Nhất Lộ Sinh Hoa - Trần Tiêu Lạc - Chương 15: Khế ấn
Bởi vì những lời này của Triêu Từ mà Lục Kim hiếm khi lại có chút mất tập trung trong giờ làm việc.
Chuyện Triêu Từ cứu giúp nàng ở hội sở Quế Cung rồi mang nàng về nhà đã là chuyện Lục Kim không thể tưởng tượng được rồi, bây giờ lại đưa ra đề nghị ở chung, rõ ràng chính là đang ám chỉ sống chung với nhau.
Là lễ phép hỏi ý kiến, nhưng đồng thời lại hoàn toàn không cho nàng bất kỳ đường nào để cự tuyệt. Triêu Từ giống như là vực sâu yên lặng khó có thể giải mã, nên mặc dù là dùng giọng điệu có khách khí tới đâu thì cũng sẽ mang tới cảm giác áp bách. Đó chính là khí chất đã có sẵn khi sinh ra.
Nàng hẳn là nên kháng cự lại mới đúng. Lục Kim theo bản năng kháng cự Triêu Từ, nhưng từ tận đáy lòng, nàng cũng không chán ghét việc Triêu Từ khống chế quỹ đạo sinh hoạt của nàng.
Cảm xúc không thể nói rõ thậm chí còn làm nàng có chút hưởng thụ “mệnh lệnh” mà Triêu Từ đưa ra.
Triêu Từ, cô ấy là đang muốn…… Tiếp tục bảo vệ mình sao?
Cái được gọi là “trong khoảng thời gian này” sẽ kéo dài trong bao lâu?
“Được rồi! Tiểu Kim lão sư nhìn xem tạo hình hôm nay thế nào?”
Thợ trang điểm chuyên nghiệp nhanh chóng trang điểm, rất nhanh đã trang điểm xong. Cô ấy đỡ bả vai của Lục Kim, khuôn mặt tươi cười khoa trương hạ xuống, gần như là mặt dán mặt với Lục Kim khi nhìn vào trong gương, lúm đồng tiền tựa như hoa, “Có phải rất thích hợp với chị đúng không?”
Lục Kim nhanh chóng bình tĩnh lại cảm xúc đối với Triêu Từ, âm thầm trách cứ chính mình đã ngã một lần mà còn chưa khôn lên được một chút, luôn dễ dàng bị cô ấy mê hoặc.
Lục Kim rất nhanh đã điều chỉnh trạng thái, cùng nhà tạo mẫu nói về khí chất tổng thể khi phối hợp tinh tế trang phục và phụ kiện với nhau, như thể vừa rồi không bị Triêu Từ làm phân tâm.
Sau khi nhà tạo mẫu nghiêm túc nghe xong, cô ấy nhịn không được nở nụ cười: “Tiểu Kim lão sư hôm nay cũng vẫn nghiêm túc như vậy, trong lòng đều là chuyện công việc, bất kỳ chi tiết nào cũng không hề bỏ sót. Nói như vậy thì, đúng là…… nên thay cái khuyên tai nhỏ hơn.”
Nhà tạo mẫu so sánh hai chiếc khuyên tai ở trên tai Lục Kim, hai người cùng nhìn vào gương, quyết định chọn chiếc khuyên tai bạch kim hình tròn nhỏ được nạm kim cương lên.
“Hưm, đúng là nhìn qua thì lưu loát hơn nhiều!” Nhà tạo mẫu khá hài lòng với lần phối hợp này.
Nhìn trong gương, sau khi xác định trạng thái của bản thân đã đạt được một trăm phần trăm hoàn mỹ, Lục Kim mới có thể kiên định hơn một chút.
Lúc đeo khuyên tai, chỗ vết thương trùng khớp với nốt ruồi son trên vành tai, làm cho nốt ruồi giống như lớn hơn một vòng, nhìn càng bắt bắt hơn.
Sau khi ánh mắt Lục Kim có hơi khựng lại một chút, nàng nhanh chóng cầm lấy kịch bản phỏng vấn lên, vừa xem vừa đi đến phòng phỏng vấn bên cạnh.
