(Nháp) Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê - Đặng Kiều - Chương 511 Đừng tưởng rằng bổn tướng không biết tâm tư của ngươi
- Home
- (Nháp) Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê - Đặng Kiều
- Chương 511 Đừng tưởng rằng bổn tướng không biết tâm tư của ngươi
“Triệu cẩu vô năng lại sợ chết, các ngươi cứ chắp tay nhường non sông gấm vóc này ra đi, chúng ta có thể thu các ngươi làm chó, nếu không, bọn ta sẽ san bằng Đại Triệu, giết sạch người Triệu!”
Từng đợt tiếng ăn uống vang lên trong đám binh sĩ Nữ Chân. Khí thế kinh người kia làm cho quân Triệu trong thành kinh hồn bạt vía, cũng phẫn nộ vô cùng.
Tân binh kia dâng trào nhiệt huyết, rống giận xuống phía dưới: “Nam nhi của Đại Triệu ta, tuyệt không tham sống sợ chết, muốn chiến thì chiến!”
Tuy rằng, hắn rất kiêng kị binh sĩ của Nữ Chân, nhưng lời nhục nhã của đối phương đã kích thích lòng nhiệt huyết trong người hắn ra. Coi như là đối mặt với binh sĩ Nữ Chân như sói như hổ, hắn cũng muốn liều chết đánh cược một lần…
Nhưng lời này của hắn vừa ra khỏi miệng thì trong nháy mắt một mũi tên bay tới, trong nháy mắt đã xuyên qua cổ họng của hắn, bắn chết hắn ngay tại chỗ. Hắn giật mình nhìn xuống phía dưới, trong mắt tràn ngập không tin và không cam lòng, còn có bất khuất!
Quân phòng thủ của Đại Triệu vốn bị lời nói của hắn kích thích lòng nhiệt huyết nhất thời cũng hoảng sợ vô cùng. Quân phòng thủ vừa muốn bộc phát nói vài câu nhiệt huyết, nhất thời tất cả đều sợ hãi.
Dù cho có người không cam lòng phẫn nộ vì tân binh chết, nhưng, đối mặt với tộc Nữ Chân thì bọn họ vẫn là sợ hãi.
Tướng lĩnh phòng thủ thành nhìn quân Nữ Chân phía dưới, tuy trong mắt có phẫn nộ, nhưng cuối cùng ông ta vẫn nói với thủ hạ: “Mở cửa thành ra… Đầu… Hàng!”
Vì mạng sống, cuối cùng ông ta lựa chọn đầu hàng, dù sao thì với bản lĩnh của người Nữ Chân, dù cho ông ta chuẩn bị tử thủ thì sợ là cũng không thủ được bao lâu.
Càng đừng nói, những binh sĩ trong thành đã bị dọa mất mật, ở trước mặt người Nữ Chân, bọn họ căn bản là không có chút dũng khí cả.
Một đám quân phòng thủ nghe vậy, trên mặt lộ ra vẻ do dự, còn có một tia không cam lòng, cứ đầu hàng mà đến cả chiến đấu cũng không chiến đấu như vậy, thật sự là vô cùng nhục nhã.
Rơi vào đường cùng, một đám binh lính thủ quan đi xuống mở cửa thành. Nhìn thấy cửa thành mở rộng, một đám binh lính Nữ Chân phía dưới tràn đầy vẻ mặt khinh bỉ và trào phúng.
Đây chính là quân Đại Triệu không có cốt khí, đây chính là người Đại Triệu vô năng. Ở trong mắt bọn họ, người Đại Triệu không có gì khác biệt so với con kiến hôi và dê con cả.
“Sau khi vào thành, ngoại trừ thanh niên cường tráng, những người khác đều giết hết! Nữ Chân ta không nuôi phế vật…” Hoàn Nhan Tông Hán nói với chúng binh sĩ Nữ Chân phía sau.
Một đám lính Nữ Chân nghe vậy, phát ra từng đợt rít gào giống như dã thú, vẻ mặt bọn họ hưng phấn vọt vào trong Tù Thủy Quan.
Tàn sát cũng triển khai từ đây, ngoại trừ những binh sĩ thủ quan ra thì người già, phụ nữ và trẻ em còn lại, tất cả đều bị giết không có ngoại lệ. Xác chết khắp nơi, toàn bộ Tù Thủy Quan cũng sắp trở thành thành máu.
Trong những bá tính sinh sống trong Tù Thủy Quan, phần lớn là người già, phụ nữ và trẻ em. Đối với người Nữ Chân mà nói, những người này chỉ là trói buộc! Giữ lại làm gì cho vô dụng.
Binh lính thủ thành bị trói chặt nhìn thấy Nữ chân nhân hung ác, khóe mắt muốn nứt ra, nhưng bọn họ cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn. Nhìn đồng bào của mình bị giết, giãy dụa ở đó.
Chỉ có những đứa bé mấy tháng tuổi bị binh sĩ Nữ Chân chọn ở mũi trường thương chuyển động. Trẻ nhỏ không có sinh khí, máu tươi trên người chảy xuống, nhuộm đỏ trường thương.
Còn phụ nữ thì bị người Nữ Chân cường bạo, cuối cùng lại bị chúng vô tình chặt bỏ đầu, người già trực tiếp để cho chiến mã kéo đi hoặc là chém đầu.
Kể cả bây giờ bọn họ có hối hận cũng đã không còn kịp rồi, chủ tướng thủ quan bi thống nhìn tất cả mọi chuyện trước mắt, trong lòng tràn ngập tự trách. Là ông ta hại bá tính cả thành này.
Mà kết cục của bọn họ, cũng sẽ bị áp tải về tộc Nữ Chân, trở thành nô lệ của bọn chúng.
