Nhất Kiếm Độc Tôn - Cố Duệ Văn (full) - Chương 38: Lĩnh ngộ kiếm ý
Quỷ tu được cấu thành từ một số cao thủ bị tổn thương linh phách, oan hồn đã mất và những người tu đạo mất thân thể.
Con đường Quỷ tu từng là một đại đạo do một vị đại năng tuyệt thế tạo ra. Con đường này không được thiên địa che chở, hơn nữa sau khi Quỷ tu bước vào cảnh giới Địa Huyền, mỗi lần tu vi tăng lên đều sẽ xuất hiện kiếp nạn thiên đạo.
Kiếp nạn bao gồm tổng cộng chín kiếp và nó càng lúc càng mạnh. Ở kiếp trước, theo Cố Duệ Văn được biết thì đã từng có rất nhiều kỳ tài theo con đường Quỷ tu chết dưới kiếp nạn thiên đạo, ngoại trừ vị đại năng tuyệt thế sáng tạo đại đạo Quỷ tu, không ai có thể khám phá cả chín kiếp nạn thiên đạo.
Do đó con đường Quỷ tu cực kì chông gai, không dễ đi chút nào.
Khi trời sắp tối, cuối cùng Yến Trần Ca cũng mở mắt ra, hắn ta phát hiện Cố Duệ Văn đang đứng trước mặt mình, vội vàng quỳ gối dập đầu nói: “Đại ân của chủ thượng, Trần Ca không thể báo đáp. Từ nay về sau, miễn là chủ thượng cần, dù phải mất đi đạo hạnh, Trần Ca cũng không sợ”.
“Nếu đã lĩnh ngộ được phương pháp Quỷ tu, chắc hẳn ngươi cũng biết được sự gian khổ của con đường này nhỉ?”, Cố Duệ Văn gật đầu, trầm giọng hỏi.
“Dù có gian khổ như thế nào, ta cũng sẽ tiếp tục kiên trì”, Yến Trần Ca biết rõ đạo Quỷ tu là cơ hội duy nhất của mình, cho dù đến lúc đó không được thiên địa chứa chấp, kiếp nạn buông xuống, hắn ta cũng sẽ không sợ hãi.
“Ừm”, nhìn vẻ mặt kiên quyết của Yến Trần Ca, Cố Duệ Văn hài lòng gật đầu.
Mặc dù con đường Quỷ tu khó đi nhưng cũng đã tạo ra rất nhiều cao thủ, chỉ cần thật cẩn thận, không dò xét cảnh giới sau cửu kiếp thì cũng sẽ có một thành tựu nhất định.
“Chủ thượng…”, Yến Trần Ca ấp úng gọi.
“Có việc gì không?”, Cố Duệ Văn nghi hoặc hỏi ngược lại.
“Chủ thượng, tiểu nô cảm thấy công pháp Thiên Hề Quỷ Đạo mà người cho vô cùng huyền diệu, không biết nó là công pháp cấp bậc gì?”, lần này Yến Trần Ca dùng cách xưng của tôi tớ, hắn ta đã hoàn toàn thần phục Cố Duệ Văn, không dám bất kính nữa.
“Chỉ là công pháp Địa Giai sơ cấp mà thôi, cố gắng tu luyện, không bao lâu nữa ngươi sẽ có thể tạo ra thân thể mới cho mình”, Cố Duệ Văn dửng dưng đáp, như thể đối với hắn, công pháp hay bảo bối gì đó đều không quan trọng.
“Công pháp Địa Giai!”
Yến Trần Ca đột nhiên há to miệng, trên khuôn mặt anh tuấn tràn đầy kinh ngạc.
“Đúng rồi, sau này ngươi không cần tự xưng là nô, cứ gọi bình thường là được”, Cố Duệ Văn dừng một lát rồi liếc nhìn Yến Trần Ca, lạnh nhạt nói.
