Nhặt Được Biên Kịch Mất Trí Nhớ Về Nhà - Mộ Vũ Hề Hề - Chương 12: Cô ta ôm Tiểu Dã của tôi
- Home
- Nhặt Được Biên Kịch Mất Trí Nhớ Về Nhà - Mộ Vũ Hề Hề
- Chương 12: Cô ta ôm Tiểu Dã của tôi
Lúc mở cửa trang viên, người đầu tiên đi vào chính là Chương Lâm Dã, thật sự nàng không chịu nổi mùi vị bị Cố Tĩnh Tranh ôm nửa vòng.
Tuy Cố Tĩnh Tranh giữ rất chừng mực, không có gần sát bên cạnh nàng, nhưng tóm lại là hai người tư thế ám muội đứng một chỗ, cũng không biết những phóng viên kia sẽ viết thông báo ra cái dạng gì.
Những năm qua, những tin tức giật gân của Cố Tĩnh Tranh không kém gì so với Đoàn Doãn Mặc, nhưng mỗi lần phim của cô ấy chiếu xong thì tất cả những scandal kia đều chậm rãi ẩn đi, thế nên tất cả mọi người đều biết là người mới đang mượn Cố Tĩnh Tranh để bác nhãn cầu.
*Bác nhãn cầu: thu hút sự chú ý của mọi người bất chấp chiêu trò.
Nhưng cho dù là như vậy, chỉ cần người mới xuất sắc trong phim thì mọi người cũng sẽ vui vẻ mà đập cp này, dù sao đều là công khai không phải hắc liêu gì cả, fans Tranh cũng rất thích.
*Hắc liêu: những tin tức tiêu cực về nghệ sĩ.
Dù cho fans Mặc Tranh chịu kích thích, mỗi lần đều chê các kiểu cp mới, nhưng một khi phim kết thúc các loại tổ hợp biến mất không còn thấy tăm hơi thì bọn họ liền xông ra cảo ân ái của Đoàn Doãn Mặc với Cố Tĩnh Tranh.
Bây giờ đi vào trang viên, đạo diễn sắp xếp người đi chia phòng, nơi này là thuê tạm thời, có rất nhiều thứ chưa kịp chuẩn bị trước, bây giờ cần phải dọn dẹp một phen.
Chương Lâm Dã tự hiểu là người mới, vì thế bỏ vali xuống đi giúp nhân viên công tác dọn dẹp.
Chờ đến buổi trưa, toàn bộ trang viên lại thay đổi một diện mạo khác, Chương Lâm Dã đứng dưới đại thụ vươn vai.
Chẳng biết Cố Tĩnh Tranh xuất hiện bên cạnh nàng, vỗ vỗ bờ vai nàng nói: “Đã ký với công ty nào chưa?”
“Vẫn chưa.” Lúc Chương Lâm Dã nhận được vai nữ phụ một cũng đã có công ty quăng cành ô-liu về phía nàng, nhưng nàng lại từ chối.
*Quăng cành ô-liu: theo thông thường thì cành ô-liu là chỉ hòa bình, quăng cành ô-liu là có ý muốn cầu hòa, cầu nhân tài, nhiệt liệt hoan nghênh, rất sẵn lòng đem đến cơ hội hợp tác…
Buổi sáng mọi người đều dọn dẹp trang viên, thân là nữ chính Cố Tĩnh Tranh lại có thể tranh thủ thời gian, cô gửi tin nhắn cho quản lý, để giúp điều tra Chương Lâm Dã một chút.
Biết được chuyện những năm gần đây Chương Lâm Dã đóng vai phụ ở trong các đoàn phim lớn, vốn trong lòng cô rất có thiện cảm với Chương lâm Dã, bây giờ đương nhiên muốn nhắc nhở một phen, sợ Chương Lâm Dã bởi vì lần đầu nhìn thấy tia sáng liền muốn có được mặt trời. Nói như rồng leo làm như mèo mửa, rối loạn lòng người.
*Nói như rồng leo làm như mèo mửa: tiêu chuẩn yêu cầu bản thân thì cao mà năng lực thực tế thì thấp.
Cho nên nói nhiều vài câu, để cho Chương Lâm Dã hạ quyết tâm mà quay phim cho thật tốt, khoảng thời gian này ngàn vạn lần đừng có dính dáng đến công ty lung ta lung tung gì đó.
Mà bản thân Chương Lâm Dã cũng có công ty mà mình muốn đến, cho nên đối với nhắc nhở thiện ý của Cố Tĩnh Tranh thì đương nhiên cô sẽ tiếp thu.
