Nháp Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan - Lâm Bắc Phàm (FULL) - Chương 74 - Tiền Đa Đa
- Home
- Nháp Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan - Lâm Bắc Phàm (FULL)
- Chương 74 - Tiền Đa Đa
Cao nha nội trừng mắt nhìn đám người xung quanh mình, vội nhỏ giọng nói: “Sao các người không nhắc ta hả?”
Các nha nội khác ai nấy cũng cười khổ.
Bọn họ cũng muốn nhắc hắn ta lắm đấy chứ hưng không biết vì sao mà chẳng thể lên tiếng nổi, cứ thế mà nhìn Cao nha nội càng nói càng hăng!
“Ti nghiệp đại nhân, ngươi nghe ta nói đã, chuyện không phải như vậy đâu…” Cao nha nội chữa cháy.
Gương mặt của Lâm Bắc Phàm không có cảm xúc: “Thuê người đi giết mệnh quan triều đình, tội rất nghiêm trọng! Theo quy định của Quốc Tử Giám: Phạt đánh ba trăm gậy, đồng thời khai trừ học tịch, giao cho quan phủ!”
Cao nha nội bắt đầu hoảng sợ: “Đừng đánh mà, ta trả tiền! Ta trả tiền nhé…”
Nói rồi, hắn ta lập tức móc toàn bộ số tiền có trong người ra, tổng cộng được khoảng năm vạn lượng.
Sau đó hắn ta nháy mắt với các nha nội khác, cuối cùng cũng gom được ba mươi vạn lượng.
“Ti nghiệp đại nhân, tiền đây! Tổng cộng ba mươi vạn lượng!” Cao nha nội cười nịnh nọt.
Lâm Bắc Phàm vừa lấy tiền, vừa vung gậy lên: “Nhưng mà ta vẫn rất tức giận, cho ta đánh một gậy được không?”
Nhìn cây gậy to lớn ấy, Cao nha nội sợ đến mức hai chân bủn rủn, cầu xin: “Ti nghiệp đại nhân, xin ngươi đừng đánh mà, ta biết lỗi thật rồi! Gậy này của ngươi mà giáng xuống, ta sẽ mất mạng đấy…”
Lâm Bắc Phàm ôn tồn bảo: “Nghe lời đi! Ngoan ngoãn nằm xuống, cong cái mông lên!”
Mặt mũi Cao nha nội đã trắng bệch, hắn ta ôm lấy chân Lâm Bắc Phàm: “Ti nghiệp đại nhân, xin ngươi đấy, đừng làm như thế được không?”
“Yên tâm đi, chỉ đánh một gậy thôi! Sẽ xong ngay ấy mà!”
Lâm Bắc Phàm hơi lắc chân, Cao nha nội liền ngã xuống đất.
Cây gậy vung lên cao rồi vụt đánh xuống.
“Đừng mà… ối!!!”
Chỉ một gậy đánh xuống, Cao nha nội lại bong da tróc thịt, sợ chết khiếp!
Lần này mà không nằm dưỡng bệnh hai tháng thì thật có lỗi với tiếng hét thảm của hắn ta!
Các nha nội khác tận mắt chứng kiến cảnh này đều cảm thấy vô cùng xót xa, cái mông cũng bất giác đau nhói.
Thảm thiết quá!
Đúng là… thảm thiết quá!
Muốn đòi mạng người ta chắc!
Bọn họ thấy ánh mắt của Lâm Bắc Phàm đều không khỏi hoảng sợ!
Đánh xong một gậy này, Lâm Bắc Phàm nhìn sang các nha nội khác: “Cả các ngươi nữa, đều là tòng phạm tham gia vào âm mưu sát hại mệnh quan triều đình! Theo quy định của Quốc Tử Giám, phạt một trăm gậy! Đồng thời đuổi học, giao cho quan phủ! Nhưng nể tình các ngươi vi phạm lần đầu, bản quan cho các ngươi một cơ hội sửa đổi, ăn năn hối cải! Muốn giữ tiền hay là muốn giữ mạng đây?”
Các nha nội than vãn ỉ ôi: “Hả? Bọn ta cũng bị phạt sao, bọn ta có làm gì đâu!”
Lâm Bắc Phàm tức giận nói: “Các ngươi mà làm rồi thì còn nói làm gì hả! Nếu các ngươi làm rồi, bản quan còn bình tĩnh ôn hòa ngồi đây giảng giải với các ngươi được chắc?”
Các nha nội tức muốn hộc máu, thế này mà gọi là giảng giải sao?
Rõ ràng là nhân cơ hội vơ vét tiền của thì có!
Hắn lại còn nói là bình tĩnh ôn hòa nữa chứ?
Ngươi đã đem cả cây gậy to thế kia ra dọa bọn ta rồi còn gì!
Đồ xấu xa!!!
“Ti nghiệp đại nhân, nhưng bọn ta hết tiền rồi!”
“Phải đấy, bọn ta thật sự không còn tiền nữa rồi! Đến cả của hồi môn của mẹ ta mà ta cũng trộm luôn, giờ mà về nhà có thể còn bị đánh một trận nữa!”
“Thật sự không thể móc ra nổi một lượng bạc nữa rồi!”
…
Sắc mặt Lâm Bắc Phàm hơi hòa hoãn lại, hắn cất gậy đi.
“Bản quan cũng hiểu được nỗi khổ trong lòng các ngươi, ta cũng chẳng phải loại người không hiểu lý lẽ! Thế này vậy, ta cho các ngươi ba ngày! Ba ngày nữa, nếu các ngươi không gom đủ tiền thì chúng ta cứ xử lý theo quy định! Nếu các ngươi gom đủ tiền thì ta bỏ qua chuyện này!”
“Vâng, ti nghiệp đại nhân!” Các nha nội buồn bã cúi đầu đi về nhà.
Để gom góp tiền, bọn họ chẳng còn cách nào khác ngoài ngửa tay xin tiền cha mẹ một lần nữa.
Nhà của Hộ bộ thượng thư Tiền Viễn Thâm.
Con trai hắn ta, Tiền Đa Tài, nhìn người cha già uy nghiêm của mình mà lắp bắp nói: “Cha, ngươi có thể cho ta ít tiền được không?”
Hộ bộ thượng thư Tiền Viễn Thâm hừ một tiếng: “Ngươi cần tiền để làm gì?”
Nói thật, hắn ta rất không hài lòng về đứa con trai này của mình.
Chẳng làm nổi trò trống gì, cả ngày chỉ biết ăn uống, chơi gái rồi đánh bài, lại còn suốt ngày ngửa tay đòi tiền cha mẹ nữa chứ.
Nếu nó không phải con trai hắn ta thì hắn ta đã tát chết nó ngay rồi.
Tiền Đa Tài rụt cổ lại, nói với vẻ sợ sệt: “Cha, con vi phạm nội quy của Quốc Tử Giám, lại bị Lâm ti nghiệp phạt tiền rồi! Hắn đòi đánh con nên con mới…”
“Lại vi phạm? Ngươi vi phạm lỗi gì hả?” Tiền Viễn Thâm nổi giận.
Hắn ta biết tên Lâm Bắc Phàm này rất tham tiền, đặc biệt là thích bóc lột tiền của đám con cháu quan lại.
Nhưng tên Lâm Bắc Phàm lại khôn ranh chẳng khác nào một con khỉ, có tham tiền thì cũng bịa ra được lý do chính đáng khiến người ta không thể làm gì được.
Cho nên chắc chắn con trai hắn ta lại mắc lỗi gì đó khiến Lâm Bắc Phàm tóm được khuyết điểm rồi.