Khi Lục Kim đang trao đổi về bản thảo với người chủ trì, Sở Vân cùng Tiểu Đổng cũng vừa mới tới.
Sở Vân cầm một cái bình giữ nhiệt đang đựng canh gà bên trong, mỉm cười đưa cho Lục Kim.
Lục Kim nói tiếng cảm ơn với cô ta, lại nhìn qua Tiểu Đổng, thấy mái tóc rối bù của Tiểu Đổng đã được chăm chút lại, nhưng vẫn còn một chùm tóc không khống chế được mà nhếch lên. Tiểu Đổng vẫn còn ngơ ngác, râu ria xồm xoàm, một bên cổ áo tuột ra ngoài áo khoác, nhìn giống như là đã tốn rất nhiều sức mới có thể đứng dậy khỏi giường, tinh thần cực kỳ kém, một cái ngáp đã đến bên miệng, nhưng đang trong giờ làm việc, anh ta liền cứng rắn nuốt nó trở về.
Tiểu Đổng buồn ngủ tới như vậy, là bởi vì uống phải đồ uống có chút cồn hôm qua sao?
Tại sao anh ta lại không chút đề phòng nào mà uống chứ?
Ngay khi Tiểu Đổng che miệng ngẩng đầu lên để ngăn tiếng ngáp, Lục Kim nhìn thấy có vài đường vệt đỏ trên cổ anh ta.
Nàng dường như có thể nhớ rõ vệt đỏ kia, nhưng khi nàng cố gắng rút ra những bằng chứng đáng tin cậy từ các chi tiết trong ký ức mình, nàng lại không thể nhớ ra được.
Lục Kim cầm canh gà Sở Vân đưa tới ở trong tay, giữa mày nhăn thành cái bánh quai chèo.
Cảm giác kỳ dị này lại xuất hiện.
Ký ức của nàng dường như đã bị ai đó đột ngột cắt đứt một đoạn, cắt thành một cuốn phim nhựa mà đoạn trước không nối với đoạn sau.
Sau khi trao đổi ngắn gọn với người chủ trì chương trình trước cuộc phỏng vấn, chờ máy quay được sắp xếp xong, Lục Kim thuận tay đặt canh gà chưa uống được một ngụm nào sang một bên.
Sở Vân đang ngồi trong góc thấy một màn như vậy, mất tự nhiên mà bắt chéo hai chân mình lại.
Sau khi phỏng vấn xong, máy quay đã được tắt đi, Sở Vân lập tức đi tới hỏi Lục Kim xem nàng có còn buồn nôn không, nếu đã ngấy canh gà, cô ta sẽ kêu Tiểu Đổng đi mua một ly cà phê về để giải ngấy và nâng cao tinh thần.
Không đợi Lục Kim trả lời, Sở Vân liền sai Tiểu Đổng: “Đi đi đi, giúp chị Tiểu Kim của cậu đi mua cà phê đi. Cậu cũng tự nhìn lại mình xem, nhanh mua một ly cho bản thân luôn đi!”
Tiểu Đổng đúng là buồn ngủ đến nỗi bản thân cũng không thể lý giải vì sao. Sở Vân đang nói chuyện thì anh ta ngáp liên tục, liền bị Sở Vân ghét bỏ, bảo anh ta nhanh chóng chạy đi mua.
Ngay khi Tiểu Đổng muốn rời đi, Lục Kim nói với anh ta: “Anh nhớ đi nhanh về nhanh, tôi chờ anh.”
Lục Kim rất ít khi nói chuyện với Tiểu Đổng như vậy. Nàng rất bận, trong tình huống bình thường khi Tiểu Đổng làm gì đó rồi trở lại thì nàng cũng chưa chắc biết, vậy mà lúc này lại nhiều lời hơn một câu.
Lục Kim muốn ám chỉ Tiêu Đổng rằng nàng có rất nhiều điều muốn nói với anh ta, nên anh ta phải nhanh chóng quay lại, rồi tìm một nơi vắng người để hỏi anh ta về hội sở Quế Cung.
