhịn được thì cứ…” Kha Tuyết Nhã nói được nữa chừng nhưng lại không nói nữa, đột nhiên lại thấy hối hận cũng may nàng chưa nói hết câu a.
“Thì cứ làm sao? Nường từ nàng nói rõ một chút đi.” Hàn Duyệt vừa nghe nàng nói đã bật đầu ngồi dậy, vè mặt chán nàn cũng tỉnh táo hẳn ra khi nãy hằn còn chưa nghe nàng nói hết câu nữa.
“Không có gì.” Kha Tuyết Nhã lắc đầu, nhất thời không nói ra câu cuối nữa, hay là cứ đề một thời gian nữa rồi hẳn tính a.
Hàn Duyệt không nghe được câu cuối thì thất vọng não nề, bước xuống giường mặc lại y phục chình tề.
Dù sao hắn cũng sẽ không ép buộc nàng làm chuyện nàng không muốn, ép buộc sẽ không hạnh phúc, hắn sẽ đợi đến khi nàng hoàn toàn chấp nhận hắn.
“A Duyệt chàng định đi đâu?” Kha Tuyết Nhã nhìn theo bóng dáng cùa hắn, không biết vì sao lúc nãy tuy nàng ngăn càn hẳn nhưng trong lòng lại có chút mong chờ hắn tiếp tục.
“Bổn vương đi tắm hay nàng muốn tắm cùng bổn vương.” Hàn Duyệt nhìn khuôn mặt cùa nàng, hận không thề lập tức ăn nàng.
“Chàng đi tắm đi.” Kha Tuyết Nhã lắc đầu, nàng có điên mới cùng hắn tắm chung a.
“Nương từ bữa nào chúng ta thừ tắm uyên ương đi.” Hàn Duyệt nháy mắt nhìn nàng, hắn cũng muốn thừ, nhưng bây giờ nàng đang bệnh nên đành gác lại.
“Chàng đừng có mơ.” Kha Tuyết Nhã liếc hắn, cái gì cùng mà tắm uyên ương, nàng mới không thèm, hắn thích thì tắm một mình đi rù nàng làm gì.
“Nương từ không thích thì thôi bổn vương tắm một mình cũng được.” Hàn Duyệt bề ngoài tuy là nói thế nhưng trong lòng sớm đã có dự tính, tới lúc đó xem nàng có thoát khỏi được lòng bàn tay cùa hắn không.
Kha Tuyết Nhã xua xua tay đuổi hắn đi, nhìn vè mặt gian xào cùa hắn không khỏi nổi da gà, Hàn Duyệt ngây thơ cùa nàng đâu rồi?
Nghĩ rồi Kha Tuyết Nhã cũng rời giường cho khuây khòa, nằm trên giường hoài cũng thấy chán a, đi dạo một vòng phủ nàng nhìn thấy một hang động, nhìn lên tấm bàng có để chữ “ôn Tuyền.” chằng phải đây là ndi Hàn Duyệt tắm sao?
Với sự tò mò Kha Tuyết Nhã đẩy nhẹ cừa đi vào trong, bên trong vô cùng rộng lớn ngoại trừ bên ngoài có gắn cửa thì bên trong chính là một hang động, ờ giữa là một cái hồ lớn rất rộng, bên trong còn có giường ngù, còn có bàn đá cũng rất tiện lợi thào nào Hàn Duyệt cứ thích tắm ờ đây.
Từ lúc vào vương phù tới giờ đây là lần đầu nàng đặt chân tới ôn tuyền a, lúc trước chi nghe hắn nhắc đến nàng cũng không có đến đây, không biết vương phủ này còn nơi nào nàng chưa biết hay chưa đi tới không nhi?
Xung quanh cũng không có ai khác hầu hạ, trong hồ nước có một chút khói bay lên, nhưng lại không thấy ai ờ bên trong tắm, lạ thật y phục cùa hắn còn ờ đây, cà đôi hài cũng ờ đây, vậy người đâu?.