Nhất Thế Thanh Hoan - Vô Tâm Đàm Tiếu - Chương 25: Túng dục quá độ
Nữ 2 của [Thần Vũ] lặng yên không tiếng động bị thay đổi.
Giới giải trí nói lớn cũng không lớn, phương nào ngầm làm chút động tác nhỏ rất nhanh đều sẽ bị truyền ra. Ngay lúc mục tìm kiếm #Chúc Khinh Hoan bao lực gia đình# xếp thứ 3 trên hot search, công ty chủ quản Giải trí Khiếu Thiên đã phát hiện người mua hot search lần này chính là đối thủ của Chúc Khinh Hoan —- cũng là nữ 2 của Thần Vũ Triệu Đan. Đây là do bọn họ cố ý làm, bằng không cũng không đến nỗi xuất hiện cụm từ “bạo lực gia đình” không thể hiểu nổi đó.
Giải trí Khiếu Thiên trước tiên thông báo cho Mai Trọng Lễ. Sau khi Mai Trọng Lễ biết liền xin chỉ thị của Nam Ương.
Triệu Đan đột nhiên rời khỏi đoàn làm phim, ngay trong đêm, không có bất luận giải thích nào, đạo diễn cũng chỉ có thể thông báo trên trang chính thức của đoàn phim là cô ta đã rời đi. Rất nhanh, danh sách diễn viên mới bổ sung thay thế cũng đã có, chính là nghệ sĩ mới ký hợp đồng với Giải trí Khiếu Thiên — Minh Vãn Trừng.
Một loạt các thao tác chỉ thị sau lưng này là ai làm, không cần nói cũng biết.
Lúc Minh Vãn Trừng đến nhận phòng cười thành một đóa hoa, ngày đầu tiên cô đến nhận phòng quá muộn, không kịp đến chào hỏi kim chủ của mình. Ngay sáng sớm ngày hôm sau cô liền dậy thật sớm gọi cơm hộp, mang theo hai phần đi đến phòng mà Nam Ương đã nói, cốc cốc cốc gõ cửa.
Lúc Chúc Khinh Hoan đi mở của, cô còn đang rửa mặt với Nam Ương, Nam Ương thì đang đánh rằng trong phòng vệ sinh.
“Chào chị chào chị Chúc lão sư.”
Minh Vãn Trừng hai mắt tỏa sáng nhìn Khinh Hoan, rốt cuộc cũng có thể ở cự ly gần nhìn thấy bản nhân của sư phụ rồi, nhìn thử xem nữ nhân này đến tột cùng là có bộ dáng gì khiến lão tổ si mê tận ba ngàn năm như vậy.
Ai, gương mặt này xác thật là rất xinh đẹp. Rốt cuộc thì năm đó Khinh Hoan trong giang hồ cũng được gọi là đệ nhất mỹ nhân a, dung mạo tự nhiên là không tầm thường, kỳ thật cô không phải không xinh đẹp bằng Nam Ương, là cô lớn lên tương đối “mị”, còn Nam Ương lớn lên lại tương đối “lãnh”, thẩm mỹ ở thời đại này luôn thiên vị diện mạo “lãnh” hơn một chút. Nhưng nếu như ở cổ đại hơn 3000 năm về trước, dung mạo này của Khinh Hoan tuyệt đối càng được hoan nghênh hơn so với Nam Ương, địa vị của Nam Ương khiến người không dám vọng nghị với dung mạo của cô ấy, cũng khiến người không dám tồn tại suy nghĩ không an phận. Hậu hết với những nữ nhân khiến người không dám tồn “suy nghĩ không an phận”, ở trong lòng đại đa số nam nhân đều thuộc vào loại không có giới tính (?), mà những người ham thích việc xếp hạng sắc đẹp của nữ nhân trong giang hồ lại trùng hợp đều là một đám nam nhân bại hoại.
Sư phụ Khinh Hoan sinh đến vũ mị như thế, trách không được Nam Ương lão tổ lại si mê như vậy, cô và Nam Ương ở bên nhau, đó còn không phải là cảm giác hồ ly tinh câu dẫn thần tiên cao lãnh sao.
“Em là?” Thiếu nữ thoạt nhìn chỉ mới cao trung trước mặt đối với Chúc Khinh Hoan không có chút ấn tượng nào, danh khí của Minh Vãn Trừng thật sự quá nhỏ.
Tôi sao? Tôi là tiểu đồ đệ thân ái của chị a.
