(Nháp) Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê - Đặng Kiều - Chương 507 Nhưng nào ngờ được,
- Home
- (Nháp) Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê - Đặng Kiều
- Chương 507 Nhưng nào ngờ được,
Với kết quả như vậy, Doanh Châu quân rất khó có thể tổ chức phản kháng có hiệu quả, kết quả chỉ có một, đó chính là bị phía bên kia tàn sát ngược lại.
Trên tường thành, Trình Cung đang chuẩn bị xuống chi việc hoàn toàn ngơ người, vẻ mặt của mấy phó tướng bên cạnh hắn ta cũng đều là sự hoảng hốt và sợ hãi.
Sức chiến đấu của quân Con Cháu có một không hai, bọn họ đã nghe danh từ sớm chỉ là bọn họ vẫn luôn không tin mà thôi, không lâu trước đó bọn họ còn chế giễu quân Con Cháu không có năng lực.
Nhưng mới có bao lâu thôi đã bị vả mặt rồi, với sức chiến đấu bây giờ của quân Con Cháu là không có năng lực chưa? Chỉ là bọn họ có mắt không tròng, là do bọn họ quá tự cao mà thôi.
Quân Con Cháu người ta không phải không động mà là không động thì thôi, nếu đã động thì chắc chắn kinh người! Mới có bao lâu thôi mà cửa thành của ba toà thành ở thành Thường Châu đã bị phá vỡ rồi, tuy Trình Cung không có đến hai toà thành còn lại.
Nhưng mà tiếng chém giết ở trong thành cùng với ánh lửa ở nơi không xa, có lẽ hai cửa thành phía bên kia cũng thất thủ như vậy rồi!
Quân Con Cháu dùng không tới một canh giờ đã phá vỡ thành tiến vào. Đây e là thời gian một cuộc chiến công thành ngắn nhất từ trước đến đây rồi.
Từ khi quân Con Cháu xuất chiến có đến khi cửa thành bị đập, dáng vẻ cộng lại đoán chừng cũng chỉ nửa canh giờ có thể còn ngắn hơn nữa.
“Tướng quân, thành Thường Châu e là không giữ nổi rồi, chúng ta mau đi thôi… Đi tập hợp lại ở hai thành kia, chúng ta nhất định biết được cách công thành của quân Con Cháu. Tốt nhất có thể nghiên cứu ra kế sách đối phó!”
Lúc này một vị phó tướng ở bên cạnh lên tiếng. Theo lời nói của vị phó tướng này, những phó tướng khác cũng lập tức gật đầu liên tục.
Sau khi nhìn thấy sức chiến đấu của quân Con Cháu, những người được gọi là phó tướng ban nãy còn vô cùng kiêu ngạo trực tiếp bị doạ cho sợ. Đừng nói là chiến đấu với quân Con Cháu, bây giờ để bọn họ đối mặt với quân Con Cháu cũng không còn can đảm đó nữa.
Trình Cung cũng bị doạ đến hai chân cứ run rẩy, nếu như không phải có thuộc hạ đỡ lấy thì đoán chừng hắn ta đã ngã khuỵu xuống đất.
“Đi… Nhanh thu dọn tàn quân, chúng ta rời đi từ cửa Đông, nhất định phải đợi cho những thành khác biết được sự lợi hại của quân Con Cháu…” Trình Cung cũng tìm một cái cớ biện minh cho việc bản thân bỏ thành mà trốn.
Chỉ cần chiến tranh nổ ra, cửa thành bị chiếm thì loại tướng lĩnh như Trình Cung tuyệt đối sẽ là tham sống sợ chết, khi chiếm ưu thế hắn ta có thể không coi ai ra gì nhưng một khi thất thế, bọn họ ngay cả dũng khí để lật ngược tình thế cũng không có. Nếu như lúc này Doanh Châu quân tổ chức sự kháng cự có hiệu quả thì thắng hay bại cũng rất khó nói.
Dù sao quân Con Cháu chỉ có ba mươi nghìn người, toàn bộ đều đến tấn công thành thì làm sao?! Bọn họ có tám mươi nghìn người còn phải sợ sao!
Nhưng vấn đề quan trọng là khi thành vỡ những tướng lĩnh và chiến sĩ này đa số đều đã mất đi ý chí chiến đấu, không còn sĩ khí. Để cho những binh sĩ như vậy ra trận cho dù có tám mươi nghìn người cũng không có tác dụng.
Có một người chạy trốn thì cả đàn cả lũ chạy trốn, đặc biệt là khi chủ tướng dẫn đầu chạy trốn thì những người còn lại chắc chắn sẽ theo chạy trốn rồi.
Dưới sự chỉ dẫn của thuộc Hạ, Trình Cung chạy trốn về phía cửa Đông. Phó tương ở dưới trướng còn đang liên lạc bại quân thật ra căn bản không cần bọn họ liên lạc.
Doanh Châu quân tan nát khiến nhân dân trong thành vô cùng kinh ngạc, nhưng mà đa só nhân dân đều đóng cửa không ra. Cho dù mọi người biết trước là thành Thường Châu có lẽ bị vỡ thành rồi.
Nhưng nhân dân lại không một ai đi trốn theo, ngay từ lúc khi Doanh Châu quân đóng quân ở thành Thường CHâu thì đã xuất hiện rất nhiều chuyện nam ức hiếp nữ, nhân dân phải chịu khổ.