“À…”, Yến Trần Ca há miệng, mất một lúc lâu mới định thần lại: “Vâng, thưa chủ thượng”.
Trong những ngày tiếp theo, Cố Duệ Văn không lãng phí thời gian cho Yến Trần Ca mà tập trung lĩnh ngộ kiếm ý.
Mặc dù kiếp trước hắn chưa đạt tới kiếm ý đại thành nhưng cũng không cách xa. Còn nguyên nhân bây giờ hắn lĩnh ngộ kiếm ý là để giúp cho cơ thể mình làm quen.
Yến Trần Ca cũng đang tu luyện công pháp Quỷ đạo ở bên cạnh, hắn ta không dám làm phiền Cố Duệ Văn.
Kiếm vung lên, gió nổi lên.
Cố Duệ Văn lấy ngón tay làm kiếm, không ngừng rèn luyện thân thể, giúp cho thân thể chậm rãi chấp nhận và thích ứng.
Hắn vừa rèn luyện kiếm thể, vừa mài giũa kiếm ý của mình như thể đã chìm vào trạng thái quên đi bản thân.
Mặt trời mọc rồi lại lặn, chớp mắt mười ngày đã trôi qua.
Thanh kiếm ngưng tụ từ khí của Cố Duệ Văn càng ngày càng trở nên sắc bén, khiến Yến Trần Ca ở bên cạnh quan sát cũng cảm thấy kinh ngạc.
Bỗng nhiên, vô số tia kiếm ý được phóng thích từ trong Kiếm Khư đồng loạt phát ra tiếng leng keng, một tia kiếm quang bừng sáng bao trùm lấy cả bầu trời.
“Chuyện gì thế này?”, Yến Trần Ca đang đợi ở bên cạnh lập tức căng thẳng, hắn ta chưa bao giờ nhìn thấy kiếm ý trong Kiếm Khư xảy ra tình huống như thế này.
Vô số luồng kiếm khí sắc bén bao phủ quanh người Cố Duệ Văn, làm cho Yến Trần Ca lo lắng và kinh ngạc đến mức không nói nên lời. Đối mặt với nhiều luồng kiếm khí như vậy, ngay cả người có tu vi cảnh giới Linh Huyền đỉnh phong như hắn ta cũng cảm thấy rùng mình.
“Nhất kiếm hàn mang khởi… Thiên lý sinh tử cách!”
Khi Cố Duệ Văn nhỏ giọng lẩm bẩm, thanh kiếm sắc bén mà hắn dùng khí tạo ra lập tức phóng thích khí lạnh lẽo.
Ầm!
Kiếm đâm tới, một khe hở rộng gần năm mươi mét từ trước mặt Cố Duệ Văn phóng thẳng lên trời.
Vô số luồng kiếm khí lượn lờ trong hư không sinh ra cộng hưởng với nhát kiếm này của Cố Duệ Văn, chúng lần lượt rơi xuống theo lời nhẩm niệm của hắn.
Bùm bùm bùm…
Chỉ trong nháy mắt, kiếm quang toả sáng khắp nơi, rất nhiều tảng đá đều biến thành bột phấn.
“Đây… Đây là…”, Yến Trần Ca đứng cách đó không xa nhìn thấy cảnh này, bờ môi hư ảo lập tức tái nhợt run rẩy, hắn ta đờ đẫn thì thào: “Kiếm ý!”
Không đợi Yến Trần Ca hoàn hồn từ trong sự kinh ngạc thì đã thấy Cố Duệ Văn khoanh chân ngồi xuống đất.
Hơi thở của Cố Duệ Văn càng lúc càng mạnh, từng luồng huyền khí chuyển động xung quanh hắn, ánh nắng chói chang bao trùm hắn trông có vẻ vô cùng ngạo nghễ.