“Tôi là nữ 2, tên tôi là Minh Vãn Trừng, chị có thể gọi tôi là A Trừng.” Minh Vãn Trừng cười ha hả nói.
“Em…. Có chuyện gì sao?” Chúc Khinh Hoan có chút nghi hoặc, này mới sáng sớm, muốn đến chào hỏi cũng không đến mức ở ngay lúc này, một lát nữa đến phim trường còn rất nhiều cơ hội giao lưu mà.
“Tôi tìm….”
Minh Vãn Trừng vừa vặn thấy Nam Ương từ nhà vệ sinh đi ra, cũng mặc kệ Khinh Hoan có cho phép hay không liền tự mình đi vào, dang rộng hai tay với Nam Ương, bước ra một bước, làm bộ muốn tiến lên cho cô ấy một cái ôm thật lớn.
Nam Ương rùng mình một cái, sau đó liền lui bước né tránh Minh Vãn Trừng, thấp giọng quát:
“Làm càn!”
Minh Vãn Trừng dừng lại giữa chừng, vẻ mặt ủy khuất, từ “lão” vừa nói được một nửa đã liền sửa lại thành: “Nam Ương, chị quá không có lương tâm.”
“Ngươi —-” Nam Ương đang muốn sửa đúng xưng hô của cô, nhưng nhìn thoáng qua thấy Khinh Hoan đang đứng bên cạnh, cắn chặt răng, chỉ phải tùy Minh Vãn Trừng đổi xưng hô với mình.
“Hai người quen biết nhau?”
Chúc Khinh Hoan miễn cưỡng cười một cái.
“Tôi là do chị ấy giới thiệu đến đó,” Minh Vãn Trừng cười đến vô tâm vô phổi, “Tôi còn cùng một công ty với chị đây, Chúc lão sư. Đáng tiếc già vị của tôi quá thấp, từ lúc xuất đạo tới nay cũng chỉ diễn được hai vai thi thể, cái này còn tốt, ít nhiều gì nhờ Nam Ương mà tôi rốt cuộc cũng có thể diễn vai người sống!”
Em ấy không giống những người khác đều dùng kính ngữ gọi Nam Ương là “bà chủ Nam”, không ngần ngại mà hô thẳng tên Nam Ương. Mấu chốt là nhìn biểu tình của Nam Ương tựa hồ như cũng cam chịu để em ấy gọi như vậy.
Đến tột cùng em ấy là người thế nào? Có thể được Nam Ương chiếu cố đặc biệt như vậy, còn dám sáng sớm đến tìm Nam Ương, thậm chí còn không kiêng dè mình?
“Có chuyện gì?” Trong mắt Nam Ương đã hiện lên không vui.
“Tôi mang bữa sáng cho chị nè,” Minh Vãn Trừng quơ quơ cái túi trong tay, “Sáng nay sẵn tiện gọi thêm một phần, mang tới hiếu—” Cô cắn đầu lưỡi một cái, đem hai chữ hiếu kính nghẹn trở về, “mang tới tặng chị.”
Chúc Khinh Hoan rũ mắt, không nói chuyện, cầm theo hai lọ kem dưỡng trở về phòng, thuận tay đóng cửa lại.
Nam Ương chú ý thấy Khinh Hoan rời đi, nhưng cô ấy cũng không nghĩ nhiều, cho rằng cô chỉ là vào phòng chuẩn bị. Nam Ương nhận lấy túi thức ăn, nhưng Minh Vãn Trừng lại chỉ buông một ngón tay, mấy ngón còn lại gắt gao nắm chặt cái túi, mang theo vài phần nội lực. Nam Ương cũng không muốn dây dưa nhiều với cô vì thế liền buông lỏng tay, không nghĩ tới tay phải Minh Vãn Trừng lại xuất ra một thanh kiếm, nhanh chóng hướng về phía sườn mặt Nam Ương.
Nam Ương biết nhãi con này lại ngứa da, tay trái cũng xuất kiếm, mang theo ba phần nội lực ngăn Minh Vãn Trừng lại. Không nghĩ tới Minh Vãn Trừng vẫn không bỏ qua, trở tay chưởng đến, bổ về phía vai Nam Ương. Nam Ương thấy phiền, trực tiếp từ ngay chỗ thắt lưng rút ra con dao bướm BM47 Blade* luôn mang theo bên người, lưu loát trở tay mở ra, đè lưỡi dao vào bên tai Minh Vãn Trừng.