Nàng liếc mắt nhìn Tiểu Đổng, Tiểu Đổng nửa hiểu nửa không “Ồ” một cái, nói: “Được, chị Tiểu Kim, tôi sẽ lập tức quay lại ngay.”
Tiểu Đổng vừa đi, Lục Kim liền cảm thấy bụng dưới đau nhức.
Đếm từng ngày, hẳn là kỳ kinh nguyệt tới rồi, chẳng trách gần đây nàng lại dễ nổi nóng như vậy.
Thể chất của Lục Kim là khi vừa đến kỳ kinh nguyệt, bụng liền sẽ đau nhức. Lúc này nàng cảm thấy có chút khó chịu, may mắn là nàng vẫn luôn chuẩn bị sẵn đồ dùng vệ sinh, nên nàng liền cầm lấy túi, đi vào nhà vệ sinh.
“Bảo bối, bảo bối.” Sở Vân trực tiếp giữ nàng lại, nói, “Em đi đâu vội vậy, sao chị lại có cảm giác hôm nay em đang trốn tránh chị vậy?”
“Trốn chị?” Lục Kim hỏi lại, “Vì sao em lại muốn trốn tránh chị chứ?”
Lục Kim ngày thường xa cách thì đúng là có xa cách, nhưng vẫn rất lịch sự với nhân viên công tác làm việc bên cạnh mình.
Nhưng suy cho cùng, từ nhỏ không có cha mẹ, quá trình sống nương tựa với em gái cũng đã chịu qua không ít khổ, Lục Kim ép buộc chính mình phải trở thành ô dù che chở cho em gái. Nàng dựng hết tất cả gai trên người mình lên, đâm những kẻ muốn tổn thương mình đến máu me đầm đìa.
Sở Vân nghe ra ẩn ý trong lời nói của Lục Kim, xấu hổ cười: “Chuyện này thì làm sao chị biết được? Diễn viên các em là nghệ thuật gia nên tâm tư có hơi nhạy cảm, suy nghĩ có hơi nhiều một chút. Ngày hôm qua quả thật là do chị sơ suất, không cùng em tới Quế Cung được, cho nên em liền tức giận với chị sao? Sau này em đi đâu chị đều đi cùng em được chưa, nhưng với tiền đề là công việc vẫn phải làm, nhân vật kia thì vẫn phải tranh thủ. Đoàn phim bên kia……”
“Chị Sở.”
Lục Kim thấy Sở Vân còn muốn giả vờ giả vịt như cái gì cũng không biết, lại còn muốn tiếp tục nhét nàng vào đoàn phim《Gió Lửa》kia, ngọn lửa trong lòng đột nhiên liền bốc lên, nàng tức giận cắt ngang lời cô ta.
Lục Kim cũng không muốn trực tiếp đem hết những chuyện dơ bẩn này ra nói thẳng mặt, nếu có thể kết thúc quan hệ hợp tác một cách không quá khó coi, nàng vẫn muốn giữ lại một chút thể diện cho đôi bên, để có thể chia tay một cách hòa bình.
Nhưng dường như Sở Vân không hề nghĩ như vậy.
“Chị Sở.” Lục Kim kinh ngạc nhìn về phía cô ta, “Chị thấy em còn có thể vô đoàn phim đó sao”
Sở Vân không ngờ Lục Kim sẽ nói như vậy, ánh mắt sau đó có chút lập loè: “Em làm sao vậy? Không phải em rất muốn nhân vật này sao?”
“Bây giờ em không muốn nữa, có chút bẩn.”
Sau khi Lục Kim ném lại những lời này cho Sở Vân, nàng liền rời đi mà không thèm quay đầu lại.
Có lẽ vì quá tức giận nên bụng dưới càng đau hơn khi đang trên đường tới nhà vệ sinh, trên trán nàng toát ra một lớp mồ hôi lạnh.
Đau quá.
Nàng dùng bàn tay ấn mạnh lên vùng bụng dưới, ý muốn giảm bớt đau đớn.
Nhà vệ sinh này ở cuối hành lang.
Vốn dĩ mọi người ở nơi này đã được giải tán hết vì hôm nay Lục Kim đến, trong nhà vệ sinh bây giờ chỉ có mình nàng, từng âm thanh nhỏ đều mang theo tiếng vang.