Chương 39: Tiền đồ vô hạn trong tương lai
Một lát sau, hơi thở của Cố Duệ Văn đột nhiên trở nên nặng nề, hắn khẽ hừ một tiếng: “Sau mười ngày tu luyện, chẳng những kiếm ý bước vào cảnh giới tiểu thành, tu vi cũng đạt tới cảnh giới Nhân Huyền hậu kỳ, cũng coi như tạm được”.
Kiếm có linh hồn, có thể thấu hiểu nó.
Mười ngày luyện kiếm, Cố Duệ Văn lĩnh ngộ kiếm ý thêm một lần nữa để nâng cao thực lực của mình.
Lúc trước khi Cố Duệ Văn thi triển thức thứ nhất của Thanh Sinh Cửu Kiếm, hắn chỉ có thể chém vỡ một tảng đá lớn. Bây giờ kiếm ý đạt tiểu thành, một kiếm chém ra có thể làm mặt đất nứt toạc hơn năm mươi mét.
Có thể thấy kiếm ý quan trọng như thế nào đối với một người Kiếm tu. Nhưng người có thể lĩnh ngộ kiếm ý, trong một trăm vạn Kiếm tu rất khó có được một người thành công.
“Chủ thượng dùng… tu vi cảnh giới Nhân Huyền để lĩnh ngộ kiếm ý! Chuyện này…”, Yến Trần Ca sững sờ, trong trí nhớ của hắn ta, những người có thể lĩnh ngộ kiếm ý chỉ có cao thủ cảnh giới Địa Huyền đỉnh phong, hơn nữa trong một vạn cao thủ cảnh giới Địa Huyền chưa chắc có được một người.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt Yến Trần Ca nhìn Cố Duệ Văn không chỉ có sự kinh ngạc mà còn tràn đầy hưng phấn. Nếu đi theo chủ thượng, có lẽ hắn ta sẽ có cơ hội chạm đến cảnh giới Thiên Huyền!
Vô số thủ đoạn của Cố Duệ Văn đã hoàn toàn thuần phục Yến Trần Ca, có lẽ dù Cố Duệ Văn đuổi hắn ta đi, hắn ta cũng sẽ mặt dày mày dạn bám theo.
Đây chính là kiếm ý! Vào một trăm năm trước, Kiếm Tôn cũng vì lĩnh ngộ kiếm ý nên mới một kiếm tiêu diệt cả một vương triều phồn vinh. Dù cho năm xưa Kiếm Tôn là một kỳ tài ưu tú đến đâu thì cũng tới cảnh giới Linh Huyền đỉnh phong mới lĩnh ngộ kiếm ý.
Nhưng Cố Duệ Văn lại đạt tới kiếm ý tiểu thành khi ở cảnh giới Nhân Huyền hậu kỳ, tương lai sẽ có tiền đồ vô hạn.
“Chắc chắn chủ thượng đã từng là một nhân vật vô thượng cảnh giới Thiên Huyền, thậm chí… là đại năng vô thượng trên cảnh giới Thiên Huyền”, Yến Trần Ca chưa bao giờ nghe nói về người nào có thể lĩnh ngộ kiếm ý ở cảnh giới Nhân Huyền, càng chưa kể đến hơi thở mạnh mẽ ở sâu trong linh hồn và công pháp Quỷ tu mà Cố Duệ Văn cho hắn ta.
Giờ phút này, Yến Trần Ca hạ quyết tâm nhất định sẽ đi theo Cố Duệ Văn đến khi nào chết mới thôi. Kể cả khi hắn đuổi, dù có bị đánh chết hắn ta cũng sẽ không đi.
Cố Duệ Văn siết chặt nắm đấm, rõ ràng cảm nhận được thực lực của mình đã mạnh lên rất nhiều.
“Còn gần mười bảy ngày nữa, Lý gia sẽ chính thức đưa ra quyết định với Cố gia, đã đến lúc nên trở về chuẩn bị rồi”.