Bọn họ đối với Thường Châu quân sớm đã hận vào xương cốt, nếu hư không phải là không thể phản kháng thì nhân dân trong thành cũng phản kháng rồi. Hơn nữa, dưới sự trị vì của Doanh Châu tri Châu thật ra khiến cho nhân dân của Doanh Châu chịu mọi hiếp đáp.
Lần này biết được Tịnh quốc công Giang Siêu của Ninh Châu phủ muốn đến chiếm Doanh Châu phủ, bọn họ đều vô cùng kỳ vọng bởi vì từ lâu đã có người lan truyền cuộc sống của nhân dân Ninh Châu phủ rất đầy đủ.
Cùng với cuộc sống của nhân dân không cần lo, ai ai cũng có cơm ăn, có ruộng trồng, có kinh doanh thì hàng loạt chính sách của Giang Siêu là lợi dân! Nhân dân muốn cái gì?
Chính là cuộc sống yên ổn, còn có không lo ăn uống, chỉ cần có thể sống yên ổn thì mọi thứ đều không quan trọng nữa.
Cho dù có người còn đang thấp thỏm nhưng gần như nhân dân của Doanh Châu phủ đều hy vọng Giang Siêu có thể đoạt được Doanh Châu phủ.
Vì vậy đối với chuyện phá thành, không có nhân dân nào quan tâm. Bọn họ đều đóng chặt cửa ở nhà đợi đến kết quả cuối cùng.
Phía bên kia Trình Cung làm tướng lĩnh dẫn theo hơn năm mươi nghìn bại quân chạy trốn ra khỏi cửa Đông. Trong thành chỉ còn lại hơn hai mươi nghìn quân Thường Châu, chết thì chết, thương thì bị thương, bắt làm tù binh thì làm tù binh.
Khoảnh khắc vừa thoát khỏi cửa thành Đông, trên mặt Trình Cung tràn đầy sự vui vẻ, hắn ta có sự vui mừng như chạy khỏi trời cao vậy.
Sự thay đổi tâm trạng như thế cũng không biết nên nói hắn ta như thế nào. Lúc trước, hắn ta một lòng muốn tiêu diệt quân Con Cháu ở ngoại thành Thường Châu. Thậm chí còn suy nghĩ muốn lợi dụng như thế nào để quân Con Cháu giúp hắn ta nổi danh thiên hạ.
Nhưng nào ngờ được, bây giờ mới qua được một ngày thì thành Thường Châu đã lụi bại nhanh như vậy. Còn hắn ta thì vô cùng nhếch nhác không nói nên lời để chạy trốn.
Quay đầu nhìn thành Thường Châu một cái, tuy trong lòng tràn đày sự không cam tâm nhưng còn có hơn năm mươi nghìn tàn binh, hắn ta cũng không phải không có cơ hội báo mối thù này.
Nhưng ngay vào lúc binh sĩ dưới trướng của hắn ta vừa trốn khỏi ra ngoài cửa Đông của thành Thường Châu thì đột nhiên ở trong mấy gò cao phía trước, pháo lửa đầy trời!
Những binh sĩ ở phía trước còn chưa nghỉ ngơi chỉnh đốn thì đột nhiên bị pháo và đạn khắp trời đánh gục. Dưới mảng lớn chết và bị thương, những binh sĩ trốn ở phía trước dọa đến quay người muốn chạy trốn.
Nhưng vừa mới quay người thì phía sau cũng truyền đến tiếng chém giết, Doanh Châu quân vừa mới trải qua sợ hãi còn chưa hoàn hồn từ trong kinh sợ ngay lập tức sợ đến sụp đổ.
Tiếng khóc, tiếng kêu la vang lên khắp nơi, chuyện dẫm đạp cũng từ đó mà ra dù sao đại quân hơn năm mươi nghìn người bây giờ lại rối tung lên, cảm giác trước sau trái phải đều là người, bọn họ không biết nên chạy trốn ở đâu.
Lại thêm pháo lửa không ngừng công kích khiến cho Doanh Châu quân bị giết chết thành mảng ở nơi đây.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Trình Cung đang cưỡi ngựa cùng với một đám phó tướng và các hộ vệ đều giật mình, trong mắt chỉ còn lại sự sợ hãi, lúc này Trình Cung mới hiểu được, vì sao người ta phải chừa lại một mặt.
Đây chính là phòng bọn họ liều mạng đánh một trận, chiến đấu theo cách thú bị nhốt, lúc này mở ra một mặt mà mặt này lại chính là đường cùng của bọn họ! Cho dù bây giờ bọn họ có năm mươi nghìn đại quân nhưng liên tục bị công kích thì năm mươi nghìn người ở trước mắt có thể chiến đấu ngay cả một phần trăm cũng không có. Những người còn lại chẳng qua chỉ là chờ đợi chết mà thôi.
So với dụng binh, hắn ta… hoàn toàn không có cách nào sơ với quân Con Cháu, càng đừng nói kỹ thuật cơ bản của quân Con Cháu không tồi, thủ đoạn cũng cực kỳ quỷ dị, chẳng thể phòng bị!
“Tướng quân, nhanh… Phá vòng vây từ hướng này…” Lúc này một phó tướng chỉ là hướng nào đó nói.
Trình Cung cũng nhìn thấy phía bên đó dường như không có người vây đánh mấy, trong lòng hắn ta vui vẻ nhanh chóng thúc giục chiến mã xông về phía bên đó.