Lục Kim từ trong buồng đi ra, ôm cái bụng vẫn còn khó chịu, chậm rãi đi đến bồn rửa tay, mặt không biểu tình mà rửa tay.
Nước ấm chảy qua mu bàn tay nàng, động tác của nàng lại rất yên lặng.
Sau khi vuột mất giải thưởng Phong Bi, Lục Kim không ngừng tự nhủ, không sao cả, mình còn trẻ, còn nhiều cơ hội để phấn đấu. Mặc dù không có giải thưởng lớn để tô điểm, mình vẫn sẽ làm theo trái tim mình, tiếp tục nỗ lực làm việc, dùng hết khả năng của mình để đắp nặn càng nhiều nhân vật tốt hơn.
Mình có thể, nhất định có thể.
Chỉ là……
Đôi mắt vốn đang linh động của Lục Kim nhìn vòi nước không chớp mắt.
Mình đã mài giũa nhân vật của《Phòng thí nghiệm biển sâu》kia lâu như vậy, dùng hết toàn bộ tinh lực cùng sức lực mình sở hữu, nhưng cuối cùng vẫn thất bại.
Mọi người đều biết, với tư cách là bước đệm của giải thưởng lớn hơn như Kim Đồng, hàm lượng của giải thưởng Phong Bi cũng rất cao. Tất cả giám khảo của giải thưởng Phong Bi đều là những người có thâm niên cùng kinh nghiệm phong phú trong ngành điện ảnh, đã đánh giá qua vô số phim ảnh cùng diễn viên trong nhiều năm như vậy, ánh mắt vẫn luôn rất chuẩn.
Ban giám khảo chuyên nghiệp như vậy không công nhận mình cùng màn biểu diễn của mình, mà lại công nhận Dương Thư Kỳ.
Mình không đủ tốt sao?
Hay là mình căn bản không có giống như mình tưởng tượng, mình căn bản là không có thiên phú……
Cuối cùng mình cũng sẽ rơi vào vòng xoáy tư bản sao?
Tâm tư Lục kim nặng nề, hơn nữa tiếng nước chảy bao trùm lên không gian yên tĩnh, làm cho nàng không phát giác được phía sau có một người phụ nữ đang cố tình nín thở mà đi tới, đang yên lặng không tiếng động mà tiếp cận nàng.
Không được.
Lục Kim dùng sức nhắm mắt lại.
Không thể suy sụp bởi vì chút chuyện này rồi tự hoài nghi chính mình được.
Vất vả lắm mới tới được vị trí này, thậm chí còn có giao lộ với Triêu Từ…… Nếu như Triêu Từ biết mình suy sụp không gượng dậy nổi chỉ vì chút chuyện nhỏ này, cô ấy sẽ xem thường mình.
Lục Kim hít một hơi thật sâu, nói với chính mình là không sao cả.
Dù cho đã vuột mất giải thưởng Phong Bi, thậm chí còn sắp mất luôn giải thưởng Kim Đồng, mất cả hậu thuẫn là Tinh Duệ, thì cũng chẳng sao cả.
Lục Kim đã chuẩn bị tốt để rơi vào cái thung lũng này, cũng đã chuẩn bị toàn bộ sức lực để leo lên trên lần nữa.
Nàng dứt khoát rút tay lại từ dưới vòi nước, dòng nước lập tức dừng lại. Sau khi điều chỉnh tâm trạng, Lục Kim ngẩng đầu lau tay thì chợt nhận thấy một cơn gió làm cho người khác phải kinh sợ đột nhiên nổi lên sau lưng.
Trong lòng căng thẳng, nàng theo bản năng muốn nhìn lại, nhưng trước khi nàng kịp nhúc nhích, một đôi cánh dày màu xám xòe ra từ phía sau nàng, gần như bao phủ toàn bộ tấm gương, giống như hai cánh cửa nặng nề muốn nhốt nàng vào trong!
Đây là thứ gì?