* Dao bướm BM47 Blade
Minh Vãn Trừng vừa thấy cả dao nhỏ cũng đã mở ra, vội xin tha: “Lão tổ, tôi sai rồi.”
“Có phải ngươi ngủ đến khờ rồi không?” Thanh âm của Nam Ương bị ép đến rất thấp, “Cũng không nhìn xem đây là trường hợp gì, nếu để người khác thấy ngươi và ta đều biết võ công, ngươi có biết sẽ có hậu quả gì không?”
“Tôi chỉ muốn nhìn một chút xem người trong ngực ôm mỹ nhân rồi có túng dục quá độ, nội lực lui bước so với trước kia không.” Minh Vãn Trường cười hì hì nói.
Nam Ương nhíu mày: “Có ý gì?”
Minh Vãn Trừng nhún nhún vai, “Người chưa xem hot search sao. Ít nhiều gì nhờ cái câu ‘Đây là tình thú giữa hai người chúng tôi’ của người hiện tại thật ra cũng không còn ai nói sư phụ bạo lực gia đình nữa, tất cả đều nói người túng dục quá độ cho nên mới chảy máu mũi không ngừng.” Minh Vãn Trừng tấm tắc vỗ vỗ vai Nam Ương: “Xả thân vì nghĩa, ghê gớm.”
“Xả thân vì nghĩa dùng thế này sao?” Nam Ương rất là nghiêm túc bắt được sai lầm này.
“Đây là trọng điểm sao?” Minh Vãn Trừng trừng mắt, “Không phải người yêu nhất là thanh danh của mình sao? Không phải người từ trước đến nay đều rụt rè ổn trọng sao? Có phải người thật sự bị mỡ heo che tâm rồi, cư nhiên còn nói với truyền thông mấy câu như vậy?”
“…..”
Nam Ương trầm mặc.
Minh Vãn Trừng thấy cô ấy không nói lời nào, thở dài, “Vậy…. Người cũng đã hy sinh đến thế rồi, hai người….. Quan hệ của hai người…..”
Nam Ương vẫn không nói một lời.
Minh Vãn Trừng đã hiểu.
“Gánh thì nặng mà đường thì xa a, lão tổ.” vẻ mặt Minh Vãn Trừng trang trọng vỗ vỗ vai Nam Ương, “Bất quá, người hẳn là nên cảm ơn tôi, bởi vì hôm nay có tôi đến đây rồi, quan hệ của hai ngưởi hẳn là có thể tiến thêm một bước.”
“Có ý gì?” Nam Ương khó hiểu.
Minh Vãn Trừng cười nhạo một tiếng: “EQ của người chỉ có bao nhiêu thôi a. Nhanh đi dỗ đi, nhân lúc sư phụ của tôi còn chưa giận đến choáng váng.”
“Giận….”
Minh Vãn Trừng ôm quyền với Nam Ương: “Đi đây, cơm tôi đặt trên bàn trà, hai phần, hiếu kính người và sư phụ. Phần của người thì nhiều đường, phần của sư phụ thì không đường, hai người từ từ dùng.”
Nói xong, cô liền đạp khinh công nhanh chóng chạy đi.
Giận đến choáng váng.
Nam Ương cau mày nhìn về phía cửa phòng đang đóng chặt. Chẳng lẽ Minh Vãn Trừng đến đã khiến Khinh Hoan ghen tị sao?
Cô ấy cũng không chủ động đi vào, chỉ lẳng lặng ngồi trên sô pha chờ đợi. Đại khái qua hơn mười phút Chúc Khinh Hoan mới đẩy cửa đi ra, bên tai còn kẹp điện thoại, hẳn là đang trò chuyện với Tiểu Diệp, cô vẫn luôn nói “Được, xuống ngay đây.”. Biểu tình của cô nhìn qua cũng không có gì khác thường, sau khi cúp điện thoại vẫn dùng đôi con ngươi ôn nhu nhìn Nam Ương: “Hôm nay chị muốn đến phim trường không?”
“Đến.”
“Ừm.” Chúc Khinh Hoan đi về phía cửa, “Vậy đi thôi.”
Nam Ương đứng lên đi theo, cầm lấy áo khoác nỉ trắng treo trên giá, một bên mở cửa một bên mặc vào.