Lập tức đối với lòng tốt của Cố Tĩnh Tranh lại thêm vài phần cảm kích, ngay cả việc hồi sáng Cố Tĩnh Tranh tận lực đến gần nàng tạo ra scandal thì nàng cũng dần quên đi.
Bên này diễn ra êm dịu, nhưng tiểu ngốc ở nhà nhìn máy tính lại bùng nổ!
“Cô ta, cô ta cô ta cô ta ôm Tiểu Dã của tôi.” Tiểu ngốc chọc một ngón lên màn hình máy tính, tay kia kéo góc áo của Mục Nhiên.
Mục Nhiên gục xuống bàn mơ màng mạnh mẽ lấy tinh thần ngẩng đầu lên, vừa mới nhìn đã khiến đôi mắt đang khép hờ lập tức trợn tròn.
“Tiểu Tranh Tranh?! Chương Lâm Dã?” Mục Nhiên vỗ lên tay tiểu ngốc đang chọc màn hình, nhìn mà không thể tin.
Bạn thân và nữ thần ôm nhau thân thiết? Còn mập mờ như vậy?
Tiểu ngốc thấy Chương Lâm Dã bị người phụ nữ không quen biết ôm lấy, bây giờ lại bị Mục Nhiên lạnh lùng đẩy tay ra một bên.
Vốn cô đang ủy khuất, bây giờ càng muốn khóc, bĩu môi im lặng không lên tiếng ngồi ở một bên sững sờ nhìn chằm chằm Chương Lâm Dã trên màn hình.
“Chuyện tốt đấy, tiểu ngốc! Lâm Dã bắt đầu hot rồi!” Mục Nhiên nhìn rất cởi mở, hơn nữa làm fan não tàn của Cố Tĩnh Tranh, cô đã sớm hiểu rõ mấy cái tin tức hình ảnh ám muội này, chắc chắn là đoàn phim sắp xếp, dù sao trong kịch bản lần này có lượng lớn “tình tỷ muội”.
Tiểu ngốc không hiểu mấy thứ được gọi là xào scandal, cô chỉ biết là Tiểu Dã của cô bị người phụ nữ khác ôm vào trong lòng.
Mục Nhiên nghĩ có nên an ủi tiểu ngốc một lúc hay không, cô chưa kịp sắp xếp từ ngữ xong thì tiểu ngốc đã tự mình trèo lên giường ngủ.
Nằm trên giường nhắm mắt lại nói với Mục Nhiên: “Phiền dì lúc ra ngoài đóng cửa giúp tôi, còn có đèn nữa. Cảm ơn.”
Mục Nhiên cảm thấy tiểu ngốc lớn hơn rồi, trở nên trưởng thành hơn một chút, lúc Mục Nhiên chuẩn bị đi ra tiểu ngốc lại đè nén thanh âm nói một câu: “Ngày mai livestream ba tiếng đi.”
“Ừm.” Đứa nhỏ này nhận được kích thích không nhỏ nha.
Sau khi Mục Nhiên rời đi, tiểu ngốc từ trên giường ngồi dậy, ở khoảnh khắc đó trong đầu cô bỗng nhiên có những ký ức khác, một lâu đài trống trải không người, mấy người hầu đến làm việc đúng giờ, còn có một vị bác sĩ mà cô quen thuộc vô cùng.
Những thứ này khiến cho đầu cô càng ngày càng đau, mà điểm chú ý của cô cũng không còn là Chương Lâm Dã.
Chỉ là ký ức trong đầu quá hỗn loạn, có một ít chỉ là mơ hồ nhớ được mà thôi, hơn nữa mấy thứ này biến mất rất nhanh, cô muốn nắm lấy nhưng không tìm được nữa.
Nửa đêm tiểu ngốc ngồi trên giường hồi lâu, đợi đến lúc ánh sáng từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào thì cô mới nằm xuống nhắm mắt nghỉ ngơi.
Không biết qua bao lâu, Mục Nhiên ở phòng khách nhìn thấy tiểu ngốc đã thu thập ổn thỏa, Mục Nhiên đang muốn lên tiếng chào cô, tiểu ngốc quay đầu lại nhìn cô ấy một cái, trên mặt không có thay đổi, hơi nhếch khóe môi: “Chào buổi sáng Mục tiểu thư.”