Đôi mắt của Lục Kim gần như bị bụi bặm mù mịt che khuất, đây là đôi cánh của một con chim khổng lồ nào đó!
Trong lòng Lục Kim nhanh chóng bị bao phủ bởi một luồng sợ hãi, tiếng kêu hoảng sợ còn chưa kịp hét lên thì cơ thể đã hành động trước não bộ, nàng dùng lực đẩy lùi, muốn hất văng người phía sau ra xa!
Động tác này quá đột ngột và dữ dội, khiến cho vết thương cũ trên đầu gối vốn đã lâu không có phát tác của nàng bị vặn mạnh, cơn đau khiến nàng lập tức toát mồ hôi lạnh, động tác muốn trốn thoát cũng dừng lại.
Đôi cánh đóng lại cực kỳ nhanh chóng, gần như vây quanh nàng trong chớp mắt.
Trong lòng Lục Kim lạnh đi, xong đời rồi!
Ngoài dự đoán chính là, đôi cánh đó cuối cùng cũng không có chạm tới nửa sợi tóc của Lục Kim, lúc sắp bao vây nàng thì lại bị ngọn lửa đỏ đột nhiên xuất hiện đốt cháy khiến cho phải rút trở lại.
Cùng lúc đó, Lục Kim quay người lại, đột nhiên đối diện với người phụ nữ ở phía sau.
“Là, là cô……”
Đứng ở phía sau nàng là người chủ trì của buổi phỏng vấn vừa rồi.
Người chủ trì là một chị gái gần ba mươi tuổi, mặc trang phục công sở, đang ở rất gần Lục Kim, sắc mặt tái nhợt, ngũ quan dường như bị đóng băng lại, nhưng mà cô ta còn dùng vẻ mặt cực kỳ khó hiểu đáng lẽ phải xuất hiện trên mặt Lục Kim để nhìn ngược lại nàng.
Nhà vệ sinh trở nên yên tĩnh, như chưa có chuyện gì xảy ra, không có đôi cánh khổng lồ đột nhiên xuất hiện, cảnh tượng kỳ lạ vừa xuất hiện trông giống như ảo ảnh.
Là ảo giác sao?
Không……
Mồ hôi lạnh ướt đẫm sau lưng, Lục Kim có thể ngửi thấy mùi cháy khét quen thuộc đang trôi nổi trong không khí.
Đầu gối vốn đã có dấu hiệu bình phục lại bắt đầu đau nhức dữ dội, đây cũng là do nàng giãy giụa trong cơn kinh hoàng lúc nãy khiến cho vết thương cũ tái phát, mang tới cảm giác đau đớn rất chân thật.
Không phải ảo giác.
“Thật xin lỗi, Kim Kim.” Người chủ trì tựa hồ đã bình tĩnh lại một chút, nhếch khóe miệng, cổ họng khô khốc phun ra mấy chữ cực kỳ cứng ngắc, “Tôi chỉ muốn chào cô một tiếng, không ngờ lại làm cô sợ……”
Cho dù là ngoài miệng nói như vậy, nhưng cơ mặt cô ta vẫn không ngừng run lên, mồ hôi không rõ nguyên nhân chảy xuống trên mặt, hai tay lúng túng giấu sau người, cả người giống như một mảnh giấy vụn bay trong không trung, đôi mắt bộc lộ sự ra sự tham lam cùng khiếp đảm.
Gương mặt này, càng xem càng không giống như là người sống.
Lục Kim liên tục lui về phía sau vài bước, nhanh chóng rời khỏi cửa dọc theo bồn rửa tay, đồng thời cũng không dám rời mắt khỏi người chủ trì kia, sợ nếu quay đi nửa giây, đối phương liền sẽ biến thành một con quái vật, nuốt chửng nàng vào trong bụng.
Lục Kim nhanh chóng trốn ra khỏi nhà vệ sinh, bước đi trong hành lang càng lúc càng nhanh, cả người cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, khiến nàng không khỏi quay đầu lại nhìn.
Người phụ nữ kia vẫn đang đứng ở một góc, nửa khuôn mặt lộ ra, đôi mắt tròn xoe nham hiểm vẫn nhìn nàng, khóe miệng giật giật, giống như cô ta đang che giấu cảm xúc gì đó không quá trong sáng, chỉ cần nhìn qua liền biết là có bệnh.
