NỮ CHỦ, PHONG THÁI CỦA CÔ ĐÂU RỒI? - Ninh Mông - Chương 48 - Làm Giàu Ở Tiểu Thuyết Ngựa Giống(7)
- Home
- NỮ CHỦ, PHONG THÁI CỦA CÔ ĐÂU RỒI? - Ninh Mông
- Chương 48 - Làm Giàu Ở Tiểu Thuyết Ngựa Giống(7)
Tàng Tâm Cốc ở bên cạnh Thái Cực Tông, chỉ cần phi vài phút là đến.
Lần đầu tiên Ninh Mông đi đến Tàng Tâm Cốc, nàng đã bị ấn tượng bởi lối trang trí lộng lẫy ở đây.
Tàng Tâm Cốc giỏi chế tạo binh khí, hầu như tất cả những người có thể kể tên trên đường đều cầm trong tay binh khí do Tàng Tâm Cốc sản xuất. Người ta nói rằng Tổ sư gia của Thái Cực Tông và Tổ sư gia của Tàng Tâm Cốc là bạn tốt của nhau nên cả hai đã thành lập tông phái xây dựng ở bên cạnh nhau. Điều đáng tiếc là theo năm tháng qua đi, một trong hai tông phái đã trở nên vô cùng nghèo khó, còn tông phái kia lại trở nên vô cùng giàu có đến chảy cả mỡ.
“Đại sư huynh, khối tinh quặng này ta nên làm như thế nào?”
Một thân mặc quần áo màu vàng tôn lên vóc dáng mảnh khảnh của nam nhân, mái tóc đen dài được buộc lại thành kiểu đuôi ngựa bằng một dải ruy băng khảm những viên đá quý màu vàng. Quân tử đoan chính nói năng lưu loát: “Kho hàng đã đầy rồi, mang những tinh quặng này và nhiều thiên tơ tằm đi luyện chổi đi.”
Ninh Mông thấy được Đan Châu đang đi bên cạnh mình chợt khựng lại một chút.
Vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi kia của Đan Châu dường như chỉ là ảo giác, hắn nhanh chóng trở lại với vẻ mặt nghiêm túc và cứng nhắc thường ngày.
Đan Châu dùng vẻ mặt bình thường chào hỏi: “Tùng Hạc sư điệt, đã lâu không gặp.”
“Thì ra là Đan Châu sư thúc và Ninh sư thúc của Thái Cực Tông.” Nam nhân nhẹ nhàng lễ phép trả lời.
Tùng Hạc là đại sư huynh của Tàng Tâm Cốc và là đệ tử thân truyền duy nhất của Crưởng môn. Bởi vì chưởng môn Tàng Tâm Cốc thường xuyên thích bế quan nên mọi việc lớn nhỏ trong Tàng Tâm Cốc đều do Tùng Hạc xử lý.
Tùng Hạc hỏi: “Không biết hai vị đại giá quang lâm, là có việc gì quan trọng?”
Giọng điệu của Tùng Hạc khá cảnh giác bởi vì hắn biết những người từ Thái Cực Tông đến đây chắc chắn sẽ không mang lại ích lợi gì, không phải vay tiền thì cũng chính là muốn mua binh khí nợ trả sau.
Đan Châu ở trên loại chuyện này thì da mặt rất dày, hắn hắng giọng nói: “Lần này ta đến đây là muốn thảo luận với Tàng Tâm Cốc các ngươi về cách tăng cường sự nổi tiếng của 2 tông phái chúng ta.”
“Nổi tiếng?” Tùng Hạc cảm thấy kỳ lạ: “Tàng Tâm Cốc không phải là không nuôi sống được người nhà của mình, cần sự nổi tiếng để làm gì?”
Nụ cười trên mặt Đan Châu cứng lại một chút, cho nên hắn nói hắn ghét nhất những người giàu có này! Cả người đều là mùi tiền!
Ninh Mông đã quan sát một vòng ở quảng trường, nàng cũng đã biết rõ ràng tình hình nơi đây.
Sau đó nàng lên tiếng nói: “Không lẽ Tàng Tâm Cốc không muốn nhiều cô nương đến đây thăm quan sao?”
Ánh mắt Tùng Hạc lập tức thay đổi: “Ninh sư thúc nói vậy là có ý gì?”
“Từ trước đến nay Tàng Tâm Cốc luôn nam nhiều nữ thiếu, tỷ lệ nam nữ mất cân bằng nghiêm trọng, việc lập gia đình cho các đệ tử luôn là một vấn đề lớn.”
Nói cách khác, dù họ có bao nhiêu tiền đi chăng nữa, nếu không có thê tử giúp họ tiêu thì họ sẽ luôn không có cảm giác thành tựu.
Tàng Tâm Cốc chuyên luyện trọng kiếm, nhưng nghề rèn cũng là một nghề nghiệp theo đuổi, vì vậy các thiếu nữ thường thích đến Bách Hương đảo, nơi có thể chữa bệnh cứu người và cầm được cây sáo. Ngay cả khi đánh nhau, việc cầm một cây sáo trông vẫn đẹp hơn nhiều so với việc làm nghề nguội đầy cơ bắp vung tay cầm một thanh kiếm nặng được làm từ sắt.
Chính vì điều này mà Tàng Tâm Cốc luôn ở trong tình trạng dương thịnh âm suy, nên các nam đệ tử cũng rất khao khát đến Bách Hương đảo hơn. Nếu mọi chuyện cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ Tàng Tâm Cốc sẽ gặp phải tai họa diệt môn, không có nữ nhân, cho dù có nhiều núi vàng bạc hơn đi nữa thì ngồi trên vô số khu mỏ để làm gì?
Tùng Hạc không ngờ Ninh Mông liếc mắt một cái đã nhìn ra nguy cơ của Tàng Tâm Cốc, hắn dùng ánh mắt dò xét nhiều hơn nhìn Ninh Mông: “Ninh sư thúc muốn nói cái gì?”
“Chúng ta có thể hợp tác, đôi bên cùng có lợi.” Đan Châu cảm thấy tự hào vì mình đã lấy lại được một phần lãnh thổ. Thái độ của Đan Châu quả nhiên là tràn ngập trí tuệ, hắn nói một cách bí ẩn: “Muốn dụ dỗ nữ nhân thì phải làm đường trước đã.”