Cố Duệ Văn nghĩ đến chuyện ở rể Lý gia cũng cảm thấy hơi khó giải quyết. Bởi vì chuyện này không chỉ do ông cụ Cố và ông cụ Lý quyết định, hơn nữa còn được đương kim quân thượng tán thành thông qua chiếu chỉ.
“Yến Trần Ca, ngươi lại đây”, Cố Duệ Văn để hai tay sau lưng, quay đầu nhìn về phía Yến Trần Ca.
Nghe vậy, Yến Trần Ca hoá thành một tia sáng lập tức xuất hiện trước mặt Cố Duệ Văn, hắn ta cúi người, trong mắt tràn đầy kính trọng và hưng phấn: “Chủ thượng”.
“Ngươi không thể rời khỏi Kiếm Khư bởi vì năm xưa thi thể của ngươi được chôn cất ở đây, oán niệm của linh hồn kết nối chặt chẽ với Kiếm Khư”, Cố Duệ Văn nhẹ nhàng giải thích: “Bây giờ ta phải che giấu hồn tức của ngươi mới có thể đưa ngươi rời khỏi Kiếm Khư”.
“Cảm ơn chủ thượng đã ra tay!”, Yến Trần Ca vô cùng kích động cười đáp, hắn ta rất muốn rời khỏi nơi quái quỷ này, đi ngắm nhìn thế gian phồn hoa.
“Quá trình này có thể sẽ hơi khó chịu, ngươi phải chịu đựng”, Cố Duệ Văn lạnh lùng nhìn thoáng qua kiếm khí trong hư không Kiếm Khư.
“Vâng”, Cố Duệ Văn vội đáp lời.
Khó chịu?
Có khó chịu bằng việc cô độc một mình trong Kiếm Khư suốt một trăm năm không?
Có khó chịu bằng việc bị vô số luồng kiếm khí bao trùm không?
Yến Trần Ca hoàn toàn không quan tâm đến việc có đau hay không, hắn ta chỉ muốn rời khỏi đây, dù phải trả giá tất cả mọi thứ mà hắn ta đang có.
“Vậy thì tốt. Ổn định tinh thần, gạt bỏ tạp niệm, không được phản kháng”, Cố Duệ Văn nhìn dáng vẻ kích động, không để tâm đến sự khó chịu trong lời hắn nói của Yến Trần Ca, hắn nhếch môi cười sâu xa.
Sau đó, Yến Trần Ca bắt đầu điều động hơi thở dưới sự hướng dẫn của Cố Duệ Văn.
“Bí thuật Mông Thiên, lấy hồn làm môi, lấy phách làm giới, dẫn khí nhập thể, che giấu mắt trần”, hai tay Cố Duệ Văn tạo thành một dấu ấn kì lạ, sau đó đẩy về phía trán Yến Trần Ca.
Ầm!
Bùm!
Trong tích tắc, thể oan hồn của Yến Trần Ca biến thành vô số mảnh nhỏ hư ảo, những mảnh đôi mắt bay lơ lửng trong không khí chằng chịt tơ máu, trông cực kì dữ tợn.
“Kết hợp!”
Cố Duệ Văn nhẹ giọng nói.
Sau đó hai tay hắn đẩy về phía những mảnh vỡ oan hồn của Yến Trần Ca, những mảnh linh hồn của hắn ta lần lượt được tập hợp rồi hợp thành trong lòng bàn tay Cố Duệ Văn.
Khuôn mặt Yến Trần Ca bắt đầu trở nên vặn vẹo, lúc sáng lúc tối như thể sắp biến mất. Mảnh nhỏ miệng của hắn ta há to như cái đèn lồng, trông như đang la hét nhưng lại không thể phát ra âm thanh.
Không lâu sau, Cố Duệ Văn đã kết hợp thể oan hồn của Yến Trần Ca thành một linh thể hư ảo to bằng một nắm tay.
Sau đó hắn ném Yến Trần Ca đã bị nén thành một quả cầu to bằng nắm tay về phía ngoài Kiếm Khư…