Ngực giống như bị ai đấm thật mạnh, Lục Kim không màng cơn đau ở đầu gối mà bắt đầu chạy như điên.
Lúc chỉ còn người phụ nữ kia đứng ở trên hành lang, cô ta mới lôi hai tay đã mất sức từ phía sau ra.
Phù…… phù phù……
Những tiếng thở hổn hển nặng nề vì đau đớn vang vọng khắp hành lang.
Hay tay của cô ta đã bị đốt cháy đến mức không thể nhận dạng, thậm chí còn không thể duy trì được hình dáng tay người bên ngoài, dần dần biến thành một đôi cánh bị đốt cháy, tro đen rơi xuống, lộ ra máu thịt bên trong. Bên trong máu thịt còn mang theo đốm lửa cực nóng, khiến cô ta đau đến mức khớp hàm cũng run hết cả lên.
Tại sao……
Ánh mắt của cô ta vẫn nhìn về hướng mà Lục Kim rời đi, vô cùng bối rối.
Tại sao Lục Kim lại có Thanh Uyên xích hỏa hộ thân?
Sau khi bị phong tỏa, cầu thang của lối thoát hiểm sẽ có bảo vệ đứng canh, thang máy cũng sẽ không dừng lại, nhân viên không liên quan mặc dù chỉ không cẩn thận đi ngang qua cũng sẽ bị khuyên rời đi.
Vì vậy, người phụ nữ đeo khẩu trang, đeo kính gọng vàng ngồi trên chiếc ghế sô pha đơn cuối hành lang rất dễ bị nhận nhầm là nhân viên làm việc ở tầng này.
Triêu Từ vẫn mặc trang phục như lúc đưa Lục Kim tới đây, trên tay cầm một cái máy tính bảng, đôi mắt ở phía trên chiếc khẩu trang tưởng chừng như đang ở trên cái máy tính bảng, nhưng thực chất lại có một tia sáng không biết đến từ đâu lóe lên trong con ngươi, nhưng sau đó rất nhanh đã được thu trở về, khôi phục lại vẻ bình yên.
Tiểu Đổng bưng cà phê mua cho Lục Kim về phía Triêu Từ.
Có lẽ vì trong tòa nhà bật máy sưởi quá cao, Tiểu Đổng tuy đã cởi đến chỉ còn một cái áo ngắn tay nhưng vẫn đổ mồ hôi.
Triêu Từ không nhìn Tiểu Đổng, nhưng cô lại nhăn lại mày.
Cậu ta vậy mà lại mua cà phê đá……
Kim Kim sẽ khó chịu nếu uống cà phê đá trong kỳ kinh nguyệt.
Tiểu Đổng không để ý đến Triêu Từ ở trong góc, bước nhanh đi qua phía sau cô.
Tuy đang cầm quai túi nilon nhưng anh ta cũng không nhận ra rằng sau khi đi ngang qua một người phụ nữ lạ mặt, cà phê đá trong túi bắt đầu nóng lên không rõ nguyên do.
Còn chưa tới phòng nghỉ, anh ta đã bị Lục Kim chặn lại giữa đường.
“Tiểu Đổng!” Lục Kim vừa nhìn thấy anh liền thấp giọng gọi một tiếng.
“Chị Tiểu Kim sao vậy? Nhìn chị hoảng hốt quá.” Tiểu Đổng nhìn thấy sắc mặt nàng tái nhợt, bộ dáng chỉnh tề có chút lộn xộn, nên vô thức nhìn về hướng nàng vừa đi tới.
Lục Kim thở hổn hển, vốn dĩ muốn nói cho anh ta nghe về chuyện kỳ quái mình gặp phải trong nhà vệ sinh, nhưng lời nói vừa tới bên miệng thì lại có cảm giác kỳ quái như đang bị theo dõi làm cho toàn thân rùng mình, ngay lập tức ngừng nói.