“Hả? Cô gọi tôi là gì?” Mục Nhiên chuẩn bị giơ tay lên xoa đôi mắt còn ngái ngủ, theo bản năng vỗ vào trán. Đứa nhỏ này chịu đả kích cũng lớn quá rồi đó.
Mục Nhiên chưa kịp hoàn hồn, tiểu ngốc liền đứng dậy đi vào phòng bếp làm xong hai phần bữa sáng: “Ăn cơm thôi.”
“Ờ ờ.” Lần này Mục Nhiên biến thành ngơ ngác sững sờ, tiểu ngốc như biến thành người khác vậy.
Mục Nhiên đang ăn cơm, dè dặt hỏi một câu: “Tiểu ngốc này, có phải cô khôi phục ký ức rồi không?”
“Ừm…” Một lúc sau tiểu ngốc mới nhẹ nhàng hừ một tiếng, cuối cùng lại hơi lắc đầu nói: “Chỉ là nhớ lại một ít chuyện, cụ thể thì vẫn chưa rõ lắm. Đại khái cần phải từ từ khôi phục.”
“Thật sự là có nhớ lại, vậy bây giờ cô nhớ đến cái gì?” Hiện tại Mục Nhiên nói chuyện đều phải suy nghĩ vài giây, rất sợ nói sai nhiều ảnh hưởng đến việc khôi phục của tiểu ngốc.
Tiểu ngốc nhíu mày, mỗi lần cô muốn nắm được gì gì đó trong đầu sẽ giống như đứa trẻ lạc chạy trên con đường vắng, mơ hồ không tìm được phương hướng cụ thể.
“Xin lỗi, có lẽ phải tiếp tục ở đây ít ngày. Tôi chỉ nhớ được một ít điều mơ hồ. Liên quan đến tôi là ai hay vì sao tôi lại như vậy thì vẫn không nhớ ra được.”
Tiểu ngốc đột nhiên trở nên rất lễ phép, cả người tựa hồ cũng thông minh hơn nhiều, Mục Nhiên nuốt nước bọt một cái, không dám coi người này là kẻ ngốc nữa.
“Vậy cô còn muốn tiếp tục livestream không?”
“Tất nhiên. Nhưng chỉ là đọc sách thì quá khô khan, đêm qua tôi suy nghĩ một lúc, không thì để tôi kể một câu chuyện đi.” Tiểu ngốc ngồi đó nói cực kỳ chắc nịch.
Nếu là tiểu ngốc đưa ra đề xuất này thì khẳng định Mục Nhiên quả quyết từ chối, mà người này bây giờ hình như đã không phải tiểu ngốc nữa rồi.
Mục Nhiên khẽ gật đầu: “Vậy hay là chúng ta thử trước xem sao?”
“Cuộc đời tôi không có thử xem, đi nghỉ trước đã. Sau đấy bắt đầu livestream, tôi sẽ dựa theo quy trình của tôi.” Tiểu ngốc đứng dậy định quay về phòng, nhưng ngay lúc tay cô mới chạm vào nắm cửa, bỗng nhiên Mục Nhiên hỏi cô theo bản năng: “Cái kia, nếu như sau khi cô livestream đột nhiên lại mất trí nhớ thì sao?’
“Sẽ không đâu.” Đoàn Doãn Mặc quay đầu lại nhìn cô ấy, cười cười: “Tin tôi đi.”
Một đại mỹ nhân trên mặt không có biểu cảm ngây ngốc cứ như vậy đứng trước mặt cô, khẽ nhếch khóe môi cười nói: “Tin tôi đi.”
Tin! Cô nói cái gì tôi cũng tin!
“Tôi đi nghỉ một lúc trước đã, sau đấy đến giờ thì phiền cô gọi tôi.” Đêm qua Đoàn Doãn Mặc hầu như không ngủ đủ, đáy mắt lộ ra tia mệt mỏi rất sâu, Mục Nhiên nhìn thấy cũng có chút đau lòng, cô gật đầu liên tục: “Ừ, tôi biết rồi. Cô nghỉ ngơi cho thật tốt. Chỗ này để tôi dọn cho.”
Đoàn Doãn Mặc đi rồi, bỗng nhiên Mục Nhiên có cảm giác linh hồn tiểu ngốc đã biến mất rồi, thay bằng một cô gái vừa xa lạ lại quen thuộc ở trong thân thể kia.
Hôm qua “Ngốc Tiểu Ngốc” có mấy nghìn fans, hôm nay còn chưa mở livestream trước đã có không ít người được bạn tốt người quen đề cử mà đến.
