NÔNG MÔN PHÚC PHI, DANH CHẤN THIÊN HẠ - Triệu Linh chi - Chương 2 - Xuyên Sách Trở Thành Thôn Cô Đầu Đầy Tình Yêu (2)
- Home
- NÔNG MÔN PHÚC PHI, DANH CHẤN THIÊN HẠ - Triệu Linh chi
- Chương 2 - Xuyên Sách Trở Thành Thôn Cô Đầu Đầy Tình Yêu (2)
Một đoàn lương dân từ trên núi đi xuống, hoặc ngồi, hoặc ngồi xổm, chờ lão đại phu bắt mạch, cho Triệu Linh Chi một lọ kim sang dược, bôi dược, dùng vải sạch sẽ băng bó.
Đăng ký xong tên họ địa chỉ, mỗi người được chia năm mươi văn tiền, Ngô huyện lệnh cho nha dịch tiễn bọn họ đi theo thứ tự.
Triệu Linh Chi đăng ký địa chỉ, thôn Tứ Tính, trăm năm trước từ nơi khác chạy nạn đến tận đây, tổng cộng Tứ Tính, ai cũng không phục ai, lại chưa từng đọc sách, thì lấy cái tên này.
Thôn Tứ Tính cách huyện thành Vân Dương hai mươi dặm đường, đường núi quanh co khúc khuỷu, khó khăn lắm chỉ có thể một chiếc xe bò thông qua.
Từ buổi sáng đến buổi chiều, mới đưa Triệu lão thái và Triệu Linh Chi về thôn Tứ Tính.
“A, kia không phải Triệu lão thái và tôn nữ của bà ấy sao? Không phải bọn họ bị thổ phỉ trói đi rồi sao?” Các thôn dân dưới cây du lớn ở cửa thôn nhìn thấy trên Triệu lão thái, Triệu Linh Chi trên xe bò, vô cùng kinh ngạc, rối rít nghị luận.
“Bên người có quan sai, không phải bị thổ phỉ bắt đi, mà là phạm tội!”
“Đúng vậy, đúng vậy, nhất định là làm chuyện không đứng đắn mới bị bắt lại. Già không đứng đắn, mang theo nhỏ không đứng đắn, thôn chúng ta không chứa các nàng, muốn thì đi huyện thành đi!” Vương bà tử từng có xích mích với Triệu lão thái, vui sướng khi người gặp họa, khinh thường trong mắt không che lấp chút nào.
“A, chẳng phải Triệu lão đầu kia là đã chết còn bị đeo nón xanh sao?” Một lão thái bà khác khẽ nói nhỏ, chế giễu.
Triệu lão thái tức giận đến từ trên xe bò nhảy dựng lên, xong tới trước mặt Vương bà tử nói bà không đứng đắn kia, túm chặt đầu tóc Vương bà tử, dùng sức kéo.
Triệu lão thái mắng: “Ngươi mới không đứng đắn, cả nhà các ngươi đều không đứng đắn. Triệu Trương thị ta làm việc ngồi đến ngay thẳng, không làm chuyện trái với lương tâm, không sợ quỷ gõ cửa. Những quan sai đó làm chứng cho chúng ta, chúng ta là bị thổ phỉ bắt đi, đại lão gia thanh thiên anh minh thần võ, cứu những người đáng thương chúng ta ra!”
Bà đến tuổi này, bị người nói như vậy cũng thôi. Chỉ là năm nay tôn nữ mười hai, nếu truyền ra thanh danh sẽ không tốt, về sau còn xuất giá như thế nào?
Tuy tôn nữ đã đính hôn, hơn nữa đính hôn với Chu gia cũng không tệ lắm, nhưng thành thân còn có thể hưu thê, càng đừng nói mình nhất định cũng có thể từ hôn.
Triệu Linh Chi kinh ngạc, nhìn về phía tổ mẫu bưu hãn, đồng thời trong lòng có vài phần cảm động, lão thái thái này là vì nàng mới cãi nhau với những lão thái thái miệng tiện.
Hai nha dịch này được bên trên dặn dò, đây chính là chiến tích của Huyện thái gia, đương nhiên phải tuyên dương bốn phía, vì thế theo Triệu lão thái nói, gật đầu: “Triệu đại nương nói đúng, các ngươi không cần đoán mò, đều là người đáng thương, hơn nữa các ngươi đều là hương thân quê nhà, đừng khắc nghiệt như vậy, tích chút khẩu đức.”
Nếu không phải Vương bà tử nói chuyện làm giận, còn bôi nhọ trong sạch của bà và tôn nữ, Triệu lão thái cũng không muốn tiếp tục ở bên này gây rối.
Triệu lão thái lạnh giọng nói: “Về sau miệng sạch sẽ một chút, nếu lại nói nữa, nhìn thấy một lần, đánh ngươi một lần.”
Nha dịch thúc giục: “Triệu đại nương, canh giờ không còn sớm, còn phải về nhà ký tên ấn dấu tay, chúng ta còn muốn trở về!”
Vương bà tử đau đến nhe răng trợn mắt, chờ phản ứng lại, Triệu lão thái đã bước nhanh đi đến phía sau nha dịch.
Bà ta muốn đuổi theo, nhưng lại sợ hai nha dịch hùng hổ; không đuổi theo, tức giận đến đau bụng, đôi mắt tam giác hơi nhíu mày , mặt già nghẹn đến mức đỏ bừng.
Triệu Linh Chi buồn cười, tổ mẫu thật lợi hại, nàng thích.
Hai nha dịch khua xe bò tới vào nhà, luôn mãi xác định thân phận của Triệu lão thái, Triệu Linh Chi, lúc này mới rời đi.
Triệu lão thái đỡ tôn nữ, sắc mặt nôn nóng, muốn đi nhanh về nhà.
Nhưng vừa mới đi đến một loạt thôn cuối cùng, đã nhìn thấy cửa nhà đứng đầy người, có người đang xem náo nhiệt, có người đang kêu gào.
Từ xa mà nghe được có người la lối khóc lóc, tiếng chửi bậy.