Cùng với……
Xem dáng vẻ ngây thơ của Tiểu Đổng, có lẽ anh ta cũng đã quên chuyện phát sinh ở hội sở Quế Cung rồi, nên nếu bây giờ nói với anh ta chuyện đôi cánh xám to lớn gì đó, liệu anh ta có coi nàng thành kẻ điên hay không?
“Chúng ta rời khỏi nơi này trước.” Lục Kim thuận tay cầm lấy ly cà phê, đi được vài bước rồi lại nói, “Lên xe nói tiếp.”
“Hả, chị Tiểu Kim, chúng ta cứ như vậy rời đi sao?” Tiểu Đổng buồn bực, “Vậy lát nữa chị Sở sẽ tự mình quay về à?”
Lục Kim nhanh chóng đi về phía trước, lời nói của Tiểu Đổng lọt vào tai nàng nhưng lại không rơi vào trong lòng nàng.
Nỗi sợ hãi vừa rồi khiến trái tim Lục Kim bây giờ vẫn còn đang đập mạnh. Gần như là bản năng sau cơn hoảng loạn, Lục Kim nhấp vài ngụm cà phê, cố gắng ổn định trái tim đang mất bình tĩnh của mình lại.
“Chị Tiểu Kim, uống chậm một chút, lạnh.” Tiểu Đổng nhắc nhở một câu, “Tôi nghĩ máy sưởi trong tòa nhà này quá cao, uống chút đá sẽ vừa sảng khoái vừa giảm mệt mỏi.”
“Lạnh gì? Đây không phải là nóng sao?”
Hơn nữa còn là vị ấm áp thoải mái.
Tiểu Đổng: “Hả, làm sai rồi à?”
Lục Kim khó hiểu mà xoay nửa ly cà phê lại, nhìn thấy trên thành ly đúng là có chữ Latte đá.
“Hay là…… nhân viên cửa hàng làm nhầm rồi.” Lục Kim nghi hoặc nói xong mới nhận ra đây quả thật là một cái ly nhựa trong suốt được dùng để pha cà phê đá, không phải ly giấy cho đồ uống nóng.
Sai một lần thì có thể, nhưng khả năng phạm hai sai lầm liên tiếp là không cao.
Chẳng lẽ…… Nhân viên cửa hàng cũng không có làm nhầm?
Sau khi chú ý đến chi tiết kỳ quái này, Lục Kim vừa mới bị kinh sợ liền như bị rắn rết chích phải, tay buông lỏng, ly cà phê suýt chút nữa đã rơi khỏi lòng bàn tay.
Cũng không biết vì sao, nàng lại không thật sự nỡ quăng ly cà phê kỳ quái giống như đang để ý đến kỳ kinh nguyệt của nàng này xuống đất, hai tay căng thẳng, nhưng vẫn cầm trong tay.
Gần đây xảy ra quá nhiều chuyện kỳ lạ, làm cho Lục Kim có cảm giác ngột ngạt như mặt mình bị khăn ướt che kín, hít thở không thông cũng không thể nhìn rõ mọi vật xung quanh, cảm giác từ đỉnh đầu cho đến ngón chân đều cứng đờ một cách lạnh lẽo.
Cả người Lục Kim không được tự nhiên mà tăng tốc bước chân, chịu đựng cơn đau nhói ở đầu gối, nhanh chóng kéo Tiểu Đổng xuống lầu.
Ngay khi Lục Kim và Tiểu Đổng lên xe, cánh cửa của nhà vệ sinh mà nàng vừa mới cuống quít rời khỏi đã bị khóa, cho dù có người mở được khóa cửa cũng không thể bước vào kết giới vô hình phía sau cánh cửa, càng không thể nhìn thấy bên trong kết giới đang có một màn máu tanh như thế nào.
Một tay Triêu Từ cầm máy tính bảng, một cái tay khác bóp cổ người MC nữ vừa rồi làm cho Lục Kim hoảng sợ.
Một tay Triêu Từ bóp cổ cô ta, không tốn chút sức nào mà gắt gao ấn cô ta ở trên tường.