Giải quyết xong Tù Thủy Quan, tộc Nữ Chân bắt đầu bước chân chinh chiến hướng nam, mà nơi đi qua, uy danh của Nữ Chân tộc, tất cả thành trì gần như đều là tự đầu hàng cả.
Kể cả không đầu hàng đi nữa thì dưới sự tiến công của tộc Nữ Chân, chỉ kiên trì được trong mấy ngày, chờ đến lúc thành bị phá cũng chính là ngày dân trong thành bị tàn sát.
Toàn bộ thành trì, gần như không một ai sống sót, khắp nơi đều là thi thể, một thành thị đang yên ổn lại trở thành một tử thành!
Rất nhanh, trên triều đình Đại Triệu, tin tức Nữ Chân xuôi nam đã lạp tức truyền tới tai đám người hoàng đế Tống Cấu của Đại Triệu, khi nghe được tin tức này, Tống Cấu còn đang trong trạng thái mơ hồ.
Dù thế nào hắn ta cũng không thể ngờ được, người Nữ Chân vậy mà lại phát động tiến công với bọn họ. Hắn ta tức giận đến mức đánh gãy một bên tay vịn của long ỷ.
“Đáng giận… Người Nữ Chân thất tín bội nghĩa, bọn họ sao dám… Sao dám… Đại Triệu ta đã xưng thần với bọn chúng, hiến cống vật cho bọn chúng, vì sao bọn chúng còn mơ ước giang sơn Đại Triệu ta nữa!”
Theo giọng nói của hắn ta, quần thần phía dưới cũng vô cùng thù địch, trong mắt tràn ngập phẫn nộ, cũng có người mặt không biểu tình, không biết đang suy nghĩ điều gì đó.
“Lý khanh, Tần khanh, các ngươi nói, bây giờ chúng ta nên làm thế nào…” Đúng lúc này, cơn thịnh nộ của hoàng đế Tống Cấu qua đi, bình tĩnh lại, hắn ta dời ánh mắt về phía hai vị tướng gia.
Tả tướng Lý Cương, hữu tướng Tần Hội. Bọn họ là công thần ủng hộ Tống Cấu, sau khi Giang Siêu giết Tống Triết, ai người sắp xếp mọi người nghị luận, nâng vị Cửu hoàng tử Tống Cấu này lên vương vị.
Bởi vậy, Tống Cấu cũng cho bọn họ địa vị tương ứng. Vị cực nhân thần!
“Thần cho rằng, Đại Triệu ta nên cùng một trận chiến… Chúng ta nhiều lần nhẫn nhịn, chỉ biết cổ vũ Nữ chân nhân khí diễm, đến lúc đó, ta Đại Triệu liền thật sự nguy rồi!”
Trong mắt Tả tướng Lý Cương xuất hiện một vệt tinh quang nói.
Chỉ là, lời đó của ông ta vừa thốt ra, đã thấy hữu tướng Tần Hội một bên tiến lên một bước rồi nói: “Lý tướng quân, Nữ Chân thế mạnh, không thể cứng rắn đối phó, bổn tướng cho rằng, chúng ta vẫn là cầu hòa làm chủ, dĩ hòa vi quý!”
“Tần Hội, ngươi đánh rắm, Đại Triệu ta đã nhường nhịn lần nữa rồi, đường đường hoàng triều cũng xưng thần với Nữ Chân chúng rồi, bọn chúng còn không hài lòng, lần này tới Đại Triệu ta là có lòng muốn hoàng triều ta diệt vong, ngươi cho rằng cầu hòa là có thể cẩu thả sống tạm bợ nổi sao!”
“Đừng tưởng rằng bổn tướng không biết tâm tư của ngươi, hoàng triều không còn, ngươi vẫn có thể trở thành chó săn của Nữ Chân, mà bệ hạ chỉ có thể trở thành tù binh dưới bậc. Cầu hòa! Buồn cười… Ngươi cảm thấy cầu hòa là có thể an ổn được sao!”
Lý Cương tức giận mắng Tần Hội, trong mắt tràn đầy phẫn nộ.
Trên triều đình, hai vị tướng gia lập tức tranh luận sôi nổi, một người chủ chiến, một người chủ hòa. Những môn sinh thuộc về trận doanh của hai người cũng cấu xé lẫn nhau.
Chủ hòa chủ hòa, chủ chiến chủ chiến, toàn bộ triều đình lập tức giống như chợ bán thức ăn.
Trên chủ vị, hoàng đế Tống Cấu mãn nhãn phẫn nộ. Nhìn trò hề của chúng thần tử phía dưới, hắn ta tức giận đến mức run rẩy cả người. Nhưng rất nhanh hắn ta đã tỉnh táo lại.
Lý Cương nói không sai, nước mất, thủ hạ thần tử chỉ là đổi chủ tử, mà chủ tử là hắn ta thì làm sao đổi thần tử được. Hắn ta… Chỉ có thể trở thành tù nhân.
Nhưng muốn chống lại người Nữ Chân, toàn bộ Đại Triệu có ai là hy vọng nổi? Người Nữ Chân thế đại hung mãnh, đã lấy thế không thể đỡ liên tục đoạt mấy thành, đoán chừng không bao lâu nữa có thể sẽ đánh tới kinh đô rồi.
“Im miệng!” Tống Cấu hét lớn một tiếng, rốt cuộc cũng dừng được hai bên ầm ĩ. Nhìn thấy hai bên dừng lại không nói lời nào, rồi lại vẻ mặt phẫn nộ nhìn về phía đối phương, Tống Cấu hận không thể chém tất cả những người này.