Thời điểm ở trong thang máy, Chúc Khinh Hoan bỗng nhiên xoay người lại, từ túi áo lông vũ của cô móc ra hai viên chocolate, đưa cho Nam Ương:
“Cho chị.”
Nam Ương nhận lấy, nhìn một cái.
Remy Martin VSOP.
Khóe môi nhẹ nhàng câu lên. Quả nhiên là tức giận.
“Tại sao lại cho tôi vị này? Hôm qua tôi đã nói là không thích rồi mà.” Nam Ương biết rõ còn cố hỏi.
“Vậy sao? Tôi không chú ý, tùy tiện lấy thôi.” Chúc Khinh Hoan làm như không có việc gì đáp.
Nam Ương cúi đầu lột giấy gói kẹo, cho vào miệng, viên còn lại thì bỏ vào túi áo khoác. Cô ấy an tĩnh ăn chocolate, sau khi tinh tế nhấm nuốt xong lại nuốt sạch sẽ vị ca cao trong miệng, mới ôn thôn nói:
“Em ấy là người lần trước ở tiệc tối tôi đã nói với em, người bạn mà tôi đã ôm. Em ấy gọi là A Trừng, chúng tôi quen biết nhau đã lâu, giữa chúng tôi không có cảm tình gì khác, chỉ là đơn thuần….”
Đơn thuần tình tổ tôn.
Nam Ương dừng một chút, tìm một từ thích hợp khác thay thế: “Chỉ đơn thuần là tình hữu nghị. Em ấy đã có người mình thích, cũng là bạn của em, Kỳ Dật. Em ấy còn nhờ tôi, để tôi hỗ trợ giật dây bắc cầu với Kỳ Dật, tôi cũng tạm thời đáp ứng rồi. Trở về nếu được em hỏi thử Kỳ Dật xem có nguyện ý nhận thức nhau không, nếu không muốn cũng không sao cả, tôi có thể khuyên A Trừng từ bỏ.”
Mỗi một câu Chúc Khinh Hoan đều nghe vào, tuy rằng biểu tình trên mặt không có biến hóa gì lớn, nhưng ánh sáng trong đáy mắt vẫn mềm mại đi vài phần.
“Vừa rồi em ấy mang cho chúng ta hai phần đồ ăn sáng, phần của em không thêm đường, em ấy biết em đang kiểm soát cân nặng.” Nam Ương chặc lưỡi một tiếng, “Bất quá, đáng tiếc vừa rồi em không ăn, em đi nhanh quá, đồ ăn còn để trên bàn, trở về phỏng chừng đã ôi rồi.”
“Vậy tôi trở lên lấy.” Chúc Khinh Hoan nghiêm túc nhìn Nam Ương.
“Được a,” Nam Ương tựa mình vào thang máy, ấn vào tầng của các cô, “Thuận tiện mang cho tôi chocolate hương Sauza Tequila đi. Nhớ nhé, lần này đừng lấy thành nhân Remy Martin VSOP”.
Lỗ tai Chúc Khinh Hoan tựa hồ hơi đỏ lên, quay lưng không nói chuyện.
Một lát sau, thang máy cũng đến tầng cuối cùng, lại bắt đầu đi lên. Lúc đến tầng của mình, Chúc Khinh Hoan vừa bước một chân ra ngoài, một chân khác vẫn còn trong thang máy, bỗng nhiên xoay người lại, nhanh chóng nhét hai viên Sauza Tequila vẫn luôn nắm chặt trong tay vào túi áo khoác của Nam Ương, sau đó quay mặt lại liền đi, sợ chậm một chút nữa người trong tháng máy sẽ thấy khuôn mặt nóng lên của cô.
Nguyên lai vẫn luôn giấu trong tay a.
Nam Ương bất đắt dĩ cười, cũng đi ra thang máy, ở cửa thang máy chờ cô.
Cô ấy cúi đầu, đếm đếm trong tay còn dư lại ba viên chocolate, trong lòng tính toán là không biết có nên ăn luôn bây giờ không.
Hai viên Sauza Tequila đã bị độ ấm trong lòng bàn tay Khinh Hoan làm mềm đi một ít, lúc cô ấy cầm lấy cảm giác có hơi mềm. Có một ít ca cao đã tan chảy ra khỏi giấy gói, dính trên đầu ngón tay Nam Ương.
Nam Ương rũ mắt, nhẹ thè lưỡi, chậm rãi bôi nước sốt chocolate trên đầu ngón tay lên vết thương chưa lành nơi đầu lưỡi.