Hai chân của người phụ nữ kia bị nhấc lên khỏi mặt đất, cổ họng gần như bị bóp nát, mặt cô ta đỏ bừng nhưng ngay cả âm thanh cầu xin thương xót cũng không thể phát ra được.
Vốn là một gương mặt con người xinh đẹp, nhưng bởi vì yêu khí không còn thừa bao nhiêu nên không thể tiếp tục duy trì hình dáng con người. Khuôn mặt thỉnh thoảng sẽ di chuyển vặn vẹo thành một cái miệng thật lớn, lông chim dày đặc mọc ra từ trên da thịt, rồi lại trở về hình dáng con người. Cứ lặp đi lặp lại như vậy, nguyên thân như ẩn như hiện, lông chim vương vãi khắp nơi trên mặt đất.
“Cái con tiểu súc sinh lông phẳng nhà ngươi, vừa rồi là muốn hạ khế ấn với em ấy sao?”
Trong mắt Triêu Từ tràn ngập ý cười, nếu không phải lời nói tàn nhẫn và sức mạnh trong tay cô đang tăng thêm vài phần, khó có thể đọc ra được là cô đang tức giận từ trong đôi mắt xinh đẹp của cô.
Tiểu yêu này bị lực lượng đáng sợ nghiền áp, hoàn toàn biến thành một con chim ngói, hai cánh đập mạnh, liều mạng giãy giụa.
“Biết số lượng trong tộc của ngươi ẩn náo trong Nhân giới rất nhiều, nên phiền ngươi truyền một lời nhắn cho ta.”
Một ngọn lửa đỏ hiện ra từ sau eo Triêu Từ, trong nháy mắt nhuộm toàn bộ không gian thành một màu đỏ chói lóa, lại trong nháy mắt tất cả đều hợp lại vào lòng bàn tay của Triêu Từ.
Dù lòng bàn tay cô đang áp vào cổ con chim ngói, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được cái nóng thiêu đốt từ kẽ hở ngón tay mình. Cái nóng rất nhanh đã thiêu rụi toàn bộ phần lông ở cổ của con chim ngói, cả da, thịt, thậm chí cả xương cốt cũng bị hòa tan.
Cơn đau tột độ khiến con chim ngói cuối cùng cũng hét lên, nhưng dù nó có vùng vẫy thế nào, bàn tay đang bóp chặt nó của Triêu Từ vẫn không hề có dấu hiệu buông lỏng.
“Lục Kim là của ta.” Ngọn lửa từ quanh thân Triêu Từ bốc lên, khí nóng làm ngọn tóc cô bay lên, làm cho đai khẩu trang trên tai cô cũng bị thiêu sạch. Gió nóng thổi lên, cả cái khẩu trang cũng bị lửa cắn nuốt không còn một mảnh, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp tà ác của cô trong ánh lửa: “Nếu còn dám đụng tới em ấy một lần nữa, ta đảm bảo rằng không ai trong tộc nhà ngươi còn sống sót.”
Ngay cả trong ngọn lửa cuồng nộ, âm cuối của Triêu Từ cũng có thể khiến cho xương cốt của chim ngói đông cứng lại thành từng mảnh.
“Cút.”
Triêu Từ vung cánh tay lên, ném con chim ngói ra ngoài cửa sổ.
Sau khi con chim ngói kia rơi từ không trung xuống, lại điên cuồng chật vật cố gắng vẫy cánh, trong nháy mắt nó liền biến mất không thấy bóng dáng.
Triêu Từ nhìn con chim ngói kia biến thành một chấm đen nhỏ, hòa vào đám mây dày đặc màu xám chì của mùa đông. Cô hít một hơi, mấy tia lửa thở ra từ trong môi cô nhanh chóng tiêu tan trong gió lạnh.
Cô đặt lòng bàn tay lên ngực mình, ý thức có chút run rẩy.
Xem ra tuy rằng hiệu quả của Phệ Tâm Cổ rất xuất sắc, nhưng ít nhiều cũng có chút tác dụng phụ……
~~~
Tác giả có lời muốn nói:
Triêu Từ: Bất cứ ai có bụng dạ khó lường với Kim Kim thì xin hãy đi chết đi (〃▽〃)