Đến khi livestream thật, lúc nhìn đến số fans, cho dù Mục Nhiên thường nhìn thấy điều này cũng không nhịn được vui mừng một phen: “Tiểu ngốc, cô đây cũng quá giỏi rồi.”
“Ngại quá, còn ba phút nữa, tôi bắt đầu chuẩn bị trước đã.” Đoàn Doãn Mặc nhìn thấy số lượng kia liền nhíu mày, những con số này không nhiều như cô dự tính, dù sao thì fans thích sách thích phim của bản thân nhiều vô kể, một con số nhỏ như thế này xác thực không thể khiến cô dao động.
Mặc dù không có toàn bộ ký ức của Đoàn Doãn Mặc, nhưng vẫn có chút phản ứng khó chịu theo bản năng.
Trong khoảnh khắc cô ngồi xuống mở livestream, câu chuyện trong đầu cũng đã chuẩn bị đầy đủ.
Những điều này đều là cô dự tính để viết bộ phim mới, chỉ là vừa mới sắp xếp tình tiết đại khái liền phát sinh tình huống bất ngờ, đã biến thành tiểu ngốc rồi.
Bây giờ cô sắp xếp câu chuyện mơ hồ ở trong đầu thành lời nói, từng câu từng chữ đều mang theo tình cảm nói ra.
Vì mọi người đều tập trung tinh thần dựng tai lên nghe chuyện, chỉ sợ bỏ qua chi tiết nhỏ gì đó nên trong phòng livestream không có ai lên tiếng.
Lần kể này chính là một câu chuyện mà mọi người đều chưa từng nghe qua, vì thế nên trong lúc vô tình thời gian trôi nhanh hơn so với trước kia, thậm chí có không ít người cảm thấy câu chuyện thú vị mà ghi chép lại, còn có người trực tiếp lấy giấy bút viết xuống chi tiết nhỏ quan trọng cùng với sơ lược câu chuyện.
Qua ba tiếng đồng hồ, Đoàn Doãn Mặc mở miệng: “Vô cùng cảm ơn mọi người, hẹn gặp lại mọi người ngày mai.”
Tú Phá Thiên Tế: Tạm biệt nữ thần!
Hải Loa Đại Thẩm: Giọng nói này cũng dễ nghe quá, giống y đúc tình nhân trong mộng của tôi.
Đại Chương Ngư Ca: Nữ thần, em muốn sinh khỉ con cho chị!
Đoàn Dãn Mặc đóng phòng livestream, ngẩng đầu nhìn Mục Nhiên ngồi trên giường ôm gấu bông, trên cơ bản Mục Nhiên vẫn giữ tư thế này trong tận ba tiếng.
Đoàn Doãn Mặc hơi nhếch môi, tiến lên khoát tay trước mặt Mục Nhiên: “Hử? Hoàn hồn thôi, livestream kết thúc rồi.”
“Nhanh như vậy! Ây, sau đấy cô gái kia cuối cùng có chết hay không?” Mục Nhiên còn đang chìm đắm trong tình tiết chuyện, tiến lên nắm chặt tay Đoàn Doãn Mặc, ngẩng đầu nhìn cô đầy chờ đợi.
Đoàn Doãn Mặc khẽ lắc đầu: “Biết trước việc về sau ra sao, mời kiên trì đợi đến livestream giải thích ngày mai.”
Mục Nhiên mất mát thở dài, buông Đoàn Doãn Mặc ra, sau đấy ôm máy tính của mình tìm từ khóa, hy vọng có thể tìm được câu chuyện mà tiểu ngốc nói.
Rất đáng tiếc là tìm được nội dung tìm thấy được trên cơ bản đều là cư dân mạng đăng lên trong livestream.
Mục Nhiên u oán nhìn tiểu ngốc đang dọn dẹp thiết bị livestream, bày ra khuôn mặt tươi cười tiến đến hỏi cô: “Tiểu ngốc tốt này, có thể nói cho tôi biết cuối cùng Tiểu Hi có giết người phụ nữ kia không có được không?”
“Cô đoán xem?” Nụ cười Đoàn Doãn Mặc lộ ra tà khí, dường như là đang đùa giỡn Mục Nhiên, Mục Nhiên đang muốn tức giận, rồi lại giảm lửa giận, đối mặt với gương mặt đẹp đến câu nhân tâm phách, giống như dù tiểu ngốc có làm sai chuyện gì thì cô đều không có lý do gì mà không tha thứ.